Người Đàn Ông Của Tôi

Chương 7




Lúc Thư Tình trở lại trường học đã quá giờ cơm trưa, căng tin cũng đã đóng cửa. Tần Khả Vi đoán Thư Tình không ăn cơm trưa nên đặt lên bàn của cô một hộp Pizza Hut mua ở ngoài, muốn bồi tội.

Thư Tình dở khóc dở cười đến chỗ giường của cô ấy, nhìn người nằm trên giường: “Đứng lên, đừng giả bộ ngủ nữa”.

Tần Khả Vi buồn bực xốc chăn lên: “Làm sao cậu biết tớ không ngủ?”.

“A, không ngủ thật sao”. Thư Tình nhíu mày, “Tớ chỉ lừa cậu vậy thôi”.

“……..”

Tần Khả Vi chậm rì rì bước xuống giường, đi đến chỗ bàn của Thư Tình nhìn Pound: “Nó sao rồi?”.

“Không tốt lắm”. Thư Tình đặt ba lô lên bàn, “Phần bụng bị vi khuẩn ăn mòn, phải khoét đi hơn nửa, thầy Cố nói nếu còn tiếp tục lan xuống thì vẫn phải khoét tiếp”.

“Má ơi, khoét bụng sao?”. Tần Khả Vi sợ tới mức biến sắc, sau đó kịp thời phản ứng lại, “Thầy Cố? Là thầy giáo ở lớp song ngữ?”.

Thư Tình lườm cô ấy một cái: “Tớ nghĩ là cậu đang quan tâm Pound!”.

“Được rồi mà, tớ thật sự rất quan tâm đến nó”. Tần Khả Vi tự biết mình đuối lý, chạy nhanh lấy Pizza, nhận tội với cô, “Tớ sai rồi, tớ không nên quên đổi nước cho nó, làm hại nó sinh bệnh, đây đây, cậu còn chưa ăn trưa phải không? Ăn đi này”.

Thư Tình quả thực bị cô ấy làm cho tức chết rồi, cô ấy làm gì có điểm nào là đang quan tâm đến Pond?

*

Ngày cuối của đợt nghỉ dài cứ trôi qua như thế, lại đến ngày thứ Hai. Các tiết học của năm thứ hai đều đã đầy nên các tiết của lớp song ngữ đều sắp xếp vào buổi tối.

Lúc Thư Tình và Tần Khả Vi đến chỗ phòng giáo vụ, vừa đúng lúc gặp thầy Cố dừng xe mô tô lại, anh lưu loát tắt xe, rút chìa khóa, cởi mũ bảo hiển xuống, chân vắt ngang qua. Anh vừa xoay người lại thì nghe thấy hai giọng nói: “Em chào thầy Cố”.

Anh ngẩng đầu, sau đó gật nhẹ đầu, ánh mắt khẽ dừng trên mặt Thư Tình, hỏi một câu: “Con rùa sao rồi?”.

Thư Tình không ngờ được anh lại chủ động hỏi thăm, cô nói tử tế: “Tối hôm qua em đút nó đã ăn một con tôm, nhưng mà nó vẫn chưa động đậy gì cả”.

Cố Chi gật đầu: “Quan sát thêm vài ngày nữa, nhớ bôi thuốc đúng giờ”.

Giọng của anh nhẹ nhàng mà lạnh nhạt, nói xong thì đi vào trong phòng giáo vụ, mũ bảo hiểm cầm trên tay, cánh bướm màu đen như muốn giương cánh bay.

Tần Khả Vi nhớ tới ngày hôm qua lúc Thư Tình nói tới Pound có nhắc tới thầy Cố, giật mình hỏi: “Ngày hôm qua cậu có nói người xem bệnh cho Pound là thầy Cố?”.

Thư Tình nhìn người đang đi lên cầu thang, gật đầu.

Dọc đường đi Tần Khả Vi đều buồn bực không hiểu tại sao thầy Cố lại xuất hiện ở bệnh viện thú cưng, không phải thầy là thầy giáo tiếng Pháp sao, tại sao lại có quan hệ với bác sĩ thú y thế?

Lúc đi học, Thư Tình vẫn không giơ tay theo thói quen, giờ học của Cố Chi vẫn thú vị như vậy, anh luôn dùng tư thái dịu dàng nhã nhặn giảng về những văn hóa của nước Pháp, sau đó dẫn ra một chút vấn đề đơn giản, muốn mọi người dùng tiếng Pháp trả lời.

Anh nói cơ sở thiết bị chữa bệnh ở Pháp khá hoàn thiện, bao gồm cả AIDS là một trong 30 loại đại dịch, phí trị liệu cho người bệnh đều được quốc gia chi trả, hơn nữa trong bệnh viện đều lưu lại số người bệnh. Ở nước Pháp, muốn gặp bác sĩ thì phải hẹn trước, nếu như không có ca bệnh nặng cấp tính thì mỗi loại đều sẽ được phân đi các phòng khám xem bệnh, để dành bệnh viện cho những bệnh nhân cấp thiết.

Nói đến chỗ này, anh chiếu lên hình ảnh một bệnh viện và phòng khám ở Pháp do chính anh chụp lại cho mọi người xem, trong đó có một bức ảnh anh mặc áo blu trắng đứng chụp ảnh chung với những người bạn nhỏ. Trên bức ảnh là nụ cười nhẹ nhàng của anh, ở bên cạnh có một cô bé người Pháp đang nắm tay anh.

Đột nhiên Thư Tình nghĩ tới ngày hôm qua gặp anh ở bệnh viện thú cưng, cũng là mặc áo blu trắng nhưng lại nghiêm túc, không ôn nhu như trên bức ảnh.

Phía dưới có người xôn xao, thấp giọng thảo luận tại sao thầy Cố lại mặc áo blu trắng xuất hiện trong bệnh viện. Cố Chi cũng phát hiện ra, anh rời khỏi màn chiếu, quay xuống giải thích: “Tôi tham gia một tổ chức tình nguyện AIDS ở Pháp, những em nhỏ này đều bị lây AIDS từ cha mẹ, từ nhỏ đã bị nhiễm bệnh. Tổ chức mà tôi tham gia là tổ chức xã hội của người AIDS ở mọi tầng lớp trên nước Pháp, đi giúp đỡ việc ăn ở của bệnh nhân”.

Học sinh ở dưới đều sợ ngây người, có người còn “A” một tiếng, Cố Chi mở word ra đánh ra chữ Anisation Volontaire du S.I.D.A, sau đó giải thích: “Tổ chức tình nguyện AIDS”.

Có người hỏi anh: “Thầy không sợ bị nhiễm bệnh sao?”.

“Mọi người đều biết con đường lây bệnh của AIDS, do di truyền, qua máu và hành vi tình dục. Chỉ cần biết cách xử lý, tiếp xúc với những người bệnh AIDS không có gì nguy hiểm cả”. Cố Chi trả lời rất đơn giản.

Tần Khả Vi nhớ đến những bộ phim điện ảnh về AIDS, trong lòng thấy sợ hãi: “Em nghe nói đến giai đoạn cuối của AIDS, người bệnh sẽ xuất hiện hiện tượng làn da bị thối rữa. Thầy không thấy sợ sao? Không cảm thấy….”. Cô ấy dừng lại một chút, không tìm thấy từ thích hợp, đành phải nói, “Không cảm thấy ghê tởm sao?”.

Mày Cố Chi cau lại, rồi lại giãn ra khiến mọi người nghi ngờ động tác nhỏ vừa rồi chỉ là ảo giác, anh nói: “Những đứa trẻ này đều là bị bệnh từ khi sinh ra, cha mẹ bị AIDS nên mới bị di truyền, bị bệnh không phải là sự lựa chọn của các em. Mà đa số những đứa trẻ đó đều là do cha mẹ mang bệnh trong mình nên sinh ra không bao lâu đã bị mất cha mẹ, từ nhỏ đã phải trị liệu trong bệnh viện. Bọn họ là cô nhi, lại chịu đủ sự tra tấn từ bệnh tật, nếu như các em ở đó, nhìn thấy cuộc sống mỗi ngày của những em nhỏ đó như thế nào, thì sẽ không dùng từ ghê tởm để hình dung rồi”.

Anh lại nói: “Giống như trong các em cũng sẽ có người nuôi thú cưng, chó mèo cũng được hay những con vật khác cũng thế, sống chung một thời gian dài, nếu như chúng nó có bệnh nhỏ hay đau đớn, các em cũng sẽ đau lòng khó chịu. Nhưng đứa trẻ bị AIDS không phải là động vật, cũng là người sống trên thế gian này như chúng ta, động vật còn có thể nhận được tình yêu của con người, tại sao những đứa trẻ đó lại không thể. Nếu em có thể vì thú cưng của mình bị bệnh mà khổ sở, vậy khi nhìn thấy những đứa trẻ đó, cũng sẽ sinh lòng thương yêu bọn họ, bọn chúng…. Thật đáng thương”.

Dường như anh chưa hề nói nhiều như thế bao giờ, ba chữ cuối cùng, giọng nói của anh chợt thấp xuống, giống như là nhớ đến ký ức khi ở cùng bọn nhỏ.

Thư Tình nhớ đến tấm hình kia, có một cô bé nắm lấy bàn tay anh, trong lòng bỗng nhiên có chút ướt át. Cô nhận thấy được lúc nói đến thú cưng, ánh mắt Cố Chi dường như nhìn thoáng qua cô, ánh mắt mất tự nhiên rũ xuống.

Sinh viên ngồi trong lớp đều trầm mặc, có một nam sinh nói một câu: “Nếu như về sau có cơ hội đi Pháp, mình nhất định phải đi gặp bọn nhỏ”.

Không biết là ai nói nho nhỏ: “Không chừng lúc đó bọn họ đều đã…..”.

Mọi người đều im lặng không nói chuyện nữa.

Không khí cứng ngắc lại, Thư Tình tưởng rằng Cố Chi quan tâm những đứa nhỏ bị AIDS như vậy, nhất định sẽ khó chịu, ai ngờ đột nhiên anh nở nụ cười ôn hòa, anh nói: “Văn hóa nước Pháp có rất nhiều điểm khác xa so với văn hóa Trung Quốc, nhưng cho dù không cùng ngôn ngữ thì tình cảm của con người đều giống nhau. Giống như bọn họ nói tiếng Pháp, còn chúng ta nói tiếng Trung, nhưng chúng ta đối với những người yếu hay bệnh đều có tình thương như nhau”.

Không tiếp tục đề tài vừa rồi, anh mở sách ra nói tiếp: “Chúng ta bắt đầu học nội dung trong sách, trước tiên chúng ta sẽ tìm một bạn học đọc một lần các từ đơn”.

Trong lòng Thư Tình thấy căng thẳng, nhìn ánh mắt của Cố Chi không nhanh không chậm dừng lại trên người cô, sau đó dùng giọng nói ấm áp đọc tên của cô: “Thư Tình”.

“Rắc rắc”, một sự mềm mại trong lòng vừa rơi xuống, kết băng, sau đó vỡ thành hai mảnh.