Người Đàn Ông Hoàng Kim

Chương 10




Editor: Thoa Xù

“Mẹ, bữa sáng con muốn ăn pizza, có được hay không?” Phẩm Nhất nằm bò bên cạnh bàn nhìn Tần Tường mang tạp dề, nhỏ giọng đề ra yêu cầu của mình.

“Không được,“ Cô quả quyết bác bỏ đề nghị của con trai, “Sáng sớm ăn pizza sẽ không tốt cho tiêu hóa, hơn nữa loại đồ ăn vặt này không tốt cho sức khỏe, không có chút dinh dưỡng nào, không tốt cho cơ thể của con.”

“Thằng bé muốn ăn thì mua là được rồi, “ Mục Thần Nhất đi tới, vỗ vỗ đầu con trai, “Nhưng mà mẹ nói đúng đó, loại đồ ăn vặt này không có dinh dưỡng, thỉnh thoảng ăn một lần thôi, hiểu chưa?”

“Dạ hiểu.” Phẩm Nhất gật đầu.

Mục Thần Nhất đi đến sau lưng Tần Tường, “Em yêu, có việc gì cần anh giúp Không?”

“Hừ! Không cần, đại thiếu gia, lúc nào cha con hai người cũng muốn em thay phiên phục vụ hết, giống như em đồng thời gả cho hai người vậy đó.”

Kết hôn gần một tháng, Tần Tường còn chưa thích ứng được với cuộc sống hôn nhân, trước kia muốn ngủ mấy giờ dậy cũng được, bữa sáng bữa trưa đều giải quyết ở bên ngoài, cuộc sống vô cùng tự do thoải mái. Nhưng bây giờ vẫn chưa tới tám giờ, cha con Mục Thần Nhất sẽ tới ầm ĩ trên giường cô, một già một trẻ ôm bụng tội nghiệp nhìn cô bảo là đói bụng rồi, làm cho cô không thể không mở đôi mắt buồn ngủ đi ra làm cơm cho bọn họ. Giống như lời mẹ nói là tìm được nơi chốn nương nhờ cả đời, nhưng căn bản là ký khế uớc bán thân làm bảo mẫu cả đời cho người ta a!

Sau khi trứng chiên được đặt lên bàn, hai cha con đưa mắt nhìn vào dĩa, vẫn không động tay.

“Sao còn không ăn? Không phải đói bụng sao?” Cô ra lệnh, “Nhanh một chút, hôm nay Phẩm Nhất còn phải đến trường học báo danh, Thần Nhất, không phải lát nữa anh còn có buổi diễn tập sao?”

“Bà xã à, sau này có thể thay đổi món đa dạng chút được hay không? Luôn là trứng chiên, bánh bao, sữa tươi, anh ăn đến độ không còn cảm giác ngon luôn rồi.” Mục Thần Nhất nhìn trứng chiên trong dĩa, vẻ mặt giống như không thể chịu đựng nổi.

“Mẹ, trên ti vi nói đồ ăn nhiều dầu mỡ không tốt.” Phẩm Nhất đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng đẩy cái dĩa đến trước mặt Tần Tường.

Tần Tường trừng mắt, “Hai cha con anh nếu chê đồ em nấu không tốt, sau này có thể tự mình làm.” Bực nhất là, trong nhà đâu phải không có đầu bếp, Mục Thần Nhất luôn quăng chuyện làm điểm tâm cho cô. Cô cũng bề bộn công việc mà, không chỉ bị tước đoạt quyền lợi ngủ nướng, còn phải tranh thủ thời gian nấu ăn, tiếp tục như vậy nữa cũng mau chóng biến thành thiếu phụ lớn tuổi rồi.

“Nếu không được ăn bữa sáng do chính tay bà xã làm, thì làm sao có thể có hương vị gia đình thật sự chứ?” Mục Thần Nhất nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng mà vẫn giải quyết hết dĩa trứng chiên, đồng thời yêu cầu con trai, “Phẩm Nhất, ăn hết bữa sáng, dù sao đây cũng là do mẹ vất vả làm ra đó, sau khi ăn xong, ba sẽ đưa con đến trường học, có được không?”

“Được ạ!” Phẩm Nhất rất nghe lời ba, hai ba cái liền ăn hết bữa sáng.

“Anh ra ga ra chờ em.” Mục Thần Nhất dẫn con trai ra cửa.

Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã tám giờ rưỡi, đã hẹn với hiệu trưởng của trường chín giờ gặp mặt, vì vậy không thể đến trễ được.

Lúc Tần Tường đang chuẩn bị khóa cửa, bên ngoài tường rào giống như có động tĩnh gì đó, sau đó có cái gì rơi xuống từ tường rào. Cô nghe tiếng động bước qua thì nhìn thấy, ánh mắt định hình ngay lập tức, lại là một con dao găm dính máu?

Trong nháy mắt trí nhớ nhanh chóng trở lại sáu năm trước, khi đó cô gần như thường xuyên liên tục nhận được “quà tặng” đe dọa, nhưng mà mấy năm gần đây những thứ đó cũng không có xuất hiện nữa, cô cho rằng đó là trò đùa dai kích động của ai đó, mặc dù đã từng báo cảnh sát, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.

Chuyện cách đây lâu như vậy, tại sao đột nhiên lại có một cây dao xuất hiện ở nhà mới của cô? Đối tượng mục tiêu cây dao này nhằm vào là Mục Thần Nhất, hay là cô?

“Chuyện Phẩm Nhất đi học anh không có thông báo cho giới truyền thông chứ?” Bị cây dao kia làm ảnh hưởng, dọc đường đi Tần Tường cũng hơi lo sợ bất an, tinh thần hoảng hốt. Cô muốn báo việc này cho Mục Thần Nhất biết, nhưng Phẩm Nhất vẫn còn ở bên cạnh, cô không tiện nói, cô không muốn tăng thêm gánh nặng cho tâm hồn bé nhỏ của thằng bé.

“Yên tâm đi! Em nghĩ con trai chúng ta là hoàng tử William chắc?” Anh cười bước xuống xe.

Hiệu trưởng đã đợi bọn họ lâu rồi, bởi vì Mục Thần Nhất và Tần Tường đều là người nổi tiếng, vì vậy hiệu trưởng vô cùng coi trọng chuyện nhập học của Phẩm Nhất. Trường này nổi tiếng vì đã đào tạo ra những sinh viên âm nhạc tài năng, tuy tuổi Phẩm Nhất còn nhỏ, nhưng mà trải qua kiểm tra, nhà trường sẽ đánh giá được khả năng âm nhạc thiên phú của thằng bé mà đặc cách phê duyệt cho thằng bé nhập học trước thời hạn.

Tần Tường giao Phẩm Nhất cho thầy giáo của thằng bé, dặn dò con trai, “Phẩm Nhất, nhất định phải ngoan nghe lời của thầy giáo nha. Buổi tối mẹ sẽ tới đón con.”

“Có thể nói ba cùng tới đón con hay không?” Bây giờ lúc nào Phẩm Nhất cũng muốn dính lấy ba.

Cô nghiêm mặt lên, “Không được, công việc của ba rất bận.”

Mục Thần Nhất ngồi xổm xuống, ân cần nói: “Được, ba hứa với con, buổi tối nhất định tới đón con.”

Tần Tường đứng bên cạnh len lén nhéo anh.

Lúc ra khỏi cổng trường, hai người lên xe, cô nói ra nỗi bất mãn lớn nhất trong lòng mình, “Lần nào ở trước mặt con cũng đều là anh đóng vai hiền còn em phải đóng vai ác, như vậy sẽ làm Phẩm Nhất nghĩ rằng em là bà mẹ tồi tệ, đến nổi sẽ nảy sinh ác cảm với em.”

“Em đã đọc qua sách tâm lý trẻ em à?” Anh cười cho xe chạy, “Anh chỉ cảm thấy cách em quản giáo con quá khắt khe, khi còn là người tình của em thì hoàn toàn khác. Mặc dù em cũng thường xuyên nổi giận với anh, nhưng khi em nằm trong tay anh thì rất là dịu dàng, thế nào mà vẻ mặt luôn lạnh lùng với con trai, Phẩm Nhất cũng không dám gần gũi với em.”

Cô tức giận muốn nhào qua cấu véo cánh tay anh, “Mục Thần Nhất, anh là đồ quỷ phong lưu! Chỉ nói hưu nói vượn.”

Anh dùng cánh tay chống đỡ đòn tấn công của cô, “Sao nói tới con là em cứ nói đến chuyện anh phong lưu này nọ thế chứ? Em đây là không thông suốt, kỹ năng biểu đạt ngôn ngữ cần phải được tăng cường.”

Tần Tường hừ một tiếng nói: “Quỷ phong lưu chính là quỷ phong lưu, mấy hôm trước em còn nhận được điện thoại phụ nữ gọi thẳng tới phòng ngủ kìa, nếu không phải là người tình của anh thì làm sao biết số điện thoại phòng ngủ của anh chứ?”

“Phụ nữ?” Anh nghĩ nghĩ, “Là ai? Tên gì?”

“Làm sao em biết? Chỉ nghe thấy cô ta hello một tiếng, sau đó liền tắt máy, có lẽ là sau khi nghe được giọng của em, không muốn nói chuyện với em chứ gì!” Tần Tường càng nghĩ càng giận, “Rốt cuộc là anh vẫn còn vương vấn không dứt (*) với bao nhiêu cô hả?”

“Anh không thích ăn ngó sen (*), cái gì mà vương vấn không dứt chứ? Xin lỗi anh không hiểu nhiều thành ngữ lắm.” Mục Thần Nhất cười ha hả, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, ai lại thần bí gọi điện thoại cho anh như vậy?

(*) Tần Tường nói “Ngẫu đoạn ti liên” nghĩa là vương vấn không dứt được, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. Ngẫu còn có nghĩa là ngó sen nên Thần Nhất mới bảo là không thích ăn ngó sen.

Lúc xe chạy ra khỏi cổng trường, một chiếc Porsche màu đỏ chạy lướt qua họ hấp dẫn sự chú ý của Tần Tường, “Xe này nhìn thấy quen quen?” Cô cố gắng nghĩ xem đã gặp qua ở đâu.

Mục Thần Nhất liếc nhìn một cái, “Đường phố New York đông đúc, xe như vậy đầy ra đó, có gì lạ đâu.”

Tần Tường thu hồi tầm mắt, “Gần đây hoạt động của anh nhiều không?”

“Ừ, cũng tàm tạm, có chuyện gì sao?”

“George đã giúp em sắp xếp, có thể tố chức một buổi hòa nhạc độc tấu riêng ở Golden Hall Vienna, có lẽ là vào tháng sau, nếu em phải đi, Phẩm Nhất sẽ phải giao cho anh chăm sóc đó.”

Mục Thần Nhất bực bội hỏi: “Em vẫn không thay người đại diện à? Cái tên George đó có gì tốt?”

“George thì sao? Mấy năm nay anh ấy tận tâm tận lực lo cho công việc của em, cũng xem như là bạn tốt của em, sao mỗi lần anh nghe đến tên hoặc là nhìn thấy anh ấy thì mặt mày lập tức u ám vậy, làm cho em cũng ngại giới thiệu George với anh.”

“Không cần, giữa bọn anh không cần giới thiệu. Anh thấy anh ta vốn không phải tận tâm tận lực vì công việc của em, mà là tận tâm tận lực với em kìa, tên đó thực chất là Hạng Trang vũ kiếm, ý tại Bái công (*).”

(*) Liên quan đến sự kiện Hồng Môn yến: Lỗ công Hạng Vũ bày tiệc ở Hồng Môn, mời Bái công Lưu Bang đến dự, mục đích là giết chết Lưu Bang. Nhưng sau khi nghe Lưu Bang giãi bày, Hạng Vũ muốn từ bỏ ý định. Mưu thần của họ Hạng là Phạm Tăng không cam tâm, sai Hạng Trang vờ múa kiếm giúp vui, tìm cơ hội giết chết Lưu Bang. Nhưng vì Hạng Bá ngăn trở, nên không thành công. Đây là sự tích “Hạng Trang vũ kiếm, ý tại Bái công“. Nay thường dùng để nói người bề ngoài che đậy bằng lý do chính đáng, nhưng thực chất là có dụng ý khác.

Lúc này cô mới bám lấy lời anh nói và chất vấn: “Không phải anh nói là không hiểu nhiều thành ngữ sao? Ngược lại điển tích này lại dùng rất chính xác à? Xem ra vừa rồi là anh cố ý giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt em?” Cô không đứng đắn dùng đầu ngón tay cạ vào sau lưng anh, “Nói, rốt cuộc là vẫn còn liên hệ với những ai?”

“Bức cung sao? Nhưng anh cũng nhắc nhở em, bây giờ anh đang lái xe.” Mục Thần Nhất mới không sợ cô, nếu tay của cô còn chơi xấu, anh sẽ lập tức dừng xe lại hung hăng phản kháng.

Đột nhiên, Tần Tường kêu lên, “Stephany!”

“Cái gì?” Bị tiếng la của cô làm giật mình, “Sao tự dưng lại nhớ đến cô ta?” Anh đã không còn ấn tượng với cô gái kia.

“Chiếc xe kia, chiếc Porsche màu đỏ vừa ngừng ở cổng trường Phẩm Nhất là của Stephany, em đã thấy mà!” Cô đột nhiên kích động.

Mục Thần Nhất không hề để tâm, “Chắc là em nhìn nhầm rồi, xe giống nhau rất nhiều.”

“Không, em sẽ không nhìn lầm đâu, trước ghế lái của Stephany có treo một dây chuông hơi đặc biệt, vừa rồi trong chiếc xe đó cũng treo một dây giống y như vậy.”

“Cho dù là cô ta thì sao?” Anh vẫn không để tâm, “Có lẽ cô ta đang làm chuyện riêng, cho nên cũng dừng xe ở đó thôi!”

“Mục Thần Nhất, dừng xe!” Trực giác phụ nữ nói cho Tần Tường biết, nhất định là có chuyện xảy ra. Con dao găm dính máu kia đột nhiên xuất hiện, cùng với đủ loại đồ nguyền rủa gửi đến cho cô trước đó, có lẽ chân tướng của những chuyện này sắp bị vạch trần rồi!

Cô nhìn thẳng vào Mục Thần Nhất, “Anh có thể xác định được ai sẽ biết số điện thoại phòng ngủ của anh không?”

“Có lẽ là nhiều người biết lắm!” Anh nhìn vẻ mặt của cô, thắc mắc: “Em cảm thấy người gọi điện thoại chính là Stephany à.”

“Em gần như có thể khẳng định.” Lúc đó trong điện thoại truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, giống như đang cố gắng đè nén một loại cảm xúc. Trực giác nói cho cô biết, Stephany đột nhiên xuất hiện trước cổng trường của Phẩm Nhất, không phải là tình cờ.

“Quay đầu xe, trở lại trường học!” cô gấp gáp nói: “Nhanh lên!”

Mục Thần Nhất nghĩ nghĩ, không lập tức lái xe, mà lấy điện thoại ra gọi cho một người bạn, “Lâm Đạt, gần đây cậu có gặp qua Stephany không? Đúng, Stephany. Cô ấy thế nào rồi?”

Không biết đối phương nói cái gì, nhưng vẻ mặt của anh lập tức đông cứng lại, để điện thoại xuống, không cần Tần Tường thúc giục nữa, anh nhanh chóng quay đầu xe lại, dùng hết tốc độ lái về phía trường học.

Tần Tường nhìn thấy vẻ mặt này của anh không khỏi cảm thấy sợ hãi, “Thế nào? Stephany cô ấy.....”

“Cô ấy bị bệnh tâm thần phân liệt nhẹ, lâu rồi không đóng phim. Mấy năm trước bị đưa đến bệnh viện tâm thần trị liệu, gần đây mới vừa trốn khỏi bệnh viện, những người xung quanh đều không biết cô ấy đi đâu, nhưng mà cô ấy lái xe của mình.” Anh thuật lại từng câu từng chữ.

Hai người rùng mình, bọn họ đều biết ý nghĩa sau lưng những chuyện này có thể dẫn đến điều gì.

Ông trời ơi! Cầu xin ông phù hộ Phẩm Nhất bình an vô sự! Tần Tường nắm chặt hai tay đặt lên môi, cả người đều đang run rẩy.

Mục Thần Nhất đặt tay lên vai cô, vỗ nhè nhẹ, trấn an cảm xúc của cô.

Cũng may là xe hai người rời đi không bao xa, rất nhanh đã quay trở lại trường học.

“Hai anh chị có việc gì sao?” Nhân viên quản lý trường học thấy chiếc xe đột ngột xông vào trường học thì hoảng sợ.

Hai người bọn họ cùng xuống xe, không kịp giải thích nữa lập tức xông thẳng vào tòa nhà của trường học.

Phòng học của Phẩm Nhất ở lầu ba, khi bọn họ chạy lên dọc theo cầu thang, trùng hợp nghe thấy tiếng thét chói tai của một người phụ nữ, tiếng thủy tinh vỡ tan, và tiếng khóc của bọn trẻ từ trên lầu truyền đến.

Lòng của Tần Tường cũng vỡ nát rồi, cô chưa từng chạy nhanh như hôm nay vậy, mấy bước dài liền vọt đến trước phòng học phát ra tiếng động. Vừa mới đứng lại, cảnh tượng trước mắt làm cho cô hoàn toàn sợ ngây người.

Chỉ thấy Stephany tóc tai bù xù, rõ ràng là thần trí mơ hồ, một tay đang cầm con dao, một tay kéo Phẩm Nhất, từng bước một đi về phía cửa sổ. Mà cửa sổ hình như đã bị thứ gì đó đập vỡ từ bên trong, thủy tinh bể tan tành đầy đất. Chủ nhiệm lớp bảo vệ những đứa trẻ khác lui vào một góc phòng học để trốn tránh.

“Stephany, cô đừng làm chuyện điên rồ!” Tần Tường thấy Phẩm Nhất bị bắt quả thật tinh thần rối loạn, vọt vào muốn giành lại con trai, nhưng mà Stephany kề dao lên cổ Phẩm Nhất, uy hiếp thét chói tai, “Cô không được qua đây! Nếu không tôi lập tức giết chết con trai cô!”

“Mẹ, ba, mau cứu con đi!” Tiếng khóc của Phẩm Nhất bóp chặt trái tim Tần Tường, cô không kiềm chế được bước về phía trước mấy bước.

“Tần Tường! Đừng lộn xộn!” Từ phía sau Mục Thần Nhất kéo cô lại, nhỏ giọng nói: “Để anh nói chuyện với cô ta.”

Mặc dù anh rất hồi hộp, nhưng lúc này lại mỉm cười nhìn Stephany, ra vẻ thoải mái chào hỏi, “Hey, Stephany, đã lâu không gặp.”

“Mục?” Stephany nhìn anh, dường như không thể tin được, trong phút chốc có phần vui mừng quá đỗi, nhưng chẳng mấy chốc lại biến thành căm phẫn. “Anh không hề yêu em, anh yêu con đàn bà kia, anh cư nhiên kết hôn với cô ta, lại còn sinh ra tên tạp chủng này! Em hận anh!”

Mục Thần Nhất mỉm cười chậm rãi bước từng bước một đến gần cô ta, “Stephany, anh nghĩ là em đã hiểu lầm rồi, không phải là anh kết hôn với cô ấy rồi mới có con, mà là trước đó không khéo nên mới có đứa con trai này, anh bị bắt buộc, bất đắc dĩ mới kết hôn với cô ấy, anh không muốn để cho đứa bé không có ba.”

“Có thật không?” Cô ta có vẻ hơi thả lỏng, “Tại sao trước đó anh bỏ rơi em, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho em?”

“Anh có gọi mà, gọi tới công ty của em, bọn họ không có nói với em sao? Anh nhắn lại rất nhiều lần đó!” Anh cẩn thận từng li từng tí bịa ra lời nói dối để kéo dài thời gian.

Tần Tường vừa hoảng sợ vừa nhìn chằm chằm con dao trong tay Stephany, lo lắng cô ta sẽ thương tổn đến Phẩm Nhất, bên tai lại nghe thấy Mục Thần Nhất bịa lời nói dối lung tung, có phần dở khóc dở cười.

Nếu không phải cô có đầy đủ tự tin, hiểu rõ con người anh, mới nghe qua, thật sự giống như là Mục Thần Nhất uất ức bị ép buộc có con phải cưới, thật ra thì người bị hại thật sự phải là cô mới đúng.

Cô lặng lẽ âm thầm nháy mắt với Phẩm Nhất, Phẩm Nhất rất thông minh, từ từ ngừng khóc, đứng yên chờ cứu viện.

Lúc này cô cảm thấy Stephany hẳn là bị Mục Thần Nhất khống chế rồi, liền lặng lẽ tìm cơ hội thích hợp chuẩn bị chạy ra ngoài gọi điện thoại báo cảnh sát.

Stephany tinh mắt, sau khi chú ý thấy cử động của cô khác thường, lớn tiếng nói với Mục Thần Nhất: “Mục, anh không yêu con đàn bà kia phải không? Vậy thì anh giết cô ta đi!”

Anh quay đầu lại liếc nhìn Tần Tường, lại hỏi Stephany, “Anh lấy cái gì giết cô ấy đây? Anh không có dao mà!”

Tần Tường lập tức hiểu ý của anh, anh muốn Stephany chủ động ném con dao qua.

Nhưng Stephany mặc dù điên khùng, cũng không hề ngu ngốc, cô ta biết chỉ khi mình còn vũ khí trên tay, Mục Thần Nhất mới có thể ngoan ngoãn nghe lời. Vì vậy cô ta chỉ vào mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất, “Anh dùng những mảnh thủy tinh kia cắt đứt cổ cô ta đi, để em nhìn thấy máu của cô ta!”

Trong lòng Mục Thần Nhất rất lo âu, nhưng vì không muốn chọc giận Stephany, anh từ từ cúi người xuống, từ dưới đất nhặt lên một mảnh vỡ thủy tinh, đồng thời trong lòng thầm đo lường tính toán khoảng cách giữa Stephany với cửa sổ, khoảng chừng hai ba bước. Mặc dù lầu ba không cao lắm, nhưng vẫn rất nguy hiểm, cho nên ngoại trừ phải cướp lại con dao từ trên tay cô ta, còn phải giữ cho cô ta cách xa cửa sổ, mới có thể hoàn toàn bảo đảm an toàn tính mạng cho Phẩm Nhất.

“Thần Nhất, không phải là anh thật sự muốn giết em chứ?” Mặt Tần Tường đầy nước mắt, giọng nói thút thít hỏi anh, dường như vô cùng sợ hãi lùi về phía sau mấy bước.

Mục Thần Nhất sững sờ, nhưng mà từ trong ánh mắt của Tần tường, anh nhìn thấy không phải là sợ hãi mà là kiên định. Cô đang phối hợp đóng kịch với anh để cứu con của họ, nhưng mà làm sao mới có thể đánh lừa được ánh mắt của Stephany đây?

Anh cố ý bước sang bên cạnh một bước, dùng lưng mình ngăn cản tầm mắt của Stephany, cùng với Tần Tường, ba người cùng ở trên một đường thẳng.

Tần Tường vội vàng nhỏ giọng nói: “Dù cho phải thật sự ra tay cũng không sao hết, nhất định phải làm cho cô ta tin tưởng, anh ra tay đi!”

Tay của anh hơi run rẩy, làm sao anh có thể thật sự thương tổn đến Tần Tường?

Nhưng mà sau lưng anh Stephany lại điên cuồng kêu, “Các người đừng giở trò, nếu không tôi lập tức giết chết con trai của các người!”

Mục Thần Nhất vừa đi đến trước mặt Tần Tường, cánh tay như làm bằng chì, nặng nề nâng lên không nổi.

“Đúng, Mục, cứ như vậy, dùng thủy tinh cắt đứt cổ họng của cô ta đi! Con đàn bà này đáng chết! Tôi nguyền rủa cô, sớm muộn cũng có một ngày sẽ gãy tay gãy chân giống như mấy con chim, mấy con búp bê vải kia vậy! Hà...! Rốt cuộc tôi cũng đợi được đến ngày này rồi!” Stephany muốn nhìn thấy rõ ràng, cũng bước sang bên một bước, tiếp tục hét to.

Lời của cô ta hoàn toàn xác minh được nhưng suy đoán của Tần tường, “Đừng do dự.” Cô dùng tiếng khóc để che giấu sự thúc giục của mình.

Rốt cuộc Mục Thần Nhất cũng giơ tay lên, thủy tinh lạnh lẽo sắc bén chạm vào trên cổ Tần Tường, cảm giác rùng mình khiến cho da thịt trên cô sởn gai ốc.

Lúc này Phẩm Nhất không kiềm được lớn tiếng kêu, “Ba, đừng làm mẹ bị thương!”

Tần Tường chủ động nắm lấy tay của anh, nhìn qua giống như đang muốn đoạt lấy mảnh thủy tinh, nhưng kỳ thật ngược lại cắt mảnh thủy tinh vào cơ thể mình.

Trong chớp mắt cảm thấy mảnh thủy tinh cắt một đường vào da thịt, Mục Thần Nhất hết sức kinh hoàng, anh không ngờ Tần Tường thật sự ra tay tự cứa mình. Máu tươi cứ theo mảnh thủy tinh chảy xuống cơ thể cô, cơ thể cô mềm nhũn, ngã lăn trên đất.

Anh hận không thể lập tức ôm cô đi bác sĩ, nhưng vì Phẩm Nhất, anh còn phải thực hiện màn biểu diễn cuối cùng, “Stephany, cô ấy chết rồi.”

Phẩm Nhất cho là mẹ thật sự bị ba giết chết, lập tức khóc lớn hơn, tiếng khóc của thằng bé khiến cho vẻ mặt của Stephany biến hóa không ngừng, “Cô ta chết rồi? Cô ta thật sự đã chết rồi?” Mặc dù cô ta tận mắt thấy cảnh này, nhưng vẫn không thể tin được. “Em không tin, em mới không tin!”

“Em có thể tới xem thử mà!” Anh dịu dàng nói: “Stephany, trong tất cả những người tình của anh, em là người theo anh lâu nhất, khoảng thời gian chúng ta ngọt ngào bên nhau em đều quên hết rồi sao?”

“Mục, Mục à, em rất yêu anh, em yêu anh nhiều như vậy mà!” Cô ta dùng một tay che mặt, khóc lóc thảm thiết.

Cô ta buông lỏng bàn tay đang tóm lấy Phẩm Nhất, từng bước một đến gần Mục Thần Nhất, đi tới trước cơ thể Tần Tường, cúi đầu nhìn kỹ xem có phải cô đã chết thật rồi không. Trong phút chốc cô ta cúi đầu, đột nhiên Mục Thần Nhất vung khuỷu tay lên, đánh thật mạnh vào gáy cô ta, cô ta lập tức ngã nhào trên đất, con dao cũng văng vào trong góc.

Bảo an đợi sẵn ngoài cửa lập tức vọt vào, trói chặt Stephany lại.

Mục Thần Nhất vừa quay đầu lại nhìn về phía con trai, vô cùng may mắn là thằng bé chỉ bị hoảng sợ, không có gì đáng ngại. Anh vội vã nói với chủ nhiệm lớp của Phẩm Nhất: “Phiền thầy chăm sóc cho Phẩm Nhất giúp tôi.” Sau đó ôm lấy Tần Tường, lấy tay ấn thật chặt lên vết thương của cô, cuống cuồng xông xuống lầu.

Máu tươi nhỏ giọt từ trên lầu đến trong xe, Mục Thần Nhất xé áo sơ mi của mình băng bó vết thương giúp cô, không ngừng gọi, “Tần Tường, em tỉnh lại đi, không được ngủ, nói chuyện với anh đi!”

“Phẩm Nhất, Phẩm Nhất.....” Cô lẩm bẩm gọi.

“Thằng bé ổn rồi, không có việc gì, an toàn rồi.” Anh vội vàng trấn an cô, “Em cố chịu đựng nha, anh đưa em đến bệnh viện cấp cứu.”

Cái cô nàng ngốc nghếch này, xuống tay với bản thân mình cũng không biết nặng nhẹ sao?

“Nếu em không muốn để cho Phẩm Nhất không có mẹ mà hận em cả đời, vậy thì em mau tỉnh lại cho anh!” Anh lớn tiếng gọi, xe gào rít lao ra khỏi trường học.

“Thần Nhất,“ Cô yếu ớt gọi tên của anh, “Có mấy lời, đêm hôm đó em quên nói với anh.”

“Có lời gì sau này hãy nói.”

“Không, em muốn nói ngay bây giờ, em sợ sau này không có cơ hội nữa.” Ý thức của cô bắt đầu hơi mơ hồ vì mất máu quá nhiều.

“Không cho nói bậy.” Anh ôm đầu cô vào ngực mình, “Sau này anh còn muốn cãi nhau với em mỗi ngày mà, còn nhiều thời gian để nói.”

“Thần Nhất, em...em yêu anh.” Cô trầm giọng ngâm nga, trong xe lắc lư, rốt cuộc cô cũng nói ra ba chữ này, sau đó như trút được gánh nặng thở ra một hơi.

Anh đã nói anh yêu cô, nhưng cô chưa bao giờ nói với anh những lời này. Cô đã sớm nghĩ tới nhất định phải tìm một cơ hội thích hợp để nói với anh, thật nghiêm túc nói cho anh biết rằng cô yêu anh, cô yêu anh rất rất nhiều năm, yêu tư chất âm nhạc tự nhiên của anh, yêu sự ngang ngược của anh, yêu anh không nói đạo lý, yêu mọi thứ của anh, có điều không ngờ là sẽ nói ra những lời đó dưới tình huống như vầy, dường như không thỏa nguyện lắm..... Dần dần, dần dần, cô khép mắt lại.

Mục Thần Nhất hốt hoảng vì sự thay đổi của cô, không kiềm được căng thẳng gọi to, “Tần Tường, không cho em ngủ! Coi chừng anh đánh em đó!”

Tần Tường hoảng hốt giống như trở lại cái ngày hạ sinh Phẩm Nhất, ngày đó là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô, mà hôm nay cũng thế.

Hồi cuối

“Mẹ, mẹ, con mới luyện một bài hát mới, lát nữa con kéo cho mẹ nghe có được không?” Phẩm Nhất phấn khích nhún nhảy chạy đến ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh Tần Tường dưới cây ngô đồng, giơ cây violon lên cao giống như báu vật.

“Được.” Cô cười hôn lên trán thằng bé.

Phẩm Nhất hồi phục rấ tốt, sự kiện khủng bố mấy tháng trước, không lưu lại ám ảnh trong lòng thằng bé, đây là chuyện khiến cô rất vui mừng.

“Mẹ, sau khi mẹ sinh em gái, con sẽ dạy em ấy kéo đàn có được không?” Mặc dù em gái còn chưa ra đời, Phẩm Nhất đã nghiễm nhiên có cảm giác tự hào của người làm anh, ngày nào cũng quấn lấy cô hỏi khi nào sẽ sinh em gái.

Tần Tường đành phải gật đầu, “Được, để cho con dạy em.”

“Phẩm Nhất, không được làm phiền mẹ, mẹ đang nghỉ ngơi.” Mục Thần Nhất túm con trai vứt qua một bên, “Hôm nay thời gian luyện đàn của con còn chưa kết thúc!”

Phẩm Nhất vừa nghe nói, tức tối bĩu môi bỏ đi.

Tần Tường cười nói: “Từ lúc nào thì anh bắt đầu trở thành người cha nghiêm khắc rồi hả?”

“Từ lúc người làm mẹ như em ngã bệnh, cần phải chăm sóc ngày đêm!” Ngón tay anh vén tóc cô lên, nhìn thấy vết sẹo bên trong. Mấy tháng qua, vết sẹo kia đã biến thành một đường màu đỏ, nhớ lại lúc ấy dọa người như vậy. Môi của anh nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo đó, “Không biết về sau có để lại sẹo hay không.”

“Nếu như để lại sẹo, anh có ghét bỏ hay không?” Dáng vẻ Tần Tường bĩu môi trông giống hệt Phẩm Nhất.

Anh không nhịn được cười nháy nháy mắt, “Không biết được à, để anh suy nghĩ.....”

Thấy cô ra vẻ muốn nhéo anh, anh vội vàng kéo tay cô lại, “Được rồi được rồi, đừng nhúc nhích, sẽ động thai khí đó.”

Cô lại ngồi yên, đột nhiên nói: “Mấy ngày nay em luôn nghĩ đến một chuyện, chuyện này khiến em vô cùng nhức đầu.”

“Chuyện gì?” Thấy vẻ mặt cô rất nghiêm túc, Mục Thần Nhất khó hiểu hỏi.

“Lúc trước anh đặt tên cho con trai là Phẩm Nhất, vậy con gái phải gọi là gì? Phẩm Nhị à?”

Mục Thần Nhất sững sờ vài giây, đột nhiên tuôn ra một tràng cười vang dội, cười đến vô cùng vui vẻ, đó là nụ cười từ tận đáy lòng lan ra, một loại âm thanh không đè nén được, âm thanh của hạnh phúc.

Tần Tường nhẹ nhàng ôm lấy anh, tựa vào trước ngực anh, âm thanh của hạnh phúc này thông qua cơ thể ấm áp của anh, dường như cũng tràn vào tận đáy lòng cô.

Mọi người trên đời này vẫn đang tìm kiếm lối ra trong mê cung tình yêu. Chỉ mong mọi người cũng có thể ra khỏi mê trận này, tìm được một hạnh phúc thuộc về mình.

Tin tưởng rằng nhất định sẽ gặp được!

[ Hoàn ]