Người Đàn Ông Kiên Cường

Chương 3




Cúng bái cô như Mẹ Tổ bà à!

Kết hôn đến nay cũng nửa năm rồi, ngoại trừ bên cạnh thêm một người cùng bản thân giành chăn bông, buổi tối còn phải làm một chút "Vận động" với chồng , làm cho cả ngày "Toàn bộ kinh lạc" ngoại trừ bận rộn trên bàn làm việc, cuộc sống của cô so với lúc chưa lập gia đình không có gì khác biệt.

Ờ! Không, có khác biệt hừm! Khác ở chỗ hiện tại cô sống tốt hơn gấp mấy chục so với lúc chưa lập gia đình.

Chẳng những ba mẹ thương yêu như cũ, ngay cả nhà chồng trên dưới cũng che chở cho cô, mặc dù nhà chồng trên dưới thật ra thì chỉ có hai người là ba chồng và mẹ chồng thôi.

Ba chồng vẫn tán gái như xưa. . . . . . Khụ khụ du lịch vòng quanh thế giới, nhưng thường có một thời gian sẽ được ba chồng tặng quá, hơn nữa chỉ có cô mới có, ông chồng mặt lạnh của cô cũng không có.

Mà chồng cô căn bản cũng là đi sớm về trễ, trừ đi công tác ra nhất định mỗi ngày đều về nhà ngủ, một chút tình cảm cũng không có, tuần trước trên tạp chí thấy viết về anh, tưởng là sẽ có tin “hot” có thể xem một chút, để cho cô ghiền một khóc hai nháo ba treo cổ với chồng mình.

Kết quả, không có gì cả.

Phía trên còn nói anh là đại diện cho mẫu đàn ông yêu vợ yêu nhà, chậc, khó trách người bên ngoài đều nói anh là công tử mặt lạnh, bởi vì thật sự rất lạnh, rất nhàm chán.

Cô cảm thấy mình so với trước kia càng giống như sâu gạo, càng giống như con chim Hoàng Yến như Khánh Khánh nói.

Mỗi khi cô đi dạo phố uống trà buổi trưa, thấy xe và người tấp nập đều cảm thấy rất hâm mộ, mỗi người đều giống như vì mơ ước cùng tương lai của mình mà phấn đấu, ngay cả Khánh Khánh cũng không ngoại lệ, anh ấy đang vì mộng nhà thiết kế thời trang mà ở Paris đào tạo chuyên sâu sau khi anh ấy phụng mệnh người nhà cưới cô bị thất bại.

Sự rảnh rỗi thoáng qua chẳng có mục đích, bắt đầu làm cô cảm thấy trống không, cảm thấy hốt hoảng, cảm giác mình bị cái thế giới này vứt bỏ.

"Mẹ, cuộc sống của con bị đóng chặt không thú vị, con cảm thấy con sống căn bản là đang lãng phí lương thực."

"Đứa bé này đang nói hưu nói vượn gì thế? Đừng để ba con nghe được, bằng không ông ấy nhất định lại lo lắng cho con!" Ngải mẫu nhìn chằm chằm con gái bảo bối mỗi ngày đều về nhà mẹ đẻ.

"Trước kia còn có chuyện học có thể làm, nhưng là bây giờ mỗi ngày con mở mắt đều mờ mịt đó, không biết con làm gì mới phải." Cô hoảng hốt nhìn trần nhà.

"Nha đầu ngốc, bây giờ con sống cuộc sống người khác còn cầu cũng không được, nói ngốc nghếch gì thế."

"Nhưng con không muốn đi dạo phố rồi uống trà buổi trưa nữa. Mẹ, người biết không, mỗi lần thấy tiểu thư hoặc là sinh viên làm việc ở Công Ty Bách Hóa hay tiệm cơm, con đều sẽ thật hâm mộ họ đó, bởi vì các cô ấy rất nghiêm túc để sống mỗi một ngày, không giống con lại vô dụng như vậy. . ."

"Dĩ Ưu!" Bà chưa từng nghĩ tới tính đơn thuần trong sáng của con gái sẽ có ý nghĩ mặt trái như vậy.

"Mẹ, con thật sự nghĩ như vậy."

". . . . . . Nếu không, con đi học một khóa học con thích đi, như vậy con có chuyện để làm rồi, cũng sẽ không suy nghĩ lung tung." Bà hơi nhíu lông mày, cho một chút đề nghị.

"Con cũng vậy nghĩ a, nhưng con rể của mẹ không cho con đi."

"Tại sao?"

"Anh ấy nói con ngu ngốc nhất định học không được, đến lúc đó nhất định bỏ dở nửa chừng, không cần bắt đầu đâu, tránh khiến thầy giáo phiền lòng." Ngải Dĩ Ưu bĩu môi, không cam lòng nói với mẹ.

Ngải mẫu muốn cười nhưng lại không dám bật cười trắng trợn, dù sao con gái đang thật sự lo lắng, chỉ là không ngờ, con rể cư nhiên hiểu rõ con gái bà như vậy.

"Như vậy con cũng lập gia đình rồi, nếu không để cho quản gia dạy con làm chút chuyện nhà thôi." Trong nhà có quản gia chuyên nghiệp, không thể xảy ra chuyện mới đúng.

"Con đã nói rồi, nhưng anh ấy nói, anh ấy làm việc mệt mỏi trở về chỉ muốn yên lặng nghỉ ngơi, muốn con đừng gây ra phiền toái cho anh ấy. Mẹ, mẹ xem đi..., anh ấy là không phải rất quá đáng sao!"

"Ách. . . . . ." Ngải mẫu mặt khổ sở nhìn cô, con rể có hơi quá đáng, nhưng thật muốn con rể dạy nhật lý vạn cơ tan việc còn phải ứng phó máy chế tạo phiền toái trong nhà, chuyện này. . . . . . Mới quá đáng.

Bà bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt tức giận của con gái, thầm than trong lòng, muốn trách cũng chỉ có thể trách ba cô, là ông ấy cưng chiều con gái đến trình độ cái gì cũng làm không xong.

Lâm Tuấn Nam liếc trộm chân mày hơi nhíu của Tổng giám đốc.

Kể từ sau khi Tổng giám đốc tôn quý của anh kết hôn, biểu cảm trên mặt so với trước kia càng nhiều hơn, mặc dù trong mắt người ngoài không có khác, nhưng dù gì anh cũng ở bên cạnh Tổng giám đốc gần ba năm, dĩ nhiên có thể phân biệt ra được biến hóa rất nhỏ trên mặt sếp.

Nhưng Tổng giám đốc chưa mở miệng trước, tuyệt đối không thể suy đoán tự cho là đúng, nếu không sơ ý một chút sẽ gặp họa chặt đầu.

Hiện tại ngoại trừ một người vợ, còn có bảo bảo trong bụng vợ, tại sao có thể bị sa thải chứ !

"Tuấn Nam." Giãn ra lông mày, Tiền Thiên Dương hỏi người ở trước mắt, "Cậu kết hôn hơn một năm chứ?"

"Vâng" Lâm Tuấn Nam vừa nghe, thiếu chút nữa khóc lóc nức nở, không ngờ mỗi ngày Tổng giám đốc loay hoay trời đất u ám sẽ nhớ anh kết hôn đã bao lâu.

"Có con rồi sao?"

"Gần đây mới có tin tức, đã hơn hai tháng."

"Cho nên. . . . . . Cậu hẳn là cũng không xác định." Tiền Thiên Dương lại một lần nữa hơi nhíu lông mày, như vậy thì không cách nào so sánh, không thể xác định phụ nữ mang thai sau khi có đứa bé sẽ trở nên thành thục, linh hoạt hay không?

Thôi, hay là đừng quá mong chờ nha đầu kia thì tốt hơn.

"Không, tôi rất xác định là đứa bé của tôi." Như đinh chém sắt.

". . . . . ." Tiền Thiên Dương đầu vừa nhấc lên vốn là nhíu lông mày đổi thành chống lên, ai hỏi anh ta cái này?

"Theo suy nghĩ của cậu, Dĩ Ưu có thể làm công việc gì?"

"Phu nhân?" Anh có con cùng phu nhân làm công việc gì có quan hệ gì à? Chẳng lẽ. . . . . ."Phu nhân cũng mang thai sao?"

"Không phải, tôi tạm thời không muốn cho cô ấy mang thai." Ngay cả mình cũng chăm sóc không tốt được cho một cô gái, nếu để cho cô chăm sóc một đứa bé là một quyết định vô cùng không sáng suốt.

"Phu nhân muốn làm việc?"

"Cô ấy nói cô ấy rất chán cuộc sống không có ý nghĩa." Đã phiền anh nửa tháng, tiếp tục nữa, anh bảo đảm sẽ đá cô về nhà mẹ, khiến nhạc phụ mẫu ứng phó với cô vợ ngây thơ kia.

Lâm Tuấn Nam sững sờ, trong thiên hạ đại khái chỉ có phu nhân sẽ cảm thấy mỗi ngày rãnh rỗi đi dạo phố một chút, thuộc về phạm vi cuộc sống không có ý nghĩa thôi.

"Cậu cảm thấy thế nào?" Tiền Thiên Dương lại hỏi một lần, anh nghĩ bể đầu chính là không ngờ công việc thích hợp cho cô làm, phải cân nhắc có thể gây phiền thoái cho ông chủ nơi cô làm việc hay không. Mặc dù mọi người có lẽ sẽ vì thân phận Tiền phu nhân này mà dễ dàng tha thứ cho cô, nhưng anh vẫn không cách nào dễ dàng tha thứ vợ của mình khắp nơi gây họa mang phiền toái đến cho người khác.

. . . . . . Quan trọng là càng không cách nào dễ dàng tha thứ cô phải chịu đựng ánh mắt thầm khinh bỉ của người khác đối với cô, chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng cô mảnh mai bị mọi người chỉ trích, khiến anh không khỏi cảm thấy đau lòng không vui.

Hơn nữa đối với những người muốn dùng ngôn ngữ công kích cô, đáy lòng của anh đều nổi lên một cơn giận dữ.

Anh không nỡ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bất lực muốn khóc của cô, hơn không nỡ thấy cô vì cơn tức giận của người khác mà bộ dáng đáng thương sợ hãi.

"Cái đó. . . . . ." Lâm Tuấn Nam mặt chần chờ, anh phải nói thế nào a!

Đừng nói đến tài liệu điều tra lúc trước, một người phụ nữ ở tiệc cưới chính mình cũng có thể gây họa có thể làm chuyện gì?

Cô chết tử tế không chết cư nhiên lại đi dẫm lên làn váy lễ phục của phu nhân viện trưởng viện hành chính, nếu không phải là ông chủ nhanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ phu nhân viện trưởng nếu không đã té nhào xuống đất rồi, anh thật không biết mặt mũi của Tập đoàn Kình Thiên sẽ bị phu nhân vứt xuống dưới đất mấy tầng đây.

"Nói."

"Tôi cho là phu nhân hay là duy trì hiện trạng là được rồi, chỉ là. . . . . ." Lâm Tuấn Nam muốn nói lại thôi, không biết lời kế tiếp nói ra có thể hay không bị ông chủ đánh ngã ra đất? "Thật không thể cho phu nhân mang thai sao? Người ta nói. . . . . ."

Vừa tiếp xúc nhận được ánh mắt sắc bén quét ngang, anh cũng không dám nói.

"Cậu cho là nên đem tiểu sinh mệnh trân quý chôn vùi ở trên tay của cô ấy sao?"

"Không có, không có!" Giọt giọt mồ hôi lạnh từ bên tóc mai chậm rãi mà chảy xuống.

"Thôi, tự tôi suy nghĩ, cậu đi ra ngoài đi." Tiền Thiên Dương mặt không biểu cảm tiếp tục phê duyệt công văn.

Vừa đóng một cái cửa, Lâm Tuấn Nam ủ rũ cúi đầu trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn khung hình bà xã xinh đẹp trên bàn, đột nhiên một hồi nghẹn ngào, ô ô ô. . . . . . Anh muốn về nhà tìm bà xã muốn bảo bối à. . . . . .

Sáng sớm ngày thứ hai, anh mặt ai oán nhìn chằm chằm cửa chính phòng tổng giám đốc, tiếp tục trình diễn màn nức nở nghẹn ngào ngày hôm qua, trong lòng tràn đầy hối tiếc cùng oán hận sớm biết, sớm biết cũng không cần về nhà cầu xin an ủi với bà xã, bà xã cũng sẽ không ra quyết định này....

——

"Nếu không anh nói với khối băng lớn vạn năm đi, để phu nhân đến chỗ em giúp một tay là được rồi." Liễu Hạnh Quyên nói rất có tình nghĩa.

Trên đời này có lẽ chỉ có cô là không bị Tiền Thiên Dương hấp dẫn lại gọi anh ta là " Khối băng lớn vạn năm" .

"Vậy làm sao được!" Lâm Tuấn Nam bị hù chết, phu nhân là ngôi sao gây rối, anh làm sao có thể yên tâm để phu nhân ở bên cạnh bà xã chứ.

"Tại sao không thể? Lần trước ở hôn lễ lúc thấy cô ấy, em liền cảm thấy phu nhân thật trẻ tuổi, thật đáng yêu, làm cho người ta thật muốn quen biết cô ấy đó, hơn nữa nếu cô ấy hiểu được không nên lãng phí sinh mạng làm sâu gạo, cô gái tốt như vậy chúng ta đương nhiên là phải giúp cô ấy rồi." Cuộc đời cô ghét nhất chính là phụ nữ ham tiền cả ngày lẫn đêm chỉ muốn kết hôn với đàn ông có tiền.

"Không được, trước tiên phải điều tra cô ấy, cô ấy là một ngôi sao siêu cấp gây rối đó!" Anh chẳng những nói ra sự tích đầu đuôi gốc ngọn của Ngải Dĩ Ưu mà còn cố gắng thêm thắt nhiều thứ chính là vì dọa lui quyết định đáng sợ của bà xã.

"Thật sao! Sao lại thú vị như vậy, vậy em càng muốn quen biết cô ấy. Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai lúc anh đi làm hãy nói với khối băng lớn vạn năm giống như thượng đế mà anh sùng bái nghe đi." Vừa nghe anh nói xong, Liễu Hạnh Quyên chỉ là khí khái cười ha ha, hoàn toàn không đi theo kịch bản của chồng. . . . . .

"Cậu cho rằng cậu cứ tiếp tục nhìn chằm chằm cửa phòng tôi là có thể đốt ra hai cái lỗ ở phía trên sao?" Mỗi ngày đúng chín giờ Tiền Thiên Dương xuất hiện tại công ty nhìn Lâm Tuấn Nam có vẻ xem thường.

"Tổng giám đốc. . . . . ." Không kịp nhanh chóng thay nét mặt lão luyện, quên phẫn diễn nhân vật trợ lý tốt, anh ta cũng chỉ là ai oán nhìn ông chủ, còn thiếu là không có chảy xuống hai hàng lệ rồi.

"Tôi có nợ cậu tiền lương sao?" Trợ lý hoàn mỹ bình thường của anh đây à?

Lâm Tuấn Nam nặng nề lắc đầu một cái, tiếp tục bày mặt góa phụ u oán.

"Tiền thưởng?"

Anh ta giống như u hồn lắc đầu một cái, mắt thấy trên đỉnh đầu mây đen lại càng dày rồi.

"Thì ra là. . . . . . Cậu không muốn làm nữa rồi." Tiền Thiên Dương liếc mắt nhìn trợ lý hồn tiêu phách lạc, lạnh nhạt cười một tiếng, nói xong trực tiếp vào phòng làm việc, chẳng những không có đồng tình, còn cố ý dội cho anh ta một thùng nước đá.

"A?" Tỉnh rồi, bị đông cứng tỉnh rồi! Anh ta vội vàng đi phía sau ông chủ.

"Không, không phải, Tổng giám đốc." Rốt cuộc cũng khôi phục thành trợ lý tinh minh lão luyện, chỉ là cười khổ. "Là tôi tìm được chỗ làm việc cho phu nhân rồi."

Tiền Thiên Dương ngồi xuống, nhìn anh ta bằng ánh mắt kì lạ.

"Là vợ tôi mở quán cà phê. . . . . ."

Vừa nghe, trong đôi mắt hiện đầy hứng thú, rốt cuộc cũng biết trợ lý tại sao sáng sớm có diễn xuất như vậy rồi.

Tất cả đều đến từ cô vợ thú vị kia.

Mỗi người đều cho rằng Ngải Dĩ Ưu nhất định, tuyệt đối, tất nhiên sẽ gây phiền cho Liễu Hạnh Quyên.

Chỉ có hai người không cho là như vậy, một là bản thân cô, một là Liễu Hạnh Quyên không sợ đau khổ tràn đầy nghĩa khí.

Trừ hai người, Lâm Tuấn Nam và Tiền Thiên Dương còn có vợ chồng Ngải thị, thậm chí là khách quen cũ của quán cà phê, sau khi nhìn thấy tình huống bi thảm ngày đầu tiên đi làm của Ngải Dĩ Ưu cũng giúp một tay khuyên ngăn.

Không phải sợ cô đường đường là phu nhân Tổng giám đốc tập đoàn Kình Thiên đi ra ngoài xuất đầu lộ diện sẽ mất mặt của Tiền gia, mà là lo lắng quán cà phê bị cô phá đổ thôi.

Chỉ là Liễu Hạng Quyên nghĩa khí bất kể những thứ này, chỉ cảm thấy nếu Ngải Dĩ Ưu có lòng muốn phải thay đổi phương thức sống mị nát trước kia, như vậy côđương nhiên là muốn giúp bạn không tiếc cả mạng sống rồi.

Hơn nữa thực tế sau khi cô quen biết Ngải Dĩ Ưu liền phát hiện, Ngải Dĩ Ưu đơn thuần hòa thuận không có chút nào ngây ngô ngu xuẩn, chỉ là hơi ngây thơ một chút mất đi rất nhiều căn bản mà thôi, nhưng chỉ cần sau khi trải qua sự chỉ dạy của cô, bảo đảm tương lai không lâu sẽ có không giống với Ngải Dĩ Ưu quá khứ hiện ra ở trước mặt đại gia đâu.

"Dĩ Ưu, chú ý phía sau em kia, có khách chớ đụng phải." Liễu Hạnh Quyên hô to một tiếng.

"Vâng, Hạnh Quyên." Ngải Dĩ Ưu lập tức quay đầu nhìn lại, là không có đụng vào khách, lại bỏ quên khay cà phê đá trên tay, cái ly trong nháy mắt rơi xuống cà phê đổ ra đầy đất.

"A! Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Cô hoảng sợ lập tức nói xin lỗi với khách, cũng ngồi chồm hổm xuống muốn nhặt miếng thủy tinh.

"Đừng nhặt đừng nhặt, sẽ bị thương ." Vốn là khách bị hoảng sợ vừa nhìn thấy lập tức ngăn cô lại, mặc dù thật bị hù dọa, nhưng vừa thấy được một mặt thanh thuần động lòng người của cô lại không biết làm sao lập tức liền mềm lòng.

"Thật xin lỗi, chúng tôi lập tức sẽ lại đưa cà phê đá lên, xin chờ một chút." Liễu Hạnh Quyên lập tức cầm khăn lau và cây chổi nhỏ ra ngoài giao cho Ngải Dĩ Ưu. "Đừng để trong lòng, cẩn thận đừng để bị thương đấy."

"Thật xin lỗi. . . . . ." Mặt cô khóc không ra nước mắt, cũng đã một tuần lễ rồi, ngay cả chuyện khôn khéo trong giao tiếp cũng làm không được, như vậy chẳng phải phụ lòng tin cậy của Liễu Hạnh Quyên sao?

Nhờ có cô ấy một mình loại bỏ ý kiến của nhiều người, để cho cô ở lại quán cà phê làm việc, thế nhưng một tuần lễ, cô ném phá ly thì có năm cái, cà phê bữa ăn đưa sai đến mười lần, không cẩn thận đụng vào khách cũng có 7, 8 lần, hiện tại cô mới chính thức ý thức được mình quả thật vô dụng.

"Đứa ngốc, không có ai trách em đâu." Liễu Hạnh Quyên sờ sờ đầu cô, động viên cô.

Mới một tuần lễ mà thôi, huống chi những tình trạng này sinh viên mới tới làm việc cũng sẽ xảy ra thôi, chỉ là tần số cô lặp lại sai lầm là gấp mười lần với sinh viên bình thường làm việc thôi.

Chỉ là, cô vốn đã chuẩn bị tâm lí làm việc gì cũng hỏng bét rồi, bây giờ đã rất khá!

"Em nhất định sẽ cố gắng hơn." Ngải Dĩ Ưu ôm mặt cảm kích quyết tâm càng thêm kiên định.

"Chị tin." Liễu Hạnh Quyên dịu dàng cười.

Tiền Thiên Dương tan việc về đến nhà, không ngoài ý lại nhìn thấy cô vợ nhỏ của anh cầm khay chén nước trên tay, ở nhà đi tới đi lui, trong miệng còn vẫn nói lẩm bẩm .

"Anh về rồi." Ngải Dĩ Ưu vừa nhìn thấy anh, xấu hổ chào hỏi, bị anh nhìn đến bản thân đang luyện tập khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.

"Còn không từ bỏ?" Đều qua một tuần lễ, cô lại còn ở nhà luyện tập bưng cái ly, có thể tưởng tượng ra được tình cảnh làm việc trong tiệm cà phê của cô.

"Mới không cần, Hạnh Quyên nói em có tiến bộ một chút xíu." Cô thích mỗi ngày có chuyện làm, cảm giác phong phú có mục tiêu muốn đạt được.

"Em thích?" Chỉ cần cô đừng ở nhà ầm ĩ với anh, cô muốn tiếp tục làm anh hoàn toàn không có ý kiến.

"Cực kỳ thích, em cảm thấy được mỗi ngày trôi qua đều rất tốt đó." Một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh thần sáng láng, hoàn toàn không thấy mệt mỏi sau ngày thứ nhất ở trong tiệm rỗi hơi.

"Tôi đi tắm." Cô vui mừng là tốt rồi, hơn nữa anh rất thích vẻ ngây ngô sáng lạn trên mặt cô.

Ngải Dĩ Ưu nhìn bóng dáng của anh hơi mím môi.

Nửa năm rồi, lời của anh vẫn ít vẫn đơn giản như cũ, mặc dù đối với cô rất tốt, nhưng trừ thời gian trên giường ra, thái độ của anh đối với cô vẫn là ôn hòa lễ độ lại xa cách hơn.

Cái này so với cuộc sống hôn nhân cô hy vọng kém rất lớn, nhưng lại không thể trách anh, bởi vì trước khi kết hôn bọn họ không thân thiết, dĩ nhiên cũng không ngọt ngào như những cặp vợ chồng mới cưới.

Xua tan cảm giác mất mát trong lòng toát ra, cô cầm khay trên tay để lại phòng bếp, ngoan ngoãn trở về phòng, chờ đợi mỗi ngày làm theo phép.

Rất kỳ quái, anh rõ ràng không muốn đứa bé, mỗi một lần đều có làm các biện pháp đề phòng, nhưng mỗi buổi tối bọn họ nhất định sẽ ở trên giường lăn qua lăn lại.

Vừa bắt đầu cô rất hoang mang, tại sao có thể có người trong đêm tân hôn lại tránh thai, nếu không muốn đứa bé đừng làm là tốt rồi, thế nhưng đại gia cũng rất thích làm, hầu như mỗi ngày đều phải làm.

Đã lâu, cô cũng không muốn đi suy đoán, đàn ông không phải là thích làm chuyện này sao? Mà cô nếu là vợ của anh, đương nhiên phải phối hợp, huống chi, cái gì cô cũng không cần phải làm, chỉ cần ngoan ngoãn mặc cho anh định đoạt.

Nhưng trên thực tế, nguyên nhân chính cô không bài xích thật ra là mỗi một lần cô đều rất thoải mái, mà nhìn vẻ mặt hưởng thụ của anh cũng biết nói rõ anh rất vui vẻ, cho nên cô liền hào phóng để cho anh muốn làm gì thì làm.

"Mệt mỏi?" Anh tắm xong ra ngoài, liền nhìn thấy cô ngồi ngẩn người trên giường.

"À?" Hoàn hồn, theo thường lệ thấy dáng người cường tráng bền chắc của anh, ngang hông chỉ bọc một điều khăn lông.

"Mệt mỏi?" Hỏi lần nữa, nhưng mà anh đã lấy áo ngủ ra mặc vào. Nếu cô mệt mỏi, hôm nay coi như xong, mặc dù anh có hơi thất vọng.

"Không, anh không phải ngủ sao?" Trước kia một khi anh tắm xong ra ngoài sẽ yên lặng đến gần cô, cúi người hôn cô, sau đó lại là một đêm đẹp đẽ hiếm có.

"Em ngủ trước đi, tôi đến thư phòng." Làm chuyện không phải sở trưởng của cô, cô mệt mỏi cũng là tất nhiên.

"Ờ." Khuôn mặt mờ mịt mang theo cảm giác mất mát, nhìn người chồng đáng lẽ ra nên ôm cô rời khỏi phòng ngủ.

Trừ lúc anh đi công tác ban đêm không ở nhà, đây là lần đầu tiên cô không làm gì cả sau đó một mình ngủ trước, như vậy mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển khiến cô nhất thời không thể thích ứng, Ngải Dĩ Ưu mang theo nồng nặc mất mác trượt vào chăn, vẻ khó hiểu trên mặt nhìn chằm chằm trần nhà.

Tiền Thiên Dương vừa vào đến thư phòng mới thoáng đè xuống lửa dục bụng dưới của anh, nếu không rời khỏi phòng ngủ thoáng mùi hương ngọt ngào của cô, anh nhất định sẽ không kìm hãm được mạnh mẽ muốn cô.

Nhưng cô mệt mỏi, cho nên hôm nay hay là bỏ đi.

Đối mặt với sự đòi hỏi vô độ khác thường của anh với cô, anh cũng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì anh cũng không phải một người đàn ông háo sắc, trước kia cũng thuần túy là sự phát dục tất yếu mà thôi.

Nhưng bây giờ mỗi buổi tối về đến nhà liền không nhịn được muốn ôm lấy thân thể nhỏ nhắn làm người khác hài lòng của cô vợ nhỏ, hành động này không cách nào nắm trong tay khiến anh cũng cảm thấy mình không thể tưởng tượng nổi.

Cố ý ở lại thư phòng tiếp tục công việc cho đến đêm khuya một chút, anh xoa xoa mi tâm chuẩn bị trở về phòng, trong lòng suy nghĩ cô cũng đã ngủ say rồi.

Lẳng lặng trở về phòng, nhìn cô đang ngủ say, anh nâng lên nụ cười cưng chiều ngay cả mình cũng không phát giác, nhẹ nhàng vén chăn bông lên chỉ sợ đánh thức cô.

Nằm lên giường, hơi thở ấm áp của cô vợ nhỏ len vào mũi anh, cô theo bản năng lật người ôm lấy anh, anh cúi đầu nhìn tiểu nữ nhân ngây thơ ngủ say như cũ, hít vào hương thơm tươi ngọt trên người cô, lập tức có phản ứng sinh lý.

Anh cố nén dục vọng muốn đoạt lấy cô. Ngày mai cô còn phải làm việc, anh không muốn cô mệt chết.

Anh hơi nhíu mày, nhắm mắt lại, trong lòng rõ ràng còn chưa được thỏa mãn tối nay anh đừng nghĩ ngủ.

Một buổi sáng tinh mơ, Ngải Dĩ Ưu chậm rãi thức dậy, nhìn vị trí bên cạnh trống rỗng, cảm giác buồn bã như mất mát tối hôm qua lại dâng lên trong lòng.

Rõ ràng mỗi ngày khi cô thức dậy anh đã sớm không ở bên, nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên đối với tình huống như vậy cô cảm thấy không vui, chẳng lẽ là bởi vì ngày hôm qua anh không chạm vào cô giống như bình thường sao?

Mỗi ngày nhất định sẽ làm chuyện ấy, đột nhiên có một ngày không làm, chỉ cần là người đều sẽ cảm thấy kỳ quái, dù là Ngải Dĩ Ưu ngu ngốc cũng sẽ cảm thấy điều này, việc này làm cho cô cả ngày cũng không yên lòng.

"Dĩ Ưu, em làm sao vậy?" Liễu Hạnh Quyên nhìn chằm chằm gương mặt vô hồn của Ngải Dĩ Ưu. Sáng sớm Liễu Hạnh Quyên đến mở cửa tiệm chuẩn bị trước thì nhìn thấy bộ dáng này của Ngải Dĩ Ưu, vừa bắt đầu tưởng cô chỉ thiếu ngủ, nhưng tới buổi trưa rồi, vẫn bộ dạng này.

"Không có gì." Cô vô lực trả lời, yên lặng lau cái bàn, nhưng cái bàn này đã lau năm phút đồng hồ rồi.

"Dĩ Ưu, dù sao thời gian bữa trưa cũng qua rồi, em đi vào nghỉ ngơi một chút đi, bên ngoài để Tiểu Hân với Tiểu Lam làm là được rồi."

"Dạ."

"Hồng Trà và bánh ngọt?" Vừa đến buổi chiều, nhân viên trong tiệm đều có thời gian nghỉ ngơi ăn điểm tâm miễn phí.

"Được, cám ơn." Ngải Dĩ Ưu cười ngọt ngào. Cô thích nhất là bánh ngọt trong tiệm Hạnh Quyên.

"Em có tâm sự phải không hay là công việc không thích hợp sao?" Dù sao từ nhỏ cô cũng là thiên kim tiểu thư, hiện tại lại gả vào một Hào Môn làm quý phu nhân, có thể chống đỡ ba ngày cũng không tệ rồi, chứ đừng nói cô chống nổi gần hai tháng.

"Không phải, em rất thích làm việc ở đây." Cô chỉ muốn ăn món ăn ngon này nọ, tâm tình buồn bực cũng sẽ trong nháy mắt chuyển tốt.

"Nhưng chị thấy hôm nay em là lạ, có chuyện gì không?" Liễu Hạnh Quyên uống một hớp Hồng Trà. "Có muốn nói cho chị nghe một chút không, nói không chừng chị có thể giúp em đó."

"Cái đó. . . . . . Thật ra thì cũng không có gì đâu." Cô hơi ửng đỏ mặt.

"Không sao, em giống như em gái của chị vậy, có chuyện gì không thể nói?" Liễu Hạnh Quyên cho là cô đang khách khí với mình. "Dù là khối băng lớn vạn năm khi dễ em, chị cũng sẽ không sợ anh ta, nhất định giúp em lấy lại công đạo." Cô hoàn toàn không lo lắng tiền lương của chồng mình là do khối băng lớn vạn năm trả, ngộ nhỡ chọc giận anh sẽ có tình cảnh gì.

"Anh ấy sẽ không khi dễ em." Ngải Dĩ Ưu chợt lắc đầu."Anh ấy đối với em rất tốt."

"Vậy rất tốt rồi, vậy rốt cuộc em đang lo chuyện gì, hôm nay lại buồn bã như vậy?" Hạnh Quyên đối với động tác dùng lực cảm xoay cổ tay của Dĩ Ưu cảm thấy không đúng, bọn họ là quan hệ thông gia công ty, lại không có nền tảng là tình cảm, Hạnh Quyên khối băng lớn sẽ đối xử tốt với Dĩ Ưu.

"Hạnh Quyên, chị và chồng chị sau khi kết hôn đối có kế hoạch sinh con không?" Cô biết Hạnh Quyên và trợ lý Lâm đã kết hôn hơn một năm, mới có tin vui .

"Không có, liền thuận theo tự nhiên thôi." Liễu Hạnh Quyên nhún nhún vai. "Chỉ là, bởi vì anh ấy rất bận, chị cũng vậy rất bận, cho nên mặc dù không có ngừa thai không ngờ đến bây giờ mới mang thai, thành thật mà nói, chị mang thai đều cảm thấy rất thần kỳ."

"Tại sao?"

"Bởi vì chị với anh ấy vừa về tới nhà đã mệt mỏi, nào có thể lực làm việc đó? Một tuần lễ có một lần là hay rồi."

"Vậy sao, hoá ra là như vậy." Vậy mỗi ngày bọn họ đều đi làm, có phải không chứng tỏ Tiền Thiên Dương và cô làm việc cũng không đủ cố gắng a.

"Nghe nói khối băng lớn không muốn cho em mang thai, em hỏi như vậy có phải muốn có con?" Nhìn khuôn mặt còn ngây thơ của Dĩ Ưu, đối với việc ngừa thai này của Hạnh Quyên tán thành cách làm của khối băng lớn .

"Cũng phải, nhưng ba mẹ em hi vọng em với anh ấy có thể sống chung một khoảng thời gian sau đó mới nói đến chuyện đó." Cô lắc đầu một cái.

"Vậy em hỏi chị cái này làm gì?"

"Chỉ là muốn hiểu rõ hơn vợ chồng chung sống với nhau như thế nào thôi?" Vừa nghĩ tới mình và chồng mình một đêm không yêu thương nhau liền thất vọng, cô không khỏi cảm thấy đỏ mặt xấu hổ, bởi người khác không giống như bọn họ ngày ngày đều ở tại trên giường lăn lộn.

"Khối băng lớn lạnh nhạt với em à?" Liễu Hạnh Quyên thận trọng hỏi, lo lắng thương tổn tới cô.

"Không có không có, chúng ta mỗi ngày đều có, chỉ có ngày hôm qua không có mà thôi. . . . . ." Cô vội vội vàng vàng giải thích giùm chồng mình nếu không lại rước lấy tiếng kêu của Liễu Hạnh Quyên.

"Mỗi ngày? ! Ôi trời ơi!!, thật không nghĩ tới nha!" Ánh mắt mập mờ chặt khóa lại nụ cười hồng thuận của Ngải Dĩ Ưu.

"Chậc chậc chậc, thì ra là nhu cầu của khối băng lớn vạn năm lại nhiều như vậy nha?" Khó trách muốn ngừa thai rồi, mỗi ngày đều tới một lần, nếu không có ngừa thai, Dĩ Ưu sớm mang thai rồi.

"Hôm qua, ngày hôm qua không có rồi, chị không cần nhìn người ta như vậy á." Cô mắc cỡ xoa xoa mặt mình.

"Không cần nói với chị, bởi vì ngày hôm qua không có làm việc nên em mới mất hồn chứ gì?"

"Bởi vì, bởi vì chưa từng xảy ra nha, em...em cảm thấy là lạ. . . . . ." Lần này cô chẳng những che mặt còn cúi đầu xuống, xấu hổ không dám gặp người.

"Nhìn bộ dáng này, hai người ở trên giường rất hợp chứ sao."

"Rất, rất kỳ lạ chứ?"

"Không đâu, không cần xấu hổ đâu, hai người cũng đã là vợ chồng rồi mà." Liễu Hạnh Quyên kéo tay của cô xuống.

"Nhưng tụi em cũng chưa có như vậy a."

"Điều này cũng đúng á..., mặc dù lúc mới kết hôn sẽ thường xuyên, nhưng chị cùng Tuấn Nam hẹn hò ba năm, việc nên làm đã sớm làm, hơn nữa công việc quá mệt mỏi, một chút hăng hái cũng sẽ không có, chỉ là hai người không giống nhau nha, vẫn còn thời kỳ mới mẻ thôi."

"Sẽ chán à?" Cô rất thích cảm giác thoải mái anh mang lại, chưa từng nghĩ một ngày nào đó sẽ chán.

"Đã lâu ít nhiều gì cũng sẽ chán, mỗi một đôi vợ chồng đều là như vậy, nhưng phương pháp duy trì tình cảm hai người không nhất định toàn dựa vào chuyện trên giường này đâu." Cô lên tiếng dạy em gái đơn thuần Ngải Dĩ Ưu. "Vợ chồng sống chung với nhau tin tưởng và bao dung lẫn nhau mới là quan trọng nhất."

"Tin tưởng và bao dung?" Cô cảm thấy nghi ngờ, sống trong cuộc sống hôn nhân hơn nửa năm, chỉ biết là thế giới của cô có thêm người chồng cùng cô giành chăn bông, những thứ khác đều giống như trước hôn nhân không có gì thay đổi.

"Ví dụ như hiểu rõ mỗi ngày chồng em đang làm việc gì, có phiền não gì không? Nghe anh ta kể khổ, oán trách sau đó khích lệ anh ta, cùng anh ta vượt qua cửa ải khó." Liễu Hạnh Quyên mỉm cười nói đến quá trình những năm nay cô ở bên cạnh giúp đỡ Lâm Tuấn Nam. "Hoặc là anh ta có ghét thói xấu nào của em không, nhưng em vì yêu mà nguyện ý bao dung anh ta, quan sát anh ta thích ăn món nào, thích xem gì, thích loại vận động gì, trải qua mâu thuẫn và mài dũa, mới có thể sinh ra sự ăn ý chỉ có hai người mới có thể hiểu."

Ngải Dĩ Ưu nghiêng đầu nghĩ, phát hiện cô đối với anh thật ra thì không biết gì cả.

"Mặc dù chị thật sự rất không coi trọng hôn nhân của em, dù sao không có nền tảng là tình yêu." Liễu Hạnh Quyên vì cô cảm thấy nuối tiếc. "Nhưng đã kết hôn rồi, sẽ phải trải qua thật tốt, ít nhất ở trên giường tụi em còn rất hợp, hơn nữa khối băng lớn cũng xem trọng lời nói của em, cũng miễn cưỡng coi là bắt đầu tốt."

"Chị cũng cảm thấy kết hôn phải có nền tảng là tình yêu sao?" Ngải Dĩ Ưu cắn môi dưới, có cảm giác tổn thương.

Đây chính là nguyên nhân cô không muốn chuyện xem mắt rồi kết hôn, nhưng tình trạng thực tế lại khiến cho cô phải cùng một người xa lạ trải qua một đời.

"Dĩ nhiên, hai người muốn sống chung cả đời, nhất định phải yêu, sau đó từ từ bồi dưỡng sự tin tưởng và bao dung." Cô thật lòng hi vọng Dĩ Ưu có thể trải qua ngày tháng hạnh phúc, chỉ là chỗ bọn họ cần cố gắng không giống với vợ chồng bình thường.

Người khác là yêu trước mới kết hôn, mà bọn họ lại phải sau khi kết hôn từ từ bồi dưỡng tình cảm, đối mặt khối băng lớn vạn năm lạnh nhạt như vậy, thật không biết cuộc sống tương lai của Dĩ Ưu làm như thế nào trải qua.

"Bà xã, anh tới đây." Gương mặt tuấn tú ôn hòa của Lâm Tuấn Nam đột nhiên xuất hiện ở trước mặt họ.

"Anh đến thật rồi sao?" Liễu Hạnh Quyên vừa nhìn thấy chồng mình, tự nhiên nâng lên một nụ cười xán lạn má lúm đồng tiền.

"Trợ lý Lâm, làm sao anh biết thời gian này mà tới vậy?" Bây giờ còn đang giờ làm việc mà.

"Hôm nay phải khám thai, anh muốn đưa em đi." Mặt anh thỏa mãn lại cưng chìu nhìn vẻ mặt vui vẻ của bà xã.

"Khối băng lớn lại có thể sẵn sàng để cho anh xin nghỉ, thật là trời sắp đổ mưa máu rồi." Cô tính tự mình đi khoa phụ sản rồi.

"Nói giỡn, em là vợ yêu của anh, trong bụng lại có cốt nhục của anh, đương nhiên anh có quyền bảo vệ vợ mình đi khám thai rồi." Anh ta cố ý nói xong lời lẽ nghiêm chỉnh, nét mặt thấy chết không sờn, chọc cho hai nữ nhân cười ha ha.

Một là thỏa mãn là lẽ đương nhiên, một là ham mộ vẻ mặt mong mỏi.

Ngải Dĩ Ưu không khỏi nghĩ, lúc nào cô mới có thể có được sự thương yêu thật lòng giống như trợ lý Lâm đối với Hạnh Quyên, mà không phải giống như bây giờ, chỉ là lấy được đời sống vật chất cao cấp, cũng không quan tâm trong lòng cô thật tâm muốn có được tình yêu chân chính.