Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi

Chương 9




Sau khi về nước, Kỷ Lăng quyết định mua nhà ở Đài Loan, khi chưa mua được nhà hợp ý, anh sẽ tạm ở 'phòng dành cho tổng thống' khách sạn Caesar, thời hạn bao phòng ít nhất 3 tháng.

Người biết anh trở về nước, trừ người cha ở Newyork, mẹ kế, cũng chỉ có quản lý cấp cao của công ty, mà anh tin họ sẽ không người nào dám tới quấy rầy anh, cho nên ở chỗ này, anh nhất định được an bình.

Chẳng qua là tối nay anh hơi thấp thỏm, có một dòng cô đơn cản không ngăn cản được từ từ xoáy lên, là vì đêm đã khuya, mà anh không hề buồn ngủ sao? Hay trong phòng yên tĩnh đến như trời đất này chỉ còn duy nhất một mình anh?

Hay là ngày còn chưa đủ thách thức, quá mức không thú vị, khiến anh có thời gian suy nghĩ lung tung?

Anh biết đều không phải như thế, nhưng lại tìm không ra lý do khác tốt hơn, để làm tan nỗi cô đơn này đi.

Thân là người thừa kế duy nhất của công ty Kỷ thị, anh nhìn như có tiền tài so với những người khác mấy trăm mấy ngàn lần, nhưng không mua được thỏa mãn, còn có. . . . . . Anh không muốn nhất là nhắc tới sự tha thiết có được —— mạng sống của mẹ.

Tuy rằng người ở bên ngoài xem ra, gia sản của Kỷ thị là bạc triệu, mình trong mắt mọi người cũng là người đàn ông độc thân hoàng kim, thế thì làm sao? Từ giây phút anh bị buộc trở về Kỷ gia, tim của anh liền giống như một thác nước lặng, không thể quật khởi một chút gợn sóng. . . . . .

Không được! Anh phải mau chóng đem cảm giác cô đơn này xóa đi, anh không có thời gian rãnh rỗi ở nơi này thương xuân thu buồn, nhớ lại trước đây. Anh muốn làm là mau sớm chuyển đổi công ty Kỷ thị, sau đó, anh liền làm những chuyện anh muốn làm, ai cũng cản không được anh.

Sau khi anh ở trong lòng kiên trì quyết định của mình, anh lại lấy lại phần bình tĩnh.

Chợt, Notebook trên màn hình vi tính của anh truyền đến tiếng vang, anh đi về phía nó, mở nội dung bức thư ra xem, người gửi là Hạ Dương.

Bạn học, về Đài Loan rồi sao?

Đừng quên liên lạc với mình, số điện thoại di động là 0930XXXXXX

Là Hạ Dương. . . . . . Lúc lên máy bay anh đã báo tin, nói cho Hạ Dương biết anh về Đài Loan. Vị cùng trường này trong bốn năm này đều cùng anh giữ liên lạc, nếu không phải Hạ Dương chí hướng không ở nơi này, anh nhất định sẽ lôi kéo anh ta vào công ty, cùng anh ta ở một chỗ kề vai chiến đấu, như lúc đi học. . . . . .

Tối nay thật là khéo, hai người "bạn" đã lâu không gặp trước sau đều xuất hiện.

Lúc này, anh mới thật sự cảm thấy kiên định khi ở Đài Loan.

Trước khi bắt đầu bận rộn, nên đến ôn lại chuyện cũ với Hạ Dương vậy!

Cầm điện thoại di động lên, anh bấm theo số trên màn hình vi tính, trong chốc lát, đường giây đã kết nối.

"A lô, Hạ Dương —— là mình, Kỷ Lăng!"

Nguyên Mạn Nhu đứng trước cửa sổ lầu mười ba, mắt nhìn xuống dưới đường, đồng thời thưởng thức bữa ăn sáng. Đây chính là thời gian đi làm nhàn nhã nhất, thời giờ khó được nhất, bởi vì một lát nữa Phó giám đốc và những đồng nghiệp khác đến, thì cô bắt đầu bận rộn lên.

". . . . . . Nguyên tiểu thư!"

"A ——Chào buổi sáng Phó giám đốc!" Cô kinh ngạc xoay người lại, chỉ thấy Phó giám đốc Tiền mở tư liệu ra, chuẩn bị làm việc.

"Ừ. Đúng rồi, ngày hôm qua người bạn của cô rốt cuộc có lai lịch gì vậy?" Phó giám đốc Tiền tò mò hỏi, ngày hôm qua vì tránh tạo thành hiểu lầm, ông đã gọi điện thoại cho Giám đốc Lý, nào đâu biết rằng ông ta một chút cũng không muốn truy cứu, điều này làm cho ông cảm thấy thật kỳ quái.

"À? Em, em cũng không biết!" Cô ngẩn ngơ, tối hôm qua bởi vì anh, mà cô mất ngủ, không nghĩ tới sáng nay Phó giám đốc còn hỏi cô về chuyện của anh.

"Làm sao lại không biết? Không phải cô nói anh ta là đàn anh thời đại học của cô sao!"

"Đúng là như vậy, nhưng đã nhiều năm chúng tôi chưa từng gặp lại, cho nên. . . . . ."

"Hoá ra là vậy ." Phó giám đốc Tiền gật đầu, "Tôi nghĩ anh ta có thế lực rất lớn, nếu không như Giám đốc Lý người khó dây vào như vậy. . . . . ." Anh đem lời xin lỗi với Giám đốc Lý nói một lần.

"Vậy sao?"

"Tôi còn tưởng rằng hai người rất thân ! Dù sao nhìn hai người rất đẹp đôi."

Nghe vậy, tim cô run rẩy, miễn cưỡng nở mỉm cười nói: "Phó giám đốc, đừng nói giỡn."

"Tôi nói thật đó, vừa mới bắt đầu tôi còn tưởng rằng anh ấy là bạn trai mới quen của cô đấy!"

"Phó giám đốc, lời này của anh nếu như bị người khác nghe, em sẽ không có giá nữa rồi." Cô cố ý chu miệng lên, ý đồ nói sang chuyện khác.

"Cô còn sợ không có ai theo đuổi sao? Chỉ là cô quá kén chọn, mới có thể đến bây giờ vẫn chưa có quen ai, ba mẹ cô chắc rất lo phải không?"

"Không nói chuyện này nữa..., chúng ta mau lên bàn một chút, đợi lát nữa gặp Giám đốc Phương chúng ta còn phải bàn về vấn đề trong nội dung hợp đồng nữa!" Cô kéo ghế làm việc của mình ra, đặt mông ngồi xuống.

"Cô. . . . . . Thôi, đem hợp đồng lấy ra đi!" Biết cô không muốn nói, Phó giám đốc Tiền cũng không cách nào miễn cưỡng nữa, không thể làm gì khác hơn là thu hồi cuộc nói chuyện, bắt đầu làm việc.

Mặt trời vào buổi chiều dần dần ngã về phía tây, bầu trời từ màu da cam chuyển thành xám xị.

Đèn đường chiếu rọi trên đường, dẫn dắt dòng xe và biển người trở về nhà.

Một chiếc xe cao cấp dừng trước cửa một nhà hàng kiểu Âu, lập tức đưa tới ánh mắt của mọi người. Dù sao đây là một cỗ xe với phong cách mới có giá trị xa xỉ, mà người lái xe lại rất đẹp trai, khiến mọi ánh mắt đều tập trung về phía anh.

Nhưng Kỷ Lăng lại không để ý tới, dừng xe xong, đi vào nhà hàng, ánh mắt của anh chỉ tìm kiếm người anh muốn tìm, những chuyện khác, những người khác không hấp dẫn được sự chú ý của anh. Song, lại tăng thêm sức hấp dẫn của anh, làm người khác không thể dời tầm mắt đi.

Hoắc mắt, ở một nơi không xa có người vẫy tay về phía anh, là Hạ Dương.

"Xin lỗi, đã tới trễ." Kỷ Lăng bước nhanh đi về phía anh ngồi, thuận đường hướng về phía bồi bàn muốn một ly cà phê."Nơi này khó tìm."

"Mình quên bạn đã bốn năm không còn sống ở Đài Loan, mình nên hẹn bạn ở nơi mà bạn biết mới đúng." Khuôn mặt tươi cười của Hạ Dương và sự lạnh nhạt của Kỷ Lăng hình thành hai phong cách đối lập.

"Vậy có lẽ bạn phải thất vọng rồi, mình trừ những nơi có tiếng ra, những nơi khác đều không biết."

"Ha ha. . . . . . Trường học sẽ không có khả năng quên chứ? Thật lâu chưa về đó. . . . ." Sau khi Hạ Dương thi đậu phó giáo sư, liền chuyển đến đại học T dạy, cũng ở đây làm quen được một vị nữ giáo sư, hai người sắp tiến tới hôn nhân.

"Ừ, lợi dụng thời gian rãnh mấy ngày nay sẽ trở về nhìn một chút. Bạn thì sao?"

"Được đó! Mình không có lớp vào buổi chiều hai ngày nay, chúng ta hẹn giờ, đúng rồi, bây giờ bạn ở đâu? Thật sự muốn về định cư sao?"

"Nhà ở còn chưa vừa ý, liền ở tạm khách sạn."

"Mình nói bạn cũng đừng quá kén chọn, phương tiện thuận lợi là được, không nhất định phải ở khu tín nghĩa nha!" Hạ Dương nói giỡn.

"Hả, là ai chọn nhỉ? Mình có chưa có ý định ở đâu."

"Đến lúc đó đừng quên cho mình biết. . . . . ."

Đang lúc hai người nói chuyện phiếm, bàn gần đó đột nhiên truyền đến tiếng vỗ bàn, cắt đứt của trò chuyện của bọn họ.

". . . . . . Tốc độ nhanh này của chúng tôi đã dùng toàn bộ bảng downstream của nhà máy là ít nhất, Kỷ thị mấy người còn muốn thế nào?"

Hai chữ Kỷ thị là nguyên nhân khiến hai người đặc biệt chú ý.

"Quản lý Vương, chúng ta là theo hợp đồng, nếu như ông không theo giá tiền trên hợp đồng, sẽ phải bồi thường vì làm trái hợp đồng."

"Được thôi! Nếu như mấy người muốn tôi lỗ vốn, tôi liền đình công, xem mấy người đến lúc đó làm sao giao hàng?"

"Quản lý Vương, lúc trước ông đồng ý ký phần hợp đồng này, liền chứng tỏ tán thành giá tiền này, tại sao có thể vì bây giờ bảng giá tiền tăng lại đổi ý đây? Huống chi, cái bảng giá tiền này không phải vẫn luôn cao như vậy, tôi tin ông nhất định đã từng mua qua thấp hơn bảng giá cả này, chia đều xuống ông cũng không có tổn thất, ngược lại sẽ bởi vì hợp tác cùng Kỷ thị, mà được chỗ tốt là có tiếng hơn, những thứ này ông tại sao lại không tính tới?"

"Này. . . . . ."

"Nếu như quản lý Vương kiên trì muốn bồi thường vì trái hợp đồng, Kỷ thị chúng tôi cũng chỉ tiếp nhận thôi!"

"Phó giám đốc, Quản lý Vương là một người hiểu lý lẽ, tuyệt đối sẽ dựa theo hợp đồng làm việc, sẽ không lật lọng. Quản lý Vương, ông nói đúng không?"

"Ơ. . . . . . Đúng rồi đúng rồi! Hai người kẻ xướng người hát, tôi nói không lại hai người. Mới vừa rồi liền xem như tôi cằn nhằn đi."

"Có sao? Nguyên tiểu thư vừa rồi có nghe thấy gì không?"

"Không có! Em chỉ nghe được Quản lý Vương nói đùa. . . . . ."

Vừa mới rồi cục diện súng hỏa nhất thời bị tiêu trừ, khiến người khác không ngờ kết quả lại như thế. Song, tầm mắt Kỷ Lăng lại nhìn chằm chằm phía trước, như nghĩ tới cái gì.

". . . . . . Là Kỷ thị, và chuyện liên quan đến bảng tinh thể lỏng. . . . . . Kỷ Lăng, thật sự không phải là công ty của bạn chứ?" Hạ Dương phỏng đoán nói.

"Không rõ. Nhưng, bạn xem vị tiểu thư kia. . . . . ."

"Ồ, bạn có hứng thú với cô ấy sao?" Hạ Dương một bên trêu chọc một bên quay đầu nhìn, lẩm bẩm nói: "Hình như nhìn có chút quen mắt."

"Là Nguyên Mạn Nhu."

"Nguyên Mạn Nhu? Người nào. . . . . ." Hạ Dương suy nghĩ, không nhớ ra người như thế.

"Là đàn em."

"À! Mình nhớ ra rồi. . . . . . Chính là đàn em mà bạn đối với cô ấy rất đặc biệt sao!"

Nghe vậy, Kỷ Lăng nheo cặp mắt lại, "Bạn nói bậy bạ gì đó?"

"Thật là đúng dịp nha! Mình đi chào hỏi với cô ấy một tiếng." Nói xong, đã đứng lên.

"Bạn làm gì thế?" Kỷ Lăng ngăn anh lại.

"Chào hỏi đó! Hiếm khi có duyên như vậy. . . . . ."

"Có duyên cái quỷ." Anh không nhịn được nguyền rủa ra tiếng, bởi vì Hạ Dương dám nói ra những suy nghĩ mà anh giải thích không được —— anh đối với cô rất đặc biệt.

Anh vẫn không muốn thừa nhận cái gì, hơn nữa tối qua cô cố ý không để lại cách thức liên hệ, thái độ của cô rất rõ ràng, chính là không muốn có liên quan gì đến anh, đã như vậy, anh cần gì đi quấy rầy cô?

Nhưng, anh phải thừa nhận mình không thích thái độ này của cô.

"Hai người không có cố ý liên lạc với nhau, lại có thể gặp nhau ở thành phố mấy triệu người này, thì phải là có duyên, mình và vợ chưa cưới chính là có duyên số như vậy." Hạ Dương lấy kinh nghiệm của người từng trải nói, "Rất nhiều việc bỏ qua cũng không thể quay về nữa. Lúc này nếu bạn không lên tiếng chào hỏi, nói không chừng bạn sẽ hối hận."

"Thật ra thì tối hôm qua chúng mình đã gặp nhau."

"Vậy sao? Kia còn không phải là có duyên nữa!" Hạ Dương cả kinh nói, "Nói mau, bạn nói thế nào với cô ấy? Nhất định cô ấy rất bất ngờ khi thấy bạn phải không?"

"Có lẽ đi!" Kỷ Lăng nhún vai.

"Có lẽ? Không phải hai người mới gặp lại, không ôn lại chuyện cũ?" Hạ Dương buồn bực.

"Không có chuyện cũ tốt đẹp gì để nói ." Nhớ tới cô kinh ngạc khi nhìn thấy anh, sau lại chỉ có thái độ lạnh nhạt, anh chỉ có thể khẳng định, cô nhìn thấy anh không giống anh vui vẻ khi thấy cô.

"Làm sao lại không có. . . . . . À! Nhất định là chuyện năm đó bạn đã làm mà không nói xin lỗi với người ta. . . . . ."

"Xin lỗi gì?" Anh không nhớ rõ mình đã làm chuyện gì phải nói xin lỗi, hơn nữa là đối với cô.

"Không thể nào? Bạn đã quên mình khi đó đã khiến em ấy rất lúng túng. . . . . . Quan hệ hữu nghị đó nhớ không?" Hạ Dương ý đồ kích thích trí nhớ của anh.

Bởi vì có lời giải thích của Hạ Dương, còn nhấn mạnh tính nghiêm trọng của chuyện làm tự ái của phụ nữ bị tổn thương, anh mới có thể nhớ hết mọi chuyện.

". . . . . . Thật ra thì da mặt của phụ nữ rất mỏng, cũng rất ghi hận, nói không chừng vì chuyện đó, cho nên em ấy căn bản không muốn để ý tới bạn, có điều là bạn xứng đáng bị vậy..., ai biểu bạn lúc ấy không lập tức tới xin lỗi người ta."