Người Đến Cùng Cơn Mưa

Chương 4: Bà lão kì lạ




Cầu sông Hàn lộng gió, bầu trời xanh như ngọc, những gợn mây trăng gối lên nhau lặng lẽ trôi. Một tia nắng chiếu xuống, chạm vào bàn tay đang đưa ra đón nắng của cô gái nhỏ.Phía đằng xa thấp thoáng những tòa nhà cao tầng bị mây vờn qua như làn khói trắng.

Đường Anh hít thở thật sâu, đi dạo một mình vào sáng sớm thật tuyệt, cô thoải mái tự do ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, vừa đi vừa ngân nga theo giai điệu của bài hát mới ra của Đổng Trinh.

Đường Anh cúi xuống buộc lại giây giày, vừa ngẩng lên, trước mặt đã xuất hiện một bà lão khiến cô bất giác giật mình. Bà lão gầy gò nhỏ bé nhưng chiếc bóng in trên mặt đất lại rất lớn, tựa hồ che cả bầu trời trước mắt cô.

Bà lão mặc một bộ đồ khá cũ, thoáng nhìn như đồ cổ trang, tay trái cầm chiếc gậy dài, dáng người khom lại, khuôn mặt nhăn nheo, mái tóc đã bạc trắng một nửa, đặc biệt cô thấy đôi mắt bà có màu trắng rất đáng sợ, quan sát thêm mới biết bà bị mù.

Đường Anh nghĩ mình cản đường bà đi, liền nhanh chóng xin lỗi rồi né sang bên cạnh, nhưng, bàn tay nhăn nheo toàn xương bỗng đã kéo tay cô lại, khiến cô giật thót tim.

"Cô bé..."

"Dạ. Con có thể giúp gì cho bà ạ?"

Bà lão lắc đầu, đôi mắt mù nhìn trực diện Đường Anh khiến cô cảm thấy hết sức kì lạ. Có thể do bà bị mù, nên các giác quan khác càng thêm phần nhạy bén, bà có thể biết Đường Anh đứng ở hướng nào, đang có suy nghĩ gì.

Đôi mắt mù khẽ nheo lại, càng làm Đường Anh thêm bối rối. 

"Ta có một thứ muốn cho con."

Đường Anh ngây người, trong lòng thầm nghĩ bà lão đã nhầm người, cô và bà thậm chí mới lần đầu gặp mặt, bà không thể có "quà" giành cho cô ngay được chứ.

Bà lão lấy trong túi ra một cuốn sách khá dày, bìa sách đã cũ, thoáng nhìn có thể đọc được tiêu đề của cuốn sách. Là thể loại kinh dị, viễn tưởng, chà, cô kì thực không thích mấy thể loại truyện như vậy một chút nào. Cô chỉ thích thể loại hài hước, tình cảm xen lẫn một chút hành động, đặc biệt thích thể loại ngọt ngào đến sâu răng, bởi khi nam chính luôn che chở bảo vệ nữ chính, cô thấy nữ chính như có cả thế giới này vậy. Thật là một điều ước đáng ước của mọi cô gái trên nhân gian này.

"Sao lại cho cháu ạ?", Đường Anh vốn định không nhận, nhưng bà lão đã đặt lên tay cô, dường như rất muốn cô nhận lấy nó. Giọng nói bà vang lên chậm rãi: "Cuộc đời con có lẽ sẽ gắn liền với nó."

Đường Anh nghệt mặt ra, quan sát một lượt cuốn sách từ trang đầu đến trang cuối, cũng chẳng có gì đặc biệt, ngoài những trang giấy màu trắng đã ngả sang vàng đục, có vài trang đã bị mực vấy bẩn,nhưng bù lại nét chữ rất dễ đọc.

"Bà nói gì cháu không hiểu?"

"Sau này, con sẽ hiểu."

Bàn tay bà lão khẽ đặt lên vai Đường Anh khiến cô khẽ run rẩy, khóe miệng nhăn nheo của bà cười rạng rỡ, làn gió lùa vào mái tóc trắng, thổi rối tung. Cô lén nhìn, chiếc nhẫn màu xanh ngọc trên tay bà có thứ ánh sáng vô cùng lạ tỏa ra.

Đường Anh giữ chặt cuốn sách trong tay, bà lão đã rời đi từ lúc nào, cô đứng trên cầu nhìn bốn phía, chợt thấy một que kẹo trong tay.

Đám mây cuộn lại tựa một ánh mắt con người, nền trời xuất hiện một vệt đỏ, cô chăm chú nhìn que kẹo trên tay, trong lòng nổi lên một cơn sóng dữ dội.

Lẽ nào đang có ảo giác. Đường Anh tự nhéo má mình, rồi lắc đầu, không phải ảo, nhưng bà lão lại khiến cô cảm giác như mình đang lạc trong giấc mơ.

Về đến nhà, ba người kia còn say giấc, vì là ngày nghỉ nên mọi người dậy rất muộn, Đường Anh liền mở tủ lạnh, thấy còn chút đồ nên đã vào bếp nấu bữa sáng.

Có lẽ ngửi thấy mùi đồ ăn, nên MinAh đã đứng sau Đường Anh từ lúc nào không biết, khi quay người lại, cô ngỡ như nhìn thấy ma, sắc mặt phút chốc thay đổi.

MinAh liền cười, lao vào hỏi chuyện: "Hôm qua cậu đi ăn với chị Sharmaine đúng không? Sao? Thấy thế nào? Chị ấy có nói gì không? Ôi thích thật đấy, tại sao cậu lại có phước vậy chứ? À mà anh kia là ai vậy, sao cậu quen?"

Đường Anh cảm thấy có chút choáng váng với vô số câu hỏi dồn dập của MinAh, đầu óc quay mòng mòng, vừa nếm thử món canh kimchi vừa nói: "Cậu có thể hỏi từng câu một không?"

"Được rồi. Mình chỉ cần cậu trả lời câu cuối thôi. Sao cậu quen anh kia vậy?"

"Cậu nhớ người hôm mình đụng phải ở thư viện không? Không biết tại sao anh ta lại giúp mình gặp chị Sharmaine nữa, nhưng dù sao đó cũng là chuyện tốt."

"Vậy cậu có định bỏ anh Du Huy để theo anh ấy không?"

"Này, cậu thôi đi, trong lòng mình chỉ có anh Du Huy thôi... mà cậu trông nốt nồi canh giúp mình, khoảng hai phút nữa tắt lửa đi, mình lên phòng thay đồ đã."

MinAh bật cười thành tiếng khi thấy biểu cảm của Đường Anh khi nhắc đến Du Huy. Gò má đỏ hồng như ái ngại, trông đáng yêu hết sức.

Đường Anh tạm thời không nghĩ đến Du Huy, chỉ nghĩ đến bữa cơm tối qua khiến cô vui muốn phát điên lên được. Có đánh chết cô cũng không nghĩ một ngày được ngồi ăn với thần tượng của mình. Cách Sharmaine ăn, cách Sharmaine nói chuyện, căn bản đều tỏa ra một thứ gì đó thật cuốn hút, trang nhã, khác hẳn so với người tầm thường như cô.

Đường Anh còn được Sharmaine lưu số điện thoại, cô cười lớn trong lòng, không ngừng phấn khích, vậy là những ngày tháng sau này cô sẽ được thần tượng mình giúp đỡ, bước đầu tiên để trở thành một nghệ sĩ Piano khá thuận lợi rồi. Nghĩ vậy thôi cũng đủ khiến cô nhảy lên vì sung sướng.

Cô xoa xoa bàn tay của mình, nhớ lại cái bắt tay tối qua với Sharmaine, cô khẽ hôn chụt vào tay một cái, trong lòng không ngừng cảm thán: " Chị ơi em yêu chị, huhu..."

"Kim Young Woo, một lần nữa cảm ơn anh rất nhiều.", như thể vừa bị tiêm một loại virus gây cười vào người, Đường Anh lại cười ầm lên.

Một lúc sau mới thay xong một bộ quần áo, chợt trong túi áo khoác rơi ra que kẹo vừa nãy, cô cúi xuống nhặt lên.

Thoáng thấy mùi hương ngọt ngào như vị chocolate, cô tò mò muốn nếm thử, nhưng lòng đầy hoài nghi không dám ăn. Cuối cùng, cô cũng tạm cất nó vào ngăn kéo bàn học.

Quay sang phía cửa sổ, chợt nhận ra chậu hoa Chi Tú đã héo từ bao giờ, cô xót xa tiến lại gần, cánh hoa mỏng manh úa tàn rụng xuống một cách tím, khẽ bê chậu hoa lên, đất còn tươi tốt, thường ngày cô vẫn tưới đều đều, chăm sóc rất cẩn thận, cô không nghĩ nó lại mau chết như vậy.

...

"Cạch."

Dưới nhà, Mộc Nhi đang ngồi ở bàn tròn, bỗng lia mắt đến cuốn sách cũ trên bàn, cô tò mò cầm lên xem.

"Gì thế này...King"s Vampire?", Mộc Nhi lật vài trang đầu ra xem, không có gì thú vị, liền vứt lại chỗ cũ, căn bản trong nhà không ai thích thể loại truyện vốn gây cảm giác đau tim như này.

Mộc Nhi đứng dậy, bỗng trên mặt xuất hiện một nét trầm tư, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào cuốn sách, rồi lại cầm nó lên một lần nữa, một lúc sau mới cất giọng hỏi MinAh: "Cuốn sách này của cậu à?"

MinAh ngó ra, lắc đầu: "Không, chắc của Đường Anh."

"Của tớ đấy.", Đường Anh xuất hiện bất ngờ, Mộc Nhi giật mình đặt cuốn sách xuống.

"Sách ở đâu mà cũ quá vậy?", Mộc Nhi hỏi.

Đường Anh vốn không biết trả lời ra sao, chỉ cảm thấy không nên nói rằng đã được một bà lão đưa cho, lại có hàm ý gắn cuộc đời cô với cuốn sách này, cô bấm bụng nghĩ phải tìm hiểu trước khi nói cho người khác biết.

"Ô, Cẩm Tú Cầu của cậu héo rồi á? Cậu chăm sóc kiểu gì vậy?", MinAh chạy đến cướp lấy chậu hoa từ tay Đường Anh. Lập tức Đường Anh thở phào khi không phải trả lời câu hỏi của Mộc Nhi, cô liền quay sang khổ sở kể về quá trình chăm sóc hoa cho MinAh, cô chắc chắn mình rất cẩn thận, hoa nở rất tốt, vậy mà chỉ sau một đêm, hoa đã tàn như thể ngàn năm không được tưới giống một tàu lá chuối bị vứt vào lửa.

"Sao lá vẫn còn xanh vậy nhỉ? Hoa của cậu kì là thật đấy."

MinAh ngắt một chiếc lá, nước vẫn úa ra tràn trề. Bấy giờ Đường Anh mới để ý, những chiếc lá còn lại vẫn xanh biếc, chỉ có hoa là tàn.

"Thôi bỏ đi, chút nữa chúng ta ghé chợ mua thêm ít hạt giống về trồng.", MinAh vỗ vỗ vai Đường Anh an ủi, vốn Đường Anh rất thích hoa Chi Tú, mà giờ đã phải nói lời tạm biệt với nó, xem ra cô gái nhỏ đang rất không vui.

Đường Anh xới đất từ chậu ra ngoài, trong đầu lại xuất hiện những câu nói của bà lão mù, mãi cho đến khi có tiếng chuông điện thoại vang lên, cô mới chợt tỉnh.

"Anh Du Huy?"