Người Đến Từ Bóng Tối

Chương 20: Đêm thứ mười chín: Khi nguyên tắc bắt đầu bị lật đổ




Giọng anh mỗi lúc một trầm hơn.

Nói xong câu này, anh nghiêng đầu nhìn sang cô ở bên cạnh.

Có lúc, anh thật sự căm hận khả năng ghi nhớ quá tốt của mình.

Kể từ ngày đầu tiên nhìn thấy cô, mỗi một biểu cảm, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt cô nhìn về phía mình đều khắc sâu hết sức rõ nét trong đầu óc anh.

Anh còn nhớ, lúc rời khỏi London mình đã nói với các đội viên: Nguyên nhân anh bắt buộc phải khẩn trương tới huyện Lăng Đình là vì anh muốn chứng thực suy đoán của bản thân – mật mã của hiệp ước Satan rất có thể được gài tại chỗ cô.

Ghost là người đa nghi, tách tài liệu và mật mã ra lưu giữ ở các nơi khác nhau, một trong số đó rất có thể không nằm bên cạnh hắn mà được để ở một chỗ hoàn toàn khác, một nơi nhìn thấy, nguy hiểm mà lại an toàn.

Anh dùng lý do này để thuyết phục Cục trưởng và các đội viên, nhưng dường như càng để thuyết phục chính mình hơn.

Phải, anh chỉ gấp gáp tới bên cạnh cô vì mật mã.

Không phải vì không được nhìn thấy khuôn mặt cô, không được ôm lấy bờ vai mảnh dẻ của cô, không được hôn lên cánh môi mềm mại của cô… nên mới vội vã như thế.

Tất cả, từ đầu tới cuối, đều chỉ để hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Chỉ vậy mà thôi.

“Thời gian có thể xóa nhòa những dấu vết của cậu bên cạnh cô ấy. Nhưng còn dấu vết của cô ấy thì khi nào mới có thể hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cậu? Tôi chỉ biết, trước đây cậu chưa từng phản bội bất kỳ nguyên tắc nào, đây là lần đầu tiên. Khi nguyên tắc bắt đầu bị lật đổ thì tất cả đều có thể xảy ra.”

Rất lâu sau, Louis mới tắt máy trong sự im lặng của anh.

“Hy vọng tôi chỉ đang suy nghĩ quá nhiều.”



Sau khi từ huyện Lăng Đình trở về, chất lượng những giấc ngủ của Chúc Tịnh đã có chuyển biến tốt hơn.

Có một phần nguyên nhân là nhờ thầy hướng dẫn nghiên cứu David của cô. Vì sự tán thưởng và tin tưởng cô, David quyết định phá lệ đưa cô tới bệnh viện thực tập hai tuần trước kỳ nghỉ Noel, để cô được dịp tận mắt quan sát các ca mổ, còn tạo cho cô những cơ hội thực hành không gây nguy hiểm.

Thực địa cũng giống như chiến trường, cần sự tập trung tuyệt đối của từng dây thần kinh. Mấy ngày nay cùng David ra vào đủ các ca mổ, bận rộn tới từng phòng bệnh đã khiến cô trở về nhà là mệt nhoài, không còn sức suy nghĩ tới bất kỳ chuyện gì khác, nằm vật ra là thiếp đi ngay, nửa đêm cũng không còn choàng tỉnh giấc.

Nhưng mặc dù bận rộn là thế, cô vẫn phát hiện ra sự khác thường của Mạnh Phương Ngôn những ngày này.

Anh bắt đầu gần như không còn trò chuyện với cô nữa.

Cô không tới trường, không có cơ hội gặp mặt anh. Nhưng sau khi cô có mặt ở nhà, anh cũng chẳng hôm nào về sớm hơn cô. Sáng sớm cô thức dậy thì anh đã rời khỏi nhà rồi.

Cô thậm chí còn không biết mấy ngày nay anh có về nhà không.

Kể từ lúc anh vào sống trong nhà cô, anh gần như giành giật từng phút để nói chuyện với cô, trêu chọc cô, đùa ghẹo cô, quan tâm cô… Mỗi ngày, cô đều bị vây bọc với chất giọng gợi cảm và lười biếng ấy, bất luận ở đâu, tầm mắt của cô dường như luôn xuất hiện nụ cười bâng quơ của anh.

Con người quả nhiên là loài động vật không có tự trọng.

Cô từng cảm thấy cực kỳ phiền phức, nhưng bây giờ bỗng có chút không quen.

Tối thứ Bảy, David thả cô về nhà sớm hơn một chút. Sau khi xuống khỏi xe bus, cô định tới siêu thị mua ít đồ ăn, nghĩ bụng nếu sáng mai anh ở nhà, có lẽ cô sẽ nấu một bữa sáng. Cô nhớ là anh thích ăn món sandwich thịt nguội thì phải?

Từ trong siêu thị đi ra, trời đã tối hẳn. Cô xách chiếc túi trên tay, bất chợt dừng bước tại một ngã tư cách nhà không xa.

Cô thấy Mạnh Phương Ngôn đang ngồi tại một chiếc bàn bên ngoài một quán bar nhỏ gần đó.

Bên cạnh anh là một cô gái Anh trông khá xinh xắn, đang vừa uống rượu vừa nói gì đó với anh. Sau khi nghe đối phương nói xong, anh mỉm cười, còn giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô gái ấy.

Dưới ngọn đèn đường, cô đứng không xa anh, cảm thấy như có một chiếc kim đâm thẳng vào tim, rất khẽ, rất khẽ.

Cô những tưởng mình đã không còn biết đau từ lâu rồi.

Sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, cô những tưởng từ lâu mình đã không còn bất kỳ cảm xúc nào nữa. Nhưng cô không thể tự lừa gạt bản thân về cơn đau nhói lên nơi trái tim vừa rồi.

Một cơn đau chân thực từ đáy tim từ từ lan rộng ra.

Đèn giao thông đã thay đổi một lần. Đứng một lúc, cuối cùng cô cũng quay đi, thản nhiên rời khỏi ngã tư.

Nhưng đúng lúc bóng cô khuất dạng sau ngã rẽ, Mạnh Phương Ngôn đang uống rượu mới chậm rãi đặt chiếc ly xuống, nhìn về phía ngã tư đã không còn bóng người.

Đôi mắt ban nãy mang theo ý cười giây phút này bỗng nhuộm một tầng u ám nhàn nhạt.

“Mars!” Moon lúc này gập máy tính lại: “Ngày mai, Kermid sẽ sập mọi nguồn điện khi chúng ta tiến vào xưởng điều chế dung dịch, đồng thời đóng cửa xưởng. Tới lúc đó, nhóm người do Cục trưởng phái tới sẽ trợ giúp chúng ta trong ứng ngoài hợp, nhảy vào từ trên mái nhà rồi cùng bắt sống rùa trong hũ…”.

“Mars?”

Trình bày xong cả kế hoạch tác chiến vẫn không thấy Mạnh Phương Ngôn có phản ứng gì, Moon cảm thấy kỳ lạ bèn vỗ vai anh, khi ấy anh mới quay đầu lại.

“Anh biết rồi.” Anh đứng dậy khỏi bàn: “Đi thôi”.

“Vậy hôm nay… anh còn tới nhà của em và Kermid không?” Trong giọng nói của Moon không giấu nổi chút vui mừng và chờ đợi, “Chiều nay em đã làm bữa ăn khuya, sau khi về làm nóng lên là…”.

“Hôm nay anh trở về.”

Anh cầm lấy áo khoác, nét mặt xa cách mà hờ hững, “Bảy giờ ngày mai gặp nhau tại xưởng”.

Moon nhìn theo cái bóng không có hề dấu hiệu dừng bước của anh, niềm vui trong ánh mắt như chiều tà rớt xuống mặt biển, tối đi từng chút một.

“Moon!” Có một bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô.

Moon quay đầu, nhìn thấy Kermid vừa ra quầy bar mua rượu lúc này đang nhìn xuống đôi mắt đỏ sọng của mình, khuôn mặt không còn vẻ non nớt và bẽn lẽn thường ngày mà nghiêm túc lắc đầu với cô: “Cô đừng tiếp tục nữa”.

“Đừng tiếp tục cái gì cơ?” Cô bướng bỉnh cắn môi.

“Đừng tiếp tục yêu Mars nữa.” Kermid nói thẳng, “Mặc dù tôi vô cùng khâm phục và sùng bái anh ấy, nhưng một cô gái trao tình yêu cho anh ấy sẽ không có bất kỳ kết quả nào tốt đẹp đâu. Moon, tôi không hy vọng nhìn thấy cô như vậy”.

Ánh mắt cô dần trở nên kích động hơn: “Cậu không có tư cách dạy dỗ tôi. Tôi đã ở bên chứng kiến bước đường của anh ấy mười năm trời, tôi hiểu anh ấy hơn cô gái phương Đông kia. Tôi biết anh ấy sẽ không yêu tôi, nhưng tôi chỉ muốn được nhìn thấy anh ấy, như vậy cũng không được hay sao?”.

Cô hiểu tình cảm của mình mãi mãi cũng không được hồi đáp nhưng cô luôn ở nơi gần anh nhất, được ngắm nhìn anh gần hơn bất kỳ cô gái nào, cô không cho phép ngay cả ưu thế này cũng bị người ta cướp mất.

Nhưng từ sau khi cô gái phương Đông đó xuất hiện, ánh mắt chưa bao giờ chắc chắn của anh bắt đầu bám theo cô gái đó.

“Cô không có cách nào kiểm soát cảm xúc của mình đâu, sự quan sát rồi một ngày sẽ biến thành chiếm hữu.” Trong giọng Kermid có chút bi thương, “Moon, chúng ta chỉ có thể là người quan sát thế giới này, chúng ta không được phép ‘sở hữu’ bất kỳ tình cảm nào”.

“Hơn nữa…” Kermid ngẩng đầu nhìn về phía xa, khẽ thở dài: “Tôi nghĩ, Mars có lẽ đã không thể được gọi là người ngoài cuộc giỏi nhất trên đời này nữa”.



Không lâu sau khi Chúc Tịnh trở về nhà cánh cửa bất ngờ được đẩy ra lần nữa.

Cô nhìn thấy Mạnh Phương Ngôn bước vào. Cô không nhìn anh lấy một cái, vô cảm đi thẳng vào phòng mình.

Nhưng vừa ngồi xuống giường cô lại nghe thấy có tiếng gõ lên cửa phòng ngủ.

Cô im lặng, cũng không phản ứng gì, chỉ trầm mặc ngồi đó, ánh mắt không rõ nông sâu lạc vào một điểm bất định.

“Ngày mai là ngày cuối cùng của kỳ hạn một tháng.”

Anh không đẩy cửa ra, thanh âm cứ thế vọng từ ngoài vào.

Cô nhớ ra rồi.

Một tháng trước, cô từng đứng trong căn nhà này, nói rành mạch với anh từng câu từng chữ. Cô cho anh thời gian một tháng, nếu tới lúc đó anh không thể khiến cô rung động thì phải hoàn toàn rời khỏi thế giới của cô, không bao giờ được tìm cách quấy rầy cô nữa.

“Tôi nghĩ, một tháng đã qua rồi, căn nhà này dù có hay không có sự tồn tại của tôi, đối với em cũng chẳng có gì khác biệt.” Giọng anh không còn nhẹ nhàng, chậm rãi và tản mát như mọi lần, nó thật xa lạ, như một âm thanh cô chưa từng nghe thấy, “Mấy ngày nay, cuộc sống của em có lẽ yên tĩnh hơn trước rất nhiều”.

Từng kim, từng kim… vết thương chập tối bị chọc ra lúc này càng mở rộng, muốn đục khoét cả trái tim cô.

“Để không khiến em cảm thấy khó xử thêm, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.” Trước khi đi, anh nói, “Chúc Tịnh, tôi thua rồi, kể từ ngày mai, em lại được tự do”.

Cạch.

Căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân anh mỗi lúc một xa cửa phòng ngủ, dần dần biến mất hẳn.

Phải, cô đã thắng.

Kể từ mai, không còn một người dễ dàng làm phiền giấc mơ của cô nữa, không còn một người chưa được cô đồng ý đã bám riết lấy cô như hình với bóng nữa, không còn một người thi thoảng lại khiến cô bực bội nữa.

Cũng không còn một người ngày ngày ở trong căn nhà này luôn luôn mỉm cười ngắm nhìn cô, sau khi cô ngủ say lại giúp cô tắt đèn, đắp chăn cẩn thận nữa.

Tất cả đã trở về điểm ban đầu, đây lẽ nào không phải là điều cô muốn ư?

Cô đã sớm quen rồi, cô đã quen với một cuộc sống như thế này, mọi người thân yêu đều chưa từng cho cô ấm áp, người cô đã từng tin tưởng thì cứ thế phản bội và rời xa không nói trước một câu.

Thấy đó, anh cũng giống họ mà thôi. Anh từng nói sẽ không để cô cô đơn nữa, anh từng nói sẽ chết sau cô, anh từng nói năm sau vẫn sẽ cùng cô tới huyện Lăng Đình…

Nếu cô có chút dao động nào với anh thì đó cũng chỉ vì anh nói dối quá giỏi mà thôi.

Anh không có gì đặc biệt, cũng chỉ là một khách vãng lai bước qua thế giới của cô.

Rất lâu sau, cô mới nằm vào trong chăn, tắt đèn…