Người Đến Từ Bóng Tối

Chương 47: Đêm thứ bốn mươi lăm: Giáng sinh, bố sẽ về nhà…




Nước mắt Chúc Tịnh lặng lẽ rơi xuống, hòa cùng mưa tuyết.

“Lần đầu tiên nhìn thấy em, là bên bờ sông Thames, đó chính là ngày em say khướt vì tình cũ. Nói thật, em không phải là cô gái đẹp nhất anh từng gặp, nhưng anh lại không thể bỏ đi mà không làm gì.”

“Tối đó, anh nhận được nhiệm vụ bắt Ghost. Trong xấp tài liệu, anh nhìn thấy ảnh em và Ghost chụp chung. Giây phút đó, anh đã hạ quyết tâm chọn em làm người quan hệ để tiếp cận Ghost hệt như bị ma xui quỷ khiến.”

“Đêm party Halloween, anh vốn dĩ đã sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi, nhưng vì sợ Ghost làm hại em, anh lại bỏ dở giữa chừng, rời khỏi biệt thự đi tìm em, giây nào còn chưa thấy em bình an, anh đều lo lắng đến phát điên.”

“Khi bố em qua đời, mặc dù anh cũng cảm thấy đau cho nỗi đau của em, nhưng tận đáy lòng lại thấy may mắn vì Thượng đế đã cho anh cơ hội, để anh có thể hoàn toàn lại gần em, để em dựa vào.”

“Những tháng ngày cùng em ở huyện Lăng Đình giống như anh ăn trộm của Thượng đế vậy. Anh vừa lo ngày nào đó mọi thứ tan biến như tuyết, vừa tự tê liệt bản thân rằng ngày đó sẽ không đến. Em không biết anh mong mỏi luôn được nhìn thấy nụ cười hôm đó của em trên đỉnh núi đến mức nào đâu.”

“Đêm Giáng sinh được ở bên em là ký ức đáng quý nhất cuộc đời anh. Đoạn kỷ niệm này thậm chí đã giúp anh chống chọi bốn năm trời cô độc, không thể ngủ bên em.”



Lời nói trước khi bật ra đã hóa thành nước mắt, tan trong cổ họng.

Cô đứng yên nhìn anh, đã không còn phân biệt được trong tầm mắt mơ hồ kia, rốt cuộc thứ cô nhìn thấy là lệ của mình hay trái tim chân thành của anh nữa.

“Anh biết có thể tới giờ phút này em vẫn chưa chấp nhận việc phải tận mắt chứng kiến Ghost và Tăng Kỳ chết trước mặt mình. Anh xin lỗi đã để em một mình gánh chịu đoạn ký ức đau khổ đó mà không có dũng khí đứng bên em.”

“Đêm Giáng sinh không thể cùng em ăn gà nướng và bánh gato, không thể cùng em bóc quà, không thể cùng em hát bài ca Giáng sinh, anh luôn ân hận vô cùng.” Anh giơ tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay giá lạnh của cô, bọc trong tay mình, “Anh xin lỗi”.

“Còn nữa.” Câu cuối cùng, anh cúi đầu, run rẩy hôn lên ngón tay cô: “… Câu nói bốn năm trước là anh gạt em, là giả đấy”.

Tiếng khóc xé tim đêm đó cuối cùng đã chồng lên bóng hình anh kiên quyết ra đi.

Vượt qua tháng ngày, vượt qua thời gian, vượt qua khoảng cách giữa bóng tối và bình minh.

Anh không muốn để cô một mình gánh đỡ bóng tối, thế nên dù linh hồn tan vỡ anh cũng chọn cách ra đi quyết đoán.

Nhưng anh không ngờ, cô gái này lại tình nguyện từ bỏ tất cả để bước vào bóng tối, dang tay về phía anh.

Phó Úc nói không sai.

Đừng bao giờ xem thường đối phương, người có chung tình cảm với mình.

“Có thể bây giờ nói đã muộn rồi, nhưng anh từng tự tiện xem nhẹ tình cảm của em, anh xin lỗi.”

“Thế nên, trước nay anh vẫn yêu em, đúng không?”

Rất lâu sau, cô mới hỏi rõ từng chữ: “Bất luận là bốn năm trước, hay là hôm nay?”.

Mạnh Phương Ngôn nhìn cô, chậm rãi mở lời: “Đúng vậy, dù là bốn năm trước, hay hôm nay, anh luôn yêu em”.

Anh vì nhiệm vụ tiếp cận cô, vì nhiệm vụ lừa dối cô, vì nhiệm vụ tổn thương cô.

Tất cả đều là thật, nhưng trái tim của anh cũng là thật.

Cô chợt nhớ lại ngày sắp trở về London, câu Bành Nhiên đã nói.

Cả đời này cô cũng không thể quên.

“Hôm đó tôi cố tình lừa cô đi tỏ tình với Mạnh Phương Ngôn, thật ra chỉ đứng với anh ấy sau núi một lúc. Trước khi đi, anh ấy nói với tôi một câu.”

“Vào giây phút tôi buông tay, tôi mới hiểu thứ tôi đánh mất là người tôi yêu nhất cuộc đời này.”



Trong căn phòng im ắng tối thui.

Mạnh Phương Ngôn ngồi trên giường, ôm cô vào lòng thật chặt, không ngừng hôn lên môi cô.

Họ cởi quần áo cho nhau, để đối phương dùng cách thức nhanh nhất thể hiện bản năng nguyên thủy của mình.

Sau đó gần như không có sự chuẩn bị và thông báo nào cả, anh xâm chiếm cơ thể cô.

Chúc Tịnh cảm thấy đau, vết thương còn chưa lành hẳn bị mở ra, khiến cô chịu giày vò. Nhưng cô vẫn ôm chặt lấy cổ anh, để anh tiến sâu vào hơn.

“… Đau không?” Anh thở hổn hển, không ngừng hôn đi những giọt mồ hôi trên trán cô.

“Đau.” Cô vân vê đuôi tóc anh: “Nhưng em muốn anh”.

“… Cô gái tham lam này.” Anh cười khẽ, tiếng cười say như hương rượu.

Cô hôn lên tai và cổ anh: “Ừm, thế nên cho em hết đi”.

Anh hôn cô từ trên xuống dưới, triền miên và kiên định: “… Tuân lệnh!”.

Trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc của họ. Chúc Tịnh ôm riết lấy anh, gần như không để anh rời khỏi cơ thể mình. Anh lo cho vết thương của cô, nhưng không dám quá ngông cuồng, thế mà cuối cùng vẫn bị sự quyến rũ và cố tình mê hoặc của cô đánh bại, chiếm đóng cơ thể cô như bị ma nhập.

Suốt cả đêm, họ cứ thế khao khát cơ thể của nhau, tựa như ngày mai không bao giờ tới.

Khi tới đỉnh cao, cô như con thú nhỏ cắn vào xương hõm vai của anh, còn anh cũng để lại dấu hôn chi chít trên người cô.

Chẳng biết đã qua bao lâu, anh chống người lên, thì thầm bên tai cô: “Em có sợ anh không?”.

Tóc cô đã ướt sũng mồ hôi, khuôn mặt đỏ rần sau cơn mây mưa. Lúc này, cô lắc đầu, tỏ ý không hiểu: “Vì sao em phải sợ anh?”.

“Vì đôi tay đang ôm em từng nhuốm máu của vô số người.”

Cô cử động người, dán sát vào lồng ngực rắn chắc của anh hơn: “Ai chẳng phải chết, sớm hay muộn thôi”.

Con ngươi Mạnh Phương Ngôn sáng lên trong giây lát, sóng mắt chuyển động nhìn cô nhưng anh vẫn im lặng.

“Sao vậy?” Cô uể oải cong môi, “Lại cảm thấy em là loại con gái tàn nhẫn độc ác?”.

Anh hôn lên mắt cô: “Anh chỉ đang nghĩ, hai chúng ta, một người chuyên giết người, một người chuyên cứu người, đúng là quá hợp”.

Cô ngẩn người, rồi cũng bật cười: “Ừ nhỉ”.

“Thế nên, sau này anh đừng sợ giết nhầm những người không nên giết.” Lát sau, cô giơ tay vuốt nhẹ lên má anh, “Em sẽ cứu sống họ”.

“Nghiệt do anh gây ra, em sẽ trả cho anh.”

Mạnh Phương Ngôn nhìn đôi mắt trong veo, chăm chú của cô. Có một khoảnh khắc, anh thậm chí khó mở lời vì nỗi đau trướng lên và cơn nóng nơi lồng ngực.

“Chúc Tịnh.” Lúc sau, anh giơ tay dịu dàng vuốt tóc cô, sự phiêu diêu và cô đơn trong ánh mắt đã tan biến, “Em chuẩn bị sẵn sàng chưa?”.

Cô quay lại nhìn anh, hiểu quá rõ ý tứ trong câu chữ và anh mắt anh.

“Anh hiểu rõ cuộc đời em từng đi những gì, không ai hiểu hơn anh nữa.” Chúc Tịnh chạm lên đôi mi anh, “Nếu đã vậy, hãy cho em quyền lựa chọn, để em nắm bắt thứ cuối cùng em muốn trên đời này”.

“Được.” Anh gật đầu, bỗng lấy chăn bọc chặt người cô lại, bế cô dậy ngồi lên ghế.

Sau đó anh giơ tay phải của cô lên, cẩn thận và trịnh trọng nắm lấy, nói rành mạch: “Tiểu thư Chúc Tịnh thân mến, làm vợ anh, được không?”.

Chúc Tịnh chợt nghẹn ngào.

Cô ra sức hít sâu, lát sau, cố gắng gượng cười để ngăn không cho nước mắt rơi: “Hai người đều đang nằm trên giường, quần áo còn chưa mặc anh đã vậy rồi. Dù sao cũng phải có nhẫn chứ, đồ ngốc!”.

Mạnh Phương Ngôn ngẩn người. Một giây sau, anh lập tức mỉm cười lấy ra một chiếc đồng hồ từ trong tủ quần áo đầu giường, mở ra rồi lấy từ trong ra chiếc nhẫn đã bị cô phát hiện ở Lăng Đình.

Cô nhìn chiếc nhẫn đôi với sợi dây chuyền của mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông có chút căng thẳng: “Anh đã chọn em là chọn cả đời… Thật sự ổn sao? Anh có cần nghĩ thêm không?”.

“Vì sao phải nghĩ thêm?” Anh cong môi cười, nụ cười tuy bẽn lẽn nhưng rất kiên định, “Anh đã bao giờ yêu ai khác đâu, không được cũng phải được”.

Cô bịt miệng vừa khóc vừa cười, rồi ra hiệu anh đeo nhẫn cho mình.

Mạnh Phương Ngôn cẩn trọng đeo nhẫn lên ngón áp út của cô, rồi chẳng biết lại rút từ đâu ra một chiếc nhẫn nam giới, đặt vào tay cô.

“Cả đời này, anh cũng không thể cho em một cuộc sống yên ổn.”

Khuôn mặt anh trầm tĩnh trong bóng tôi. Anh chân thành như tín đồ đứng trước Thượng đế, “Anh không thể ngày nào cũng ở bên em, anh không thể lập tức xuất hiện khi em cần, anh không thể đón sinh nhật cùng em, không thể đi dạo phố cùng em, không thể xem phim cùng em, không thể ngày ngày ru em ngủ, không thể ôm lấy em khi em buồn, không thể vui vì em lúc em hạnh phúc”.

“Anh không thể như những người chồng bình thường kia mang tới cho em một cuộc sống hạnh phúc, anh không thể kiêu hãnh đứng bên cạnh em nói với mọi người anh là chồng em, anh không thể để bất kỳ ai, nhất là kẻ địch của anh biết em là vợ anh, thậm chí có một khoảng thời gian dài, rất dài anh không thể được gặp em.”

“Dù như vậy, em vẫn muốn một người chồng như thế ư?”

“Rất dài là bao lâu?” Cô khẽ hỏi.

“Có thể là một năm, hai năm, năm năm… mười năm.” Anh nhìn vào mắt cô, lòng bàn tay căng thẳng đổ mồ hôi.

Anh chưa bao giờ sợ phải nghe một câu trả lời như thế, anh sợ đến nghẹt thở.

Rất lâu sau, lâu đến nỗi cơ thể của anh đã tê dại, anh mới cảm nhận được có thứ gì đó lạnh lẽo luồn vào ngón tay mình.

“Vậy sau này nếu chúng ta có con, em có được nói với nó bố nó ở đâu không?” Cô vuốt ve chiếc nhẫn, nháy mắt với anh.

“… Anh nghĩ, em chỉ có thể nói với nó thế này.” Anh mỉm cười trả lời, đan tay vào tay cô, cổ họng đã nghẹn lại từ lâu: “Bố của nó sẽ luôn luôn ở một nơi nào đó âm thầm yêu thương nó, bảo vệ nó bình an, khỏe mạnh trưởng thành”.

“Thế nên, nếu anh đã chẳng phải người thường, em sao phải hà khắc muốn anh cho em một cuộc sống bình thường chứ?”

Cô cũng cười, nhòe đi đôi mắt đã đẫm lệ từ lâu: “Em muốn một cuộc sống, không phải cuộc sống yên ổn, mà là một cuộc sống của anh”.

Cô từng sợ hãi cô độc, sợ hãi bị người ta bỏ ơi.

Nhưng cô lại yêu một người vĩnh viễn không thể cho cô thứ gọi là “bến đỗ”.

Cô nghĩ, trên thế giới này, có những thứ quan trọng hơn sinh ly từ biệt, quan trọng hơn cuộc sống một mình cô.

Người cô yêu che bóng đêm cho vô số người khác trên đời, cống hiến sinh mạng cho biết bao con người.

Đây là số phận mà anh lựa chọn, không hề oán trách.

Còn cô, tình nguyện đứng ở nơi tận cùng thế giới chịu đựng lẻ loi, chỉ vì mười năm sau, anh sẽ trở về.

Đây là số phận mà cô lựa chọn, cam tâm tình nguyện.

“Mạnh Phương Ngôn, chỉ cần anh sẽ quay về, em sẽ đợi. Dù là một năm, năm năm, hay mười năm.”

“Em luôn đợi anh.”



Một buổi chiều London, vì tiết trời trong lành mà trở nên ấm áp hơn.

Có một bé trai khoảng năm tuổi, mái tóc đen, đôi mắt nâu xinh xắn ngâm nga khúc ca Giáng sinh, tay cầm một cây kẹo mút, hớn hở nhảy nhót trên đường.

Đi được một lúc, cậu bé quay đầu, vẫy tay về phía một người phụ nữ cách mình khoảng năm bước chân, bất mãn bĩu môi: “Mẹ, mẹ đi nhanh chút nào, muộn nữa là gà nướng trong siêu thị sẽ bị cướp sạch!”.

“Mẹ biết rồi.” Người phụ nữ trẻ mỉm cười, “Con cẩn thận chút, vừa ngớt tuyết, đường trơn đấy”.

“Con không sợ!” Cậu bé lắc đầu, liếm cây kẹo trong tay: “Con thích trời tuyết”.

Người phụ nữ đi lên trước, dịu dàng xoa đầu cậu bé: “Vì sao?”.

Cậu bé nắm lấy tay mẹ: “Tuyết rơi tức là Giáng sinh tới, con thích Giáng sinh”.

“Vì sao lại thích Giáng sinh?”

“Vì Giáng sinh có gà nướng, có pudding, có bánh gato nữa!” Cậu bé chớp chớp mắt, trả lời nhanh nhẹn.

Cô gái cười: “Con ấy à, nói cho cùng, chỉ là tham ăn”.

Cậu bé lè lưỡi: “Hi hi…”.

“Còn nữa…”

Hai người đi được một lúc, cậu bé bỗng cúi đầu, khẽ nói: “Vì tới Giáng sinh, bố sẽ về nhà…”.

Vì nó nói vừa nhanh vừa khẽ, cô gái dường như không nghe thấy, khi cô định hỏi lại, cậu bé đã không chịu nhắc lại nữa.

Rẽ vào con đường cuối cùng, chính là trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố.

Cậu bé ngửi thấy mùi gà nướng thơm phức, chạy rất nhanh, chớp mắt đã vào trong trung tâm. Cô gái sợ con lạc mất, vội vàng đuổi theo, nhưng vừa vào cô đã đột ngột dừng bước.

Giống như cảm giác được gì đó, cô bình tĩnh lại, nhẹ nhàng quay người, nhìn về phía cái cây to bên kia đường.

Trời lại bắt đầu đổ tuyết, từng bông hoa tuyết xoay tròn rồi rớt xuống. Cô nhìn qua những người khách bộ hành đi qua đi lại, trông thấy nụ cười hiền hòa đó, khuôn mặt vô lo vô nghĩ đó, phía dưới vành mũ là gương mặt cô không thể quen thuộc hơn.

Như lần đầu gặp gỡ, như chưa hề rời xa, như chưa từng già đi.

“Mẹ!”

Cứ nhìn như vậy không biết bao lâu, cậu bé mất tích ban nãy vì không tìm được mẹ mà sốt ruột chạy ra khỏi siêu thị. Lúc này, cậu bé nắm lấy tay cô, ra sức lắc: “Mẹ ngẩn người ra làm gì vậy? Bên đó làm gì có ai?”.

“Phải, phải…”

Lúc này cô mới hoàn hồn, nhìn lần cuối về phía đó, thu tầm mắt lại, lặng lẽ giơ tay gạt nước mắt.

Sau đó cô khẽ cười, ôm lấy đứa con trai không hay biết gì.

“Đi nào, mẹ cùng con đi mua pudding…”



Không phải trên đời không có bóng tối.

Mà vì đã có ai đó dốc hết sức lực để chắn nó lại ở nơi mà bạn không bao giờ nhìn thấy…

~HOÀN CHÍNH VĂN~