Người Đẹp Trả Thù

Chương 46




Khi mọi người đều tò mò tiến về phía chiếc giường thì Thẩm Lực lại dán mắt vào bức tranh. Thời gian trôi qua thật nhanh, đã bao nhiêu năm trôi qua giờ đây Thẩm Lực lại được ngắm lại mình thời thanh niên. Mùi thơm của hoa hợp hoan cứ lan toả trong không khí. Trong hương thơm dìu dịu, một thiếu nữ đang dựa vào cây cười mỉm, cô mặc chiếc áo dây màu phấn hồng, chiếc minijup màu trắng.

Nếu Phương Trình không kéo tay Thẩm Lực thì không hiểu anh còn đắm chìm trong ảo tưởng bao lâu nữa. Lúc này, anh mới để ý tới trên chiếc giường đơn màu trắng có một cô gái mặc bộ váy trắng đang nằm, trông cô ta giống hệt với nhân vật người đẹp ngủ trong rừng trong truyện cổ tích.

Khuôn mặt đó là của Tần Nhược Yên. Khuôn mặt đẹp mê hồn vẫn còn hơi ấm và còn đang thở nữa chứ. Cô ấy đã ngủ thiếp đi rồi.

Bức thư đặt ở bên gối đã được trao tới tay Thẩm Lực. Phong bì không dán kín, trên đó viết Thân gửi Thẩm Lực. Lấy bức thư dài mấy trang giấy ra, trên đó là nét chữ rất đẹp. Nét chữ đó rất quen thuộc đối với anh. Nét chữ đó là của Nam Nê.

Thẩm Lực!

Lúc anh đọc được bức thư này thì có lẽ anh đã biết hết mọi chuyện. Em có thể tưởng tượng ra anh giận em tới mức nào, bởi em biết anh yêu em rất nhiều mà.

Nhưng bây giờ em chỉ muốn nói với anh rằng: Em rất yêu anh. Nếu anh không tin thì xin anh hãy ngắm bức tranh sơn dầu treo trên tường. Em đã phải dồn hết tâm trí trong hai ngày hai đêm mới vẽ xong bức tranh này đấy. Nhưng hai ngày hai đêm thì có thấm thía vào đâu cơ chứ, bởi em đã yêu anh mười năm nay.

Chắc cả đời này em sẽ không thể quên được cảnh tượng trong bức tranh, không thể quên nổi dáng anh chạy dưới hàng cây hợp hoan. Mỗi ngày, khi mặt trời vừa mọc, em đều thấy cảnh tượng này. Nhưng anh lại không nhìn thấy em bởi em thường nấp ở chỗ rất xa. Em sợ anh sẽ nhìn thấy em, sợ anh phát hiện ra em đang mang khuôn mặt giả, còn khuôn mặt thật nằm sau lớp mặt giả đó không thuộc về thế giới này, cái thế giới có ánh nắng mặt trời, có hoa thơm và có anh.

Ngày nào em cũng đứng ở con đường đó sớm hơn anh, em chờ ở đó hơn nửa tiếng đồng hồ chỉ vì muốn nhìn thấy bóng anh chạy thoáng qua. Trước khi em mười tám tuổi, em chưa từng nghĩ rằng thế giới này lại đẹp đẽ tới vậy.

Từ ngày em tình cờ nhìn thấy anh, em mới biết rằng thế giới này đâu đến nỗi xấu xa. Chính anh đã khiến em nhận thấy thế giới tươi đẹp biết dường nào; và cũng chính vì anh đã mách cho em biết rằng loài người còn có một thứ tình cảm gọi là tình yêu kỳ diệu tới vậy; và cũng chính anh đã khiến em nhận ra rằng tâm hồn vốn tràn ngập nỗi khổ đau và bóng tối vẫn có thể nhận được sự chiếu rọi của ánh mặt trời.

Nhưng cảm nhận đẹp đẽ ấy đã sớm tiêu tan...

Một ngày kia, cô gái có tên Tần Nhược Yên xuất hiện. Em biết sự xuất hiện của cô ấy trong mắt anh cũng giống sự xuất hiện của anh trong mắt em vậy, và anh đã yêu cô ấy.

Kể từ đó bức tranh tươi đẹp trong trái tim em đã bị thay đổi.Khi một lần nữa anh lại thoáng qua em, bên cạnh anh đã có một người khác. Chắc anh sẽ khó có thể biết được cảm giác của em lúc đó. Trái tim vừa mới được tiếp nhận ánh sáng mặt trời thì đã bị đôi bàn tay lạ lẫm xé vụn ngay trước mắt. Xé tới mức tan tành thành từng mảnh nhỏ, máu tươi tràn ra đầm đìa.

Ngày hôm đó em nhìn thấy anh đưa cho cô ta vật gì đó. Em đoán đó chắc chắn là bức thư tình. Anh đã bỏ chạy ngay sau đó còn em thì bám theo cô ta, sau đó nhân lúc cô ta không để ý em đã cướp luôn mảnh giấy đang được cô ta đọc rất say sưa, và rồi em chạy bán sống bán chết như một tên cướp vậy.

Bài thơ anh viết tặng cho cô ta, mỗi câu, mỗi chữ giống như một lưỡi dao cứa vào trái tim tuy đã vỡ tan những vẫn còn cảm giác của em...

Ngày hôm đó Nam Nê vừa tròn mười tám tuổi, khi trở về nhà, không giống với mọi khi là đánh một bản nhạc piano mà chui tọt vào phòng khóc rấm rứt.

Ông Nam Mặc Thiên phát hiện ra con gái có gì đó bất thường liền đi vào phòng hỏi han xem rốt cuộc có chuyện gì mà cô đau lòng đến vậy. Bố cô là người duy nhất cô có thể tâm sự, giãi bày thế là Nam Nê liền úp úp mở mở nói với bố về chuyện cô đang yêu thầm nhớ trộm một chàng trai nhưng lại không dám xuất hiện trước mặt anh ta. Và bây giờ bên cạnh anh ta đã có một người con gái khác...

Ông Nam Mặc Thiên ngồi im nghe con gái kể rồi hiền từ cười, mắng yêu:

- Cô bé ngốc nghếch của cha, con đừng quá lo lắng như thế, bởi cái gì là của con thì sớm muộn cũng là của con thôi. Cũng có thể một buổi sáng tinh mơ nào đó, người con gái bên cạnh anh ta sẽ là con đó.

Nam Nê đang khóc nức nở trong lòng bố, nghe bố an ủi như vậy thì cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều rồi. Nhưng cô không thể ngờ được, buổi sáng ngày hôm sau khi cô vừa tới trường thì nghe được tin về cái chết của Tần Nhược Yên.

Nhận được tin này, cô tưởng mình sẽ cảm thấy vui mới đúng, bởi tình địch của cô đã mãi mãi biến mất khỏi thế gian này. Nhưng không hiểu tại sao cô lại cảm thấy buồn vô cùng. Bởi cô biết, cái chết của Tần Nhược Yên sẽ khiến cho người con trai si tình kia đau đớn không muốn sống nữa.

Và cũng kể từ hôm đó, mỗi buổi sáng dưới bóng cây hợp hoan Nam Nê không bao giờ còn nhìn thấy bóng hình Thẩm Lực lướt qua nữa. Không nhìn thấy anh, cô lại nhớ anh biết bao, cô tìm tới thao trường luyện tập của trường anh. Nhưng cô không nhìn thấy một kiện tướng thể thao tràn ngập thanh xuân như ngày xưa nữa, thay vào đó là một chàng trai thất thần, u uất.

Rất lâu sau đó, cô lại đeo khuôn mặt giả do bố làm cho rồi đi ngang qua Thẩm Lực. Nhưng điều khiến cô vô cùng đau đớn là anh vẫn không thèm để mắt tới cô. Không chỉ cô mà với bất kỳ cô gái nào khác, cho dù cô ta có xinh đẹp đến đâu thì anh vẫn hững hờ, dửng dưng như không. Người con gái trong tim anh đã ở trên thiên đường rồi, vì vậy dưới nhân gian này sẽ không có người con gái nào có thể khiến anh rung động nữa.

Thế là mối tình câm lặng này đã bị chôn vùi theo năm tháng. Mấy năm sau, Thẩm Lực tốt nghiệp, anh trở về quê nhà Vân Thành của mình, và cũng từ đó anh biến mất khỏi thế giới của Nam Nê.

Sau khi đi làm không lâu do dị ứng da nên Nam Nê không thể dán mặt giả được nữa, cô quyết định dùng khẩu trang che mặt. Nhưng rồi bộ mặt thật của cô cũng nhanh chóng bị lộ, thế là cô cứ ru rú trong nhà chốn tránh tất cả mọi người. Cô thường vào phòng làm việc của bố đọc sách y học để giết thời gian.

Và cũng kể từ đó, cô thường nghe thấy tiếng " vù, vù" không biết phát ra từ đâu nữa, lạ lùng hơn nữa âm thanh này lúc có lúc không nhưng lại có quy luật, rất giống với tiếng kêu của tủ lạnh.

Cô không thể phát hiện âm thanh này phát ra từ đâu. Càng ngày cô lại càng cảm thấy hiếu kỳ về xuất xứ của nó. Rồi một ngày kia, cô chắc chắn âm thanh đó vọng ra từ một bức tường. Cô phát hiện trên bức tường đó có một cánh cửa bí mật, khi mở ra bên trong là chiếc tủ đá.

Tại sao bố cô lại cất chiếc tủ đá kín như vậy chứ? Không hiểu trong chiếc tủ đá này có bí mật kinh người nào không đây? Cô thò đầu qua chiếc cửa bí mật, cô nhìn vào tấm kính trong suốt trên tủ đá và sợ đến kinh hồn bạt vía, cô không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy nữa.

Trong tủ đá xếp đầy những cục đá, và trên những cục đá là khuôn mặt của một người con gái.

Nhìn thấy khuôn mặt đó Nam Nê sợ tới mức suýt ngất xỉu. Cô nhận ra ngay đó chính là khuôn mặt của người con gái Thẩm Lực yêu say đắm - Tần Nhược Yên.

Hoá ra người đã giết Tần Nhược Yên lại là bố mình. Ông đã giết cô ấy, sau đó lại cắt đầu cô ấy giấu ở đây.

Nam Nê sợ quá quên cả đóng cánh cửa bí mật. Khi ông Nam Mặc Thiên đi làm về, vừa bước vào phòng làm việc ông đã thấy cánh cửa bí mật bị mở tung và Nam Nê đang thở hổn hển, mặt thất sắc vì sợ.

Tới khi Nam Nê bình tĩnh trở lại, cô cứ trừng mắt nhìn người bố đã nuôi dưỡng cô gần hai mươi năm nay, tự dưng cô cảm thấy ông xa lạ vô cùng. Từ nhỏ cô đã được biết mình bị bố đẻ vứt bỏ ngay từ khi mới chào đời, và chính người đàn ông xa lạ không thân không quen kia đã nuôi dưỡng cô gần hai mươi năm. Và cũng chính vì cô, ông ta đã quên đi cả việc lập gia đình riêng của chính mình. Tình yêu của ông dành cho cô còn vượt qua cả tình ruột thịt nữa, ông chính là người đã giúp cô chống đỡ với cuộc đời bất công này. Thế nhưng lúc này đây cô chợt phát hiện ra ông đã giết một cô gái vô tội. Cô bỗng cảm thấy trời đất nghiêng ngả, sụp đổ. Cô tự chất vấn tại sao ông lại giết Tần Nhược Yên? Lúc ông đỡ cô dậy cô đã sợ hết hồn. Ông đóng cánh cửa bí mật lại rồi khẽ nói:

- Chẳng phải con đã từng nói cô ta đã cướp người con trai trong lòng con sao? Vì con ta có thể làm mọi việc, kể cả giết người.

Nam Nê sững người không nói được gì, cô chỉ biết khóc.

Ông lau nước mắt cho cô, sau đó mở khoá cửa chiếc tủ đá lấy ra một chiếc mặt giả. Ông dán chiếc mặt giả này lên mặt Nam Nê, rồi đẩy cô tới trước gương.

Trong gương, Nam Nê nhìn thấy khuôn mặt của Tần Nhược Yên.

Cô ngỡ ngàng nhìn bố nuôi, ông nghiêng mặt, khuôn mặt nặng nề nham hiểm rất đáng sợ, khác hẳn với vẻ mặt hoà nhã, vui vẻ, gần gũi thân thuộc thường ngày.

Lúc này ông mới nói cho cô, sau khi giết Tần Nhược Yên, ông liền đột nhập vào trung tâm khám nghiệm tử thi rồi lén lút cắt đầu của Tần Nhược Yên. Ông làm vậy chỉ mong sao Nam Nê có được khuôn mặt giống hệt Tần Nhược Yên.

Nhưng khi ông đã làm xong khuôn mặt, chuẩn bị đưa cho Nam Nê thì phát hiện ra chàng trai Nam Nê thương thầm nhớ trộm chính là đứa bé trai bị tráo đổi năm xưa. Trên đời sao lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên đến vậy chứ!

Do vậy ông đã lặng lẽ cất khuôn mặt giả đi rồi quyết định sẽ không nói cho cô biết về mọi chuyện có liên quan tới cô nữa.

Lúc này Nam Nê vẫn sững sờ, cô không thể hiểu nổi tình yêu của bố nuôi dành cho mình. Tình yêu này vượt quá giới hạn tới mức chẳng có nguyên tắc gì nữa. Tình yêu này đã khiến ông trở thành sát thủ mặt lạnh.

Bỗng Nam Nê thắc mắc về việc tại sao bố mẹ đẻ cô lại vứt bỏ cô. Đối mặt với sự truy hỏi của con gái,lần đầu tiên ông Nam Mặc Thiên kể cho cô nghe mọi chuyện đã xảy ra kể từ khi cô chào đời. Ông kể tường tận cho cô nghe bố mẹ đẻ cô đã vứt bỏ cô thế nào, rồi ông còn nhắc tới bà Chủ nhiệm khoa Sản Lâm Thiên Vân, và mọi chuyện đều do bà ta sắp xếp.

Sau khi biết hết mọi chuyện, tính nết của Nam Nê lại càng trở lên thất thường. Cô không dám đi vào phòng làm việc của bố nuôi nữa, cũng không dám ló mặt ra khỏi nhà, cô cứ ngây ngây ngô ngô ru rú trong phòng riêng của mình mà thôi.

Đúng lúc này, ông Nam Mặc Thiên có cơ hội được đi nước ngoài đào tạo kỹ thuật phẫu thuật thẩm mĩ. Lúc sắp đi, ông nói với cô sau khi trở về sẽ tự tay phẫu thuật thẩm mĩ cho cô để biến cô thành một cô gái xinh đẹp.

Nửa năm sau, ông Nam Mặc Thiên trở về. Ông hớn hở khoe với Nam Nê, ông vô cùng tin tưởng cũng sẽ có thể tiến hành phẫu thuật thẩm mĩ thành công đối với cô, nhưng trước mắt phải làm công tác chuẩn bị một thời gian nữa. Hơn nữa, lúc này ông đã tìm được công thức chế tạo mặt giả có thể khắc phục được nhược điểm gây kích ứng da đối với Nam Nê.

Chính trong buổi tối hôm đó, ông Nam Mặc Thiên đã tặng cho con gái khuôn mặt giả được chế tạo theo công thức mới. Lúc Nam Nê dán chiếc mặt giả lên, cô nhận thấy ánh mắt nhìn rất lạ trên khuôn mặt ông Nam Mặc Thiên. Ánh mắt khó hiểu đó đã khiến cô cảm thấy bất an, hoảng hốt vô cùng. Nhìn thấy khuôn mặt giả trên mặt Nam Nê, bỗng dưng ông Nam Mặc Thiên cảm thấy máu trong người sôi lên. Người con gái ở trước mặt ông trong nháy mắt đã biến thành một người khác. Khuôn mặt ông đã mày mò tạo ra cuối cùng đã sống động hẳn lên. Người con gái ông hằng mong nhớ trong tim phút chốc đã hiện ra trước mặt.

Ông say sưa ngắm kiệt tác của mình rồi chỉ xúc động thốt lên hai tiếng " Thiên Vân!". Khuôn mặt quen thuộc đã ở sát bên ông, chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào được.