Người Điên

Chương 34: Một chút suy nghĩ về “Người Điên” của Đậu




Ban đầu, tôi muốn lựa một truyện thật ngược, thật u ám, OE hay BE gì cũng được, vì khoảng thời gian ấy tâm trạng không được tốt. Và rồi, trong quá trình lùng sục, tôi bắt gặp “Người Điên”. Chưa đọc gì cả, nhưng nó gây ấn tượng với tôi bởi cái tag, đã niên hạ rồi mà còn “thần bí tâm cơ bệnh kiều công X lòng dạ ác độc thẳng nam thụ”, hai cái này kích thích tôi ghê gớm. Nên tôi quyết định nhảy hố.

Mở đầu truyện là không khí dữ dội truy đuổi, nó vẽ ra khung cảnh của một thợ săn và con mồi đang khiêu khích người thợ săn. Lúc đầu, tôi tưởng Thỏ là thụ, và Thỏ đang khiêu khích người thợ săn – là công đến ăn mình. Những dòng cuối cùng, đã giúp tôi nhận ra, cái kết truyện sẽ không thể nào tươi đẹp được. =)))

Xuyên suốt câu chuyện, là những mong muốn và khao khát của Diệp Tử, cả những dằn vặt trong anh. Anh muốn được yêu thương, anh muốn mẹ anh được sống hạnh phúc, anh muốn được sống trong một gia đình sum vầy, anh muốn cuộc sống anh có ánh sáng hơn. Và anh cũng luôn tự dằn vặt bản thân, vì sao anh luôn là người không được lựa chọn? Vì sao khi Diệp Thành dẫn một đứa em trai về, anh lại không được lựa chọn dù anh đã cố gắng làm rất tốt? Vì sao khi yêu Nhiếp Hải Hà, dù anh luôn cố đáp ứng và dành sự yêu thương cho cô, nhưng cô vẫn chọn ngoại tình với kẻ khác?  Vì sao anh yêu Diệp Thành Tịch như thế, cái kết chờ anh lại tàn nhẫn đến vậy? Mong muốn của Diệp Tử không hề xa vời, anh muốn có một gia đình, nơi anh thuộc về; anh muốn có một người, có thể đáp lại tình yêu thương của anh; anh muốn cuộc sống của mình, có một tí ánh sáng rực rỡ hơn. Thế nhưng, tác giả đã cho chúng ta thấy, những ước vọng ấy của Diệp Tử chỉ là điều-không-thể.

Còn Thỏ, đây là nhân vật làm mình day dứt nhất. Tình yêu của người này mãnh liệt nhưng ôn nhu, độc chiếm nhưng nhẫn nại, dù đến cao trào, Thỏ có nhốt Diệp Tử vào lồng giam, thì những lúc Diệp Tử cô độc nhất cậu đều xuất hiện, trò chuyện cùng anh; khi Diệp Tử tuyệt vọng đến cùng cực, cậu lại ngồi tâm tình thủ thỉ chuyện xưa cùng anh. Thỏ làm tôi có cảm tưởng như, cậu ấy sinh ra là vì Diệp Tử, bao nhiêu ôn nhu dịu dàng đều chỉ vì Diệp Tử. Đến’ cuối cùng, khoảnh khắc Thỏ ôm một thân đầy máu chờ Diệp Tử đuổi đến, rồi cử chỉ quan tâm cùng câu nói “Đã đến lúc phải tỉnh giấc rồi” của cậu làm tôi bật khóc. Tôi hiểu vì sao Thỏ chỉ là ảo giác, vì ở thực tế, chỉ sợ là không có được mấy người như cậu.

Đối với Diệp Thành Tịch, tôi vừa cảm thông vừa hận. Anh ta là con người thực tế đầy lý trí, nên lựa chọn của anh ta tôi có thể hiểu. Anh ta lựa chọn danh vọng tiền tài, bỏ rơi Diệp Tử, tôi hiểu. Anh ta lựa chọn con đường êm xuôi không u ám, nên lấy Nhiếp Hải Hà, mặc kệ Diệp Tử, tôi vẫn hiểu. Nhưng đến khi Diệp Tử sau 10 năm tỉnh dậy, chỉ một câu nói níu kéo anh thôi, Diệp Thành Tịch cũng bỏ lửng, chỉ bởi vì cô con gái bảo đói. Anh ta vốn dĩ có thể nán lại nói thêm một câu nữa, không mất bao nhiêu phút cả. Câu nói ấy, tôi không mong nó kéo được mạng sống của Diệp Tử, nhưng nó phần nào sẽ an ủi được tâm hồn vụn vỡ của anh. Cho nên, giây phút cuối, khi anh ta bỏ mặc Diệp Tử để đi với con, tôi không cách nào hiểu, không cách nào thông cảm được. 

Ít nhất, thật may mắn, Diệp Tử cuối cùng lựa chọn Thỏ, phải không?

∗∗∗∗∗∗∗∗∗∗∗∗∗∗∗∗∗∗’∗∗∗∗∗∗

Thấy các bạn thích “Người Điên”, mình vui lắm T^T Còn sợ sẽ không ai thèm đọc nữa cơ T^T Dạo quanh mấy group về đam, thấy các bạn review có vẻ tích cực, bảo truyện hay, đáng đọc, miệng mình cười toe toét cơ =)))))) Các bạn đọc xong, nếu có lỗi chính tả nào, các bạn cứ cmt cho mình biết nhé, đôi lúc đọc nhiều quá mình hoa mắt, sẽ bỏ sót lỗi. Cảm ơn các bạn.

Nhờ có tác giả (và mình), thỏ từ một loài động vật dễ thương nhút nhát đã trở thành một nỗi ám ảnh khôn nguôi =)))) Thấy mấy bạn bị ám ảnh thỏ lắm =))))