Người Điều Khiển Tâm Lý

Chương 33: Ai đang hồi tưởng trong bóng tối




Editor: Hachonie 

Ai đang hồi tưởng trong bóng tối.

Đội điều tra đặc biệt dựa theo trí nhớ của Mộc Cửu đi đến chỗ đó, đây khu một khu đất hoang, phía sau là một rừng cây rộng lớn.

Triệu Cường ngạc nhiên nói: “Trời ạ, tôi còn không biết trên đời có một nơi như thế này! Sao lại không có căn nhà nào hết vậy?”

Mộc Cửu chỉ xuống đất, “Nhà dưới đất.”

Triệu Cường woa một tiếng, “Nhà dưới lòng đất? Trụ sở bí mật sao?”

Mộc Cửu không trả lời anh nữa, vừa đi vừa chú ý động tĩnh dưới chân, chỉ chốc lát, cô giẫm chân lên mặt đất, quay đầu nói với họ: “Chính là chỗ này.”

Cô đá đất cát ra xung quanh, sau đó mở cánh cửa dẫn xuống dưới lòng đất, Mộc Cửu nói: “Tôi xuống dưới, mọi người chờ ở đây đi.”

Tần Uyên kiên trì nhìn cô nói: “Mộc Cửu, cùng đi đi.”

Mộc Cửu quay đầu nhìn anh.

Tần Uyên nhìn tay của cô, lạnh lùng nói: “Đừng quên vết thương trên tay em.”

Mộc Cửu mím môi, không nói nữa, âm thầm chấp nhận, cô đi xuống trước, Tần Uyên, Triệu Cường, Đường Dật, và Trần Mặc đi theo sau, Trần Mặc đi sau cùng đóng cửa lại, bên trong lập tức tối đen như mực, không có một tia sáng.

Họ dùng điện thoại để chiếu sáng con đường dưới chân, Mộc Cửu không bị ảnh hưởng, vững vàng đi từng bước xuống dưới, tuy rằng đã lâu cô không đến đây nhưng không khí và từng bậc thang ở đây đều khắc sâu trong trí nhớ cô, tựa như tất cả những chuyện xảy ra cô đều nhớ rất rõ, dù nơi này có biến mất cô cũng không thể nào xóa bỏ trí nhớ của mình.

Sau khi đi qua hết các bậc thang, họ lại đi trên đất bằng, Tần Uyên lấy điện thoại chiếu về phía trước, thấy có một cánh cửa trước mặt.

Mộc Cửu đi tới, dùng tay không bị thương đặt trên cửa, cố sức đẩy về phía trước, Tần Uyên nhanh chóng tiến lên giúp cô cùng nhau đẩy ra.

Phía trước cửa là một mảnh đen tối, Mộc Cửu quay đầu nói với họ: “Đoạn đường tiếp theo mọi người phải đi theo tôi, không được đi chỗ khác.”

Họ đều gật đầu, Triệu Cường có chút ngạc nhiên hỏi Mộc Cửu: “Nếu không cẩn thận lạc đường thì sao?”

Mộc Cửu mặt không đổi nói: “Sẽ chết.”

Triệu Cường hạ thấp giọng hơn một chút, “Vậy không có ai đến chỗ này sao? Nếu đến thì thế nào?”

Mộc Cửu tiếp tục nói: “Người tới đều chết hết, không một ai có thể sống.”

Triệu Cường nuốt một ngụm nước bọt, nhìn nơi tối tăm trước mắt, giống như là hang động này đang nuốt chửng anh.

Triệu Cường: “Vậy nếu cô đi lạc đường thì sao?”

Mộc Cửu: “Sẽ chết.”

Giọng Triệu Cường có chút run lên, sợ sệt nói: “Em gái Mộc Cửu, lần gần đây nhất cô đến đây là khi nào?”

Mộc Cửu bình tĩnh trả lời anh: “Vài năm trước.”

“…” Triệu Cường càng run hơn.

Rồi Mộc Cửu nói, “Nhưng may là tôi rất thông minh.”

Vậy nghĩa là không thành vấn đề sao? Triệu Cường nhìn trời thở dài, cảm giác mình bị Mộc Cửu trêu chọc.

Mộc Cửu quen thuộc đi về phía trước, một chút thì quẹo phải, một lát quẹo trái, một hồi đến cửa này, đi chút nữa thì đến cửa kia, căn hầm nay quả thật giống như mê cung, chỉ cần đi lạt một chút sẽ không thể quay đầu.

Dọc đường đi, để không quấy rầy Mộc Cửu, mọi người không ai nói lời nào, chỉ đi theo sát Mộc Cửu, đi lòng vòng ở bên trong khoảng nửa tiếng thì Mộc Cửu dừng lại: “Đến rồi.”

Triệu Cường và Đường Dật sau lưng thở dài nhẹ nhõm.

Triệu Cường thở hổn hển nói: “Em gái Mộc Cửu, đây là nơi trước đây cô ở sao? Thật không phải chỗ cho người sống.”

“Đây vốn không phải chỗ cho người sống, nơi này là nơi bồi dưỡng biến thái.” Mộc Cửu nói rồi đẩy cửa trước mặt, tia sáng bên trong lọt qua khe cửa, chiếu sáng toàn thân họ.

“Hoan nghênh về nhà, Ngôn Cửu.” Phía sau truyền đến giọng khàn của một người đàn ông.

Sau khi thích ứng với anh sáng, họ nhìn thấy được căn phòng, cảnh tượng trước mắt khiến họ giật mình, cũng không thể tin được ở dưới lòng đất có thể xây dựng như vậy, căn phòng này giống như một phòng khách, trên ghế sa lon trước cửa còn có một người đàn ông, phân nửa mặt hắn đeo một nửa mặt nạ, che đi toàn bộ phần mặt bên trái, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy vết tích đáng sợ trên mặt hắn.

Triệu Cường đột nhiên ý thức được lời hắn mới nói, “Ngôn Cửu? Hắn gọi ai vậy?”

Đào Mẫn Hoài cười, không có ý tốt nói, “Em ấy vốn tên là Ngôn Cửu, chỉ là mọi người không biết thôi.”

Mộc Cửu không để ý đến hắn, trực tiếp hỏi: “Bạn tôi đâu?”

Đào Mẫn Hoài nhìn cô nói: “Tiểu Cửu, bạn của em chỉ có một mình tôi, người bên cạnh em sẽ vứt bỏ em thôi, nhưng tôi vẫn sẽ ở bên em.”

Mộc Cửu lạnh lùng nói: “Nên anh đã giết Hứa Vĩ.”

Đào Mẫn Hoài giải thích: “Hứa Vĩ không phải tôi giết, là Cố Tây Hàm và Cố Tây Giác giết.”

Mộc Cửu nói: “Là anh sai họ đi giết, họ còn muốn giết luôn tôi nhưng đáng tiếc là tôi còn sống.”

Vẻ mặt Đào Mẫn Hoài âm trầm, nói với anh: “Tiểu Cửu, hắn ta không xứng ở bên cạnh em, tựa như họ cũng vậy. Chỉ có tôi, chúng ta cùng một loại người, bị mọi người chán ghét vứt bỏ, chúng ta giống nhau.”

Triệu Cường nghe xong lập tức xông lên mắng: “Anh nói nhăng nói cuội gì đấy, chúng tôi mới không vứt bỏ em gái Mộc Cửu.”

“Không vứt bỏ? Bạn gái anh vì em ấy mà bị thương, chồng của đồng nghiệp cũng vì em ấy mà chết.” Ngón tay Đào Mẫn Hoài chỉ về hướng Trần Mặc, “Còn anh nữa, vì cô ấy mà bị thương, đương nhiên bên trong còn cô gái kia, hiện giờ không thể cửu động được, cũng đều vì cô ấy.”

Trần Mặc lạnh lùng nói: “Mộc Cửu có lỗi gì chứ? Tất cả đều do anh sắp đặt!”

Đào Mẫn Hoài vẫn cố chấp nói: “Mọi người không ở cùng một chỗ với em ấy sao tôi phải làm như vậy, chỉ cần mọi người rời khỏi Mộc Cửu, tôi sẽ trả Lam Tiêu Nhã cho mọi người, thể nào?”

Tần Uyên trực tiếp cự tuyệt: “Không thể nào, chúng tôi phải đem cà Mộc Cửu và Lam Tiêu Nhã cùng đi.”

Đài Mẫn Hoài nhìn Mộc Cửu, “Tiểu Cửu, em nói đi?”

Mộc Cửu nói: “Mọi người đi cứu chị Tiêu Nhã đi.”

“Mộc Cửu!”

Mộc Cửu quay đầu nhìn Tần Uyên: “Trên người chị Tiêu Nhã có bom.”

Đào Mẫn Hoài cười to, “Quả nhiên là Tiểu Cửu, hiểu anh như vậy, thời gian chỉ còn 5 phút, đến rồi tự nhiên tôi sẽ cho mọi người biết mật mã của căn phòng.”

Ngón tay Mộc Cửu chỉ đường cho họ, “Từ cửa kia ra ngoài, đi thẳng sau đó quẹo phải, đi tới chỗ rẽ thứ hai thì quẹo trái, sau đó lại quẹo trái, căn phòng thứ tư chính là phòng của tôi.

Đào Mẫn Hoài nhìn Mộc Cửu cười.

Tần Uyên nhìn thoáng qua Mộc Cửu, nói với bọn Triệu Cường: “Đi.”

Bóng dáng của họ vừa biến mất sau cảnh cửa, trong căn phòng hiện tại chỉ còn hai người.

Mấy phút sau, trên dàn thiết bị của Đào Mẫn Hoài vang lên giọng nói của Tần Uyên, “Mật mã.”

Đào Mẫn Hoài cười nói: “0209.” Sau đó ung dung nhìn Mộc Cửu.

Trên dàn thiết bị truyền ra âm thanh tích tích tích tích, rồi chợt nghe tiếng cửa bị đẩy ra.

Lúc này thời gian chỉ còn lại 30 giây, Tần Uyên lập tức đi vào thì thấy Lam Tiêu Nhã đang nằm trên giường, cô không cử động, chỉ nằm yên ở đó, nhắm mắt, như đang hôn mê.

Tần Uyên thấy thời gian trên đồng hồ không ngừng vơi đi, quát: “Trên bom còn một mật mã!”

Lúc này thời gian chỉ còn 15 giây.

“Ha hả.” Giọng khàn của Đào Mẫn Hoài lúc này đặt biệt lạnh lùng, cứng rắn, “Tôi đã từng nói chỉ cho mọi người mật mã của căn phòng.”

Chỉ còn 10 giây.

“Mọi người đi ra ngoài!” Tần Uyên hướng mọi người la to, đồng thời muốn tháo bom trên người Lam Tiêu Nhã ra.

Còn 5 giây.

Lam Tiêu Nhã nhìn Đào Mẫn Hoài ngồi trên sa lon cười đến vẻ mặt vặn vẹo, đột nhiên hô: “1204.”

Khuôn mặt tươi cười của Đào Mẫn Hoài cứng lại.

Thời gian trên bom dừng lại ở 1 giây

Tần Uyên tê liệt ngồi dưới đất, ba người kia đều thở dài một hơi.

“Mật mã là ngày sinh nhật của anh, anh yên tâm, tôi nhớ rõ.” Mộc Cửu chậm rãi đi đến trước mặt Đào Mẫn Hoài, đưa tay bóp cổ hắn, “Nhưng Đào Mẫn Hoài, cho đến bây giờ tôi và anh cũng không giống nhau, anh giết người vì thú vui mà tôi giết họ vì để bảo vệ người bên cạnh tôi, cho dù họ có cho là tôi biến thái. Hơn nữa, anh biết không, năm đó, lửa là do tôi đốt, tôi cũng biết anh ở bên trong.”

Đào Mẫn Hoài trừng lớn mắt làm cho khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn, mặt cô không đổi nói: “Nếu lần đó phá hủy không xong thì hủy lần hai.”

Mộc Cửu nhìn Tần Uyên, Triệu Cường, Đường Dật, trên lưng Trần Mặc là Lam Tiêu Nhã, họ đứng đó không xa, chậm rãi đi đến, cô đứng trước mặt họ, không nói gì.

Tần Uyên kéo tay cô, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Cửa đột nhiên bị mở ra, Ngôn Luật đang đọc sách, không ngẩng đầu, không vừa ý nói: “Xem ra đúng là chưa chết.”

Tiếng bước chân ngày càng rõ ràng: “À? Xem ra con đang ở đây chờ chị con.”

Ngôn Luật nghe giọng người đó, trong nháy mắt thân thể cứng lại một chút, hắn để sách xuống, nhìn người đàn ông kia, nhíu mày, “Ông đúng là chưa chết?”

Người đàn ông lấy khăn tay ra, từ từ lau tay mình, mỉm cười nhìn Ngôn Luật nói: “Con đây là đang nguyền rủa ba mình sao?”

Ngôn Luật cảnh giác nhìn hắn: “Ông đến tìm tôi làm gì? Muốn để Ngôn Cửu đi tìm ông?”

Người đàn ông lấy khăn tay bỏ lại trong túi, mang kính vào, mỗi động tác của hắn đều ưu nhã, hắn nói: “Hai người quan trọng nhất của nó đều ở trong tay ta, con nghĩ nó sẽ không tới tìm ta hay sao?”

“Mẹ, mẹ cũng đang ở trong tay ông?” Ngôn Luật cười lạnh một tiếng, “Thảo nào Ngôn Cửu tìm không được bà ấy.”

“Vậy nên chúng ta cùng về nhà, con trai của ta, đây là thời gian gia đình chúng ta đoàn tụ.”