Ngươi Không Thương Ta Ta Ngoại Tình

Chương 23




Chuyển mắt đã tới cuối tháng, gió lạnh bên ngoài không ngừng rít gào, trên bầu trời cũng bay xuống từng đóa từng đóa hoa tuyết lớn, Yến Thu Phi đã dẫn Thanh Ba quay về Tây Bình Quốc mừng năm mới, mà ta cũng bởi vì sợ lạnh mà cả ngày làm ổ trên giường.

Chậu than ấm áp cạnh giường ngăn cản hàn ý đến xương không ngừng, ta rụt lui trong lòng Tư Đồ Dật: “Lạnh quá!” Lồng ngực ấm áp làm ta thoải mái thở dài: “10 cái chậu than cũng không bằng một mình ngươi.”

Hắn ôm lấy ta càng chặt: “Nếu là ở chỗ chúng ta, ngươi sẽ không bị lạnh như thế, có điều hòa.”

“Lại nói tiếp, ta nhưng thật ra rất hoài niệm, mì ăn liền ăn ngon lắm.” Cái miệng của ta bắt đầu chảy nước miếng: “Rất muốn ăn.”

“Tiểu Bạch...” Hắn có chút do dự.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, không giải thích được xem hắn: “Ngươi sao thế?”

Tay hắn phủ lên cái bụng gồ cao của ta: “Qua 1 tháng nữa hài tử sẽ sinh ra, ta nghĩ...” Trên khuôn mặt hắn có một tia khó xử.

Ta cười nói: “Ta biết ngươi nghĩ cái gì, có phải là muốn đặt tên cho hài tử không? Kỳ thật, ta đã sớm nghĩ ra rồi, Tư Đồ Bạch Bạch thế nào? Có phải rất dễ nghe không?”

“Ách... Dễ nghe, kỳ thật... Kỳ thật ta là muốn nói...” Hắn vẫn là dáng vẻ khó lên tiếng.Ta lập tức liên tưởng đến việc khiến hắn khó mở miệng, lập tức kinh hô: “Chẳng lẽ ngươi ở bên ngoài có tình nhân rồi?”

Hắn trừng ta: “Ngươi không tin ta thế sao?”

“Hắc hắc, là chính ngươi ấp a ấp úng, không thể trách ta loạn tưởng!” Ta đem bàn tay lành lạnh chui vào trong vạt áo hắn sưởi ấm.

Hắn nghiêm mặt nói: “Chờ sinh xong hài tử, chúng ta trở về đi.”

“Trở về? Ta...” Ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này, ta vẫn nghĩ chúng ta sẽ cứ như vậy sinh sống, thế nhưng ta đã quên, hắn dù sao cũng không phải người ở đây, ở đây không có cha mẹ và anh em của hắn.

“Nếu như ngươi không muốn trở lại cũng không sao.” Hắn ôn nhu hôn hôn trán ta: “Ta sẽ ở cạnh ngươi.”

Thực cảm động! Viền mắt ta rất muốn chảy nước mắt đến biểu thị một chút, đáng tiếc không chảy được, không thể làm gì khác hơn là cọ cọ cổ hắn: “Dật Dật, ta trở lại với ngươi, kỳ thật ta cũng rất tưởng niệm nơi đó, tưởng niệm giường của ngươi, tưởng niệm tủ lạnh của ngươi, tưởng niệm điều hòa của ngươi, càng tưởng niệm mì ăn liền của ngươi! Vị hải sản kia ta còn chưa kịp ăn!” Kỳ thật ở đâu cũng như nhau, chỉ cần có hắn ta sẽ không cô đơn.

Hắn nở nụ cười, cười đến vui vẻ: “Chỉ cần biết phương pháp trở lại và đi đến, kỳ thật tùy thời đều có thể trở về.”

Như vậy rất tốt, ta có thể đem mì ăn liền tới đây ăn, còn có thể mang chăn tơ lụa của ta mang tới ngủ, ừ, ngẫm lại thực hạnh phúc, hai bên đều chơi được.

“Đúng rồi, thời gian không còn sớm, ta phải dậy rồi, ngày mai là 30, hôm nay phải đem tiền thưởng cuối năm đưa đi cho Liễu Tiếu Phong, thuận tiện xem hắn, tính tính thời gian, hắn cũng sắp sinh rồi, chẳng qua lại nói, chỗ các ngươi thời kỳ mang thai thật ngắn, chỉ có 7 tháng, chỗ chúng ta phải cần 10 tháng lận.”

Hắn xốc lên chăn xuống giường, lại đem chăn cuốn chặt ta lại: “Có muốn ta đặt 1 cái ấm lô trong chăn cho ngươi không?”

Ta lắc lắc đầu, đáng thương hề hề nhìn hắn: “Dật Dật, ta cũng muốn đi, được không?”

“Không được, bên ngoài lạnh như thế, cón có tuyết, ngươi vẫn ở trong phòng thì hơn.” Hắn đã phủ thêm áo choàng lông cừu, thân hình thon dài khiến ta hâm mộ vô cùng, lại cúi đầu nhìn một chút vóc người y như quả bóng của mình, lập tức oa oa kêu to: “Ta biết mà, ngươi chê ta xấu, mang đi ra ngoài không thể gặp người, vậy nên không cho ta ra ngoài, ô...”

Mỗi lúc ta ầm ĩ, hắn đều lập tức đầu hàng, lần này cũng không ngoại lệ, hắn thở dài, không chịu được nói: “Ta sợ ngươi rồi, đi ra ngoài cũng được, nhưng phải mặc ấm.”

Gọi Mai Nhi tới giúp ta quần áo nón nảy chỉnh tề, trong 3 tầng ngoài 3 tầng khiến ta không động đậy được, ta khóc tang nói: “Ta không muốn mặc cái này, quá ảnh hưởng hình tượng, nhìn y như con gấu ấy.”

Một chiếc áo choàng lông điêu tuyết trắng lại trùm lên người ta, Mai Nhi che miệng cười nói: “Như vậy sẽ không giống nữa.”

“Là không giống gấu, mà giống con lợn trắng...”

Kiệu dừng lại trước phủ tể tướng, Tư Đồ Dật cẩn thận đưa ta xuống kiệu: “Chậm một chút, cẩn thận trượt chân.”

Thủ vệ mắt sắc đã sớm thông báo: “Thập thất vương gia tới!”

Xuyên qua ngoại thính, chuyển qua hàng lang, vòng qua hoa viên, 7 vòng 8 chuyển xong mới tới được phòng Liễu Tiếu Phong, mạnh vỗ vài cái lên cửa: “Liễu Tiếu Phong, chúng ta tới thăm ngươi.”

“Tới đây!” Cửa mở, Liễu Tiếu Phong cười dài đứng ở trước mặt chúng ta: “Mau vào ngồi.”Mặc dù chính ta cũng là “Trong bụng có quả dưa hấu”, nhưng thấy dáng vẻ bụng béo của Liễu Tiếu Phong vẫn có chút không quen, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái, khả năng người khác cũng xem ta như vậy.

Tư Đồ Dật từ trong lòng móc ra một hồng bao đặt lên bàn, cười nói: “Đây là thưởng cuối năm của ngươi, còn có chia hoa hồng.”

Liễu Tiếu Phong rót 2 chén trà, cười nói: “Khách khí như thế, thưởng cuối năm thì thôi đi.”

“Đúng rồi, có phải vài ngày sắp tới là ngày sinh dự tính của ngươi không?” Tư Đồ Dật hỏi.

“Đúng vậy, đồ ta đã chuẩn bị xong hết rồi, ngươi xem, đây là y phục, khố tử tiểu hài tử, ta còn bảo người làm 1 cái túi ngủ nhỏ, trông hay không.” Liễu Tiếu Phong từ trên giường cầm thật nhiều thứ cho chúng ta xem.

Ta cầm cái túi ngủ nho nhỏ trái nhìn phải nhìn, mặt trên còn thêu con thỏ nhỏ đáng yêu: “Oa, thật đáng yêu, ta cũng muốn làm một cái, ta còn muốn làm một mũ tai thỏ, như vậy bảo bảo ngủ ở bên trong, trên đầu đội mũ tai thỏ, trông như tiểu bạch thỏ, đáng yêu!” Hì hì, ta ôm nó yêu thích không buông tay.

Liễu Tiếu Phong cười nói: “Ngươi thích thì cầm đi, chỗ ta còn 1 cái, ta sai người làm 2 cái.” Hắn lại từ chỗ giường cầm lấy 1 chiếc, hình dạng như đúc, chẳng qua mặt trên thêu con gấu nhỏ.”Oa, cái này cũng rất đáng yêu, lại cho bảo bảo mang cái mũ gấu, khẳng định càng đáng yêu! Ta khẩn cấp muốn nhìn một chút dáng vẻ bảo bảo biến thành con gấu nhỏ.” Con mắt ta hưng phấn lóe ra tia sáng.

“Ha ha ha ha.” Bọn hắn hai cái đều nở nụ cười.

Bỗng nhiên mặt cười của Liễu Tiếu Phong trở nên có chút thống khổ: “Xong, bảo bảo nghe lời ngươi nói, khả năng muốn đi ra biến thành gấu nhỏ cho ngươi xem rồi.”

A? Muốn sinh sao? Ta kinh hoảng thất thố cùng Tư Đồ Dật tay chân luống cuống khiến Liễu Tiếu Phong hít sâu 1 hơi: “Các ngươi hai cái đừng khẩn trương, đi ra ngoài gọi người mời đại phu tới.” Hắn ôm bụng nằm lên giường, trên khuôn mặt tái nhợt một mảnh.

Đại phu! Đại phu, đúng, mời đại phu! Ta lập tức mở cửa, hét lớn: “Người tới!”Người hầu ở gần đó lập tức chạy lại đây: “Có chuyện gì?”

“Đi mời đại phu!”

Tư Đồ Dật đứng ở trước giường thay Liễu Tiếu Phong dọn đi một ít quần áo và đồ dùng cho bảo bảo, chẳng qua hắn tay luống chân cuống, trái lại đem tất cả biến thành lộn xộn.

Còn hơn ta và Tư Đồ Dật khẩn, Liễu Tiếu Phong ngược lại an ủi chúng ta: “Không sao, ngày hôm nay xem như cho các ngươi kinh nghiệm, sau đó Tiêu Bạch sinh bảo bảo, các ngươi sẽ không luống cuống.”

“Ta vẫn nghĩ hỏi 1 chuyện, nam nhân sinh hài tử kiểu gì? Hài tử từ đâu đi ra?” Tư Đồ Dật hỏi ra nghi hoặc lớn nhất của hắn.

Liễu Tiếu Phong lại hít sâu: “Tuy nói ở đây xem như là cổ đại, thế nhưng y thuật không kém chỗ kia đâu, nam nhân sinh hài tử luôn luôn đều là mổ bụng, chỉ cần rạch một đao là xong.”

“Rạch một đao...” Còn hơn Liễu Tiếu Phong, mặt Tư Đồ Dật càng trắng.

Rất nhanh phụ thân đại nhân của hắn cùng đại phu đều chạy tới, ta và Tư Đồ Dật cũng thối lui đến sương phòng sát vách chờ đợi.

Tuy nói là đợi, thế nhưng quá trình đợi vô cùng dài dòng, mỗi lần hô hấp đều như là qua mấy giờ vậy: “Sao còn chưa xong?”

Tư Đồ Dật chặt chẽ nắm tay ta, nhưng lòng bàn tay tất cả đều là mồ hội: “Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, nếu là mổ đẻ thì chỉ cần nửa tiếng là được.”

Trên mặt đất sắp bị chúng ta dẫm xuống 1 cái lỗ, sát vách cuối cùng truyền tới tiếng anh hài khóc nỉ non, tâm treo cả buổi của chúng ta cuối cùng trở về chỗ cũ: “Hô, sinh rồi, đi xem.”

Ở ngoài cửa đợi nửa ngày cửa mới mở ra, đại phu đầy tay là máu đi ra: “Các ngươi có thể vào rồi.”

Ta và Tư Đồ Dật liếc nhau, trong mắt đều truyền tới dạng tin tức —— thật đáng sợ!Kiệu cuối cùng cũng dừng phía trước vương phủ, ta hồi tưởng tình cảnh mới nhìn đến lúc nãy, nhịn không được cười nói: “Hi, bảo bảo thật đáng yêu, nắm tay nhỏ nhỏ, chân nhỏ loạn đạp, không biết bảo bảo chúng ta sinh ra sẽ như thế nào, là giống ngươi hay giống ta!”

Tư Đồ Dật nói thầm: “Vẫn giống ta thì hơn!” Hắn đưa tay tới muốn đỡ ta.

Ta còn đang chìm trong ảo tưởng của mình, vô ý thức đem tay cho hắn, lúc đứng dậy đã quên nâng chân, một chân vấp ở cạnh cửa kiệu: “A!” Lúc ta phản ứng lại, hai mắt nhìn thấy chính là đất tuyết trắng.

“Tiểu Bạch!” Tư Đồ Dật bị dọa trắng mặt, vội vã ôm ta dậy: “Có bị đau đâu không?”

Vừa rồi ngã đè lên bụng, đau đớn co rút co rút bắt đầu đánh úp tới, hai chân ta mềm nhũn, ngã vào lòng hắn: “Ô... Bụng ta đau quá!”

“Mau gọi đại phu!!!!”