Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào

Chương 46




Tôi và Chung Nguyên cứ đứng ôm nhau như vậy, cả chục phút sau, Chung Nguyên buông ra, nói: “Anh phải đi rồi.”

“Đi..?” Nhanh như vậy ư?

Chung Nguyên véo mũi tôi, cười nói: “Không nỡ hả?”

Tôi cúi đầu, không nói gì.

“Anh cũng không muốn đi, nhưng đã mua vé bay buổi chiều, nếu không về thì ông cụ ở nhà sẽ lột da anh mất.” Chung Nguyên nói xong, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.

Cái người được gọi là ông cụ chắc là ông nội của Chung Nguyên, nhưng tôi có chỗ không hiểu, hỏi: “Vậy trước đó anh không về nhà à?”

Chung Nguyên: “Mấy hôm trước đi Pháp, sáng nay mới bay về nè.”

Tôi: “Ak, sau đó liền tới đây?”

Chung Nguyên cười cười: “Uh”

Tôi: “Anh hành hạ thân xác mười mấy giờ bay chỉ để nhìn thấy em thôi sao?”

Chung Nguyên cười ấm áp: “Uh.”

Hốc mắt tôi đột nhiên nóng lên, khịt mũi, nói: “Chung Nguyên à, sao anh khờ quá đi.”

Chung Nguyên ôm tôi, buồn cười nói: “Anh biết mà.”



Tôi tiễn Chung Nguyên ra cửa, bọn nhóc chơi đùa trước sân đã đi cả. Trước cửa một chiếc xe thể thao đen tuyền, nhưng cốp xe lại bị mở toanh ra, đủ thứ lỉnh kỉnh, nhìn có chút mắc cười.

Tôi gõ vào cửa kính xe, hỏi: “Anh lấy đâu ra vậy?”

Chung Nguyên: “Mượn thôi.”

Lực chú ý của tôi lại bị hấp dẫn vào hiệu xe, những nhãn hiệu nổi tiếng tôi biết không nhiều, cái này còn chưa bao giờ thấy qua, tò mò hỏi: “Đây là xe hiệu gì?”

Chung Nguyên: “Lexus” [*]

“À, chưa từng nghe qua” Tôi gãi gãi đầu, nói thêm: “Uhm, đi đường cẩn thận.”

“Uh” Chung Nguyên gật gật đầu, nhưng không hề nhúc nhích, cứ lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi hơi ngượng, ánh mắt mơ hồ nói: “Anh còn không đi đi.”

Chung Nguyên cho tay vào túi tìm, lấy ra một cái bình nhỏ, nhét vào tay tôi.”

Chiếc bình vẫn còn mang hơi ấm cơ thể, thật ấm áp, tôi nắm chặt hỏi: “Đây là gì vậy? Nước sơn móng tay à?”

Chung Nguyên cười cười, đáp: “Nước hoa.”

Tôi mở bàn tay ra, nhìn chai nước hoa, màu hồng nhạt, thiết kế rất tinh xảo, trên mặt đề chữ gì đó tôi không biết – toàn là tiếng Pháp.

Tôi chỉ vào hai chữ lớn nhất trên chai, hỏi: “Chữ này nghĩa là gì?”

Chung Nguyên nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, đáp: “Mối tình đầu.”

Tôi ngượng ngùng cúi đầu, im lặng mãi mới nói được: “Uhm … tuy là em không thích nước hoa, nhưng em thích cái này.”

Chung Nguyên ôm tôi, cúi đầu cười bên tai tôi: “Thích là tốt rồi.”

Sau đó Chung Nguyên vội vã rời đi, giống y như lúc anh vội vã tới, để lại tôi đứng một mình tại chỗ, nhìn đám mây bay về phía chân trời.

Chiếc xe thể thao cuốn bụi tung lên, trong nháy mắt rời xa khỏi tầm mắt. Tôi giống như hòn vọng phu, cứ đứng ở cửa thật lâu không muốn quay vào.



Những ngày kế tiếp qua rất nhanh, ngoài việc ngày nào cũng bị đám nhóc hỏi loạn lên “Nguyên Tử ca khi nào lại tới”, còn lại tôi coi như rất vui vẻ. Chỉ có điều không được gặp Chung Nguyên, cứ cảm thấy thiếu thiếu sao đó. Tuy rằng người này chẳng phân biệt thời gian phân biệt hoàn cảnh gì mà gọi điện cho tôi kể nỗi khổ tương tư, tuy rằng mấy cuộc điện thoại của chúng tôi luôn kết thúc bằng việc anh ấy chọc ghẹo tôi, nhưng nhìn thấy người và nghe giọng nói chung quy là vẫn không giống nhau.

Ngày chậm rãi trôi, ngày khai giảng đã tới. Tâm trạng tôi rất mâu thuẫn, khai giảng thì phải xa nhà, tôi rất lưu luyến, mặt khác tôi lại muốn mau chóng quay về trường gặp Chung Nguyên.

Đương nhiên mặc kệ mâu thuẫn như thế nào, khai giảng vẫn là khai giảng, rất nhanh tôi đã phải khóc huhu tạm biệt ba, quay về trường học.



Sau khai giảng mấy ngày, bộ phim điện ảnh chúng tôi tham gia được công chiếu. Không lâu sau đạo diễn Tiểu Kiệt quả nhiên bị một bầy hủ nữ dùng ngòi bút làm vũ khí, hơn nữa bọn họ còn thuận tiện mắng luôn diễn viên nữ đóng giả nam là tôi. Nhưng bởi vì bộ phim này quay khá đẹp, nhân vật cũng đẹp nữa, cho nên đa số người xem đều thích, coi như cho qua mà tìm đến xem. Nhờ đó mà bộ phim này dần được lưu truyền trong các trường ở thành phố B, danh tiếng khá tốt. Sau đó có mấy lần tôi đi trong vườn trường, còn có người tìm tôi xin chữ kí, lúc đó tôi bị đứng hình a.

Đương nhiên chuyện này đã là gì, rất nhanh sau đó có chuyện đáng để bất ngờ hơn.

Một ngày nào đó, Chung Nguyên cho tôi xem một trang web. Đó là một trang về cuộc thi giao dịch tài chính, cái này thì tôi chả hiểu mô tê gì cả, không nhìn kỹ, thuận miệng hỏi: “Anh muốn tham gia à?”

Chung Nguyên đáp: “Không, là chúng ta.”

Tôi vò đầu, có chút không hiểu: “Ak, em có biết gì đâu.”

Chung Nguyên ôm vai tôi, cười nói: “Không sao, anh biết là được.”

Tôi càng thêm khó hiểu: “Anh biết thì anh tham gia là được rồi.” Sao cứ phải kéo mình vào?

Chung Nguyên: “Thầy anh nói, đội giải nhất có thể phát biểu tại đại hội tổng kết.”

Tôi: “Thì sao?”

Chung Nguyên: “Thì anh đột nhiên nhớ tới chuyện có lần em phát ghen đó.”

Dã man, nói ra cái tôi cũng nhớ lại. Đúng là trước kia ăn dấm chua vì tấm hình Chung Nguyên chụp với hoa khôi ăn mặc rất xứng đôi … Tôi hơi bối rối, hỏi: “Anh có chắc được giải nhất không?”

Chung Nguyên vò vò tóc tôi, cười nói: “Có thể hay không, phải thử mới biết.”

Tôi lại nhìn kỹ lại quy tắc thi đấu xem thế nào, nói thật, tôi thấy hứng thú với phần thưởng a.

Cuộc thi này do một công ty tài chính tổ chức, phạm vi cả nước, tham gia theo đội, mỗi đội năm người, đấu liên tục trong hai tháng, cuối cùng chọn ra nhất nhì ba và mấy giải phụ, tiền thưởng rất nhiều, ngoài ra, hạng nhất còn được thưởng chuyến du lịch New Zealand 7 ngày miễn phí.

Nếu Chung Nguyên đã nhiệt tình thế thì tôi đâu dám từ chối. Huống chi bọn họ học tài chính, tham gia thi đấu mấy cái này cũng tốt, không đoạt giải cũng học hỏi được. Dù sao người tham gia nhiều như vậy, người đoạt giải thì ít, tôi cũng chẳng mong nhờ vào anh ấy để lấy thưởng. Chỉ cần anh có ý nghĩ được giải nhất là tôi đã vui vẻ rồi.

Mấy ngày sau, Chung Nguyên đăng kí tham gia, do cái phần thưởng du lịch New Zealand, anh chàng cảm thấy càng nhiều người càng có lợi, dụ dỗ lôi kéo Lão Đại, Tiểu Nhị và người qua đường Giáp vào đội. Kỳ cục là, ngoài tôi với Tiểu Nhị, người qua đường Giáp và Lão Đại còn tin chắc vào chiến thắng hơn cả Chung Nguyên.

Tôi khó hiểu, hỏi Lão Đại, nó cười thần bí, đáp: “Tao tin tưởng con mắt của mình, Chung Nguyên ra tay thì ai dám tranh giành, ha ha ha ha …”

Tôi nhức đầu lại chạy đi hỏi người qua đường Giáp, kết quả anh ta cười bí hiểm, đáp: “Sư muội, em có biết kinh tế của Chung Nguyên là từ đâu mà ra không?”

Tôi nghĩ còn chưa thèm nghĩ qua, nói: “Không phải người nhà cho sao?”

“Sai!” Người qua đường Giáp giơ một ngón tay hươ hươ trước mặt tôi, hề hề cười: “Nó không nói với em à? Thằng ác bá này từ sớm đã bị gia đình thả rông, lúc đi Pháp ngay cả vé máy bay ba mẹ nó cũng không cho kìa.”

“Ek ..” Tôi lau mồ hôi, không rõ tại sao, chẳng lẽ giáo sư bên Pháp không được đãi ngộ tốt à?

Tôi nghĩ, lại thấy không thích hợp: “Nhưng trong nhà không phải còn có ông sao?” Có lẽ ông nội anh nắm giữ mạch máu kinh tế gia đình.

Người qua đường Giáp thở dài, đáp: “Ông nó kể ra còn nhân từ, may ra có thể cho tiền mua vé.”

Tôi: “Sau đó thì sao?”

Người qua đường giáp: “Sau đó nào? Làm gì có sau đó.”

Tôi: “Nhưng … tiền của Chung Nguyên từ đâu ra?”

Người qua đường giáp lắc đầu cảm thán: “Nó chơi sao kì.”

Tôi: “Chơi … cái gì?”

Người qua đường Giáp: “Sao kì, chính là sao kì hạn giao hàng. Mẹ nó, mình chơi toàn phải bù tiền, thằng nhóc này không bị phá sản, còn kiếm được lắm tiền, như nhà giàu mới nổi, một lần những 12, 13 ngàn, như chơi.”

Tôi nhéo nhéo tay, có chút lo lắng: “Cái đó rất rủi ro hả?”

Người qua đường Giáp: “Chứ sao, càng chơi liều thì kết quả càng phiêu lưu, giống như vận khí lúc đánh bạc ấy, chơi như kiểu Chung Nguyên thì thành đầu cơ luôn rồi.”

Tôi: “Chung Nguyên biết chơi thật à?”

Người qua đường Giáp lắc đầu: “Em gái ơi, đi mà hỏi nó coi, từ lúc mấy tuổi đầu đã học chơi cổ phiếu … Lúc nó bắt đầu chơi thì anh còn đang xem Cậu bé hồ lô a.”

Tôi: “…”

Theo ý tứ của người qua đường Giáp, Chung Nguyên đối với giao dịch tài chính có kinh nghiệm tác chiến rất phong phú? Nhưng anh ấy mới hơn 20, có thể tới trình độ nào chứ?

Ôm mối nghi vấn này, tôi chạy tới hỏi Chung Nguyên: “Chung Nguyên, anh chơi cổ phiếu từ lúc nào?”

Chung Nguyên nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “7,8 tuổi gì đó.”

Ak ak ….

Chung Nguyên xoa đầu tôi, cười nói: “Làm sao thế?”

“Không có gì” Tôi phục hồi tinh thần, nuốt nuốt nước miếng, lại hỏi: “Lúc đó anh không xem Cậu bé hồ lô à?”

Chung Nguyên thản nhiên cười, đáp: “Buôn bán có lời mới được xem.”

Tôi vỗ vỗ vai anh, thở dài: “Người nhà anh ghê quá, sao lại bắt anh làm thế?”

Chung Nguyên thuận tay ôm tôi vào lòng, cười nói: “Chuyện cũ nói lại làm gì, bọn họ đúng là hơi bắt nạt anh, em nên tốt với anh một chút.”

Tôi giơ tay vỗ nhẹ phía sau lưng anh, giống như dỗ con nít, nhẹ giọng nói: “Uhm, em sẽ đối tốt với anh.”

Chung Nguyên: “Tốt cỡ nào?”

Tôi: “Rất tốt.”

Chung Nguyên: “Ví dụ?”

Tôi: “Hả…?”

“Ví dụ vầy nè.” Chung Nguyên nói xong, nâng cằm, cúi đầu hôn lên môi tôi.

—-