Người Lạ Quen Mặt

Quyển 2 - Chương 20: Thật lòng




“Thật lòng với một người, không phải chỉ là nói điều mình nghĩ, nói thứ mình biết, vậy là xong.

Thật lòng với một người, là khi mình bỏ qua hết lý trí, trách nhiệm của bản thân, chỉ nghĩ đến tận cùng, là mình chẳng có gì để hối tiếc. Đó mới là thật lòng.”

Vào một buổi chiều mưa, Huy hẹn gặp tôi. Ban đầu khi cậu ta gọi đến, tôi hoàn toàn không có ý định nhận cuộc gọi nhưng khi thấy cậu ta rất kiên trì gọi cho tôi, tôi lại mủi lòng bắt máy.

Gặp lại Huy sau một tháng, tôi thấy có chút xa lạ. Tuy không gần gũi hay thân thiết với cậu ta mấy nhưng dù gì chúng tôi cũng đã có vô số lần chạm mặt cũng như là cãi nhau, tôi không thể nói rằng mình không quen biết với cậu ta. Khi Huy xuất hiện, cậu ta ướt nhẹp. Tôi ngỡ ngàng, đứng dậy tìm khăn cho cậu ta lau.

- Lau đi!

Tôi chìa chiếc khăn ra trước mặt Huy. Cậu ta nhìn tôi, không nói gì mà lẳng lặng cầm chiếc khăn.

Trong khi tôi bận rộn vừa bán hàng vừa cố hỏi han đồng nghiệp quần áo cho Huy mặc tạm thì cậu ta nhàn hạ lau tóc.

- Mặc tạm cái này vào. Mặc đồ ướt dễ bị cảm lắm!

Tôi lén lấy quần áo của Dim trong tủ của anh ấy đưa cho Huy mặc. Dù sao thì hai người họ có cỡ người khá giống nhau. Tôi cá là nếu Dim biết tôi mang quần áo của anh ấy cho cậu ta mặc, anh ấy sẽ gào rú lên. Anh ấy không thích cậu ta.

Huy cau mày, hết nhìn bộ quần áo rồi lại nhìn tôi, lắc đầu.

- Không mặc. Không phải quan tâm tôi.

“Xem kìa, cậu ta còn chảnh chọe với mình.” Tôi nghĩ.

Tôi ném bộ quần áo vào người Huy, ngồi phịch xuống ghế đối diện.

- Không muốn tôi quan tâm thì mang cái bộ dạng đó tới gặp tôi làm gì? Cậu bị ốm thì hẳn nào cậu cũng đòi Vương qua thăm cậu. Tôi biết tỏng mấy trò của cậu rồi.

Tôi bĩu môi, liếc mắt nhìn Huy.

Huy nhìn tôi khinh thường.

- Dù tôi có làm gì thì cũng đâu bằng mấy màn diễn kịch của chị.

- Cậu muốn nói gì thì nói mau, tôi còn có việc.

Tôi không thèm đôi co với Huy, khoanh tay chờ đợi cậu ta.

- Chị thật sự không chịu tha cho Vương?

Ánh mắt Huy dao động. Cậu ta thường không tập trung khi nói chuyện với tôi cứ như thể cậu ta sợ bị ai đó nắm được ý nghĩ của cậu ta qua ánh mắt. Tuy tính cách Huy có vài phần hẹp hòi và trẻ con nhưng cậu ta vẫn là một người tốt. Cậu ta như một con nhím con, vội vã xù lên những cái lông non của mình để đề phòng người khác đến gần.

- Thế sao cậu không chịu tha cho tôi?

Tôi tránh nhìn Huy.

- Ngoài kia bao nhiêu người đàn ông, sao chị cứ phải cố chấp tranh cướp với tôi?

- Phải, tôi rất cố chấp, nhất là trong chuyện tình cảm. Tôi cũng như cậu, không buông bỏ được tình cảm của bản thân mình.

Nghe Huy buồn bã chất vấn tôi, tôi cũng vì thế mở rộng lòng mình ra, thật thà nói cho cậu ta biết tình cảm của tôi.

- Tôi không muốn thua chị. Tôi không muốn Vương thuộc về chị.

Huy giận giữ nắm chặt tay vào.

- Tôi thì sao? Nếu không là tôi mà là một người khác bước chân vào cuộc tình của cậu, thì cậu sẽ dễ dàng buông tay Vương sao?

- Không.

Huy nói thật nhỏ. Cậu ta đúng là một đứa trẻ cứng đầu. Thành thật mà nói, cách cậu ta đi tìm tôi, cách cậu ta chất vấn tôi và cách cậu ta không chịu thừa nhận thực tế rất giống những người tin rằng họ đã thua cuộc. Họ làm mọi thứ chỉ để chắc chắn mọi thứ không hề thay đổi. Dù Huy không thừa nhận nhưng trong tâm tưởng cậu ta đã bằng lòng với việc tôi đã thắng. Nhìn cậu ta bây giờ, tôi rất muốn ôm cậu ta. Tôi muốn xin lỗi, muốn an ủi cậu ta nhưng nếu tôi làm thế, cậu ta sẽ cho rằng tôi giả tạo. Dù sao tôi cũng là người cướp đi người yêu của cậu ta, đứng ở lập trường nào cũng thật khó chấp nhận.

- Huy này!

Ngước mắt lên, tầm mắt tôi rơi vào mắt Huy. Lần này, cậu ta nhìn thẳng tôi. Cậu ta thật sự buồn.

- Tôi không yêu cầu cậu sau này phải yêu thương tôi hay làm bạn với tôi. Tôi chỉ muốn cậu thật bình thản sống tiếp những ngày tháng của cuộc đời cậu, coi cuộc tình với Vương như là một kỷ niệm, coi sự xuất hiện của tôi như là vô hình, điều đó sẽ làm cậu thấy tốt hơn. Tôi biết thật khó để chấp nhận việc mất đi người mình yêu thương khi tình cảm vẫn còn nguyên vẹn nhưng cuộc sống này có rất nhiều thay đổi. Cậu không thể bắt một người mãi yêu cậu, mãi bên cậu khi người đó đã đem tình cảm của họ san sẻ với người khác. Cậu có thể trách tôi, thậm chí trách cả đời. Vì tôi đã lấy đi một phần tình cảm của Vương. Tôi sẽ thừa nhận với cậu một điều thật lòng. Là tôi sai. Vì tôi yêu Vương. Và vì tôi đã không điều khiển được tình cảm của tôi. Tôi biết cậu đến đây là vì điều gì. Ngày hôm nay, tôi chưa từng giả dối với cậu, dù chỉ một câu. Cậu tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Giữa chúng ta, chẳng ai nuối tiếc ai điều gì. Trong mắt cậu, trước đây tôi đã mang hình thù gớm ghiếc gì thì ngay bây giờ, tôi cũng chỉ mang hình dạng một cô gái nhỏ bé nói chuyện với cậu thôi. Cậu muốn tôi chịu trách nhiệm với tình cảm của tôi? Tôi làm được. Cậu muốn tôi chịu trách nhiệm với cuộc đời Vương? Tôi không làm được. Tôi không hứa được. Luật thay thế? Cậu hiểu điều này chứ? Lần này là cậu bị đẩy là khỏi chuyện tình. Nhưng lần sau, biết đâu lại là tôi? Tôi là người thực tế. Tôi biết tôi đang có gì và tôi sẽ mất gì. Tôi không yêu Vương mù quáng, Vương cũng không yêu tôi đến chết đi sống lại nên việc chúng tôi ở bên nhau ngày hôm nay, ngày mai đã ở bên người khác, là điều sớm muộn gì cũng có khả năng xảy ra. Vương và tôi, ở bên nhau cũng là do cảm thấy phù hợp với nhau, nhiều khi nó chỉ là như vậy, không hơn.

Tôi thoải mái nói ra suy nghĩ của bản thân, không sợ Huy mang những điều tôi nói làm thứ để đe dọa. Ngay khi cậu ta ngồi ở đây, lặng yên nghe tôi nói, tôi biết trong cậu ta đã có rất nhiều thứ thay đổi. Một trong số đó là nhìn nhận lại về con người tôi.

Huy nhìn tôi. Cuối cùng thì cậu ta cũng chịu mỉm cười một lần vì tôi.

- Chị thật lòng?

Tôi lắc đầu.

- Nói dối đấy, tin không?

Huy không để ý đến câu trả lời của tôi. Bởi vì cậu ta đã sẵn có câu trả lời ở trong lòng. Cậu ta đứng dậy. Khi cậu ta đi ngang qua tôi, chợt dừng lại. Cậu ta ném chiếc khăn phủ lên đầu tôi, bật cười.

- Tôi đã không nghĩ rằng giữa chúng ta lại có một điểm chung đấy. Tranh đấu với nhau, đến cùng cũng vẫn ngốc nghếch như nhau.

Và rồi, Huy rời thành phố này, rời khỏi tâm trí tôi, rời khỏi chuyện tình với Vương, và rời khỏi trò chơi giữa tôi với cậu ta.

Đó là một kết thúc. Một kết thúc của sự thỏa hiệp.