Người Lạ Quen Mặt

Quyển 3 - Chương 29: Rơi xuống




“Có những ngày như hôm nay, tôi chỉ muốn rơi xuống một khoảng vô định nào đó rồi nhắm mắt lại, yên lặng chờ cho qua hết ngày.”

Vương đưa tôi về nhà. Trên đường đi chúng tôi không nói với nhau điều gì, thi thoảng anh ấy lén nhìn tôi và tôi cũng làm vài điều tương tự. Chúng tôi không biết nói gì hơn ngoài việc gọi tên nhau.

Vương trở nên chững chạc hơn ngày trước với sơ mi gọn gàng cùng với quần âu. Nụ cười của anh ấy càng trở nên điềm đạm hơn. Mọi thứ thuộc về bề ngoài của anh ấy đều đã thay đổi đẹp đẽ hơn, chín chắn hơn, thậm chí ánh mắt anh ấy nhìn tôi đã kiên định hơn. Chỉ có điều, gặp lại nhau mà không có sự chuẩn bị trước thì ít nhiều cũng vẫn gây ra sự bàng hoàng cho tôi. Tôi vốn không mong Vương xuất hiện lần nữa vì trái tim tôi đã mất rất nhiều năm để yên lặng trở lại, để mở lòng với một người khác. Giờ việc gặp lại an ấy, không phải chuyện quá buồn nhưng cũng chẳng vui vẻ gì, nhất là khi tôi đang phải đối mặt với sự đổ vỡ trong tình cảm.

- Em nghỉ ngơi đi.

Vương xuống xe, lịch sự mở cửa xe cho tôi.

Tôi uể oải, gắng nở một nụ cười biết ơn anh ấy đã đưa tôi về.

- Cảm ơn anh.

Nói rồi tôi quay người đi, chỉ muốn nhanh chóng bước vào nhà và ném người lên giường, phớt lờ mọi thứ.

- Trong tình yêu không nên nói lời cảm ơn.

Giọng Vương vui vẻ.

Tôi chợt thấy quen quen, câu nói này, tôi đã từng nói. Tôi quay lại, nhìn Vương khó hiểu.

- Ý anh là, chúng ta… quay lại với nhau nhé?

Vương mỉm cười dịu dàng, nghiêng đầu chờ đợi tôi đáp lại.

Tuy tôi yên lặng nhưng trong đầu tôi và cả trong tim tôi đều gõ liên hồi, đánh loạn nhịp vào nhau.

- Sau khi em đi, anh đã học cách chọn lựa. Và người anh chọn, vẫn luôn là em.

Vương đặt tay lên vai tôi, cúi đầu nói, nhìn vào mắt tôi. Ánh mắt anh ấy ngập tràn yêu thương và mong chờ. Nếu ánh mắt ấy giống như ngày đó, vô định và yếu đuối thì tôi sẽ không chần chừ mà từ chối. Chỉ là ánh mắt anh ấy nhìn tôi bây giờ, hoàn toàn là sự chắc chắn và mạnh mẽ, điều đó khiến cơ thể tôi như cứng lại.

Mất đúng nửa tiếng để tôi lê cái cơ thể mệt mỏi và rũ rượi của tôi vào được nhà sau khi để Vương tạm biệt bằng câu nói hẹn gặp lại. Tôi muốn nói với anh ấy, tôi không mong chờ một cái hẹn nào đến từ anh ấy nhưng tôi lại không đủ dũng khí để thẳng thừng từ chối anh ấy như cái cách tôi đã làm với Phong. Ngày đầu gặp nhau sau bao năm chia tay mà Vương lại nói về việc quay lại chưa đầy một phút. Hoặc là anh ấy đã xây dựng đủ quyết tâm, hoặc là anh ấy đã quá vội vàng để cứu vớt lấy tình yêu của chúng tôi. Nhưng đáng tiếc tôi dã không còn là cô gái chạy theo anh ấy năm nào, đã không còn thích nũng nịu, không còn thích được yêu chiều hay thích giả vờ để giành chút tình yêu từ nơi anh ấy. Tôi - phụ nữ ba mươi, đã có chồng. Nói về tôi thì chỉ hai điều đó là đủ để tưởng tượng cuộc sống của tôi hiện giờ đã khác xa so với ngày đó. Người tôi yêu đã chẳng còn là Vương.

Tôi ngủ một giấc dài đến tận nửa buổi chiều ngày hôm sau, đây là giấc ngủ dài nhất trong vòng nửa năm nay của tôi. Tôi lười biếng giấu mình trong chăn, hít hà mùi nắng chiếu lên chăn, đủng đỉnh mấy phút rồi ngồi dậy vươn vai, kết thúc giấc ngủ đông. Ngay khi vừa vặn vẹo xoay người, tôi đã bắt gặp Dim đang nhìn tôi. Chính xác là anh ấy đang nằm bên cạnh tôi và nhìn tôi. Tôi giật mình, nấc lên một tiếng.

- Anh về khi nào thế?

Hỏi xong câu này, tôi nấc lên liên tiếp. Tôi ghét nhất việc bị nấc, vừa mệt vừa khó chịu.

Dim ngồi dậy, đưa cho tôi cốc nước, vuốt lưng tôi.

- Anh về khi em ngủ.

Rồi cuộc nói chuyện của chúng tôi lại rơi vào trạng thái im lặng, như mọi lần. Tôi ngại ngùng đưa mắt nhìn xung quanh, đảo mắt và chớp mắt liên tục. Dim vẫn chăm chú nhìn tôi như thể muốn đi thêm vào cuộc trò chuyện. Mặc dù điều này mọi khi tôi sẽ rất vui nếu nó xảy ra, chỉ có điều sau đêm qua thì niềm vui của tôi cũng sớm trở thành nỗi buồn.

Tôi trốn tránh, vội vàng xuống khỏi giường.

- Đêm qua Minh đẻ rồi. Con trai đó anh. Hôm qua hai mẹ con nhà đó quay em như chong chóng vậy. Bây giờ em phải vào xem cô ấy cần gì không đây.

Tôi giả vờ như không nghe thấy tiếng gọi đêm qua của Dim, vờ như không biết tới sự có mặt của anh ấy. Bởi vì đêm qua, sau khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Vương, tôi đã nhắm mắt mà bước thẳng tới chỗ Vương mặc cho Dim gọi tôi đằng sau. Anh ấy chỉ gọi tôi đúng hai lần, rồi thôi. Tuy trong bệnh viện rất ồn ào nhưng dù có ồn ào hơn thế, tôi vẫn nhận ra giọng anh ấy.

Dim im lặng, nhìn theo hành động của tôi.

Khi tôi bước ra cửa, Dim chặn lại.

- Để anh đi cùng em.

Dim cười.

Giờ tôi mới chịu nhìn vào anh ấy, khuôn mặt hốc hác đến đáng thương, râu ria không cạo, ánh mắt mệt mỏi. Nhìn anh ấy như vậy, tôi có thể không đau lòng sao? Dù nỗi đau tôi phải chịu đêm qua là rất lớn nhưng khi nhìn anh ấy bây giờ, tôi cũng đau và dường như đau thêm.

- Anh cũng đang rảnh mà.

Thấy tôi cứ đứng im lặng nhìn anh ấy, anh ấy giải thích qua loa.

Tôi mỉm cười, lắc đầu.

- Không cần đâu, em tự đi được. Hôm khác chúng ta cùng đến thăm nhé!

Tôi lao nhanh ra khỏi cửa, gấp gáp đến nỗi vấp ngã mấy lần nhưng vẫn đi thẳng ra đường, vẫy vội một chiếc taxi và đợi chiếc taxi lăn bánh mới tạm thờ phào. Tôi không dám nhìn Dim, không dám nghe anh ấy nói dù cho tôi chẳng có lỗi gì nhưng tôi lại cư xử hệt như một người làm việc xấu, lén lút, sợ hãi.

Hai tuần sau đó, Lan gọi cho tôi để hẹn gặp nói chuyện.

Tôi đi nhờ Phong một đoạn khi tới quán café gặp Lan. Không lâu sau khi tôi biết quan hệ của Lan với Dim thì Phong cũng biết. Phong hỏi tôi đi đâu, tôi trả lời, đi đánh nhau với em gái cậu. Nghe xong, Phong chỉ cười mà không nói gì thêm. Gần đây cậu ấy khá dễ tính, cũng hay cười và quan tâm tôi, không bắt tôi làm việc nhiều. Từ khi biết mối quan hệ của chúng tôi lằng nhằng hơn chúng tôi vẫn nghĩ, tình cảm giữa hai chúng tôi xa cách một chút nhưng không vì thế mà tôi cạch mặt cậu ấy bởi vì em gái cậu ấy tơ tưởng đến chồng tôi. Tuy tôi không phải người rạch ròi nhưng dẫu sao Phong cũng chẳng làm gì xấu xa với tôi, tôi không nên gán ghép tôi trạng cho cậu ấy chỉ bởi vì cậu ấy là anh trai của Lan. Cậu ấy cũng không biết gì như tôi mà thôi.

Khi tôi bước vào đã thấy Lan ngồi cười đùa với con của cô ta. Tôi thấy gai mắt trước những gì cô ta cố thể hiện cho tôi xem. Nếu là người khác, tôi đã đến thẳng thừng cho cô ta cái bạt tay và dạy dỗ cô ta rồi nhưng vì đây là em gái Phong nên tôi không thể làm như vậy.

Tôi ngồi xuống ghế đối diện, tự gọi một ly rượu vang đỏ, khoanh tay ngồi nhìn Lan và đứa bé.

- Mới buổi trưa mà chị đã uống rượu sao?

Lan ngước nhìn tôi, hỏi han.

Trông cái bộ dạng giả vờ ngoan hiền của cô ta thật tức cười. So với lần đầu tiên tôi gặp cô ta thì vẻ dịu dàng này đối ngược hẳn với vẻ ngoài đanh đá, ngỗ ngược mà cô ta để lại cho tôi.

Người phục vụ tiến đến, tôi cầm ly rượu trên khay, uống một ngụm rồi nhìn Lan.

- Thì thế nào?

- Chị không nên uống nhiều rượu, sẽ khó mà có…

Lan sử dụng cái giọng điệu lả lướt của cô ta nói với tôi.

Tôi nhìn điệu bộ của cô ta, cười nhếch mép.

- Cảm ơn đã nhắc nhở tôi.

Cô ta đã có con và giờ cô ta dạy một người làm vợ mà chưa được làm mẹ như tôi. Thật không ngờ tôi lại có cái ngày bị người khác dạy dỗ làm sao để có con đấy. Nếu tôi gọi đây là một nỗi nhục, hơn cả nỗi đau, liệu có quá không?

- Khỏi lòng vòng nhé! Tôi biết rõ những việc cô đang làm và những gì cô đang cố cho tôi xem nên hôm nay cô hẹn tôi ra là muốn điều gì, nói nhanh đi tôi còn có tâm trạng để lắng nghe cô.

Tôi không muốn để Lan dắt mũi tôi thêm lần nào nữa, quyết định nói thẳng ra. Từ trước đến này, tôi vốn không sợ bất cứ cuộc gặp mặt nào với tình địch.

Lan mỉm cười, đứng dậy đặt đứa bé đang ngồi trong lòng cô ta vào lòng tôi, nhướng mắt chờ đợi. Tôi mở tròn mắt, hoảng hốt trước vẻ mặt ngây thơ bầu bĩnh của đứa bé trước mắt tôi đang tươi cười nhìn tôi.

Bất giác tôi né khỏi cái tay bé xíu của đứa bé đang quơ trước mặt, bối rối không nói nên lời, run rẩy nhìn đứa bé đang bám lấy vai tôi. Đứa bé có mái tóc màu nâu, đôi mắt to tròn màu xanh dương, khi cười sẽ híp mắt lại thành mắt cười giống như Dim. Tôi sợ hãi nhìn từng đường nét trên khuôn mặt của đứa bé, không lâu sau rơi vào trạng thái tức ngực khó thở. “Đứa bé giống Dim. Tôi phải chối bỏ điều này ra sao đây? Tôi phải làm gì bây giờ? Sau tất cả những cố gắng của tôi, tôi lại bị uy hiếp và phá tan bởi một đứa trẻ sao? Không được, không thể…”

Tôi cố điều chỉnh lại nhịp thở, nở một nụ cười tươi rồi vòng tay nựng đứa bé.

- Nó là một đứa bé đáng yêu.

Tôi vừa cười với đứa bé vừa ngẩng lên nói với Lan. Khi nụ cười của tôi vừa xuất hiện thì nụ cười trên môi cô ta dần mất. Có lẽ cô ta không hiểu được tại sao tôi lại cười, tại sao tôi lại thản nhiên như thế sau một loạt hành động thể hiện nỗi lo sợ của tôi. Lan giật lại đứa bé từ tay tôi, tức giận xách lấy túi đồ, hậm hực quay người đi.

- Để xem cô cười như vậy được bao lâu.

Cô ta ném lại cho tôi một câu rồi bỏ đi ngay lập tức. May thật, tôi cũng đã muốn cô ta đi cho khuất mắt tôi rồi.

Cười à?

Có gì mà tôi chẳng cười được. Khóc tôi còn khóc được nói gì đến cười. Ngày trước tôi khinh bỉ những giọt nước mắt mà giờ đây tôi lại thấy nước mắt như được tôi nuông chiều, thi thoảng làm mình làm mẩy tự ý rơi ra rồi bắt tôi thu gom nó vào, cẩn thận lau nó đi. Còn nụ cười, phải mất rất nhiều sức lực để tôi có thể để nó xuất hiện. Tôi không cười thì biết khóc thêm điều gì đây?

Tôi buông tiếng thở dài, ôm lấy hai vai mỏi mệt nhìn ra ngoài đường. Giá như bây giờ được ngất đi một lúc thì tốt biết mấy, cứ vô tri vô giác mà thờ ơ với tất cả mọi nỗi đau. Giá mà được như vậy, dù chỉ một lần…