Người Lạ Quen Mặt

Quyển 4 - Chương 13: Mọi thứ với em là rất mới, bao gồm cả anh và thế giới của anh




Chúng ta quen nhau đã hơn mười năm, cưới nhau cũng gần bảy năm nhưng giờ em mới biết, hóa ra thế giới của anh, em chưa từng bước vào.”

Bởi vì ra ngoài đi siêu thị mua đồ từ sáng sớm nên tôi không đem theo chìa khóa, tôi đành phải gửi lại đồ ở nhà hàng xóm rồi đến cửa hàng của Dim để lấy chìa khóa của anh ấy. Trước khi tôi rời nhà, Dim vẫn đang ngủ nên tôi cũng không nhớ tới việc phải cầm theo chìa khóa. Cũng bởi tính hay quên nên chìa khóa nhà Dim phải đánh ra rất nhiều chìa khóa, mỗi chỗ để một chùm chìa khóa để tôi không quên. Anh ấy làm việc gì cũng cẩn thận, trái ngược với tính tôi. Dim nói, coi như việc chúng tôi ở bên nhau thế này là sự bù đắp của ông trời, tạo ra một người tuyệt vời như anh ấy để mang tới sự hoàn hảo cho một người đầy rẫy khiếm khuyết như tôi, thế nên tôi nhất định phải trân trọng anh ấy, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Tôi mới cười Dim, nói rằng, từ tuần sau em muốn học nâng tạ, anh phải kèm, kèm em thật chặt. Lúc đó, Dim đã nở một nụ cười gian manh, ném ánh mắt hổ đói nhìn tôi rồi híp mí lên bí hiểm, thì thầm: “Được, anh sẽ kẹp em, thật là chặt, chặt cực kỳ… ” Kể từ giây phút đó, tôi biết rằng mình đã trót lỡ miệng.

Tôi đến cửa hàng bánh vào giữa buổi sáng nên không có nhiều khách ở trong cửa hàng. Đây được coi như lần ghé thăm đầu tiên của tôi đến cửa hàng thứ hai này vì ngày khai trương, tôi bị sốt rét nên không thể tham dự và về sau, tôi bận bịu nhiều việc nên cũng không tới cửa hàng. Cửa hàng mới có không gian thoáng đãng và rộng rãi hơn cửa hàng ở Hà Nội. Mọi thứ trong cửa hàng đều được bài trí theo sở thích và ý muốn của tôi, từ màu xám tro sơn tường cho tới con búp bê lật đật đặt ở mỗi bàn ăn. Dù tôi không hề đến cửa hàng xem nó được chuẩn bị như thế nào nhưng vì Dim luôn hỏi tôi và muốn tôi cho ý kiến nên tôi có thể nắm rõ mọi thứ trong cửa hàng.

- Xin hỏi, chị muốn dùng gì ạ?

Một cô bé đeo tạp dề có in hình đám mây nhỏ màu xanh mỉm cười thân thiện, chào hỏi tôi.

Nhân viên ở đây, họ không biết tôi, tôi cho là vậy. Không sao, tôi nghĩ đó là điều hiển nhiên vì tôi không tới đây bao giờ, may ra chỉ có Jay - quản lý cửa hàng mới biết tôi là ai nhưng giờ cả hai người biết tôi đều không ở đây. Dim vừa gọi cho tôi bảo anh ấy ra ngoài có chút việc nên tôi có thể vào phòng làm việc của anh ấy lấy chìa khóa. Còn Jay thì không hề thấy bóng dáng.

- Chào em. Chị là vợ Dim - chủ cửa hàng.

Tôi đưa tay ra chào, mỉm cười đáp lễ. Nhưng đáp lại tôi là vẻ mặt không mấy tin tưởng, thậm chí là có phần khó chịu.

- Vợ ạ?

Cô bé nghi hoặc hỏi lại, đứng chắn trước lối đi vào phòng làm việc của Dim.

- Ừ, chị tới lấy chìa khóa nhà.

Gần chục năm trước, tôi cũng giống như cô bé này, phản ứng với người khác ngay tắp lự, chỉ cần không giống với suy nghĩ của tôi một chút, tôi lập tức cho rằng người khác đang nói dối và phản đối lại họ bằng thái độ và lời nói, bao gồm cả hành động nếu cần. Ngày đó suy nghĩ chật hẹp, nghĩ mọi thứ xung quanh chữ “thật”, lại chẳng ngờ xung quanh chữ “thật” lại là chữ “giả”, thành ra khi phải va vấp với đời, ngã xuống lại không hề nhận ra. Còn bây giờ, khi đã là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, tôi đã đủ chín chắn và trưởng thành để hiểu rằng một phần mười của sự thật trong suy nghĩ có thể được tiết lộ, chín phần còn lại nuốt trọn trong lòng. Sự thật thì rất đẹp nhưng nó đẹp trong suy nghĩ của mình không có nghĩa người khác thấy nó đẹp. Về cơ bản, trước mọi lời nói thật thì phản ứng tiêu cực sẽ đến nhanh hơn phản ứng tích cực.

- Chắc chị nhầm rồi. Ông chủ của bọn em chưa có vợ. Nói thế cũng không được khuyến mãi thêm đâu chị! Bọn em chỉ có thể khuyến mãi 10%.

Sau một hồi ngớ người vì câu nói của tôi, cô bé bán hàng tỏ ra sành sỏi, chỉ vào phiếu khuyến mãi trên bàn.

Vừa lúc này có vài vị khách đi vào, tôi không muốn nói nhiều, đành chọn một chiếc bánh nhỏ rồi ngồi ở bàn cạnh đó. Dù sao tôi cũng rảnh rỗi, có thể đợi được Dim rồi cùng về nhà. Hôm nay, tôi muốn nấu cơm cho Dim.

Chỉ có điều…

“Ông chủ của bọn em chưa có vợ.” Điều này có nghĩa là sao?

Nghe cách cô bé ấy nói chuyện, tôi thấy được sự khẳng định chắc chắn của cô ấy về điều này. Phải chăng là tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như thế? Đều nghĩ Dim còn độc thân?

- Này, nhìn bà chị kia đi! Chị ta nhận là vợ anh Jim đấy. Thật là buồn cười! Tớ thậm chí còn chưa nghe thấy một tin đồn nào giống thế, huống chi là “một cô vợ với mái tóc bù xù và thời trang thập niên chín mươi” kia. Chị ta nói dối để được khuyến mãi cũng nên chọn một thân phận cho hợp lý một chút chứ.

- Ừ, nãy tớ đi qua cũng nghe bà chị ấy nói, suýt chút nữa tớ phá lên cười. Mấy ngày trước còn có một cô gái mang con tới đây nói là vợ con anh Jim. Cô ta còn bù lu bù loa, ăn vạ khóc lóc khi tớ từ chối gọi anh ấy ra.

- Cuối cùng thì sao?

- Thì anh Jim xuất hiện, không nói gì đưa cô ta ra ngoài. Một tiếng sau trở về.

- Vậy thế rốt cuộc cô ta đó là ai?

- Ai mà biết được chứ! Anh ấy có nói gì đâu. Nhưng mà tớ nghĩ cô ta cũng có thể là bạn gái anh ấy lắm. Cả đứa bé nữa, giống anh ấy như tạc luôn. Đàn ông Tây thường có bạn gái và có cả con từ rất sớm, xem phim mỹ thì biết cả.

Nhưng… kiểu đàn ông như thế không phải rất quyến rũ sao? Hôm trước anh ấy tan làm muộn, lúc đi ra còn cười với tớ, nói tớ về nhà cẩn thận. Ôi…

Cuộc nói chuyện của hai nhân viên vô tình lọt vào tai tôi. Vốn dĩ khi họ mới bắt đầu câu chuyện, tôi không có ý định nghe vì tôi biết họ muốn nói về tôi nhưng vì cũng không thể vì vậy mà đứng dậy chuyển chỗ, tôi đành ngồi yên, cuối cùng lại nghe trọn câu chuyện, không rơi chữ nào. Tâm trạng của tôi cũng vì thế mà chùng xuống một quãng khiến khóe miệng đã không còn cong lên.

Một người như tôi, dù nói thật cũng bị cho là nói dối bởi nhìn thế nào, tôi cũng không giống kẻ thật lòng và lại chẳng phải vợ Dim. Còn Lan, cùng với một đứa bé, ngay cả khi người ta từ chối thừa nhận trong hành động thì trong suy nghĩ của họ đã ngầm chấp nhận, rằng cô ấy có một vị trí, một thân phận trong cuộc đời Dim. Tôi thì có gì? Nhìn xem, tôi chỉ có một nỗi buồn giấu sâu tận đáy lòng mà thôi.

Hai tiếng sau, Dim gọi cho tôi vì anh ấy về nhà mà vẫn thấy cửa khóa. Giọng Dim gấp gáp, hỏi liến thoắng năm, sáu câu: “Em ở đâu?” như chỉ sợ tôi không nghe rõ. Tôi không muốn làm Dim lo lắng, trả lời rằng tôi đang ăn bánh ở cửa hàng. Chưa đầy mười phút sau, Dim đã xuất hiện, vừa vào cửa đã hướng ánh mắt tìm tôi. Khi thấy tôi, anh ấy đi thẳng về phía tôi, nhíu mày.

- Sao không về nhà? Em ăn cơm chưa?

Không hiểu sao, nhìn khuôn mặt lo lắng của Dim, tôi cảm thấy rất nặng lòng, cứ thế trĩu xuống. Lúc nào cũng là anh ấy lo cho tôi, thương tôi và… yêu tôi. Dù giận nhau thế nào, anh ấy cũng tình nguyện làm hòa trước vì lo tôi ăn thiếu bữa, ngủ thiếu giấc.

Dim vừa cầm túi xách của tôi vừa nắm lấy tay tôi, đưa tôi đi ra ngoài, miệng vẫn không ngừng nói. Tuy vẫn giữ giọng nói dè dặt nhưng so với mấy ngày trước đã thoải mái hơn rất nhiều.

- Em mặc thế này ra đường từ sáng sao? Áo khoác của em anh treo ngay ngoài cửa, sao không mặc? Đi về thôi!

Khi Dim vừa định mở cửa xe, tôi mới quyết định ngắt lời anh ấy một chút.

- Khoan đã…

Tôi nói nhỏ. Lại không biết mở lời tiếp ra sao, ấp úng nhìn Dim đang chờ đợi.

- Em chưa lấy chìa khóa.

- Chưa lấy?

Dim hỏi lại. Vẻ mặt của anh ấy hơn nửa là ngạc nhiên rồi mau chóng dịu lại, kéo tôi trở lại cửa hàng.

Cô bé nhân viên thấy Dim kéo tôi đi vào, không giấu nổi tò mò, lên tiếng.

- Sếp, chị này là… ?

- Là vợ của anh.

Như chỉ đợi câu hỏi này, Dim trả lời ngay lập tức, còn nói với giọng rất dịu dàng, đưa bàn tay đang nắm lấy tay tôi lên cao cho cô bé ấy nhìn thấy. Ánh sáng từ bóng đèn chiếu vào chiếc nhẫn trên tay tôi sáng lấp lánh, phản chiếu lên chiếc kính cận của cô bé.

Tôi ngại ngùng nhìn cô bé nhân viên đang mở to mắt ngạc nhiên. Bởi vì nghe được câu chuyện của hai cô bé kia nên giờ, tôi lại thấy mình giống như một kẻ kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên tôi nghe Dim giới thiệu tôi với ai đó. Chúng tôi rất hiếm khi đi ra ngoài cùng nhau, ngoại trừ lúc đêm muộn Dim đón tôi về từ chỗ làm hay khi tôi ghé thăm Dim ở cửa hàng cũ. Hầu như lúc đó đều chỉ có hai chúng tôi, không ai thấy cũng chẳng ai biết. Mối quan hệ của chúng tôi cầm chừng ở những quãng lặng. Có lẽ Dim sẽ không bao giờ tưởng tượng ra rằng, dần dần anh ấy đã trở thành mẫu người lý tưởng trong lòng tôi - mẫu người mà ngay cả khi tôi chìm trong sự mê đắm với Vương, tôi cũng hoàn toàn không thấy nó nảy nở. Tôi từng nói với Minh, mẫu người của tôi rất đơn giản, chỉ cần giống như cây đại thụ, che chở, ôm ấp cả ký ức và tương lai của tôi là được. Có nghĩa là, tôi cần một người đi cùng tôi tới suốt đời, chấp nhận những đau thương, mất mát và cả những sai lầm của tôi trong quá khứ cũng như tương lai. Chỉ cần có vậy, bất luận người đó tốt xấu ra sao, tôi đều có thể hết lòng yêu thương và giữ gìn.