Người Mạnh Là Thiên Hậu

Chương 20: Tin đồn trong ST




Editor: Quinn Dun

Cuộc sống của Hạ Minh Y bắt đầu không giống như lúc trước nữa.

Cùng với sự hoàn thành và tuyên truyền của " Cẩm sắt niên hoa", cuộc sống của Hạ Minh Y đã hoàn toàn thay đổi . Cô không thể quang minh chính đại đi ra ngoài như lúc trước, ánh sáng quanh cô càng ngày càng nhiều, thậm chí có nhiều người còn đem chuyện lúc trước cô ở đại học W dốc ra đến hai ba tầng.

Buổi sáng lúc cô đang xem báo buổi sáng nhìn thấy trang đầu tờ báo có mấy tấm ảnh to về sân khấu trong kịch bản lúc trước nhịn không được bật cười. Thật khâm phục năng lực của những phóng viên này, những thứ này cũng có thể tìm ra. Càng khiến cho người khác khâm phục chính là những nhóc con trong kịch bản , hào quang không gì sánh được.

Nhưng cũng chính vì những nguyên nhân này, bên ngoài suy đoán vai nữ chính của cô trong " Cẩm sắt niên hoa", có cả những bản bình thường. Ví dụ người thích cách biểu diễn tự nhiên thì sẽ cho rằng cô được đạo diễn Triệu Văn Dục nhìn trúng. Cộng thêm chính miệng đạo diễn Triệu làm chứng, nên cô tin rằng sẽ không ai liên tưởng chuyện này có liên quan đến Tô Ly.

Lúc ăn sáng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn thấy dãy số quen thuộc , khóe miệng cô nở nụ cười khéo léo : " Bà nội, sao bây giờ bà gọi cho con?"

" Y Y à, mọi người đã xem phim con diễn rồi, rất tốt. Ông nội con nói... tết con không trở về sao?"

" Dạ... bà và ông phải chăm sóc bản thân thật tốt ! Thiếu cái gì cứ nói với con ."

" Bây giờ ông bà sống rất tốt, so với hồi sống ở Tân Diêu tốt hơn rất nhiều, con như vậy thì ông bà yên tâm rồi. Ba mẹ con thấy con triển vọng như vậy nhất định sẽ rất vui, Nguyệt Thu..." Giọng nói bà nội Hạ có chút nghẹn ngào , bên kia truyền đến tiếng thở gấp của ông nội Hạ : " Đang tốt lại nói với con bé những lời này làm gì ?"

Ông nội Hạ cầm lấy điện thoại : " Y Y, bà nội con chỉ thuận miệng nói ra thôi, con cũng đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện đó... nếu như con thật sự nghĩ cho chị con thì hãy ở bên cạnh " cậu ta" thật tốt..."

Hạ Minh Y chưa trả lời , điện thoại bên kia sớm đã gác máy . Tâm tình vui vẻ ban đầu sau khi nghe điện thoại của bà nội đã không còn, không thể đè nén sự uể oải, chán nản trong lòng.

Năm Hạ Nguyệt Thu mất, cô ấy mười tám tuổi, Hạ Minh Y mười bốn tuổi. Vào những năm tháng người con gái đẹp nhất . Năm đó sau khi cha mẹ đều mất, bà con họ hàng ai nấy cũng đều tránh đi thật xa, cô không chút do dự nghỉ học xin đi làm, sống cùng với ông bà nội tuổi tác đã cao, đồng thời nuôi một đứa em gái nhỏ.

Nhưng tất cả những khổ tận cam lai hôm nay cô lại không có cơ hội hưởng thụ. Sự thương tâm trong lòng bà nội cũng chính là vì điều này !

Lúc Tô Ly bước xuống lầu nhìn thấy Hạ Minh Y vẫn còn ngây ngốc. Khóe miệng anh mỉm cười, anh bước đến ôm cô vào lòng , hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô : " Sao thế ? Không vui sao?"

Không ngờ đến Hạ Minh Y lại đột nhiên đẩy anh ra. Hai người đồng thời sửng sốt, cô chớp mắt mấy cái, rõ ràng có chút hoảng hốt : " Tô Ly, xin lỗi, em... để em yên tĩnh một mình ."

Ánh mắt Tô Ly có chút phức tạp nhưng anh không nói điều gì, anh lẳng lặng ăn xong bữa sáng rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Hạ Minh Y nhìn theo bóng lưng của anh, giật mình nhớ đến hôm đi chơi tiết thanh minh lần đó, lúc anh xoay người đi bóng lưng khi đó cũng cô đơn như vậy.

Sau đó cô lại nhớ đến lời nói của mình trước mộ của Nguyệt Thu.

Trong lòng đột nhiên lạnh, cô không nên như vậy, rõ ràng biết rằng không liên quan đến anh nhưng lúc đột nhiên nghĩ đến dường như lại mang theo sự oán hận.

" A Ly..." Cô nhanh chóng đứng dậy chạy theo Tô Ly, ôm lấy anh từ phía sau : " A Ly, em xin lỗi... vừa rồi tâm tình của em có chút không tốt."

Tô Ly dừng lại, anh xoay người, con mắt sâu thẳm hiện lên một mảng trong vắt. Anh nói " Buổi sáng lạnh như thế , sao lại mặc ít vậy ? Bắc Kinh không thể so với phương nam của em nên phải giữ ấm nhiều." Sau đó anh cởi áo khoác ngoài ra bao bọc cả người cô thật chặt.

Lúc này Hạ Minh Y trăm mối cảm xúc, nói không nên lời.

Đây là ngày thứ hai trong năm mười chín tuổi của cô, ngày mai chính là giao thừa rồi.

" Lễ mừng vào ngày mai..." Tô Ly mở ra câu chuyện.

" Chúng ta tốt nhất không nên đi cùng nhau." Hạ Minh Y trực tiếp nói.

Tô Ly gật đầu : " Cũng tốt, tuy không muốn cứ lén lút như vậy nhưng anh cũng không hy vọng người khác biết chuyện của chúng ta để hãm hại em."

Tối ngày mai công ty ST hằng năm có tổ chức buổi lễ mừng , Tô Ly nhất định phải đi, là tân đại minh tinh mới tiến vào giới giải trí Hạ Minh Y cũng trong hàng ngũ khách mời. Xem ra chuyện ký hợp đồng với công ty ST là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.

Nhưng buổi tiệc này không hề giới hạn các nghệ sĩ của công ty ST, dựa theo thông lệ những người có uy tín danh dự trong làng giải trí đều sẽ đi. Vì vậy cô sẽ phải đụng với tin đồn vào ngày hôm sau.

" A Ly, quan hệ của ..... anh và Nhan Băng là gì vậy?" Hạ Minh Y do dự hỏi.

Trong nháy mắt Tô Ly trầm mặc : " .... chỉ là bạn bè bình thường thôi. Y Y, tính tình cô ấy rất ngang ngược, em đừng xích mích với cô ấy ra mặt. Có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho anh."

" Là như vậy ạ..." Trong lòng cô sáng tỏ : " Có phải cô ấy thích anh không ?"

Ánh mắt Tô Ly hiện lên ý cười, anh cúi người nhìn cô : " Đồ ngốc, người khác thích anh có liên quan gì đến anh chứ? Em chỉ cần biết trong lòng anh chỉ có em là được rồi."

Làn môi anh mang chút mát mẻ dán nhẹ lên môi cô, rất nhanh liền trở nên nóng bỏng. Môi lưỡi quấn quít khiến cho thời tiết rét lạnh ban đầu cũng trở nên nóng lên, Hạ Minh Y dựa vào lòng anh , nhắm mắt lại tham lam cướp lấy hương vị tươi mát sạch sẽ trong miệng anh.

Hậu quả của việc không thể cầm lòng chính là hai người đều thiếu chút nữa là lau súng cướp cò.

Thật lâu sao, Tô Ly không muốn buông cô ra, cằm tựa trên trán của cô, gắt gao ôm cô vào lòng , thở dài.

Anh nên bắt em làm sao đây ? Ngậm trong miệng sẽ tan, cầm trên tay sẽ ngã. Chỉ có thể chặt chẽ để ở trong lòng.

Hạ Minh Y vừa muốn hỏi tại sao anh lại thở dài thì đã thấy cả người Tô Ly chấn động, anh đột nhiên ấn đầu cô vào lòng mình rồi nhanh chóng mang cô vào nhà.

" A Ly..."

" Suỵt ! Bên ngoài có người." Tô Ly cẩn thận nói.

Hạ Minh Y sợ đến nỗi không dám lên tiếng.

Kể từ khi đến thành phố B, cô bắt đầu sống cùng với Tô Ly, hai ngừơi tuy phân phòng ngủ , ngoài những cái hôn , ôm thì không có hành động nào quá phận. Nhưng ở chung vẫn là một vấn đề nhạy cảm.

Nhưng đây là nơi bí mật, thật không ngờ chó săn lại có thể trà trộn vào.

" Chó săn sao?"

Tầm mắt Tô Ly đang nhìn phía xa ở bên ngoài liền thu lại : " Chắc là không phải, khu biệt thự này là nơi riêng tư, bọn họ không phải muốn vào là có thể vào được. Cũng cách khá xa, không có vấn đề gì đâu, em đừng lo."

Tuy nói vậy nhưng mày Tô Ly nhíu lại để lộ tâm tình lúc này của anh.

Ánh sáng lộng lẫy của căn phòng thịnh thế, bữa tiệc ăn uống linh đình, cuộc hội ngộ của các minh tinh . Bản thân là club tư nhân cỡ lớn của ST, nơi đây luôn là nơi các tầng lớp thượng lưu tổ chức các bữa tiệc linh đình.

Lần đâu tiên tham gia lễ mừng hằng năm như thế này, tâm tình Hạ Minh Y nếu nói không lo lắng là nói dối. Cô vừa bước vào làng giải trí liền bận rộn đi quay phim, tuy hôm nay nổi tiếng nhưng số người cô quen biết lại không nhiều, May mà Tô Ly cũng có tham gia, cứ cách vài phút anh nói chuyện cùng người khác cũng sẽ nghiêng đầu sang xem cô.

Nụ cười của anh bình tĩnh tiêu sái giống như một cơn gió khiến tâm tình căng thẳng của cô từ từ ổn định lại. Cô cầm lấy ly rượu từ từ thưởng thức, Hạ Minh Y thấy người đi đến trước mặt mình nhất thời sửng sốt.

Thật không ngờ người đầu tiên đến nói chuyện với cô lại là Chương Hàm.

"Người đẹp, em rất cô đơn sao? Có muốn tối nay cùng anh không?" Bộ dáng háo sắc của anh ta vẫn như trước.

Sớm biết anh ta là loại người như thế nào, Hạ Minh Y cũng không cần bày ra vẻ mặt hòa nhã : " Tôi thấy người cô đơn là anh mới đúng ? Nhiều cô gái như vậy mà anh lại không tìm được một người nào sao?"

" Nhiều cô gái như vậy nhưng trong lòng anh chỉ có em thôi!" Bởi vì truyền thông không vào, Chương Hàm đương nhiên so với ngày thường càng không kiêng kỵ.

Ở bên kia , Lý Thiên Vương trong giới ca sĩ đang nói chuyện với Tô Ly, phát hiện anh có chút không yên lòng. Giọng nói vui vẻ phấn chấn càng lúc càng nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên, thấy ánh mắt đại thần Tô Ly quả nhiên có chút âm hàn, tâm không khỏi run lên.

" Tô Ly, sao..... sao thế ? Tôi nói gì sai sao?"

Tô Ly cười tiêu sái : " À, không có, rất tốt. Cậu nói chuyện với Cacy trước đi ! Tôi đi qua bên kia một chút ." Nói xong anh liền xoay ngừơi cầm một cái ly rót đầy rượu đi đến phía Hạ Minh Y.

Để lại Lý Thiên Vướng đứng một mình ở chỗ cũ ngơ ngác. Hạ Minh Y nhìn thấy ánh mắt Tô Ly có chút tối tăm, trong lòng kinh ngạc không thôi, anh, anh hẳn là không phải ăn giấm chua chứ ?

Chương Hàm nhìn theo ánh mắt của Hạ Minh Y, nhìn thấy người đến liền vội vàng thu hồi lại dáng vẻ phóng túng vừa rồi của mình, lắp bắp chào hỏi : " Tô... Tô Ly, anh cũng đến rồi sao?"

Tô Ly lộ ra nụ cười tuấn nhã cởi mở , nói : " Đúng vậy !" rồi bước đến ôm lấy bả vai Chương Hàm : " Lâu rồi không gặp, bộ phim gần đây rất tốt nhỉ ?"

Chương Hàm có chút thụ sủng nhược kinh ( được sủng ái mà lo sợ), lập tức thay bằng nụ cười nịnh nọt : " Bình thường thôi. Đâu có thể so với " Tuyệt chiến chi tịch " của anh được, vừa ra mắt liền được tám triệu phòng bán vé, trong mảng phim hài lại bao vây trùng điệp, đây mới gọi là thành tích ! Chuyện đó... lần sau nếu có vai nào thích hợp giới thiệu giúp em một vai nha ?"

" Được thôi." Tô Ly cười nhạt, đưa ly rượu trong tay cho Chương Hàm : " Đây, uống một ly ."

Chương Hàm vừa nghe có hy vọng, vô cùng vui vẻ lập tức nhận lấy ly rượu uống một hơi.

Hạ Minh Y kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Chương Hàm trong nháy mắt biến sắc , miệng có chút không hợp. Đúng lúc này Tô Ly xoay người lại ném cho cô ánh mắt. Cô không thể không thừa nhận đó chính là cảnh cáo. Nhưng rõ ràng là Chương Hàm tự động chạy tới có được không vậy, đuổi thì cũng không đi.

Nhưng một giây sau cô không kháng nghị điều gì. Khuôn mặt của Chương Hàm nhất thời trở nên đỏ bừng, tiếng ho khan không ngừng vang lên nhưng vẫn kiên trì nâng cốc uống hết rượu.

Sau khi uống xong , rất khí thế đưa ra cho Tô Ly xem, nhìn đây, tôi uống xong rồi.

Hạ Minh Y thầm than một tiếng ngoan thật , đó là một ly rượu trắng đầy đó!

Chỉ nghe Tô Ly xin lỗi vẻ mặt áy náy nói : " Thật xin lỗi, có phải tôi lấy nhầm rượu trắng rồi không? Vừa rồi tôi không cố ý...."

" Không phải không phải..." Chương Hàm vội vàng xua tay : " Là do em đã một thời gian dài không uống rượu thôi, nhất thời bị sặc , không liên quan đến anh."

Dáng vẻ của hai người như anh em tốt, hài hòa rời đi.

Hạ Minh Y đứng tại chỗ thất thần, Tô đại thần, anh còn dám nói không phải anh cố ý ? Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cam chịu của Chương Hàm, cô vẫn cảm thấy rất vui.

Đúng lúc này bên tai cô vang lên giọng nói quen thuộc : " Cô biết Tô Ly sao?"

Hạ Minh Y giật mình nhìn lại hóa ra là Phương Duyệt, khuôn mặt người phía sau nhìn chằm chằm cô nghiên cứu.

" Có phải chị Phương Duyệt đang đùa với em không?" Hạ Minh Y hào phóng nhìn lại.

Phương Duyệt thu lại tầm mắt nghi ngờ, vẻ mặt có chút khinh thường : " Hừ, nếu không phải quá hiểu về cô, tôi còn nghi rằng cô và Tô Ly biết nhau nữa. Nếu không sao anh ta có lòng tốt như vậy mà đến giải vây giúp cô chứ?"

" Giải vây? Vậy tạm thời em sẽ coi là như vậy đi ! Nói không chừng..." Hạ Minh Y cố ý bày ra dáng vẻ kinh ngạc cưng chiều.

Phương Duyệt cười nhạo một tiếng : " Thôi đi, mới đó cô đã như vậy. Thấy cô nói lời giữ lời nên tôi nói cho cô thêm một câu, trong cái vòng giải trí này, tốt nhất đừng nên tạo sự chú ý của mấy ngừơi này."

" Ồ ?" Hạ Minh Y nghe đến đây liền hứng thú.

" Thứ nhất chính là Tô Ly, thiên hậu Nhan Băng ở bên cạnh anh ta phòng thủ, từ đầu đến cuối người muốn tạo sự chú ý của anh ta nhiều vô số, ai nấy chết cũng đều không có chỗ chôn. Thứ hai chính là đại công tử, tuy anh ta rất trẻ, mặc dù chưa kết hôn nhưng người những người dám quyến rũ anh ta mà không thành công , kết cục cũng chỉ có đường chết."

" Còn người thứ ba thì sao?" Lời này không phải là do Hạ Minh Y hỏi.

Phương Duyệt và Hạ Minh Y cùng lúc xoay người , người đến lại là Triệu Viện.

" Tiểu Viện, em cũng đến à! " Nhìn thấy ngừơi quen, cô vui vẻ không thôi.

" Đúng ạ, đã lâu không gặp chị rồi chị Minh Y." Triệu Viện cũng bước đến ôm lấy cô.

Phương Duyệt lại cười nhạo : " Lễ mừng bây giờ thật là ai cũng đều có thể đến ."

Nụ cười xinh đẹp ngọt ngào của Triệu Viện cứng đờ, Hạ Minh Y vì cô ấy cảm thấy bất bình : " Chị Phương Duyệt, bất cứ ai cũng có lúc mới vào nghề, ai có thể nhìn thấy con đường sau này của mình chứ?"

Ánh mắt Phương Duyệt không vui liếc nhìn cô, sắc mặt kéo xuống : " Còn nghe không đây? Cô cho rằng tôi có lòng tốt chỉ cô sao?

" Nói đi mà nói đi mà!" Triệu Viện lại khôi phục dáng vẻ đáng yêu ngọt ngào, lôi kéo cánh tay Phương Duyệt làm nũng.

Phương Duyệt bị ánh mắt sùng bái đó nhìn có chút lâng lâng, tiếp tục nói : " Thứ ba tự nhiên liền chính là công tử Tiêu Hiên của Tiêu Gia rồi, anh ta cũng là người nắm quyền của HC nhưng nghe nói anh ta không gần nữ sắc, cho nên....."

Lời của Phương Duyệt bị một tràng tiếng ồn ào và tiếng động lớn cắt ngang : " Woa, Nhan Băng đến rồi! Là Nhan Băng ! Thật là gợi cảm !"

" Thật sự là Nhan Băng !"

Nghe được cái tên này, lòng Hạ Minh Y đột nhiên rung lên, cô cùng Phương Duyệt và Triệu Viện nhìn sang phía người mới đến.