Người Mạnh Là Thiên Hậu

Chương 45: Lễ chúc mừng




Hạ Minh Y cầm điện thoại xem lại nhiều lần, nhất thời tâm tư rối rắm. Lần trước lúc Tiểu An nói câu này với cô là vì cô đang đảm nhận chức vụ của Tiểu Diệp, lần này Nhan Băng nói câu này là vì cái gì chứ?

Trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ lớn mật, trong nháy mắt lồng ngực thắt lại, cảm giác đau đớn sắc bén khiến ý thức của cô thanh tỉnh một chút.

Vì yêu nên mới tinh tưởng. Cô thầm nhẩm câu nói này trong lòng.

Cô không do dự nữa, trực tiếp trả lời :“Bởi vì anh ấy yêu tôi nên tôi tin anh ấy, bởi vì tôi yêu anh ấy nên tôi nguyện ý tin tưởng anh! Đã khiến cô thất vọng rồi, thật ngại quá ~”

Sau khi gửi tin nhắn xong cô lập tức đưa số điện thoại đó vào danh sách đen, dựa vào bản lĩnh của Nhan Băng, muốn biết số điện thoại của cô rất đơn giản, vì vậy cô mới không muốn sau này mình bị quấy rầy.

Cô nhàm chán mở máy tính ra xem, các bài báo về Nhan Băng trên các trang web lớn tuy đã được ép xuống nhưng ngôn luận của các bạn bè trên mạng lại không thể hạn chế được, các bình luận về Nhan Băng vẫn đang kịch liệt đưa lên.

Nếu chèn ép người mới thì không nói, nhưng nhiều sự kiện đọng lại một chỗ thì tính chất lại không giống nhau. Thậm chí có nhiều dân mạng phỏng đoán, tại sao Nhan Băng cứ nhằm vào Hạ Minh Y ?

“Không ít người vào nghề cùng lúc với Hạ Minh Y, tại sao Nhan Băng lại muốn nhắm vào Hạ Minh Y?

“Lẽ nào là do Hạ Minh Y phát triển tốt nhất nên khiến người khác đố kỵ?”

“Nhưng tại sao người chèn ép cô là Nhan Băng chứ không phải người khác? Giữa hai người họ có ân oán gì không?

Một dân mạng đã nói ra điều cơ mật -- Mọi người đã quên scandal trước đây của Hạ Minh Y rồi sao? Lẽ nào nguyên nhân là vì Tô Ly?

Đề tài này vừa đưa ra liền dẫn đến hàng ngàn hàng vạn bình luận, ngay cả “Quả lê” (fan của Tô Ly) vẫn luôn bình tĩnh, thờ ơ lạnh nhạt cũng không nhịn được mà tham gia vào.

** Sở dĩ fan của Tô Ly có tên là “Quả lê” vì từ “Lê” và từ “Ly” đồng âm với nhau trong tiếng Hoa.

“Hạ Minh Y tuy xinh đẹp nhưng dù sao cũng là người mới, tên tuổi vẫn không đủ, làm sao có thể xứng với Tô Ly nhà chúng tôi chứ?”

“Cũng không thể nói như vậy, Hạ Minh Y là người mới mà công ty ST nâng đỡ, dựa theo xu hướng phát triển hiện giờ của cô ấy, tương lại khẳng định là minh tinh ảnh hậu đó.”

“So với Nhan Băng, mọi người không cảm thấy Hạ Minh Y càng thích hợp hơn sao? Tuy cô và Hứa Trăn từng có scandal nhưng sớm đã được làm rõ minh bạch rồi. Cô ấy và Tô Ly xét về bề ngoài hay khí chất đều rất xứng đôi nha!”

“Cũng có lí ha!”

....

Phía sau có rất nhiều “Quả lê” cũng thừa nhận rằng giữa Hạ Minh Y và Nhan Băng thì Hạ Minh Y lại càng thích hợp với Tô Ly hơn.

Nhìn thấy kết luận này, Hạ Minh Y không nhịn được sự ngọt ngào trong lòng, giống như cô nhận được sự chúc phúc của mọi người. Cô càng cảm thấy cái tin nhắn mình vừa gửi là hoàn toàn chính xác. Nghĩ đến đây cô không nhịn được mà bấm gọi quốc tế.

Điện thoại vang lên không lâu thì bên kia có người bắt máy :“Alô, Minh Y à, bây giờ Tô Ly đang quay phim, không tiện nghe điện thoại!”

“Không sao ạ, anh ấy vẫn khỏe chứ chị?”

“Quay phim rất tốt, chỉ là bị bệnh tương tư làm hại không ít, vừa rảnh là mở điện thoại xem hình của em, còn không cho người khác xem....” Giọng nói khoa trương của Tiểu Diệp truyền đến.

“Khụ khụ.... Vậy phiền bà mối chị chuyển sự tương tư của em cho anh ấy nha. Chị Tiểu Diệp chú ý sức khỏe nha, bye!”

Cúp điện thoại, trong đầu cô không tự giác hiện lên dáng vẻ Tô Ly cầm điện thoại lén lút xem hình của cô, cô liền bật cười “Hihi“.

Cho dù mấy tháng không gặp nhau, cho dù không thể nói chuyện với nhau được nhưng hai người yêu nhau vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của người kia.

Cô thu dọn lại máy tính, Trợ lý Tiểu Trần gọi điện thoại đến nhắc cô chuẩn bị có buổi lễ chúc mừng ngày hôm nay.

Kể từ phim “Vô Thanh” công chiếu cho đến nay, tuy gặp nhiều trắc trở nhưng doanh thu đã đạt được 1.5 triệu. Thành tích này nếu so với các phim văn nghệ trong nước cũng không tính là thấp. Đạt được thành tích này cũng không phải là điều dễ dàng vì thế bên nhà sản xuất đương nhiên tổ chức buổi lễ chúc mừng rồi.

Lúc Hạ Minh Y đến thì đã có rất nhiều người đến rồi. Bởi vì đây là tiệc chúc mừng, so với tiệc “Hồng Môn Yến” lần trước thì người đến lại càng nhiều hơn. Vẻ đẹp của các ngôi sao nữ trong đại sảnh, đèn đuốc sáng trưng, trông rất rực rỡ.

Cô mặc một chiếc váy cúp ngực dài màu vàng nhạt được thiết kế riêng, óng ánh bước vào hội trường. Thiết kế của chiếc váy dài đơn giản phóng khoáng nhưng được cắt may vừa người làm tôn lên khí chất của cô, thể hiện rõ dáng người hoàn mỹ của cô, mái tóc dài như thác nước được búi lên một nửa, một nửa được thả xuống che đi bả vai lộ ra.

Hạ Minh Y vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt của nhiều người, so với cách ăn mặc gợi cảm của các nữ ngôi sao khác, người thì lộ nửa bộ ngực sữa, người lộ tấm lưng trần thì trang phục của cô được coi như khá bảo thủ. Nhưng cảm giác này lại khiến cô càng trở nên hấp dẫn.

Cô đi từng bước một, chiếc váy dài như cơn sóng khẽ nhấp nhô trên tấm thảm, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, cả người cô như bước ra từ bức tranh.

Hứa Trăn đang cùng người khác nói chuyện, cảm thấy xung quanh xôn xao liền đưa mắt qua xem, thấy cô anh không khỏi sửng sốt, một lát sau anh mới phản ứng kịp bước nhanh đến bên cạnh Hạ Minh Y.

“Nữ chính của chúng ta hôm nay thật sự rất xinh đẹp!” Hứa Trăn không chút nào che giấu sự tán thưởng yêu thích của mình.

Hạ Minh Y mỉm cười cảm ơn rồi đi cùng với Hứa Trăn.

Sau khi mọi người đến đông đủ, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Theo thông lệ thì chính là ca tụng công đức, Hạ Minh Y nhàm chán cúi đầu nhìn món ăn trước mắt.

Thật kỳ lạ, lúc trước khi ở trường, mỗi khi cùng bọn Xuyến Xuyến và Tần Linh ăn cơm, cô vẫn không nhịn được mà chê món ăn ở căntin. Thức ăn mặn luôn luôn ít, lúc nào cũng chỉ có ba bốn miếng cà rốt, ớt xanh và hành tây hại bọn họ ăn không đã tí nào, mỗi khi đến cuối tuần đều muốn ra ngoài ăn thêm.

Nhưng bây giờ các món ăn trong buổi tiệc đều rất tinh xảo, ngược lại cô lại không có ham muốn ăn. Cái miệng nhỏ nhắn nhai đồ ăn nhưng lại không cảm thấy ngon, cô thầm nghĩ khi trở về nhất định phải tự làm cơm để đền bù cái bao tử đáng thương.

Mãi đến khi Hứa Trăn khẽ đẩy cô một cái, cô mới ngẩng đầu lên, thì ra đạo diễn dẫn nhà sản xuất đi qua đây. Cô vội vàng đứng dậy, sau khi đối phương khen ngợi mấy câu tượng trưng thì rời đi.

Hứa Trăn đến gần nhẹ giọng nói :“Hạ Minh Y, phó tổng ST vừa rồi rất kính cẩn cô.”

Câu nói này có ý tứ thăm dò rất rõ ràng, anh nhớ lại lần giám đốc Dương của Thành Thế Hào Đình có thái độ cung kính với Hạ Minh Y, anh không có lí do nào không nghi ngờ phía sau Hạ Minh Y có chỗ dựa vững chắc.

Nhưng nếu như thật sự là có thì tại sao scandal lúc trước lại bị truyền lớn đến như vậy?

Cũng bởi vì mâu thuẫn nên mới càng tò mò hơn.

Hạ Minh Y nhìn anh , kinh ngạc nói :“Có sao? Thành thật mà nói, phó tổng của ST là ai tôi cũng không biết nữa.”

Lúc này lại đến phiên Hứa Trăn kinh ngạc, nhưng sự hoài nghi của anh bị cắt đứt bởi trận xôn xao thình lình xảy ra.

“Đại Boss cũng đến rồi, thật sự vinh hạnh quá!”

“Vương tổng, Tần tổng, chúc mừng chúc mừng!”

Hứa Trăn giật mình, anh ta lại có thể đến đây!

So với anh, Hạ Minh Y bình tĩnh hơn nhiều. Dù sao những vị ông chủ kia đều bỏ vốn đầu tư, không có sự khác biệt nào.

Sau đó giọng nói quen thuộc vang lên bên tai :“Cô Hạ Minh Y có thể nể mặt nhảy với tôi một bản không?”

Hạ minh Y kinh ngạc ngẩng đầu, lại có thể là anh?

Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, theo bản năng liền gọi “A Hoành”, nhưng anh lại nháy mắt với cô, ý bảo cô không cần nói ra.

Hạ Minh Y lập tức khôi phục thái độ bình thường nhìn xung quanh, thì ra vũ hội đã bắt đầu rồi. Cô không khỏi cười một tiếng :“Vô cùng vinh hạnh!”

Sau khi xoay người tạm biệt Hứa Trăn, cô cùng A Hoành đi vào sàn nhảy.

Hứa Trăn ở phía sau nhìn hai người rời đi, rất lâu sau anh mới chậm rãi nói :“Lần này là Đại công tử, Hạ Minh Y, rốt cuộc còn bao nhiêu thứ về cô mà tôi chưa biết đây....”

Hạ Minh Y không chú ý đến ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh, cô vừa đi vừa thành thật khai báo :“Em không biết nhảy điệu này.”

A Hoành nhìn qua, lúc này mọi người đang nhảy điệu Waltz, anh nói :“Vậy em biết nhảy điệu gì? Chúng ta đợi một chút cũng được.”

Hạ Minh Y do dự nói :“Thể dục thẩm mĩ có được tính không? Em học cái đó hai năm lúc học đại học...”

A Hoành bật cười :“Nếu như em muốn nhảy anh cũng không để ý, chỉ là anh không có cách nào đi cùng với em.”

Hạ Minh Y ra vẻ trừng mắt nhìn anh, A Hoành lại khoát tay cô lên vai mình, dịu dàng nói :“Đừng sợ, cứ đi theo nhịp của anh là được.”

Bởi vì đã tiếp xúc với đối phương vài lần nên cô cũng yên tâm, hai người câu được câu không trò chuyện, phần lớn nội dung là về Tô Ly.

Cuối cùng đầu Hạ Minh Y rũ xuống, cảm xúc hiển nhiên cũng lắng xuống.

A Hoành thân thiết hỏi :“Y Y, em làm sao vậy?”

Lúc sau mới nghe giọng nói trầm thấp của cô :“E nhớ A Ly, càng nói em càng nhớ....” Cô nhớ anh đến nỗi ăn cũng không ngon, nỗi nhớ ấy khắc sâu vào tận xương tủy.

Hô hấp A Hoành bị kiềm hãm, nói không ra lời, vẻ mặt phức tạp. Rất lâu sau chân Hạ Minh Y mềm nhũn, đột nhiên ngã vào lòng anh, may mà anh phản ứng kịp lập tức đỡ cô dậy.

Hạ Minh Y dụi mắt :“Âm nhạc này quá thư thái, em không cẩn thận ngủ thiếp đi. Thật xin lỗi anh, em thật sự rất mệt.”

Mấy hôm nay cô ngủ không quá năm tiếng bởi vì cứ lo lắng mãi chuyện bộ phim, bây giờ thả lỏng thì cảm giác mệt mỏi lại ùa đến.

A Hoành dở khóc dỏ cười, đành phải khuyên cô trở về sớm để nghỉ ngơi.

Tinh thần Hạ Minh Y phấn chấn lại, sau khi chào hỏi nhóm người đạo diễn liền rời đi. Lúc đi qua đại sảnh, trong lúc hoảng hốt cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc có phần giống với Nhan Băng nhưng khí chất lại không giống với Nhan Băng.

Cô lắc lắc đầu, chắc là mình hoa mắt rồi.

A Hoành dõi theo cho đến lúc Hạ Minh Y lên xe rời đi, khi anh xoay người nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, động tác liền dừng lại. Khuôn mặt ôn hòa trong nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt vốn có, anh lạnh lùng nói :“Sao cô lại đến đây?”

Dáng vẻ người phụ nữ tao nhã, mái tóc xõa dài, cô nở nụ cười xinh đẹp :“Thành Thế Hào Đình không phải là nơi làm ăn sao? Người khác tới được, sao em lại không thể tới?”

Tầm mắt A Hoành đảo qua khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo của đối phương, lạnh lùng nói :“Vậy xin thứ lỗi vì không theo cùng được. Hy vọng Nhan tổng chơi vui vẻ.”

“Haha, nói vậy có mỹ nhân trong ngực hẳn anh càng vui vẻ hơn em đúng không?”

Bước chân rời đi của A Hoành dừng lại, anh xoay người hỏi :“Cô có ý gì?”

“Lẽ nào không phải sao? Vì cô ta, anh lại có thể ra tay với em và Tiêm Tiêm, giao tình nhiều năm của mọi người anh cũn không để ý đến, có đúng không?”

“Lời nói này cô có bản lĩnh thì nói cho A Tô nghe, tôi tin kết cục của em gái cô, cô sẽ mau chóng cảm nhận được!” A Hoành nghe thế lạnh lùng trả lời.

“Ha, nó hả? Bất quá chỉ là con nhóc không có đầu óc thôi.” Người phụ nữ đi đến cho A Hoành bình tĩnh nói :“Cẩn Hoành, anh nên biết cưới em là anh có được nửa giang sơn!”

Một lúc lâu sau vẫn không có câu trả lời, cô nói thêm câu cuối cùng :“Tiêm Tiêm đã trở về rồi. Cho dù anh không để ý, A Tô cũng không để ý sao?”

Tiếng bước chân “cộp cộp” rời đi, sau cùng nghe A Hoanh bình tĩnh nói :“Xem ra cô vẫn chưa hiểu rõ cậu ấy.”

Sau “Vô Thanh” Hạ Minh Y nghênh đón thời gian đỉnh cao của sự nghiệp, những bộ phim điện ảnh và kỹ năng diễn xuất của cô cũng nhận được nhiều lời khen ngợi. Cuối cùng không uổng phí việc công ty sắp xếp lớp học diễn xuất cho cô, càng không uổng phí công sức nấu ăn của Tô đại thần cho cô trong mấy tháng nay.

Trong lúc cô bận quay phim và quay chương trình không ổn định giờ, Thái Kim Huy lại mang đến một tin tức cho cô, công ty nguyện ý cho cô phát hành album.

Tuy Thái Kim Huy đã nói đến những lợi ích và lấy tình để cảm động nhưng Hạ Minh Y vẫn từ chối.

Cô không quên nguyện ước ban đầu của mình, từ đầu đến cuối vẫn luôn thủy chung với ước mơ đó. Cô biết cái bản thân mình thích là gì vì vậy cô không muốn phân tán sự chú ý của mình.

“Chính là cái này, “Không khoảng cách” rất tốt, nhân vật có tính cách phân liệt, rất tốt!” Cô cắt ngang Thái Kim Huy đang không ngừng lải nhải, đưa kịch bản đến trước mặt anh.

Lông mày Thái Kim Huy run lên, cuối cùng bất đắc dĩ nói :“Được thôi, ngược lại anh bắt đầu khâm phục em rồi.”

“Hahaha, đây chính là “không có kim cương toản, không ôm nghề đồ gốm” được. Em chỉ muốn làm thật tốt điều mình thích là được.”

** “Không có kim cương toản, không ôm nghề đồ gốm” ý nói nếu không có tài thì không cần nắm lấy những việc bản thân mình làm không tốt.

“Tốt lắm, vậy thì cứ đợi giải Kim Phượng năm nay đi, nếu như em có thể vừa được đề cử mà giành lấy giải nhất thì không còn gì tốt hơn, nếu không được thì diễn viên mới xuất sắc nhất cũng được!”

Giải Kim Phượng?

Còn khoảng hai tháng nữa.....

Hạ Minh Y cảm thấy sự bình tĩnh của cô bỗng nhiên như ngọn lửa, mọi vật rục rịch.