Người Mẹ Vị Thành Niên

Chương 37: Không cho phép gọi là mẹ!




Lâm Duyệt gian nan cựa người, ngẩng đầu liền ngay lập tức đối diện với một khuôn mặt giống y như mình phóng đại trước mặt, chẳng qua là giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn ấy đang cười hì hì nhìn chằm chằm vào bản thân nàng.

Lâm Duyệt càng thêm kinh sợ, thời điểm mà hai khuôn mặt một lớn một nhỏ cùng cười kia, mọi người cả kinh chỉ kém chút nữa là không hét lên mà thôi. Vương Ức Linh há miệng thở dốc, thật sự nhịn không được, mở miệng nói: “Trời ơi, con bé này.”

Tiểu Thư Tình ngồi xổm trước mặt Lâm Duyệt khanh khách cười, há miệng, thời điểm cái miệng nhỏ nhắn định hét ra hai tiếng: “Mẹ, mẹ.” Đột nhiên bị Lâm Duyệt bịt lại. Lâm Duyệt vô cùng kinh hoảng, không quên cười gượng hô nhỏ nói: “Em gái! Tại sao lại chạy tới đây? Ai cho em tới?”

Tiểu Thư Tình trợn to mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, không rõ chính mình từ khi nào đã thăng cấp trở thành em gái của nàng?

“Ngoan, cùng chị đến bên này chơi đi.” Lâm Duyệt bất chấp chân tay ngã đau tới tận xương cốt, dắt bàn tay nhỏ bé của tiểu Thư Tình lôi kéo, đầu hướng đám người bên ngoài gật gật, không quên cười gượng hắc hắc hướng mọi người giải thích: “Em gái của tôi, ha ha, nhìn bộ dạng rất giống tôi đi? Mẹ tôi thật giỏi tạo người nha, cư nhiêm đem chúng tôi tạo thành giống y như đúc, ha ha.”

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chăm chú vào hai thân ảnh rất nhanh đã biến mất kia, trên mặt ý cười gian tà càng đậm, cô vợ nhỏ của hắn thật sự là rất đáng yêu nha,

“Cameron tiên sinh, mời đi bên này.” Diệp Tường Phi hướng hắn thủ thế xin mời dẫn hắn đi lên lầu. Trong lòng đối với loạt sự tình này cảm thấy rất nghi hoặc, thời điểm vừa mới nhìn thấy tiểu Thư Tình hắn cũng cả kinh. Trên đời này lại có người giống nhau đến như vậy sao?

Lúc đầu hắn đơn thuần chính là tưởng rằng giống khá nhiều mà thôi, cũng không có suy nghĩ sâu xa, dù sao Mạc Lặc Nghị Phàm cũng là một người thần bí, hắn không tin cái cô gái bình thường Lâm Duyệt kia sẽ nhận thức một nhân vật hàng đầu như vậy.

Nhưng từ khi nhìn thấy phản ứng khác thường của Lâm Duyệt và Mạc Lặc Nghị Phàm, hắn bắt đầu cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ quặc, hai người bọn họ rốt cục có quan hệ như thế nào? Tiểu hài tử này rốt cục là xảy ra chuyện gì? Thật là em gái Lâm Duyệt sao?

“Mẹ, chờ người ta một chút nha.” Tiểu Thư Tình bị Lâm Duyệt kéo một đường chạy như điên đến toilet, mệt nhọc bắt đầu thở hổn hển.

“Câm miệng! Không cho phép gọi là mẹ!” Lâm Duyệt hổn hển kêu lên, quay đầu trừng mắt liếc nàng một cái, thấy bộ dạng ủy khuất mong chờ của nàng, lại còn cố gắng theo kịp bước chân chính mình. Không khỏi bước chậm chân, ngoài miệng lại tức giận kêu lên: “Bí ngô lùn, chẳng lẽ cháu không thể chạy nhanh lên sao?”

“Người ta mới không phải bí ngô lùn.” Tiểu Thư Tình cực không hài lòng với cách gọi này lẩm bẩm nói.

Lâm Duyệt kéo nàng vọt vào toilet một tay ôm lấy nàng đặt lên bồn rửa tay. Bày ra bộ dáng nghiêm túc chỉ vào nàng nói: “Cháu hãy nghe cho kỹ, ba ba cháu là một tên biến thái. . . !”

“Ba ba mẹ mới biến thái.” Tiểu Thư Tình không đợi nàng nói xong liền lớn tiếng phản bác.