Người Mới Tức Giận

Chương 17




Viện trưởng Hoạt đem chuyện học sinh đánh nhau nghiêm khắc phê bình, nhắc tới chuyện này thì cũng bình thường, học viện mỗi năm đều có một một số học sinh chết, một phần vì giáo viên không thể quản lý học sinh hai mươi bốn giờ, một phần vì đây đang là thời kỳ trưởng thành của học sinh nên chuyện phát sinh như vậy không thể tránh được. Nhưng chuyện trở nên phức tạp ở chỗ, sự kiện này liên quan đến Thái Niễu, viện trưởng Trình nhìn mặt phó thị trưởng Trương mặt không chút biểu tình gì, mí mắt co quắp lại.

Có câu nói, khoảng cách sống và chết rất gần, một chút xíu cũng có thể chết người à.

Ông liền nhìn sang thư ký Bạch, chỉ mong nhận được ánh mắt tốt. Nhưng nhìn thấy thư ký Bạch đang nghiêm túc ghi chép, đừng nói ánh mắt, ngay cả mí mắt cũng không động một cái.

Con đường làm quan của viện trưởng Hoạt coi như thuận lợi, năm rồi đang làm ở cục liền được điều đến đây, tuy là theo điều động xuống, nhưng ai cũng biết nơi này ông ta là người đứng đầu, bất cứ việc gì đều do ông ta quyết định.

Hôm nay nhà nước bắt đầu coi trọng giáo dục kỹ thuật, xây dựng các cơ sở vật chất, các chi tiêu giáo dục được phê xuống, các khoản tiền đó khi đưa xuống học viện không phải rơi vào túi tiền của ông ta một phần sao, hai năm nữa ông về hưu nên không cần thăng chức nữa, chỉ cần có thể yên ổn về hưu ông liền cảm thấy thỏa mãn.

“Phó thị trưởng Trương, chuyện này…”.

Trương Cảnh Trí ngẩng đầu lên, khóe miệng cười như không cười: “Viện trưởng Hoạt cũng thật là chăm chỉ, học viện lớn xảy ra đánh nhau cũng là chuyện thường xảy ra, ông giải quyết tốt, ông cũng biết gần đây truyền thông hay nhằm vào các ngành của nhà nước, chuyện xảy ra ở học viện công cũng tạo nên ảnh hưởng không tốt”.

Hoạt Trình gật đầu, dáng vẻ như đang nghiên cứu giải quyết vấn đề.

Sau đó Trương Cảnh Trí nói đến các công việc khác, thư ký của viện trưởng liền báo cáo kế hoạch nửa năm sau của học viện,kỳ nghỉ hè của học sinh sắp đến, cuộc thi đấu cấp tỉnh cùng cuộc triển lãm trang thiết bị kỹ thuật của trường là công việc quan trọng, khoảng cách mở trưng bày còn khoảng một tuần, thị chính rất coi trọng việc này. Trương Cảnh Trí nói một lúc liền giải tán, bởi vì buổi chiều còn phải xử lý công việc ở cơ quan thị chính, anh cùng Bạch Kỳ Trấn dùng cơm trưa tại phòng làm việc cho thuận tiện.

“Lãnh đạo, cuộc trưng bày bên đó ngài nhất định phải có tham dự, ngoài trừ học viện còn có các học viện kỹ thuật khác và các công ty kỹ thuật cũng tham dự triễn lãm, sau khi cuộc triễn lãm kết thúc, còn có một bữa tiệc từ thiện, đi tham dự cùng lãnh đạo đáng lễ là thư ký Lâm, nhưng cô ấy mnag thai nên không thể đi, anh xem nên chọn một người từ phòng thư ký hay để phòng tuyên truyền cử một người…”.

“Cái này không cần nóng vội, anh không cần để ý. Trước khi triển lãm bắt đầu anh nên đi lại trung tâm diễn ra triển lãm coi một chút, người ta góp tiền không phải để bỏ đi”. Trương Cảnh Trí nói xong liền đóng hộp cơm lại.

Bạch Kỳ Trấn thấy anh ăn có một chút liền hỏi: “Lãnh đạo, có phải hay không không ngon miệng”.

“Là không có khẩu vị”.

Đi theo Cảnh Trí nhiều năm như vậy chưa từng thấy anh vì chuyện công việc mà ăn không có khẩu vị như vậy, chẳng qua lúc này chỉ sợ không phải vì công việc: “Có phải hay không vì vấn đề công việc của tiểu Niễu, lãnh đạo, thật ra đem cô ấy điều lên…”.

“Không được, như vậy không phải là chúng ta tự đánh vào mặt mình rồi sao, thị chính lớn như vậy mà không có người sao mà phải điều từ dưới lên”. Trương Cảnh Trí liền cự tuyệt.

Bạch Kỳ Trấn biết anh nhất định sẽ không đồng ý, nói ra chẳng qua là muốn tham dò một chút, sau đó cuối đầu cười trộm.

Trương Cảnh Trí vừa mở miệng cũng biết mình bị tên tiểu tử này trêu chọc, bật cười một tiếng, dứt khoát đem chuyện này ném cho anh ta: “ Chuyện tiểu Niễu bên kia cậu xem xử lý thế nào thì làm đi, làm nhất định không để tiểu Niễu biết cũng không để người ta nói ra nói vào”.

“A”, Bạch Kỳ Trấn choáng váng, người đây là trả thù trắng trợn nha.

Đối với Bạch Kỳ Trấn việc điều động một công việc là rất dễ dàng, nhưng vừa không để cho người khác nói ra nói vào, vừa không để tiểu Niễu biết thì có chút khó khăn. Cô ấy chưa vô biên chế, cũng không có hợp đồng làm giáo viên, đột nhiên được phía trên điều động, cũng phải có một lý do chính đáng, tiểu Niễu không phải người ngu, công việc vừa được điều động, nhất định sẽ nghĩ ra được là do quan hệ với Trương Cảnh Trí.

Lưu Ly rót cho Bạch Kỳ Trấn một ly trà nóng, thấy dáng vẻ anh như đang gặp phải vần đề khó giải quyết, liền ngồi bên cạnh anh: “Có chuyện gì làm khó anh sao?”.

Bạch Kỳ Trấn nhìn cô, liền nghĩ cô cùng chuyện lúc trước anh cứu một cô gái nhỏ trong quán bar có liên quan với nhau không, “Không có gì”.

Lưu Ly thấy anh không muốn nói cũng không hỏi gì nữa, yên lặng ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn anh. Lúc đầu tiên thấy anh, cô liền nhận ra anh. Mặc dù ngày đó cô bị ép uống rất nhiều rượu còn bị bỏ thuốc, nhưng cô không thể nào quên được người đàn ông đã đem cứu cô từ địa ngục lên.

“Lưu Ly, đã khuya lắm rồi”. Anh ngụ ý cô nên về nhà.

Cô khẽ cười, tay để lên trên bắp chân anh, “Bạch Kỳ Trấn, tối nay, tôi không muốn về”.

“Tôi đưa cô về”, Bạch Kỳ Trấn vừa nói vừa đứng lên.

Lưu Ly vẫn không nhúc nhích, khi ngẩn đầu lên liền nhìn thấy anh chau mày nhìn cô, không nhịn được liền cười lên. “Tôi là con gái mà không sợ, anh sợ cái gì, sợ tôi bắt anh chịu trách nhiệm sao”. Cô liền bỉu môi rồi đứng lên, tay đặt lên tim anh, cảm nhận được tim anh đập nhanh, cười khúc khích, dán gần lại anh hơn: “Tôi thật muốn anh chịu trách nhiệm, anh cũng không thua thiệt. Cưới một cô gái có thể trợ giúp cho sự nghiệp của anh, cha mẹ anh sẽ không phản đối nha”.

“Lưu Ly”. Anh thấp giọng cảnh cáo, chân mày cau chặt lại.

Trong mắt Lưu Ly thoáng qua một tia bi thương, nhưng thoáng qua một chút rồi mất. Cô thả tay xuống, lùi lại phía sau hai bước, có chút ưu tư: “Đùa giỡn một chút cũng không được sao”.

Mặt Bạch Kỳ Trấn lạnh đi, liền cầm lấy chía khóa trên bàn “Tôi đưa cô về nhà”.

Lưu Ly kéo ống tay của anh, “Tôi lái xe đến đây, không cần anh đưa, làm việc cả một ngày, anh nghỉ ngơi đi”. Vừa nói vừa cầm túi đi ra ngoài, đi đến cửa, liền quay đầu lại nhìn, thấy anh còn đứng ngay tại chỗ liền nói: “Này, tôi không nói giỡn, cùng tôi kết hôn anh sẽ không thua thiệt”.

Lưu Ly nói xong liền đi, Bạch Kỳ Trấn đi tới cửa sổ, nhìn cô đang lên một chiếc xe Volvo màu trắng ở dưới lầu, xe lái ra khỏi tiểu khu, anh mới xoay người lại ngồi trên ghế salon. Liền nhớ lại lần đầu nhìn thấy Lưu Ly cùng bộ dáng hôm nay của cô trùng hợp thật giống nhau.

Khi đó, anh phát hiện vợ mình lén lút nhận ba trăm vạn tiền hối lộ, tính huống lúc đó có thể làm cho sự nghiệp chính trị của anh trở thành dấu chấm hết, anh mang khoản tiền hối lộ đó đến phòng làm việc của Trương Cảnh Trí đồng thời đem tình hình lúc đó nói rõ ràng ra, bước ra từ phòng làm việc, anh cảm thấy bầu trời là một màu xám tro. Đi vào một quán bar nhỏ, anh chỉ là muốn uống vài ly, say sẽ không cùng vợ cãi vả, ai ngờ khi anh uống đã ngà ngà say thì nhìn thấy một cô gái bị một người đàn ông hung hăng đè dưới ghế salon, cô gái nổi điên lên mắng chửi người đàn ông, ngày thường những chuyện thế này anh sẽ không nhúng tay vào, có thể này đó anh uống say hoặc điên rồi nên mới cầm ly chai rượu vừa uống cạn đập vào ót người đàn ông kia rồi lôi kéo cô gái điên kia chạy ra khỏi quán bar. Chuyện về sau như thế nào, anh cảm thấy rất mơ hồ, ngay cả trở về nhà như thế nào anh đều quên, về sau lại trải qua chuyện điều tra, ly hôn, xuống chức cho đến khi Trương Cảnh Trí cố gắng hết sức cam đoan để giữ anh bên người cho đến hiện giờ mọi chuyện đã thuận lợi, anh gần như đã quên chuyện đêm đó.

Chẳng qua là Lưu Ly không có quên, chuyện đó còn khắc sâu trong tâm trí cô.

Kết hôn.

Bạch Kỳ Trấn lắc đầu một cái, không để cho mình suy nghĩ về vấn đề này nữa.

Thời điểm Thái Niễu nhận được điện thoại của Lưu Ly, cô vừa kết thúc nói chuyện với Trương Cảnh Trí, tuần sau Trương Cảnh Trí muốn cô làm bạn gái anh để tham dự một bữa tiệc, vì thư ký đi cùng với anh đang mang thai. Cậu út mở lời, Thái Niễu đương nhiên đồng ý, sau khi tắt điện thoại cô suy nghĩ nên mặc gì để không làm cậu út mắt mặt thì nhận được điện thoại của Lưu Ly gọi đến.

Cô vừa bắt máy đã nghe Lưu Ly nói Bạch Kỳ Trấn là tiểu quỹ nhát gan, vừa nghe là biết Lưu Ly uống rượu. Cũng may cô biết Lưu Ly uống rượu thì chỉ uống ở 101, liền vội vàng thay quần áo, mang giày vào để dẫn đại tiểu thư này về.

Trương Cảnh Trí tắt điện thoại mới nhớ tới quên nói với tiểu Niễu sẽ có người chuẩn bị y phục sẵn cho cô liền gọi cho cô, biết được cô muốn đi quán bar đón Lưu Ly, lập tức nhíu mày, bây giờ con gái đến nơi đó thì không tốt: “Tiểu Niễu, con ở nhà, để cậu kêu thư ký Bạch đón cô ấy”.

Thư Ký Bạch, cô nghe vậy liền lập tức đồng ý: “Được, Lưu Ly uống say cũng vì anh ta, nên để cho anh ta đi đón”.

“Tiểu Niễu, thư ký Bạch cùng Lưu Ly xảy ra chuyện gì?”.

Bạch Kỳ Trấn đến quán bar, thấy Lưu Ly vẫn còn đang uống rượu, liền tức lên. Liền tiến đến chặn lấy ly rượu của cô: “Cô điên đủ chưa?”.

Lưu Ly bởi vì say nên mắt lờ mờ nhưng lý trí còn thanh tỉnh, nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Bạch Kỳ Trấn, lẩm bẩm nói: “Tại sao lại là anh, tôi rõ ràng gọi điện thoại cho tiểu Niễu mà”.

Bạch Kỳ Trấn vừa nghe xong liền hiểu chuyện gì đã xảy ra. Dồn nén cơn tức xuống một bên, đặt ly rượu lên quầy, móc bóp ra trả tiền rượu, sau khi xong hết mọi việc, lười cùng quỷ sai rượu tranh luận liền lôi kéo cô hướng phía cửa mà đi.

“Này, này, này…”Lưu Ly lớn tiếng gọi anh, nhưng anh căn bản không nghe.

Đi tới cửa, hai người liền bị chặn lại.

Bạch kỳ Trấn nhìn người đàn ông mặc áo đen trước mắt, chăn mày cau lại.

Lưu Ly bước lảo đảo, nửa dựa vào người Bạch Kỳ trấn, híp mắt nhìn vào người đàn ông đang cản đường một chút rồi khóe miệng nhuếch lên, chỉ vào Bạch Kỳ Trấn nói “Người đàn ông của tôi”.

Người đàn ông nghe Lưu Ly giới thiệu, dường như không hài lòng lắm nhưng đành phải nghiêng người để cho bọn họ đi ra ngoài, Bạch Kỳ Trấn lười cùng hỏi cô, liền lôi cô đi ra ngoài rồi trực tiếp nhét vào trong xe.

Bị gió đêm thổi vào, cô tỉnh rượu hơn một chút, xoa xoa bải vai bị thương, bĩu môi oán trách: “Anh không thể dịu dàng một chút sao”.

“Đối với quỷ sai rượu không cần thiết dịu dàng” Bạch Kỳ Trấn liền phát động xe.

Lưu Ly bỉu môi: “Anh còn chưa nói cho tôi biết, vì sao anh biết tôi ỡ chỗ này”.

“Tôi ngược lại muốn hỏi cô một chút, vì ao cô nói với phó thị trưởng Trương là chúng ta đang yêu nhau?”.Bạch Kỳ Trấn nheo mắt lại, lúc nhận điện thoại của Trương Cảnh Trí, nghe anh ta nói yêu đương cũng không nói anh ta một tiếng là không được.

Trước khi nhìn những người có tiếng tăm bị mang tiếng “Bị kết hôn”, “Bị mang thai”, “Bị ly hôn”, anh cười cao hứng, hôm nay đến lượt anh bị yêu, anh đã cảm nhận được tư vị trong đó. “Tốt nhất cô cho tôi lời giải thích rõ ràng”. Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

Lưu Ly cười gượng, nghĩ thầm Tiểu Niễu xuống tay cũng rất tàn nhẫn à.