Người Mới Tức Giận

Chương 40




Những năm gần đây Cảnh Giang cũng có thể coi như là một thành phố du lịch, thị chính luôn tăng cường giới thiệu về du lịch ở Cảnh Giang, cộng thêm ba năm trước có một bộ phim truyền hình chọn Cảnh Giang để quay phim, sau khi phim được phát sóng lên thì du khách đến tham quan Cảnh Giang cũng tăng lên rất nhiều. Nhờ vào ngành du lịch này mà thị chính thu về khoảng năm sáu trăm triệu, số tiền rất lớn.

Du lịch ở cảnh Giang vào mùa xuân, mùa hạ và mùa thu là đạt doanh thu cao nhất, mùa đông là ít khách du lịch đến tham quan nhất. Cảnh Giang có bốn mùa rõ rệt nên mang lại những lợi ích đáng kể nhưng so với các thành thị phương bắc thì mùa đông nơi này có vẻ lạnh hơn. Một mùa đông có thể bị hai ba đợt tuyết lớn, có thể coi như là giá rét.

Qua tháng mười một đã hơi lạnh rồi. Vào tháng mười một cô liền đem quần áo ấm mặc vào, chỉ là do đây là năm đầu tiên ở Cảnh Giang của một người nào đó nên ngay cả quần áo mặc vào mùa này cũng không có. Tuy nói có xe đi lại nhưng cũng khó tránh khỏi những lúc bước ra cửa, mà anh là loại người thích tự mình đi tham khảo sát thực tế, anh thường tự mình đi đến những nơi anh muốn tìm hiểu. Không cần anh nói, tin tức trên truyền hình cũng hay phát đi những cảnh tan việc anh đi đến những khu vực còn kém phát triển.

Sắp đến thời điểm ngành du lịch ít khách, thị chính muốn đem một số địa điểm du lịch ra tu sửa, mấy ngày trước cô còn nghe anh nói cục du lịch dự tính mời đại minh tinh phát ngôn. Hôm nay là lễ khánh thành, đầu tư hai trăm triệu cho du lịch, anh phải tham gia. Loại hình cắt băng khánh thành này hình thức lớn hơn so với ý nghĩa của nó, cô sợ anh bị lạnh, trước một ngày cô đi cửa hàng mua quần áo len cho anh.

Anh mặc quần áo len vào, kéo cô còn đang mơ mơ màng màng dậy hôn một cái: “Cám ơn”.

“Anh thật đáng ghét”, cô đẩy anh một cái rồi lật người ngủ tiếp. Tối hôm qua không biết có phải anh mượn rượu giả điên hay không cư nhiên đem cô đang ở sảnh làm lên, cũng không biết hỏa khí của anh từ đâu đến, đem cô làm cho đau đớn thắt lưng, còn anh thì tinh thần sáng láng.

Anh cười trêu cô rồi hôn cô một cái mới luyến tiếc ra khỏi nhà.

Cô ngủ thẳng một giấc mới thức dậy, từ khi cùng anh ở chung, ngày nghỉ của cô đã hơn phân nữa thời gian là ngủ. Cô rửa mặt rồi đến phòng bếp ăn điểm tâm, sau đó gọi điện cho em trai mình: “Cậu út hỏi em có muốn đến Cảnh Giang thực tập không?”.

“Muốn, như thế nào mà không muốn được chứ?”, giọng Thái Bằng cao lên, rất vui mừng, lập tức nói tiếp: “Chị, chị cần phải thay em cảm ơn anh rể à”.Anh ta cười gian xảo.

Cô liền khiển trách: “Em kêu loạn gì vậy”.

Thái Bằng trả lời lại: “Chị, chị mới là kêu loạn đó, hỡi ra là kêu cậu út, cậu út, người ngoài không biết còn tưởng chị loạn luân”.

“Thái Bằng’, cô nghiến răng nghiến lợi nói.

Thái Bằng biết lúc này không nên trêu chọc chị mình, nếu không kỳ thực tập của mình coi như bị hủy. Vội vàng nói mấy câu rồi tắt máy, trước khi cúp máy còn nói tháng sau sẽ trở về nhà.

Cô tắt điện thoại, sờ sờ gò má hơi nóng lên của mình. Ở bên ngoài cô đã sớm không gọi anh là cậu út nữa rồi, chỉ có ở nhà, cô theo thói quen mới gọi như vậy. Anh dường như cũng không để ý lắm, thậm chí có lúc, còn kêu cô gọi bằng cậu út.

Nghĩ đến đó mặt cô càng thêm hồng.

Chị Linh vào cửa thấy mặt cô hồng đến cổ, tưởng là cô bị bệnh, liền quan tâm hỏi, cô cảm thấy chột dạ, cũng may chị Linh cũng là người từng trải nên cũng không hỏi thêm gì, biết cô không bị bệnh cũng an tâm không ít.

Một lát sau, cửa hàng đến nhà giao hàng, chị Linh ra nhận, liền đem vào phòng ngủ: “Tiểu Điểu, phó thị trưởng Trương nhờ người mang đến lễ phục”.

Cô nhìn lễ phục, liền nhớ tới tối hôm qua cậu út có nói với cô tối nay có một bữa tiệc. Cô mở hộp ra, nhìn bên trong là một bộ lễ phục màu trắng bạc, thiết kế ôm sát người, kiểu dáng rất bảo thủ, trừ cánh tay thì không lộ ra bất cứ thứ gì.

Cô cảm thán: “Đàn ông, ai cũng muốn người phụ nữ của mình ăn mặc càng ít càng tốt, chỉ có nhà mình là mặc càng nhiều càng tốt”.

Anh là một người rất tỉ mỉ, gần đến lúc tham dự tiệc, nhân viên hóa trang cũng đến nhà, chị Linh chưa từng thấy những chuyện như vậy, nên đến lúc xong việc vẫn ở lại nhìn những người đó trang điểm cho cô. Chờ cô ăn mặc xong bước ra ngoài, chị Linh thốt lên một tiếng “A” sau đó đến những người khác khen ngợi.

Cô tự giễu nói: “Có phải hay không cảm giác biến mục nát thành thần kỳ”.

Chị Linh gật đầu một cái, ngay sau đó cảm giác không đúng, lập tức nói: “Tiểu Điểu tính tình tốt, không trang điểm cũng nhìn cũng rất dễ thương, là cô gái chọc người người thích, trang điểm xong, cả người cũng rất đẹp à”, so với tivi chị xem thì đẹp hơn so với minh tinh đó nhiều.

Chị Linh nói: “Phó thị trưởng Trương có thể không muốn em xuất đầu lộ diện, em yên tâm làm thị trưởng phu nhân đi”. Vừa nói dứt lời thì ở cửa liền vang lên tiếng xe, chị Linh liền vào nhà lấy áo khoác đưa cho cô, “Mau đi đi, đừng để Phó thị trưởng chờ lâu”.

Cô được mọi người đẩy đi ra, cô luôn nở nụ cười trên mặt, đến khi ngồi lên xe vẫn còn cười. Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy cô ăn mặc như vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy dao động khi nhìn thấy cô ăn mặc như vậy. Cầm tay của cô, từ trong túi áo lấy ra một chiếc nhẫn, sau đó liền đeo vào ngón áp út của cô.

Cô nhìn chiếc nhẫn cảm thấy có chút quen mắt.

“Anh kêu thư ký Bạch đi đặt làm, còn dư lại một viên, em muốn lấy lúc nào thì lấy, nhưng trước tiên em phải đeo chiếc nhẫn này trước”.

Khó trách nhìn quen mắt, những viên kim cương kia cô để ở trong thư phòng của anh, còn bỏ vào trong két sắt, anh như thế nào lấy được.

Anh nhìn thấy bộ dáng của cô như vậy cũng biết cô đang nghĩ gì, lạnh giọng nói “Thư phòng có két sắt, em từ nhỏ đến lớn đều xài có một mật khẩu, không có tiến bộ gì hết”.

Cô kinh ngạc, sau đó liền tức giận, giơ tay lên như khoác cánh tay anh, nhưng thực chất là hai ngón tay hung hăng nhéo cánh tay anh. Bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói: “Anh còn dám nói, đường đường là phó thị trưởng lại đọc lén nhật ký của người khác, nói ra cũng không sợ người khác chê cười.

Khi còn nhỏ cô thường đến Trương gia, thỉnh thoảng bà Trương giữ lại ăn cơm và làm bài tập, thời kỳ trưởng thành, trong lớp không khỏi có mấy đôi tiểu tình nhân, mẹ cô cùng với bà Trương hay thảo luận về chuyện nữ sinh yêu sớm, không biết làm sao lại truyền đến tai của anh, anh lại trực tiếp lấy nhật ký trong túi của cô rồi bấm mật khẩu ra đọc, xem xong mới trả lại cô. Ai ngờ lúc trả về lại bị cô phát hiện. Anh lại không chút nào xấu hổ, trước mặt mọi người nói: “Vu lão sư, Tiểu Điểu sẽ không yêu sớm, cháu ấy chỉ khổ sở suy nghĩ chừng nào khóe miệng của mình bớt mập.” nói xong không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người trong phòng, anh liền bước lên lầu.

cô ngượng ngùng không biết làm sao, trong bụng tức giận, vừa thẹn vì bí mật của mình bị mọi người biết được, vừa tức giận anh như thế nào đem chuyện riêng tư của người khác nói giống như là tuyên dương. Chỉ là mặt cô đỏ lên vì tức giận, căn bản là giận cũng không dám nói gì.

Nhớ tới chuyện lúc nhỏ, hai người đều nở nụ cười, lần này gặp cô anh dần dần phát hiện ra trong ký ức, hai người có thật nhiều ký ức tốt đẹp trung học, thời kỳ trưởng thành của cô… khi nào thì anh không xuất hiện nữa, đúng rồi, là lúc đại học, sau khi lên đại học, anh bận rộn nhiều việc, thường xuyên đi đến nơi này nơi kia, mà cô cũng dần không nghĩ đến người cậu út này nữa.

“Cậu út, nếu như cậu không được điều tới Cảnh Giang, mà cháu cũng không thất tình, hiện giờ sẽ như thế nào?”

Anh nắm chặt tay cô. “không có cái gì gọi là ‘Nếu như’, thực tế thì anh được điều tới Cảnh Giang vừa đúng lúc gặp phải em thất tình.” Anh nói chuyện cực kỳ tự tin, cô cảm thấy điểm này anh không lãng mạn tí nào rồi.

Tài xế nhìn lén kính chiếu hậu, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của lãnh đạo, trong lòng thì tò mò nhưng bên ngoài thì cảm thấy thay lãnh đạo cao hứng.

Đến khách sạn, nhìn thấy ở cửa rất nhiều người, anh nắm tay cô xuống xe, liền có người đến đón, thị trưởng Tề chưa đến, anh cũng đứng ở sảnh đợi thị trưởng đến mới cùng tiến vào.

Thị trưởng Tề là một người đàn ông năm mươi tuổi, mặc dù thân hình mập mạp nhưng không béo phì, nhìn rất rắn chắc. Đầu ông đã có tóc trắng, chỉ có tiếng cười là rất vang. Anh từng nói qua với cô, thị trưởng Tề là người Đông Bắc, hình dạng bên ngoài cũng như tính tình đều không giống với người con trai Đông Bắc.

Vào sảnh bữa tiệc, anh đã được nhân viên tiếp đón, sắp xếp cho anh ngồi bên cạnh thị trưởng Tề, cô nghe anh gọi vợ của ông ta là chị dâu, cánh tay liền bị kéo xuống, anh liền giới thiệu, “Tiểu Điểu, đây là thị trưởng Tề, còn đây là Tề phu nhân. Tề phu nhân là trưởng ban mặt trận thống nhất.”

cô không biết rõ trưởng ban là chức gì, chỉ biết rõ là chức quan không thấp. Cười lễ phép chào hỏi, Tề phu nhân cũng chào hỏi lại, thị trưởng Tề nhìn thấy cô có chút sợ hãi.

Anh cũng không quan tâm, cứ để cho mọi người nhìn cô, cho đến khi cô hoài nghi có phải hay không, phấn trên điểm trên mặt mình bị phai rồi, thị trưởng Tề mới mở miệng nói: “Cảnh Trí à, chừng nào đây?”

Anh cười cười: “Trong nhà đồng ý là phát thiệp mừng cho ngài liền.”

“thật tốt, tôi chỉ mong có thể đến thời điểm uống rượu mừng của cậu.”

“Nhất định, nhất định.”

cô nghe hai người nói chuyện với nhau, mặt hơi hồng lên. Cũng may do bữa tiệc bắt đầu, ánh đèn hơi tối xuống, nên mới không nhìn thấy khuôn mặt đỏ lên của cô. Đây là bữa tiệc từ thiện do thị chính mở, người chủ trì lên đài chủ trì, giọng nói ngọt ngào, trong trẻo vang lên, giọng nói thâm thúy dễ nghe.

Sau lời mở màn, thị trưởng Tề lên đọc diễn văn, sau đó anh cùng một phó thị trưởng khác, còn có cục trưởng cục du lịch liền bước lên sân khấu, mở đầu là một viên dạ minh châu. Sau đó thị trưởng Tề khuấy mực, Trương Cảnh Trí liền vẽ một bức tranh thủy mặc, vị phó thị trưởng khác thì mang ra con dấu điêu khắc, coi như là ba người quyên góp vật phẩm, sau đó ở dưới các công ty bắt đầu rao giá quyên tiền.

Tiền quyên góp này sẽ được dùng để sửa đường cho khu dân cư của mọi người, sau đó là tu sửa cho du lịch. cô suy nghĩ tiền quyên góp này đều dành cho du lịch, cục du lịch tại sao không biết xấu hổ còn nói là sửa đường cho người dân.

Chỉ là cô nghĩ thì nghĩ, nhưng đến lúc vỗ tay, cô vẫn vỗ tay rất nhiệt tình.

Sau khi cuộc quyên góp kết thúc, liền đến thời gian dự tiệc, bàn lớn để trưng bày vật phẩm quyên góp được dời đi, để trống vị trí trung tâm cho khách khiêu vũ.

Anh nắm tay cô dự tính bước vào sàn nhảy, nhưng cô đi được hai bước liền cảm giác không đúng lắm, liền đứng tại chỗ, sắc mặt trở nên khó coi.

“Tiểu Điểu, em sao vậy?”