Người Tình Của Thuyền Trưởng

Chương 28




Ngày đã gần tàn, Kate vẫn thui thủi trong phòng cô đơn.

Nell lại gõ cửa phòng nàng, nhưng vô ích. Thở dài buồn bã, bà trở xuống thư viện. Bà không nhìn thấy ông Hatch từ sau đi tới và bất ngờ bập một cái hôn rõ kêu vào má bà. Nell giật nảy mình, quay lại gắt.

− Này ông, lúc nào ông cũng cho phép mình tự tiện như thế sao?...

− Với cô dâu cuả tôi cũng không được phép à?

Bà thở dài và nép vào vòng tay vững chãi cuả ông. Ông là người từng trải và đáng tin cậy, và hơn hết, ông biết làm cho bà mỉm cười.

Kate nghĩ đến cô Nell và cảm thấy ân hận. Nàng đã cư xử không phải với bà gia sư tội nghiệp của nàng. Chắc chắn giờ đây bà đang bấn loạn. Nghĩ vậy, Kate không đành lòng được nữa. Nàng chải lại tóc, vuốt thẳng chiếc váy muxơlin màu hồng nhạt rồi bước xuống lầu.

Thấy phòng khách không có ai, nàng rẽ sang thư viện. Nàng mở cửa và khựng lại, nụ cười nở sẵn trên môi vụt tắt. Cô Nell... cô Nell cuả nàng đang trong vòng tay người thủy thủ mà nàng nhận ra ngay đó là viên thuyền phó Hatch. Cô Nell cuả nàng đang hôn quên trời đất! Nếu không ngạc nhiên đến thế, hẳn nàng đã thực sự vui mừng.

Nàng lẹ làng khép cửa và đứng tựa lưng vào đó. Thế là cuối cùng cô Nell đã yêu! Chợt một ý nghĩ xóc vào đầu nàng. Cô Nell cuả nàng và Hatch cuả Branwell! Ôi, trời ơi, thế quái nào mà lại thành ra vậy nhỉ?

Nàng áp sát hơn vào cánh cửa, nghe thấy tiếng cô Nell vẳng ra.

− Con bé đáng thương, nó là đứa con mà em không bao giờ có được, ông Hatch, em coi nó như con gái em. Em không thể chịu nổi ý nghĩ rằng nó lại đi mê cái thằng Banyon ấy. Em phải làm thế nào đây.

− Tôi thì tôi nghĩ cứ nói toạc ra cho cô bé biết.

− Biết nói thế nào với con bé về cha nó bây giờ? Làm sao tránh khỏi một khi đã động đến quá khứ cuả Banyon?

− Thôi đừng lo buồn nữa, em yêu- Giọng Hatch vỗ về.

Tiếng trò chuyện lặng bặt, Kate không nghe thêm được điều gì nữa. Mà nàng cũng không muốn nghe. Đủ rồi, đủ lắm rồi, nàng cần phải biết sự thật, và nếu họ không nói thì Perry sẽ nói! Nàng lao qua tiền sảnh, khoác lên vai chiếc áo choàng nhung đen và lẳng lặng ra khỏi nhà.

Một lát sau, xe ngựa đã đưa nàng tới phố Quận Công, đỗ lại trước ngôi nhà trọ cuả Perry. Nàng trả tiền cho người xà ích, dừng lại một chút để lấy thêm can đảm rồi quả quyết bước lên bậc tam cấp. Tất cả những điều từng lọt vào tai nàng chỉ khiến nàng đi tới một kết luận: có thể Perry là anh cùng cha khác mẹ cuả nàng. Nhưng anh có biết điều đó không? Không thể thế được! Nếu biết, làm sao anh có thể hỏi cưới nàng, làm sao anh có thể hôn lên môi nàng? Nếu biết mà vẫn rắp tâm cưới nàng thì thật là vô luân? Ý nghĩ ấy lơ lửng trên đầu nàng như một đám mây đen nặng trĩu đầy đe dọa.

Một gã hầu trẻ mở cửa cho nàng và Kate nhớ là từng nhìn thấy gã ở ngôi nhà Dower khi Perry tới nhận quyền thừa kế. Gã trai trẻ tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhận ra Kate, nhưng cũng đứng dẹp sang bên cho Kate bước vào gian sảnh chật hẹp.

− Ông Banyon có nhà không?- Kate hỏi nghiêm giọng.

− Dạ có- gã hầu đáp và chỉ tay vào buồng trong. Nhưng ông ấy đã ra lệnh tuyệt đối không cho ai quấy rầy.

− Nhưng lệnh đó không phải cho tôi- Kate nói và xăm xăm đi về phía cửa vào buồn trong.

− Vâng, nhưng ...thưa cô- gã hầu gọi với theo, song Kate đã đẩy cưa? và lọt vào bên trong.

Nàng ngạc nhiên thấy căn buồng tối om. Tất cả các rèm cưa? đều buông kín mít, chỉ còn ánh sáng đỏ mờ hắt ra từ lò sưởi. Nàng ngại ngần dừng lại nới ngưỡng cưa?, và đang tự hỏi hay là Perry đã ngủ thiếp đi chăng thì chợt nghe thấy một tiếng rên tắc nghẹn. Mắt đã dần quen với bóng tối trong phòng, lúc này, nàng mới nhận thấy bóng hai người đang quấn với nhau trên chiếc trường kỷ bên ngọn lửa yếu ớt tỏa ra từ lò sưởi. Họ mê mải với nhau đến mức không nhận thấy Kate bước vào và vẫn tiếp tục đắm chìm vào những hành động cuồng nhiệt cuả họ.

Kate đứng chết lặng, mắt giương tròn, tự hỏi phải chăng bóng tối và ngọn lửa sưởi bập bùng đã gây nên ảo giác? Nhưng kìa, Perry và một gã đàn ông đang chơi trò cuả những cặp tình nhân! Nàng tống vội nắm tay vào miệng nhưng không kịp ngăn một tiếng kêu bật ra từ cổ họng. Cặp đồng dâm nam lúc này mới nhận ra sự có mặt cuả nàng.

− Âm ti địa ngục! Cô ả này là thế quái nào đấy?- Gã đàn ông lạ ré lên, rút tay ra khỏi cửa quần Perry và cài lại khuy quần mình.

Perry nhảy dựng lên, vừa cuống quít gài cúc quần vừa nói gì đó với gã kia trong khi gã vẫn không ngớt í éo.

− Anh xúc phạm tôi, Perry, anh đã xúc phạm tôi. Sao anh lại có thể quan hệ với người này? Cô ta là đàn bà!

− Được rồi, được rồi, anh không phải bận lòng, cứ đi đi đã, đừng lo. Để tôi nói chuyện với cô ta.

Perry dỗ dành rồi quay về phía Kate. Ánh mắt họ chạm nhau và bây giờ nàng mới nhận thấy vẻ phờ phạc trên mặt Perry. Anh ta đã đọc được ý nghĩ trong mắt nàng và đứng đờ ra.

Đột nhiên gã đàn ông, gã đàn ông ghê tởm kia biến mất, chỉ còn nàng và Perry đứng nhìn nhau chằm chằm. Anh ta cào tay vào mái tóc quăn duyên dáng và ruả thầm số kiếp. Đời lại chơi cho anh ta một vố nữa! Người con gái đang đứng run rẩy kia là người anh ta đã rắp tâm cưới làm vợ. Nàng là niềm hy vọng cuối cùng cuả anh ta, vậy mà anh ta đã để tuột mất chỉ vì một giây phút đam mê! Bao tháng qua anh đã cố nuốt nhịn những nhu cầu ngang trái cuả mình, vậy mà chỉ vì một khoảnh khắc điên rồ, anh đã mất tất cả. Không, có lẽ là chưa, anh ta tính toán rất nhanh, có thể còn cứu vãn được chút ít, bởi vì cô ta không bỏ chạy, cô ta đã nán lại, liệu có phải cô ta cần một lời giải thích tốt đẹp.

Perry đưa tay về phía nàng, nhưng nàng co rúm người lại né tránh. Cánh tay anh ta thõng xuống.

− Kathleen- anh ta toan bắt đầu nhưng lại im bặt. Biết nói điều gì đây?

− Không!- nàng hét vào mặt anh ta- Không, đừng có gọi tên tôi. Tôi không thể chịu nổi. Anh là thằng đồng dâm! Đó chính là điều mọi người xầm xì bấy lâu nay. Ôi, trời ơi, vậy mà tôi cứ nghĩ anh là con hoang cuả cha tôi. Đầu óc tôi không còn nghĩ được điều gì xấu xa hơn. Anh là thằng đồng tính!- nàng cảm giác như một bàn tay tàn nhẫn bóp lấy trái tim và vắt kiệt cho đến khi nó cạn khô máu huyết. Rồi nàng lại nghe thấy anh ta gọi tên mình.

− Kathleen, hãy cho phép anh. Ôi, xin hãy cho anh được giải thích- Perry cố gắng một cách tuyệt vọng.

− Giải thích- nàng hét lên- Anh là thằng đồng tình. Ôi, trời ơi, sao anh có thể nói là anh yêu tôi nhỉ?- nàng vặn vẹo đôi tay, người nàng chao đảo- Sao anh có thể lừa gạt tôi như vậy. Mà tại sao anh nhằm vào tôi, tại sao anh muốn là tôi đau khổ? Anh biết rằng anh không thể cưới tôi được mà, anh đâu phải là đàn ông?

− Không phải đàn ông?- Perry cũng gào lên- Cô thì hiểu gì ngoài cuộc sống khuê phòng cuả cô? Cô đứng đó mà ghê tởm tôi! cô không hối tiếc chút nào ư, Kate? Vậy hãy cầm thanh cời lò kia mà đánh tôi đi.

− Sao anh dám bảo tôi hối tiếc? Anh đã lợi dụng tôi vì lý do gì thì tôi không rõ. Nếu tôi ngu ngốc nhận lời cầu hôn cuả anh, liệu anh có cưới tôi được không, liệu anh có qua nổi đêm tân hôn không?- Giọng nàng chua chát.

Nướt mắt trào ra má Perry, và lần đầu tiên Kate nhận thấy anh ta thật khốn khổ.

− Tôi có thể yêu em, Kate. Tôi không đến nỗi bất lực trong chuyện làm tình với đàn bà- Giọng anh ta nghẹn ngào, buồn bã- Em là người đàn bà duy nhất mà tôi quan tâm. Tôi muốn thương yêu em.

− Tại sao? Nhưng tại sao?

− Ma quỷ?- Perry lại khùng lên- cô muốn biết tất cả ư? Được lắm, thưa Cô- Phán- Xét. Tôi muốn một tư cách. Tôi đã phát ngán những cặp mắt cứ dõi vào tôi và thầm hỏi tôi là cái thá gì! Tôi muốn một người vợ, một đứa con. Tôi muốn có trang trại!- Anh ta nói toạc luôn.

− Ôi Perry, anh không thương xót tôi chút nào ư?

Anh ta sấn tới, nắm cả hai vai nàng mà lắc dữ dội.

− Cô ...cô cũng tàn nhẫn như tất cả những lũ ông lũ bà quí phái khác mà thôi.

Thương xót ư? Cô biết quái gì về lòng trắc ẩn? Cô có chứng tỏ nó đâu.

− Vì cái gì mà tôi phải chứng tỏ? Vì cái sở thích méo mó, bệnh hoạn cuả anh ư?- Kate gào lên nức nở và giằng khỏi tay anh ta.

− Kathleen- giọng Perry trùng hẳn xuống- cô phải nghe tôi đã rồi hẵng phán xét. Tôi chỉ mới mười ba tuổi khi phải lang thang nơi cống rãnh viả hè, dắt khách cho mẹ! Đừng có tròn xoe mắt ra thế, mẹ kiếp, cô đã bao giờ mở mắt nhìn đường phố London chưa? Những đứa trẻ cầu bơ cầu bất cô có biết chúng sống thế nào không?

Nàng bịt tai lại, nhưng anh ta đã giật tay nàng ra.

− Quỷ tha ma bắt cô ...cô phải nghe. Cô ngoảnh mặt khỏi sự đói nghèo. Cô quăng cho chúng đồng xu, và mẹ kiếp, cô quay đi. Tôi thì không thể. Rồi một ngày kia, có một người đàn ông đến, nhưng ông ta không muốn bà mẹ dơ bẩn cuả tôi. Ông ta muốn tôi! Ông ta đã nhìn thấy dưới lơp vỏ nhem nhuốc một thằng nhỏ tóc vàng xinh đẹp và ông ta đem tôi về nhà. Tôi đi theo. Ôi Chuá, dù tôi có phải chạy bộ suốt chặng đường về ngôi nhà nghỉ cuả ông ta thì tôi cũng vui lòng! Ông ta cho tôi ăn, cho tôi mặc, dạy dỗ tôi và tất cả những gì tôi phải đáp lại chỉ là yêu ông ta! Điều đó thì không mấy khó khăn! Một thằng con trai mười ba tuổi thừa sức sống và khát vọng để làm hài lòng một con người tử tế với nó. Ông ấy dịu dàng, tốt bụng, và lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mình tươm tất, no ấm. Rồi ông chết. Lúc đó tôi mười sáu, và những người thừa kế cuả ông đã lập tức tống tôi ra đường. Một người đàn bà, bạn cuả ông Banyon nọ- vâng, tôi đã lấy họ cuả ông ta- mụ ta biết mối quan hệ cuả chúng tôi, liền thuê tôi luôn. Mụ ta thật kinh khủng, xấu xí, đê tiện, ác độc và trong tay mụ ta, tôi đâm bất lực. Thế đấy, một lần nữa tôi lại bị quẳng ra đường, và tôi cứ lang bạt khắp các tửu qúan, qua tay từ gã đàn ông này sang thằng đàn ông khác, cho đến khi tôi gặp một nhà quý phái bốn năm trước đây. Cô vẫn nghe tôi nói đấy chứ?

Nàng nhăn mặt.

− Có, Perry, tôi vẫn nghe. Sao anh lại đưa đẩy mình vào con đường ấy? Đó là tội lỗi.

− Tội lỗi ư? Đàn ông yêu đàn ông hay yêu đàn bà thì có gì quan trọng? Quan trọng là ở lòng tự nguyện hiến dâng. Vì tình yêu là tặng vật cuả Chúa.

− Không. Đó là thứ tình yêu trái tự nhiên, thứ tình yêu bệnh hoạn!-Kate thốt lên.

− Bệnh hoạn? Cô có thấy cha cô là bệnh hoạn không?- Perry hỏi chậm rãi.

− Cha tôi thì liên quan gì đến chuyện này?- Kate gay gắt đáp lại.

− Kate, cha cô chính là người đàn ông nhân từ đã đón tôi về bốn năm trước. Kathleen, cô thật không hiểu tôi đang nói gì sao? Cô yêu quý cha cô; ông ấy đâu có xấu xa chỉ vì những sở thích cuả ông khác người. Ôi, Kate, anh sẽ yêu em. Anh sẽ làm em sung sướng mà- anh ta nói tha thiết và toan cầm lấy tay nàng.

− Không!- nàng hét lên hất tay anh ta- không bao giờ... không bao giờ tôi có thể yêu anh. Anh làm tôi ghê tởm!

− Thế cha cô có làm cô ghê tởm không nếu cô nhìn thấy ông ta thế vào chỗ gã trai tội nghiệp vừa rồi?- anh ta nhạo báng- Cô bé ngây thơ, tôi có phải đánh vần cái chữ ấy ra cho cô nghe? người cha tuyệt vời yêu quý cuả cô từng là người tình cuả tôi!

Nàng chẳng còn gì để chống đỡ.

Tấm lưới tự vệ cuả nàng đã sụp đổ tan tành.

− Đồ dối trá!- nàng gào lên, nỗi đau đớn tràn ngập căn phòng, cứa vào da thịt, vào sâu thẳm lòng nàng.

Khóc nấc lên, nàng đẩy tung cánh cửa và lao đầu ra ngoài, nàng chạy, chạy mãi. Không khí lành lạnh ban đêm bao trùm lấy nàng, và chợt nàng cảm thấy mình lang thang vô định. Nàng bước thẫn thờ, lệ lăn dài trên má. Thế giới cuả nàng bỗng dưng sụp đổ. Rồi nàng lại vùng chạy, mù quáng điên cuồng chẳng biết chạy đi đâu, chỉ cần biết phải thoát khỏi sự kinh hoàng này. Đột nhiên, nàng thấy mình bị túm chặt bởi một vòng tay mạnh mẽ. Nàng vùng vẫy, đấm đạp lung tung để thoát ra, và trong cơn hoảng loạn, nàng nhìn thấy đôi mắt xanh quen thuộc, chúng làm nàng dịu lại. Nàng cần một người để bám víu và chàng đã ở đây, đôi mắt chàng tỏa ra sức mạnh. Nàng ngã vào ngực chàng và mặc cho những cảm xúc cuả mình tuôn ra theo suối lệ. Bá tước siết chặt nàng rồi vẫy một cỗ xe ngưa. và đỡ nàng lên.

Chàng vừa ra khỏi nhà Willy thì nhìn thấy Kate đang cắm đầu lao qua phố. Chàng đuổi theo, ôm lấy tấm thân run rẩy cuả nàng. Nàng đang ở trong tình trạng không thể đưa về cho cô Sarah mà cũng chưa thể hỏi han gì. Không nói một lời, chàng quyết định đưa nàng về nhà mình, làm cho nàng bình tĩnh lại và tìm hiểu điều gì đã khiến nàng đau khổ.