Người Tình Giấu Mặt

Chương 40: Trời long đất lở




“Không thể nào, chuyện này không có khả năng là thật, tuyệt đối không có khả năng, nhất định là sai rồi, nhất định là sai rồi . . . .” Ân Tịch lắc đầu không muốn tin tưởng những gì cô nghe được . . . . .

“Cháu bình tĩnh một chút được không? Ân Tịch” Dì Hồng lòng dạ tê tái nhìn về phía cô.

“Ư, không, dì Hồng, dì gạt cháu, cháu không tin, Hạ Vũ đâu? Cô ấy vì cái gì không tới gặp cháu? Cô ấy đã hứa với cháu sẽ giúp cháu chiếu cố bọn họ mà.” Ân Tịch giống như mất đi tự chủ, điên cuồng mà gào thét.

“Ân Tịch, cháu bình tĩnh, hiện tại chủ yếu là cần phải bình tĩnh!” Dì Hồng lớn tiếng mà lại gào thét như trước.

“Căn bản là không có khả năng xảy ra chuyện này. Tôi không tin, tôi phải về nhà, các người lập tức bảo lái xe quay lại, tôi phải đi về! Tôi phải trở về!” Ân Tịch nhất thời gần như điên lên.

Thế giới này như thế nào lại thay đổi nhanh như thế. Thời điểm cô đi bà ngoại vẫn rất tốt, còn Tiểu Ức, con bé còn làm nũng, còn nói cô tìm người đàn ông tốt. Cô đi Pháp 5 ngày, khi về dì Hồng nói với cô, những người thân yêu nhất của cô đã không còn. Cô như thế nào cũng sẽ không tin tưởng! Tuyệt đối không tin sẽ xảy ra chuyện như vậy.

“Một chút cái gì? Tôi muốn mọi người nhanh lên, nhanh lên, tôi muốn nhanh lên.” Ân Tịch với tình hình trước mắt là lần đầu tiên kích động như thế này. Cứ một lần lớn tiếng mà đem chính mình đi gây sự với người khác.

Dì Hồng gắt gao mà nắm lấy cánh tay của cô, sợ cô kích động sẽ làm ra chuyện khác thường.

Rất nhanh xe ngừng lại ở dưới lầu nhà cô. Cô thậm chí là chật vật mà bước xuống khỏi xe. Nhanh lên, cô thầm nghĩ nhanh lên một chút. Về đến nhà, sau đó trông thấy bà ngoại ở bên Tiểu Ức chơi đùa, theo đạo lý mà trách mắng cô.

Khi cô đứng ở trước cửa nhà thì trước mắt chính là tro tàn vụ cháy còn lưu lại. Bên trong không có vẻ gì của tiếng hoan hô, cười nói. Cũng không có bất kỳ hình ảnh gì, tất cả chỉ đều là tro tàn.

“Không, không, tôi là đang nằm mơ, tôi đây là đang nằm mơ, tôi đây là đang nằm mơ, tôi hiện tại muốn ngủ, đang ngủ là tốt rồi, đang ngủ là tốt rồi.” Ân Tịch bắt đầu nói năng lộn xộn.

Dì Hồng ở một bên nhìn thấy bộ dạng sụp đổ của cô, trong lòng hiện lên một tia không đành lòng cùng khổ sở. Cô gái này theo bà biết thì từ khi bắt đầu đã trắc trở. Cuộc sống giống như lúc nào cũng chỉ toàn những vấn đề khó khăn.

“Dì nói cho tôi biết, đây là có chuyện gì? Vì cái gì lại như thế này? Đây hết thảy đều là giả, đúng không?” Ân Tịch trông như con sói bị mất mồi.

“Ân Tịch, con hãy nghe dì nói. Nơi này con thấy tất cả đều là sự thật, đều là sự thật!” Tống Hồng lớn tiếng quay về phía cô, muốn cho Ân Tịch nhìn thẳng sự thật.

“Không, bà là kẻ lừa đảo, bà là kẻ lừa đảo, bà nói cho tôi biết, đều là giả. Bà đem nơi này ngụy trang giống nhà của tôi. Kì thật đây vốn không phải nơi tôi cùng Tiểu Ức và bà ngoại sống. Bà nói dối, bà nói bà gạt tôi có ý đồ gì? Bà nói... Bà nói đi…Bà nói đi, a a?” Ân Tịch dường như chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, căn bản là không muốn tỉnh lại.

“Bốp! Bốp!” Hợp với hai tiếng, Tống Hồng không chút do dự đánh vào mặt Ân Tịch, bà ta muốn làm cho cô tỉnh lại. Bà ta không thể để cho cô suy sụp được.

Hai cái tát đánh xuống, Ân Tịch dường như có chút lấy lại tinh thần. Trong giây lát, cao giọng mà khóc rống lên.

Tống Hồng đi qua, gắt gao mà đem cô ôm vào trong ngực. “Ân Tịch, lớn tiếng mà khóc đi, đem đau buồn mà đều khóc ra đi!” Lúc này đây phải an ủi cô, kế tiếp mới tiến công. Đối với cô ta mà nói, lại là một lúc nhận ba gánh nặng đau đớn kịch liệt.

_____________________________

Trữ Dịch đang nghe nhân viên cấp dưới báo cáo, sắc mặt có điểm một chút một chút ngày càng u ám, cho đến khi hiện ra tất cả đều là mây đen.

“Trữ Tổng, đây đều là tư liệu tôi tìm người tra được. Ở đây đại thể đúng là có người họ Hứa từng sống. Năm đó người đã từng ở Tề gia, cũng chính là đã từng ở bên cạnh biệt thự Trữ Gia,Tề Gia.”

Trữ Dịch gắt gao nắm chặt tay thành quyền, trong lòng dâng lên một trận lại một trận đau đớn kịch liệt. Anh đau chính bởi cô, người anh yêu nhất, cô gái sau đó gặp những điều thống khổ nhất mà anh lại không có ở bên. Ghê tởm hơn chính là bọn họ ở cùng trong một thành phố mà anh lại không tìm được cô.

Anh nhìn ảnh chụp của Ân Tịch, khóe mi kia thấp thoáng nốt ruồi màu đỏ, là quen thuộc như vậy, biểu tình cô khẽ cười xa lạ cùng quen thuộc tập kích vào đại não anh. Nhiều năm như vậy không gặp, cô lớn lên xinh đẹp càng thêm thanh mỹ động lòng người.

Đó là Ân Tịch của anh, anh sẽ không lại để những người khác tới làm tổn thương cô. Cho dù kẻ đó thật là huynh đệ tốt, anh cũng sẽ không nhượng bộ để hắn đến ức hiếp cô. Từ nay về sau, ai cũng đừng nghĩ khi dễ Ân Tịch.

Thân Tử Duệ, đồ hỗn đản. Anh ở trong lòng phát hận mà mắng, mạnh mẽ mở đóng cửa, hướng tới gara ngầm mà đi đến. Anh nhất định muốn hỏi tên kia cho rõ, nhất định phải đi cảnh cáo tên đàn ông chết tiệt này.