Người Tình Kỳ Ảo (Fantasy Lover)

Chương 3




Phản ứng như bất kỳ người đàn bàn nào trên đời này khi thấy một người đàn ông khỏa thân trong phòng khách nhà mình, Grace hét lên.

Rồi lao ra phía cửa.

Nhưng cô quên mất mất đống nệm mà lúc nãy họ chồng lên vẫn còn đang nằm trên sàn nhà. Trượt trên hai cái nệm, cô ngã xõng soài ra.

Không! Cô thầm kêu lên khi cô bị va xuống sàn nhà đau điếng một bên hông. Cô phải làm gì đó để tự vệ.

Khiếp sợ và run rẩy, cô bò qua đống nệm ghế tìm kiếm một vũ khí gì đó. Cảm thấy có cái gì đó, cô đưa tay ra với, cái cô tìm được là đôi dép tai thỏ màu hồng đi trong nhà.

Chết tiệt! Qua khóe mắt cô thấy cái chai rượu vang. Grace bò về phía đó và tóm lấy chai rượu rồi giơ về phía kẻ đột nhập,

Nhanh hơn cô có thể phản ứng, anh ta choàng tay ôm ngang eo cô và nhẹ nhàng giữ chặt nó. "Cô có đau không?", anh ta hỏi.

Rất duyên dáng nhưng cũng đầy nam tính, giọng nói của anh ta ấm áp với một ngữ điệu chỉ có thể tả là du dương. Gợi tình. Và nói một cách thẳng thắn là quyến rũ.

Grace gần như tê liệt, cô ngước mắt lên và ...

Chà ...

Thành thật mà nói là cô chỉ nhìn thấy một thứ, và cái đó làm cho mặt cô nóng hơn cả món canh mướp Cajun. Làm sao cô có thể bỏ qua được nó khi mà nó ở ngay trong tầm tay của cô. Và nó thật sự là một cái mới to làm sao.

Ngay sau đó, anh ta quì xuống bên cạnh cô và nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đang xòa vào mắt cô. Anh ta sờ khắp đầu cô như thể đang tìm một vết thương.

Cô say sưa ngắm bộ ngực anh ta. Không thể di chuyển hay nhìn chỗ nào khác ngoài làn da đẹp đến khó tin ấy, Grace cố gắng không rên lên vì những cảm giác sâu kín khó tả mà bàn tay anh ta gây ra khi vuốt tóc cô. Cả cơ thể cô nóng bừng lên.

"Cô có bị đau ở đâu không?" Anh ta hỏi.

Một lần nữa, giọng nói kỳ lạ và bay bổng đó dội vào cô như cái vuốt ve âu yếm.

Cô nhìn chằm chằm vào mái tóc vàng óng, làn da rám nắng đang gọi mời tay cô chạm vào.

Anh ta trông thật rực rỡ.

Cô nóng lòng muốn nhìn mặt anh ta để xem có phải toàn bộ con người anh ta chỗ nào cũng hoàn hảo không.

Khi cô nhìn lên, lướt qua những cơ bắp như được tạc trên vai anh ta, cô há hốc mồm. Chai rượu rơi khỏi tay.

Đó chính là anh ta!

Không, không thể thế được.

Điều này không thể xảy ra với cô, và anh ta không thể đứng khỏa thân trong phòng khách của cô tay đang đan vào tóc cô được. Những chuyện như thể này không thể xảy ra ở đời thực được. Mà đặc biệt là không thể xảy ra với một người hết sức bình thường như cô.

Song ...

"Anh là Julian?" Cô hỏi gần như hụt hơi.

Anh ta có cơ thể mượt mà, mạnh mẽ của một vận động viên thể dục dụng cụ nhà nghề. Cơ bắp của anh ta rắn rỏi, thon thả và tuyệt đẹp và chúng được sắp xếp ở những nơi mà cô không hề biết là người đàn ông lại có thể có cơ bắp ở đó. Ở trên vai anh ta, ở bắp tay và cánh tay. Ngực và lưng anh ta. Từ cổ cho đến chân anh ta.

Bạn hãy tưởng tượng đi, nó căng lên đầy sức mạnh và nam tính.

Mái tóc vàng óng của anh ta rủ thành từng lọn sóng lòa xòa quanh gương mặt được cạo râu sạch sẽ trông như được tạc bằng đá. Gương mặt anh ta đẹp trai và quyến rũ đến mức khó tin, nhưng không hề có nét gì nữ tính hay ủy mị. Nó đẹp hút hồn người ta.

Đôi môi đầy đặn hơi tủm tỉm cười để lộ hai lúm đồng tiền hằn sâu trên đôi má rám nắng.

Và đôi mắt.

Đẹp làm sao!

Đôi mắt có màu xanh trong vắt của một bầu trời không gợn mây thỉnh thoảng ánh lên những tia sáng màu xanh nước biển sẫm. Ánh mắt ẩn chứa sự dữ dội và ánh sáng trí tuệ. Cô có cảm giác như cái nhìn của anh ta có thể giết chết người.

Hay ít nhất cũng sẽ tàn phá.

Và rõ ràng là cô đang bị nó tàn phá. Bị mê hoặc bởi một người đàn ông quá hoàn hảo để có thật trên đời.

Cô lưỡng lự đưa tay ra chạm vào cánh tay anh ta. Cô thực sự kinh ngạc khi cánh tay anh ta không biến mất để chứng tỏ rằng toàn bộ chuyện này chỉ là ảo giác do cô bị say rượu.

Không, cánh tay đó là thật. Thật và rắn chắc và ấm áp. Làn da dưới tay cô gập lại thành những cơ bắp mạnh mẽ làm tim cô đập loạn xạ.

Grace thực sự choáng váng không thể làm gì ngoài việc cứ đứng nhìn chằm chằm.

Julian nhíu mày ngạc nhiên. Chưa bao giờ có một người phụ nữ nào lại chạy khỏi anh hay đuổi anh đi sau khi đã đọc thần chú gọi anh đến.

Tất cả những người khác đều mong chờ anh hiện lên, rồi ngay lập tức ngã vào vòng tay anh, đòi hỏi anh phải làm họ thỏa mãn.

Nhưng người phụ nữ này thì không thế ...

Cô ấy khác với họ.

Anh hơi mỉm cười khi nhìn lướt khắp người cô.

Mái tóc đen tuyền dày dặn thả ngang lưng, và đôi mắt cô màu tro như màu biển trước khi trời bão. Đôi mắt màu tro ánh lên những ánh bạc và xanh thể hiện sự thông minh, tinh tế.

Làn da cô trắng xanh, mềm mại lấm chấm những nốt tàn nhang nhạt li ti. Toàn bộ cơ thể cô ấy cũng đáng ngưỡng mộ như giọng nói mượt mà nhấn mạnh vào các trọng âm của cô vậy.

Nhưng cái đó cũng không quan trọng.

Bất kể trông cô thế nào, anh có mặt ở đây chỉ để phục vụ cô ở trên giường. Dùng thân mình để làm cô vui sướng, và anh làm việc đó có chủ đích.

"Nào," anh nói và nắm lấy vai cô. "Hãy để tôi bế cô lên."

"Anh đang trần truồng," cô nói khẽ rồi nhìn anh từ đầu đến chân và kinh ngạc nhận ra rằng anh hoàn toàn không mặc gì trên người cả. "Anh hoàn toàn trần truồng."

Anh vén mái tóc đen của cô ra sau tai. "Tôi biết."

"Anh đang trần truồng!"

"Chúng ta đã khẳng định điều đó rồi."

"Anh vui sướng và khỏa thân."

Julian bối rối chau mày. "Gì cơ?"

Cô nhìn xuống cái đó của anh đang cương lên. "Anh vui sướng," cô nhắc lại và liếc nhìn để chỉ cho anh thấy. "Và anh khỏa thân."

À, hóa ra đó là cách họ gọi nó trong thế kỷ này. Anh phải nhớ điều này mới được.

"Và điều đó làm cô cảm thấy khó chịu à?" Anh hỏi, ngạc nhiên khi thấy có một người phụ nữ lại quan tâm đến việc anh ở trần khi mà xưa nay chưa hề có ai để ý đến nó cả.

"Bingo!"

"Được, tôi có một cách," Julian nói, giọng anh trùng xuống khi anh nhìn chăm chăm vào áo cô, đôi núm vú đang cương cứng và chọc lên khỏi lần áo trắng mỏng. Đôi núm vú mà anh không thể chờ thêm để được chiêm ngưỡng.

Được nếm thử.

Anh tiến lại và chạm vào cô.

Grace lùi lại. Tim cô đập thình thịch. Điều này không có thật. Không thể là thật. Cô chỉ say rượu và bị ảo giác thôi. Hay cũng có thể cô bị ngã đập đầu vào thành bàn và đang nằm bất tỉnh, chảy máu đến chết.

Đúng thế rồi! Thế nghe còn có lý.

Ít nhất thì điều đó còn có lý hơn trái tim đang đập thình thịch dồn máu hâm nóng khắp cơ thể cô. Trái tim đang van vỉ cô hãy lao vào người đàn ông này.

Và thân hình anh ta mới đẹp làm sao.

Khi bạn gặp ảo giác, cô gái, chắc chắn do bạn đã quá mệt mỏi. Thời gian gần đây chắc hẳn bạn đã làm việc quá vất vả. Bạn đang bắt đầu mang những giấc mơ của bệnh nhân về nhà.

Anh đưa tay về phía cô và ôm đôi má cô trong đôi tay mạnh mẽ ấy. Grace không thể nhúc nhích. Tất cả những gì cô có thể làm là để mặc anh từ từ nâng khuôn mặt cô lên đến khi cô có thể nhìn sâu vào đôi mắt ấy, đôi mắt mà cô chắc chắn đang xuyên thấu tâm hồn cô. Chúng thôi miên cô như thể một con thú săn mồi nguy hiểm đang thôi miên con mồi.

Cô run rẩy trong vòng tay anh.

Rồi đôi môi nóng bỏng đầy ham muốn áp vào môi cô. Grace rên lên đáp lại. Cô đã nghe nói rất nhiều về những nụ hôn khiến phụ nữ xúc động đến bủn rủn, nhưng đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm điều đó.

Ôi, nhưng cô cảm thấy mùi vị của nó thật ngọt ngào, và mùi vị của anh còn tuyệt hơn...

Rồi tay cô vòng ra ôm lấy vai anh, đôi vai rộng, rắn chắc. Hơi nóng của ngực anh thấm vào người cô, mời mọc cô với sự hứa hẹn đầy quyến rũ của những gì sắp diễn ra. Và cùng lúc đó, anh sục sạo khắp miệng cô như một kẻ cướp Viking đang tung hoành.

Từng centimet trên cơ thể tuyệt vời của anh đang áp chặt vào cơ thể cô, cọ xát khiến phần nữ tính trong cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng nhất về anh. Và hỡi ôi, cái cô đang cảm nhận ở anh cô chưa từng thấy ở bất kỳ một người đàn ông nào khác. Cô đưa tay vuốt dọc theo những bắp thịt trên tấm lưng trần của anh và thở dài khi chúng co lại dưới tay cô.

Ngay lúc đó, Grace quyết định rằng nếu đây chỉ là một giấc mơ, cô quyết sẽ không để bị chuông đồng hồ đánh thức.

Hay tiếng chuông điện thoại.

Hoặc ...

Tay anh xoa khắp lưng cô rồi bóp mông cô và ấn mông cô vào sát anh hơn nữa, còn lưỡi anh vẫn đang tiếp tục nhảy múa cùng lưỡi cô. Mùi gỗ oải hương bao trùm lấy cô.

Cơ thể cô tan chảy ra, bàn tay cô khám phá những thớ thịt thẳng căng trên tấm lưng trần của anh khi mái tóc dài của anh mơn trớn mu bàn tay cô đầy khiêu khích.

Đầu Julian choáng váng trước sự đụng chạm ấm áp của cơ thể cô, trước cảm giác dễ chịu mà vòng tay ôm chặt của cô mang lại, trong khi đó tay anh vẫn tiếp tục lướt khắp những phần hở ra của làn da mềm mại lấm chấm tàn nhang của cô.

Anh yêu làm sao những tiếng kêu khe khẽ của cô khi cô đáp lại anh đầy khích lệ. Mmm, Anh không thể chờ đến lúc nghe cô hét lên sung sướng. Để thấy đầu cô ngửa về phía sau trong khi cơ thể cô bọc lấy anh.

Đã lâu, lâu lắm rồi anh chưa được cảm thấy sự đụng chạm của một phụ nữ. Đã quá lâu kể từ khi anh tiếp xúc với con người lần cuối cùng.

Cơ thể anh hừng hực ham muốn, và nếu đây chỉ là lần đầu của họ, anh sẽ thưởng thức cô như thưởng thức một miếng sô cô la. Đặt cô nằm xuống và ngấu nghiến cô như một kẻ chết đói ăn tiệc.

Nhưng phải chờ đến lúc cô quen với anh đã.

Kinh nghiệm của anh cách đây nhiều thế kỷ cho thấy phụ nữ luôn luôn bị xỉu trong lần đầu tiên của họ với anh. Và chắc chắn là anh không muốn cô gái này bị ngất xỉu.

Dù sao thì cũng phải từ từ.

Nhưng anh vẫn không thể chờ thêm một phút nào nữa để có cô.

Bế cô lên, anh tiến thẳng về phía cầu thang.

Thoạt tiên, Grace không thể nghĩ ngợi gì trong cái cảm giác khó tin là mình đang nằm trong một đôi tay mạnh mẽ và bao bọc bởi hơi nóng của một người đàn ông đang bế bổng cô lên mà không hề tỏ ra phải gắng sức. Nhưng khi họ họ đi qua quả dứa lớn bằng gỗ đặt dưới hàng lan can, cô mới giật mình tỉnh ra.

"Oái, đồ quỉ!" cô giật giọng, túm vội lấy quả dứa màu gỗ gụ khắc dưới lan can cầu thang như một cứu cánh. "Anh đang định đưa tôi đi đâu đấy hả?"

Anh dừng lại và nhìn xuống cô vẻ tò mò. Và trong giây phút đó, cô nhận ra rằng một người cao lớn và mạnh mẽ như anh có thể làm bất cứ điều gì trên đời mà anh muốn với cô và cô hoàn toàn không thể chống cự được.

Nỗi sợ hãi lan ra khắp người cô.

Mặc dù nguy hiểm như vậy, nhưng có một phần nào đó trong cô không hề sợ hãi. Có cái gì đó sâu thẳm trong cô nói với cô rằng anh ấy không hề có ý định làm hại cô.

"Tôi đang đưa cô lên phòng ngủ để làm nốt cái việc chúng ta mới bắt đầu," anh nói một cách giản dị, như thể đang nói chuyện về thời tiết vậy.

"Tôi không nghĩ thế."

Anh nhún đôi vai rộng đẹp tuyệt. "Thế cô thích ở cầu thang hơn à? Hay là trên tràng kỷ?" Anh dừng lời và nhìn quanh nhà cô như thể đang xem xét về những lựa chọn của mình. "Thật ra đó cũng là một ý kiến không tồi. Cách đây đã rất lâu rồi, tôi cũng đã từng cùng với một phụ nữ trên ..."

"Không, không, không! Nơi duy nhất mà anh có thể cùng với tôi là trong mơ. Bây giờ thì đặt tôi xuống, trước khi tôi nổi điên lên."

Cô kinh ngạc khi anh làm đúng như vậy.

Cảm giác khá hơn đôi chút khi đã đặt chân an toàn lên mặt đẩt, cô tiến thêm hai bước.

Bây giờ thì họ đã mặt đối mặt, và ở một tư thế bình đẳng hơn một chút. - đấy là trường hợp có ai đó có thể đứng ở tư thế bình đẳng với một người đàn ông mang trong mình một sức mạnh và uy lực đến vậy.

Bỗng nhiên ý thức một cách đầy đủ về sự hiện diện của anh tác động mạnh đến cô.

Anh ấy có thật!

Thánh thần ơi, hoá ra cô và Selena đã gọi được anh ấy hiện lên thật.

Đôi mắt anh nhìn chòng chọc vào mắt cô, khuôn mặt trông khắc kỷ và hoàn toàn chẳng có gì vui vẻ. "Tôi không hiểu vì sao tôi lại ở đây. Nếu cô không muốn tôi, vì sao cô lại gọi tôi?"

Cô suýt thì rên lên khi nghe anh nói. Tệ hơn là trong đầu cô cứ hiện lên hình ảnh cơ thể mạnh mẽ, rắn chắc ánh vàng của anh áp vào da thịt cô.

Không biết cảm giác được làm tình suốt đêm với một người đàn ông tuyệt vời đến mức khó tin thế kia sẽ như thế nào nhỉ?

Và anh sẽ vô cùng ngọt ngào ở trên giường. Hẳn không còn gì nghi ngờ về việc đó cả. Với những cử chỉ anh vừa thể hiện với cô, chẳng cần phải nói sẽ còn tuyệt đến thế nào ...

Chỉ riêng ý nghĩ đó đã làm cô căng lên. Có gì đặc biệt ở người đàn ông này?

Trong đời cô chưa bao giờ cảm thấy ham muốn nhục dục như lúc này. Chưa bao giờ! Cô có thể, nói đúng theo nghĩa của nó, đè anh xuống sàn nhà và thưởng thức anh.

Chuyện này thật vô lý.

Nhiều năm qua, cô đã quá quen với việc tình dục được mô tả bằng những từ ngữ sinh động nhất - một số bệnh nhân của cô thậm chí còn cố tình gây sốc hoặc kích thích cô.

Nhưng chưa bao giờ có ai khơi được ngọn lửa hừng hực này trong cô.

Nhưng với anh, tất cả những gì cô có thể nghĩ là ôm anh trong tay và ấn anh nằm xuống đất.

Ý nghĩ hoàn toàn xa lạ đó làm cô thức tỉnh.

Grace định mở mồm để trả lời câu hỏi của anh nhưng lại thôi. Cô sẽ phải làm gì với người đàn ông này?

Ngoài chuyện kia.

Cô lắc đầu nghi hoặc: "Thế tôi phải làm gì với anh?"

Mắt anh mờ đi vì ham muốn khi anh tiến lại phía cô.

Ôi, vâng, cơ thể cô van vỉ, xin hãy chạm khắp thân thể tôi.

"Dừng lại!" cô quát anh và cả chính bản thân cô, để lấy lại tự chủ. Lý trí vẫn đang chiếm ưu thế chứ không phải hoóc môn của cô. Cô đã phạm phải sai lầm đó và cô không muốn lặp lại.

Cô nhảy lên thêm một bậc và nhìn chằm chằm vào anh. Trời đất quỉ thần ơi, anh ta quá đẹp trai. Mái tóc vàng bồng bềnh của anh thả xuống ngang lưng và ở lưng chừng được buộc bằng một sợi dây da màu nâu sẫm. Trừ ba cái tua nhỏ không có hạt đính, còn lại tất cả các tua của sợi dây da đó đều gắn hạt và túm tua rua lúc lắc theo từng cử động của anh.

Hàng mi màu nâu sẫm che rợp đôi mắt vừa lôi cuốn vừa như đe doạ. Đôi mắt đang nhìn cô đầy khao khát.

Và giây phút đó, cô thực sự muốn giết chết Selena.

Nhưng cũng chưa bằng ước muốn được bò lên giường với người đàn ông này và cắn ngập hàm răng cô vào làn da rám nắng kia.

Dừng lại ngay!

"Tôi không hiểu cái gì đang diễn ra ở đây," cuối cùng cô cất tiếng. Cô phải suy nghĩ một cách thấu đáo chuyện này để tìm ra một giải pháp. "Tôi cần phải ngồi xuống một phút và anh..." Cô đưa mắt nhìn khắp cơ thể hoàn hảo của anh. "Anh cần phải mặc quần áo vào."

Khoé miệng Julian hơi giật giật. Trong suốt cuộc đời anh, cô là người đầu tiên từng yêu cầu anh điều đó.

Thật ra, từ trước khi anh phải chịu lời nguyền,tất cả những người đàn bà mà anh gặp đều chẳng mong gì hơn ngoài việc lột hết quần áo anh ra. Càng nhanh càng tốt. Và sau khi bị lời nguyền, những người triệu gọi anh dành nhiều ngày chỉ để nhìn ngắm cơ thể trần truồng của anh, đưa tay rờ rẫm khắp người anh, thưởng thức vẻ đẹp của anh.

"Anh đứng chờ đây một phút," cô nói rồi chạy lên gác.

Anh nhìn theo đôi mông cô lắc theo nhịp bước chân, cơ thể anh lập tức nóng và cương cứng lên. Cắn chặt răng cố gắng phớt lờ sự thôi thúc trong từng thớ thịt, anh buộc mình nhìn ngắm xung quanh. Phân tán tư tưởng rõ ràng là cách tốt nhất – ít nhất là cho tới khi cô đầu hàng anh.

Điều đó sẽ không lâu đâu. Không một người phụ nữ nào có thể giữ mình với anh được lâu.

Mỉm cười cay đắng trước ý nghĩ đó, anh liếc nhìn căn nhà.

Anh đang ở đâu và bây giờ là giai đoạn nào đây?

Anh không còn biết là anh đã bị giam cầm bao lâu rồi nữa. Tất cả những gì anh còn nhớ là âm thanh của giọng nói qua các thời kỳ, là sự biến đổi và phát triển dần của ngôn ngữ và ngữ âm theo thời gian.

Ngước mắt nhìn ánh sáng trên đầu, anh chau mày. Không có lửa. Thế cái kia là cái gì nhỉ? Nước mắt anh dàn dụa vì nhìn lâu nên anh đưa mắt nhìn ra xa.

Đó chắc hẳn là bóng đèn, anh quyết định.

Này, tôi cần thay cái bóng đèn. Làm ơn tắt hộ tôi cái công tắc cạnh cửa được không Kay?

Nhớ lại lời người bán hàng, anh nhìn ra cửa và nhìn thấy một cái mà anh đoán là cái công tắc. Julian rời cầu thang và kéo cái công tắc xuống, lập tức đèn tắt phụt. Anh lại bật lại công tắc lên.

Anh mỉm cười. Không biết thời đại này còn có điều gì kỳ diệu nữa không?

"Đây này."

Julian nhìn thấy Grace đang đứng ở dưới chân cầu thang. Cô ném cho anh một miếng vải xanh sẫm hình chữ nhật. Anh đỡ lấy nó ôm vào ngực trong khi vẫn không thể tin nổi ý định của cô.

Người phụ nữ này thực sự có ý định anh phải mặc quần áo sao?

Thật khác thường. Anh nhíu mày và cuốn tấm vải quanh hông.

Grace chờ cho anh đi khỏi cửa mới nhìn anh. Ơn Chúa, cuối cùng thì anh ta cũng đã được che lại. Chả trách vì sao thời Victoria người ta lại nhất định phải có lá vả. Thật quá tệ là vườn nhà cô lại không có thứ đó. Loại cây duy nhất mọc ở đó là những bụi cây nhựa ruồi và cô ngờ rằng anh ta sẽ không thích thứ đó.

Grace tiến về phía phòng khách và ngồi xuống tràng kỉ. "Giúp tớ với, Lanie." Cô thì thầm một mình. "Tớ sẽ bắt cậu phải trả giá cho chuyện này."

Và anh ở đó, ngồi xuống cạnh cô, đốt lên ngọn lửa đam mê trong cơ thể cô bằng sự có mặt của anh.

Ngồi dịch về phía kia của chiếc tràng kỉ, Grace nhìn anh đầy dò xét. "Thế anh sẽ ở lại đây trong bao lâu?"

Ồ, câu hỏi hay lắm, Grace. Sao không hỏi anh ta về thời tiết hay về dấu hiệu của anh ta, những cái mà mày quan tâm? Vớ vẩn!

"Đến ngày trăng tròn tháng sau." Đôi mắt băng giá của anh hơi tan ra một chút. Và khi anh đưa mắt nhìn khắp cơ thể cô thì ánh mắt của anh nhanh chóng chuyển từ lạnh giá sang rực cháy chỉ trong hai nhịp tim đập.

Anh nhoài người về phía cô, đưa tay định chạm vào khuôn mặt cô.

Grace đứng bật dậy và đi lại phía đầu kia của bàn uống cà phê. "Có phải anh định nói là tôi sẽ mắc kẹt với anh trong một tháng nữa không?"

"Đúng rồi."

Grace choáng váng đưa tay dụi mắt. Cô không thể phục vụ anh ta trong vòng một tháng được. Cả một tháng trời! Cô phải có trách nhiệm, nghĩa vụ.

Cô có một thói quen mới cần phải học.

"Nghe này," cô nói. "Dù anh có tin hay không thì tôi cũng có một cuộc sống riêng. Một cuộc sống không hề có anh trong đó."

Từ nét mặt anh ta cô có thể nói rằng anh ta chẳng hề để tâm đến những gì cô vừa nói. Không hề. "Nếu cô nghĩ rằng tôi sung sướng lắm khi ở đây với cô thì cô đã nhầm lẫn một cách đáng buồn. Tôi đảm bảo với cô rằng tôi ở đây không phải do tôi lựa chọn."

Những lời nói của anh làm cô đau nhói.

"Ồ vâng, nhưng không phải tất cả con người anh đều cảm thấy thế đâu." Cô đưa mắt nhìn phần phía dưới của anh vẫn đang dựng đứng.

Nhìn xuống dưới đùi và cái túm lùm lùm phồng lên dưới chiếc khăn tắm, anh thở dài. "Thật không may, tôi cũng chẳng thể điều khiển được cái đó khá hơn gì việc tôi có mặt ở đây."

"À, thế thì cửa kia," cô nói và chỉ về phía cửa ra vào. "Cẩn thận không nó đập vào mông khi anh đi ra."

"Tin tôi đi, giá mà tôi có thể đi được."

Grace lưỡng lự trước những lời nói của anh, nghe có vẻ nghiêm trọng. "Anh có định nói với tôi là tôi không thể đọc thần chú khiến anh biến mất hay đưa anh trở lại cuốn sách không?"

"Tôi tin rằng câu thần chú của cô là bingo."

Cô lặng im.

Chậm rãi đứng lên, Julian nhìn chằm chằm vào cô. Trong tất cả những thế kỉ mà anh chịu đựng lời nguyền, đây là lần đầu tiên có chuyện này xảy ra. Tất cả những người phụ nữ khác gọi anh đến đều biết anh là ai, và họ vô cùng sung sướng được dành trọn một tháng trong vòng tay anh, sung sướng sử dụng cơ thể anh làm họ thoả mãn.

Trong suốt cuộc đời anh, kể cả trước và sau khi bị lời nguyền, chưa từng có một người phụ nữ nào mà lại không thèm muốn xác thịt của anh.

Điều này ...

Thật khác thường.

Một sự hạ nhục.

Thật đáng xấu hổ.

Hay là lời nguyền đang yếu dần đi? Cũng có thể cuối cùng thì anh cũng được tự do?

Nhưng ngay cả khi thoáng có ý nghĩ đó vụt qua trong đầu, anh cũng thừa biết rằng một khi các vị thần Hy Lạp đã trả thù, thì hình phạt của họ cả hai thiên niên kỷ sau cũng không thể nào giảm đi.

Trước đây, đã rất lâu rồi, đã có lần anh chiến đấu chống lại lời nguyền. Khi đó anh đã tin rằng anh có thể được tự do. Nhưng hơn hai nghìn năm bị giam cầm và chịu sự tra tấn dai dẳng đã dạy anh một điều – cam chịu.

Anh đang ở địa ngục của mình, và từng là một người lính, anh chấp nhận hình phạt.

Nuốt cục đắng đang chẹn ngang họng, Julian dang rộng tay và đưa cơ thể anh ra mời cô. "Cô có thể làm gì với tôi tuỳ thích. Hãy nói cho tôi biết tôi phải làm gì để cô vui."

"Thế thì tôi ước sao anh biến đi."

Anh buông thõng tay xuống. "Trừ điều đó."

Thất vọng, Grace bắt đầu đi đi lại lại. Ham muốn của cô đã lui vào tầm kiểm soát và đầu óc cô tỉnh táo hơn, cô đang cố tìm một giải pháp. Nhưng bất chấp mọi nỗ lực của cô, dường như không có giải pháp nào cả.

Một cơn đau kinh khủng lại tấn công thần kinh cô.

Cô có thể làm gì với anh ta trong vòng một tháng, những một tháng trời đây?

Hình ảnh của anh lại choán lấy cô, tóc anh rủ xuống trùm hai người như một tấm rèm khi anh vào sâu trong cô, tra tấn cô.

"Tôi cần một số thứ ..." Giọng Julian cất lên.

Cô quay lại đối diện với anh, cơ thể cô vẫn đòi có anh.

Thật quá dễ dàng để đầu hàng anh ta. Nhưng điều đó là không đúng. Cô không muốn dùng anh theo cách đó. Giống ...

Không, cô sẽ không nghĩ đến chuyện đó nữa. Cô không muốn nghĩ về nó nữa.

"Gì cơ?" Cô hỏi.

"Thức ăn," Julian nhắc lại. "Nếu cô không dùng tôi đúng cách, cô có phiền không nếu tôi ăn?" Ánh mắt bẽn lẽn nửa giận dỗi trên mặt anh cho cô thấy anh không muốn phải hỏi xin bất kỳ cái gì.

Rồi cô chợt nghĩ, điều này kỳ cục và khó xử với cô như vậy thì không hiểu anh ta cảm thấy thế nào? Bị lôi từ một nơi nào đó mà anh ta đang sống và bị ném vào cuộc đời cô như một viên sỏi bắn từ súng cao su? Chắc hẳn phải kinh khủng lắm.

"Không vấn đề gì," cô nói rồi hướng dẫn anh đi theo cô. "Nhà bếp ở trong này." Cô dẫn anh đi qua cái hành lang ngắn về phần sau của ngôi nhà.

Cô mở tủ lạnh và để anh nhìn vào trong tủ. "Anh muốn ăn gì?"

Thay vì nhòm vào tủ lạnh, anh vẫn đứng cách đó ba bước chân và hỏi "Cô có còn miếng pizza nào không?"

"Pizza?" Cô sửng sốt nhắc lại. Sao anh ta lại biết về bánh pizza?

Anh nhún vai, "Có vẻ như cô rất thích ăn món đó."

Mặt cô đỏ bừng lên khi nhớ lại trò chơi trước đó. Selena đã nhận xét về việc lấy thức ăn thay cho tình dục, và cô đã giả vờ làm cái đó trong khi thưởng thức miếng bánh cuối cùng. "Anh nghe thấy chúng tôi à?"

Mặt anh đanh lại, anh nói nhỏ. "Nô lệ tình yêu nghe thấy mọi thứ được nói cạnh cuốn sách."

Nếu mặt cô còn nóng hơn nữa, chắc nó sẽ nổ tung mất. "Tôi không còn bánh pizza nữa," cô nói nhanh, những muốn vùi đầu vào tủ lạnh cho nguội bớt. "Tôi chỉ còn thịt gà và mì ống thôi."

"Thế còn rượu vang?"

Cô gật đầu.

"Thế cũng tạm chấp nhận được."

Giọng nói kiểu ra lệnh của anh ta thực sự đã làm cô tự ái. Đó là cái giọng kiểu như "Tôi là đàn ông, bé con, mang thức ăn ra đây cho tôi" giọng nói kiểu Tarzan làm máu cô sôi lên.

"Này, anh kia, tôi không phải con gái bao phục vụ cơm nước cho anh đâu đấy. Phụ cho tôi, tôi sẽ cho anh ăn món Alpo."

Anh nhướn mày, "Món Alpo á?"

"À, không có gì." Cô trả lời, giọng vẫn bực tức, lấy đĩa thịt gà nước sốt rau ra và chuẩn bị hâm nóng lại.

Anh ngồi xuống bàn và mùi đàn ông của anh tỏa ra càng làm cô thấy khó chịu hơn. Cô ước gì có một hộp đồ ăn cho chó mèo Alpo ở đây, Grace miễn cưỡng đổ đầy mì ống vào một cái bát.

"Thế anh đã ở trong quyển sách đấy bao lâu rồi? Từ thời Trung Cổ à?" Ít nhất thì cách hành động của anh ta cũng có vẻ như vậy.

Anh ngồi lặng im như một pho tượng. Không cảm giác, chẳng gì cả. Nếu không thấy anh từ trước đó, chắc cô sẽ thề rằng anh là người máy.

"Lần cuối cùng tôi được gọi đến đó là năm 1895."

"Tránh ra nào!" Grace ngắt lời anh khi cô đặt cái bát vào lò vi sóng. "Năm 1895 á? Anh nói nghiêm túc không đấy?"

Anh gật đầu.

"Anh bị giam vào đó từ năm nào?"

Sự giận dữ lóe lên trên gương mặt anh dữ dội đến mức làm cô thấy giật mình. "Năm 149 trước Công nguyên, theo lịch của các cô."

Cô trợn tròn mắt. "Năm 149 trước Công nguyên tức là một trăm bốn chín năm trước Thiên Chúa giáng sinh? Thánh thần ơi! Khi mà tôi gọi Julian xứ Macedon, anh thực sự là người xứ Macedon. Người của thời đại Macedon."

Anh lại gật đầu.

Các ý nghĩ của cô xáo trộn khi cô đóng cửa lò vi sóng và bật nó lên. Điều này không thế xảy ra. Chắc chắn không thể có được!

"Làm sao mà anh lại bị giam trong cuốn sách đó được? Ý tôi là người Hy Lạp cổ không có sách đúng không?"

"Ban đầu tôi bị giam vào một cuộn da, sau này người ta đóng cuộn da đó thành sách để bảo quản nó," anh nói giọng ảm đạm, nét mặt anh vẫn hoàn toàn dửng dưng. "Và lý do vì sao tôi lại phải chịu lời nguyền là do tôi chiếm đoạt Alexandria."

Grace chau mày. Bây giờ thì chuyện này hoàn toàn vô lý, chả có chi tiết nào cô nghe thấy có lý cả. "Tại sao anh lại xâm chiếm một thành phố có"

"Alexandria không phải là một thành phố, cô ấy là một thiếu nữ đồng trinh Priapine."

Thần kinh cô căng lên trước những lời của anh và lý do vì sao chiếm đoạt một người phụ nữ lại có thể khiến cho người đàn ông bị giam cầm vĩnh viễn như vậy. "Anh cưỡng hiếp cô ta à?"

"Tôi không cưỡng bức cô ấy," anh trả lời, bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của cô. "Tôi cam đoan với cô đó hoàn toàn là sự tự nguyện từ hai phía."

Thôi được, chắc phải có sự uẩn khúc gì ở đây. Grace có thể thấy rõ điều đó trong ánh mắt lạnh lùng và kiêu ngạo của anh. Người đàn ông này không muốn nói về quá khứ của anh ta. Cô sẽ phải tế nhị hơn một chút trong cách đặt câu hỏi.

Julian nghe thấy tiếng chuông lạ phát ra, rồi Grace ấn một cái nút và mở cái hộp đen mà cô vừa cho thức ăn vào.

Cô đặt bát thức ăn bốc hơi nghi ngút trước mặt anh cùng với nĩa bạc, dao, khăn ăn bằng giấy và một ly rượu vang. Mùi thức ăn ấm nóng choán lấy đầu anh làm cho bụng anh đói cồn cào.

Anh cứ tưởng mình sẽ kinh ngạc trước cách nấu và thời gian cô làm thức ăn, nhưng sau khi nghe về những thứ gọi là tàu hỏa, máy ảnh, xe ô tô, máy quay đĩa, tên lửa và máy tính, anh không nghĩ còn có điều gì có thể làm anh ngạc nhiên vào lúc này.

Thực ra, vẫn còn có cái để anh cảm nhận, một thứ không cần thiết đó chính là cảm xúc mà anh đã bỏ quên từ lâu lắm rồi.

Sự tồn tại của anh chẳng qua cũng chỉ là những ngày ngắn ngủi chộp được trong đằng đẵng những thế kỉ. Mục đích chính của anh chỉ là làm thỏa mãn nhu cầu ở trên giường cho những người triệu gọi anh.

Và nếu anh có học được điều gì trong suốt hai thiên niên kỉ qua thì chỉ là học cách tận hưởng những niềm vui ít ỏi anh có thể có được trong mỗi lần hiện lên.

Nghĩ vậy, anh cắn một miếng nhỏ thức ăn và thưởng thức cảm giác thú vị của những sợi mì nóng đầy kem ở trên lưỡi. Đó là một cảm giác vui sướng thuần khiết.

Anh để cho mùi thịt gà và gia vị choán lấy tâm trí anh. Đã từ lâu lắm rồi anh chưa được ăn gì. Cái đói dai dẳng, vô tận.

Anh nhắm mắt lại, nuốt miếng mì.

Quen với sự đói khát hơn là được ăn uống, dạ dày anh phản ứng dữ dội khi anh ăn miếng đầu tiên. Julian nắm chặt con dao và cái nĩa trong tay, cố gắng chống chọi lại cơn đau thắt dữ dội.

Nhưng anh không dừng ăn. Chừng nào anh vẫn còn thức ăn.

Anh đã chờ đợi quá lâu để cuối cùng bây giờ cũng được thỏa cơn đói nên bây giờ anh không thể dừng ăn được.

Thêm mấy miếng nữa, cơn đau thắt giảm dần cho phép anh lại có thể thực sự thưởng thức bữa ăn.

Và khi những cơn đau đã giảm đi, anh dùng toàn bộ sức mạnh ý chí để ăn như một con người, cố gắng không dùng cả hai tay bốc đầy thức ăn bỏ vào mồm trong nỗ lực tuyệt vọng nhằm xoa dịu cơn đói đang dày vò.

Vào những lúc như thể này, thật khó mà nhớ được rằng anh vẫn là một con người chứ không phải một con quái vật hung dữ, cuồng nộ vừa xổng chuồng.

Anh đã mất gần hết nhân tính từ cách đây nhiều thế kỉ. Một chút ít còn lại, anh cố gắng muốn giữ lại.

Grace dựa vào thành bếp quan sát anh ăn chậm rãi, ăn như một cái máy. Cô không biết liệu anh có thích những đồ ăn này không, nhưng anh vẫn tiếp tục ăn.

Song điều làm cô ngạc nhiên đó là phong cách ăn uống Châu Âu hoàn hảo của anh. Cô chưa bao giờ có thể ăn kiểu đó được, và cô tự hỏi không biết anh học cách dùng dao để giữ sợi mì trên chiếc dĩa và cách ăn đó ở đâu

"Thời Macedon cổ đại, người ta có dùng dĩa không?" Cô hỏi.

Anh dừng lại, "xin lỗi, cô hỏi gì cơ?"

"Tôi chỉ đang băn khoăn không biết những chiếc dĩa được phát minh từ bao giờ. Người ta có sử dụng trong ..."

Mi lại nói luyên thuyên rồi! Tâm trí cô gào lên.

Ờ, nhưng ai lại không cơ chứ? Nhìn anh chàng kia mà xem. Thử nghĩ xem việc một kẻ nào đó hành động như một đứa ngốc và đã khiến cho một pho tượng Hy Lạp biến thành người xảy ra bao nhiêu lần?Đặc biệt là một người như thế kia!

Không thường xuyên đâu.

"Tôi cho rằng dĩa được phát minh ra vào khoảng thế kỷ 15."

"Thật à?" cô hỏi. "Thế anh có ở đó không?"

Nét mặt anh trống rỗng, anh ngước mắt lên và hỏi: "Gì cơ? Lúc người ta phát minh ra dĩa hay thế kỉ 15?"

"Đương nhiên là thế kỉ 15." Và nghĩ thêm một lát, cô nói thêm, "Khi người ta phát minh ra dĩa thì anh không có mặt đúng không?"

"Không," anh hắng giọng và lấy khăn giấy lau miệng. "Tôi được gọi bốn lần trong thế kỉ đó. Hai lần ở Ý, một lần ở Anh và một lần ở Pháp."

"Thật sao," cô nói và cố gắng tưởng tượng xem ở thời kì ấy thì thế nào. "Tôi cá là anh đã được chứng kiến tất cả mọi chuyện qua từng ấy thế kỉ."

"Cũng không hẳn."

"Thôi nào. Trong hai nghìn năm"

"Tôi chủ yếu chỉ thấy phòng ngủ, giường và buồn kín thôi."

Giọng nói dửng dưng của anh làm cô chững lại, còn anh lại tiếp tục ăn. Hình ảnh của Paul hiện ra làm tim cô đau nhói. Cô mới chỉ biết đến một tên ngốc ích kỷ và vô tình. Có vẻ như Julian biết nhiều hơn rất nhiều.

"Nói cho tôi biết nhé, thế anh chỉ nằm trong quyển sách chờ người gọi đến à?"

Anh gật đầu.

"Thế anh làm gì trong quyển sách đó để giết thời gian?"

Anh nhún vai, và cô phát hiện ra một điều rằng anh không biết nhiều cách diễn đạt.

Hay từ ngữ.

Cô tiến lên trước và ngồi xuống một chiếc ghế đối diện với anh. "Anh biết không, theo như anh nói thì chúng ta có một tháng ở cùng nhau, vậy sao ta không biến nó thành thời gian thư giãn và nói chuyện?"

Julian ngước mắt nhìn đầy ngạc nhiên. Anh không thể nhớ nổi lần cuối cùng có ai đó nói chuyện một cách thực sự với anh, nếu không phải là những câu khích lệ hay gợi ý để anh làm cho họ cảm thấy sung sướng hơn nữa.

Hoặc để gọi anh lên giường.

Anh đã biết từ rất sớm rằng đàn bà chỉ muốn một điều ở anh- cái của anh ngập sâu giữa hai đùi họ.

Nghĩ vậy, anh từ từ đưa mắt khoan khoái nhìn khắp cơ thể cô, dừng lại ở hai bầu vú đang cương dần lên khi bị anh nhìn chăm chú quá lâu.

Cô phẫn nộ khoanh tay ngang ngực và chờ đến khi ánh mắt anh gặp ánh mắt cô.

Julian suýt phì cười. Suýt nữa.

"Cô biết không, " anh nói, dùng lời lẽ của cô. "Có nhiều thứ để làm với cái lưỡi hơn là để nói, ví dụ như dùng lưỡi đưa khắp bộ ngực trần của cô, lên đến chỗ lõm ở cổ." Anh đưa mắt nhìn xuống dưới bàn xuống cái khoảng giữa đùi cô. "Không kể còn những chỗ khác mà nó có thể chạm tới."

Trong giây lát, Grace đứng chết lặng. Rồi kinh ngạc.

Rồi cảm thấy vô cùng kích thích.

Là một chuyên gia trị liệu, cô đã nghe nhiều chuyện còn sốc hơn thế, cô tự nhủ.

Vâng, nhưng không phải từ một cái lưỡi mà cô muốn nó làm nhiều chuyện khác hơn là nói.

"Anh nói đúng đấy, còn có nhiều việc khác có thể làm với nó, ví dụ như cắt nó đi," cô nói, cảm thấy thỏa mãn đôi chút khi thấy sự kinh ngạc ánh lên trong mắt anh ta. "Nhưng tôi lại là một người thích nói chuyện, và anh ở đây là để làm tôi hài lòng, đúng không?"

Chỉ có hơi thoáng căng thẳng ở anh, như thể anh phản kháng lại nhiệm vụ của mình. "Đúng thế."

"Thế thì kể cho tôi nghe anh làm những gì khi anh bị nhốt trong cuốn sách đó."

Ánh mắt anh nhìn cô chứa đựng những cảm xúc dữ dội mà cô có thể thấy là sự bất an, bí ẩn và hơi đáng sợ.

"Nó giống như bị nhốt trong một cái quan tài đá," anh lặng lẽ nói. "Tôi nghe thấy tiếng nói, nhưng tôi không thể nhìn thấy ánh sáng hay bất kỳ thứ gì khác. Tôi cứ đứng im, không thể cử động. Chờ đợi. Nghe ngóng."

Nghe chuyện đó, Grace chợt rùng mình. Cô nhớ có một lần, đã lâu lắm rồi, vô tình cô tự nhốt mình trong gian buồng chứa dụng cụ của bố. Không một chút ánh sáng, không lối ra. Vô cùng hoảng sợ, cô cảm thấy phổi mình như bị lôi lên, đầu óc choáng váng vì sợ hãi. Cô đã la hét và đấm tay vào cửa cho đến khi cả bàn tay thâm tím.

Cuối cùng thì mẹ cô nghe thấy tiếng cô và giải thoát cho cô ra.

Cho tới tận bây giờ, vì chuyện đó Grace vẫn thấy hơi sợ không gian khép kín. Cô không thể tưởng tượng được bị giam cầm hàng thế kỷ trong một chỗ như thế thì sẽ thế nào.

"Khủng khiếp quá," cô nói khẽ.

"Rồi dần dần thì cũng quen thôi."

"Vậy sao?" Cô không biết, nhưng cô hơi nghi ngờ điều đó.

Khi mẹ cô giải thoát cho cô khỏi gian chứa dụng cụ, cô phát hiện ra là mình mới ở trong đó có nửa tiếng, vậy mà đối với cô nó kéo dài như vô tận. Sẽ ra sao nếu bị giam cầm như vậy vĩnh viễn?

"Thế anh đã bao giờ bỏ trốn chưa?"

Cái nhìn của anh đã thay cho câu trả lời.

"Thế chuyện gì đã xảy ra?" Cô hỏi.

"Rõ ràng là tôi đã thất bại."

Cô cảm thấy thương cảm cho anh. Hai ngàn năm trong một cái hầm mộ tối tăm. Có một điều lạ là anh không bị phát điên. Anh vẫn có thể ngồi điềm tĩnh ở đây với cô và kể về toàn bộ chuyện đó.

Chả trách anh muốn ăn. Tước bỏ cảm giác kiếu đó quả thật là một sự tra tấn dã man và dai dẳng.

Chính giây phút đó, cô biết rằng cô sẽ giúp anh. Cô không biết sẽ giúp như thế nào, nhưng chắc phải có cách gì đó để giúp anh giải thoát chứ. "Giả sử chúng ta tìm ra một cách nào đó giúp anh được tự do thì sao?"

"Tôi dám chắc với cô là không có cách nào."

"Anh bất tử phải không?"

Anh đưa mắt nhìn cô. "Bị giam giữ hai nghìn năm đối với một con người thì đúng là như vậy."

Grace nhìn anh ăn, ý nghĩ của cô đảo lộn hết lên. Niềm lạc quan trong cô từ chối không đề cho sự bi quan của anh chen vào, như thể chuyên gia trị liệu trong cô không chịu khoanh tay đứng nhìn anh mà không giúp. Cô đã có lời thề là sẽ giúp người khác vơi đi những đau khổ họ phải chịu đựng bất cứ khi nào cô có thể giúp và Grace đã thực hiện lời thề của mình một cách nghiêm túc nhất.

Ở đâu có ý chí, ở đó sẽ luôn có lối thoát.

Dù phải trèo đèo lội suối, cô cũng sẽ cố tìm cách giải thoát cho anh!

Và trong lúc đó, cô quyết định rằng cô sẽ làm gì đó cho anh, điều mà cô cho rằng chưa có ai từng làm trước kia, để anh có thể tận hưởng thời gian anh ở New Orleans này. Những người đàn bà khác có thể chỉ giữ chặt anh trong buồng ngủ hoặc buồng kín của họ, nhưng cô sẽ không xiềng xích ai cả.

"Thôi được rồi, thế thì lần này anh hiện lên là dành cho anh, cậu bé ạ."

Anh ngước mắt lên từ đĩa thức ăn với niềm vui thích bất ngờ.

"Tôi sẽ là người hầu của anh," Grace nói tiếp. "Chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn và anh sẽ được xem bất cứ thứ gì anh muốn xem."

Anh nhếch một bên mép vẻ ngạc nhiên pha lẫn giễu cợt, uống một ngụm rượu vang rồi nói: "Cô cởi áo ra."

"Xin lỗi?" Cô hỏi lại.

Anh đặt chiếc ly sang bên và nhìn cô chăm chú với ánh mắt nóng bỏng đầy ham muốn. "Thì cô vừa nói là tôi có thể xem cái gì tôi muốn xem và làm những gì tôi muốn làm mà. Thế thì tôi muốn xem bộ ngực trần của cô, và sau đó muốn đưa lưỡi - "

"Woa, anh ghê gớm thật đấy, anh tỉnh lại đi," Grace nói, hai má cô đỏ dừ, toàn thân nóng rực. "Tôi nghĩ rằng cần phải có một số qui tắc cơ bản khi anh ở đây. Thứ nhất, sẽ không có chuyện đó đâu."

"Thế tại sao?"

Đúng rồi, cơ thể đang gào thét của cô cũng nửa van xin, nửa giận dữ lên tiếng hỏi tại sao?

"Bởi vì tôi không phải loại mèo mả gà đồng chỉ chờ con mèo đực đến làm chuyện đó xong rồi bỏ đi."