Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1111: Anh chịu trách nhiệm




Sáng sớm hôm sau!

Ánh mặt trời xán lạn rực rỡ chiếu khắp nơi, chiếu vào một cánh cửa sổ căn hộ nhỏ màu trắng, chiếu vào bên trong màn cửa sổ màu trắng một mảnh sáng rỡ, bóng màn cửa sổ cũng rất nặng nề rũ ở trên sàn nhà bóng loáng, một mùi tinh dầu hương chanh vừa kéo xong sàn nhà bóng loáng, bồng bềnh bay lên!

Một tiếng thở rất nặng nề truyền đến, mang theo một chút mệt mỏi.

Cả người Lâm Sở Nhai nằm ở trên giường, xoạt xoạt vén chăn, hơi lật người, hơi mở hai mắt lim dim có chút cay cay, cảm thấy đầu mình đau nhức muốn nứt ra, anh lại nặng nề thở dốc một hơi, theo bản năng nghĩ tới bình thường mình ngủ cũng sẽ kéo rèm cửa sổ lên, tại sao ngày hôm qua quên kéo? Anh giơ cánh tay, gát lên trán, lại cau mày nặng nề đau đầu thở dốc một hơi, lúc này mới bất đắc dĩ nheo mắt, hơi xoay khuôn mặt mệt mỏi tiều tụy, liếc mắt nhìn cánh cửa sổ này, quả nhiên không có kéo lên, ánh mặt trời ngoài cửa sổ, rất nhiệt tình chiếu vào!!

"Ôi......" Anh lại cảm giác mệt mỏi bất đắc dĩ thở dài, nuốt cổ họng rất khô khốc, nhắm mắt lại còn muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát......

Nhưng không khí có chút không đúng, tại sao cửa sổ này nhỏ như vậy? Cách bày trí tại sao không đúng như vậy?

Lâm Sở Nhai lập tức mở mắt, nằm ngửa ở trên giường nho nhỏ, nhìn trên trần nhà màu trắng, chỉ thấy đèn chùm và xà ngang đơn giản, anh lại trở nên giật mình mất hồn, giống như còn trong mơ chưa tỉnh, nghiêng mặt, thấy bên cửa sổ để bàn đọc sách màu trắng phong cách Châu Âu, phía trên đột nhiên để ví tiền của mình và đồng hồ đeo tay, điện thoại di động, tiếp theo là một số tài liệu quản lý khách sạn, sau đó anh khiếp sợ ngồi dậy, chăn màu xanh dương chảy xuống, anh lại cảm giác kinh ngạc cúi đầu, nhìn trên người mình vẫn mặc áo sơ mi và quần tây ngày hôm qua, đang nằm ở trên chiếc giường nhỏ trải ga giường màu xanh dương, từng mùi thơm phái nữ quen thuộc dịu dàng bay ra...... Cả căn phòng, thiết kế rất nữ tính, vách tường màu xanh, bình sứ xanh cao một mét cũng cắm cây nguyệt quế hết sức đặc sắc, tủ treo quần áo phong cách Châu Âu, đường nét mềm mại giống như nữ chủ nhân của nó......

"Chuyện này......" Lâm Sở Nhai giật mình nói không ra lời, anh lại đau đầu muốn nứt, mặt nhăn lại, vươn tay vỗ mạnh đầu của mình, theo bản năng nghĩ lại hôm qua mình lái xe chạy rất nhiều nơi, cuối cùng vẫn tới chỗ Nhã Tuệ, sau đó mình ngồi ở trước cửa nhà người ta, uống nhiều rượu, tiếp tục uống... uống...... Trong lúc nhất thời trái tim anh chợt lạnh, trợn to hai mắt, nghĩ tới sau đó đã xảy ra chuyện gì???

Đang kinh sợ, điện thoại di động reo lên!

Lâm Sở Nhai cuồng loạn nắm điện thoại di động, là thư ký của mình gọi điện thoại tới, anh lập tức tiếp thông, đầu óc lại cảm thấy đau đớn hỗn loạn đáp: "Ừm!"

"A lô, Lâm Phó tổng!! Hôm nay không họp sao?" Giọng của Thư kí nhanh chóng truyền đến!

"Hủy bỏ, hủy bỏ!!" Lâm Sở Nhai lập tức cúp điện thoại, thuận tiện liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động, là chín giờ ba mươi phút rồi, anh lại cảm giác lúng túng mất mặt, thở dốc một hơi, lúc này mới để điện thoại di động xuống, nhanh chóng hốt hoảng mang đôi dép lê, căng thẳng kéo cửa đi ra, lập tức nghe được thanh âm bát đũa va chạm ở dưới lầu truyền đến, anh lập tức đi xuống cầu thang xoắn ốc, mới vừa đứng ở trong phòng khách, xoay người cũng đã kinh ngạc nhìn thấy Nhã Tuệ mặc quần áo thể thao màu hồng, dây khóa áo hơi kéo ra, tóc dài đen mượt qua vai rũ xuống bờ vai của cô, tóc hai bên dùng hai cái kẹp tóc màu trắng cố định, lộ ra đường nét khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô im lặng, dịu dàng bưng cháo gà đã nấu xong đặt trên bàn ăn, nghe được tiếng động xuống lầu, cô không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Sở Nhai......

Lâm Sở Nhai cũng đứng ở nơi phòng khách, người vẫn chưa rửa mặt, tóc rối bời, trên mặt vẫn lộ ra hốc hác chưa rửa sạch, cũng rất căng thẳng và lúng túng nhìn Nhã Tuệ, hết sức hết sức xin lỗi, gọi: "Nhã...... Nhã Tuệ......"

Vẻ mặt của Nhã Tuệ bình tĩnh không nhìn ra một chút ý tứ, chỉ là ánh mắt cũng hơi lộ ra một chút lúng túng, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên, hơi có chút bất đắc dĩ, dịu dàng nói: "Tỉnh rồi......"

"À......" Lâm Sở Nhai lại cảm thấy ngượng ngùng đáp, cảm giác mình thật sự mất mặt, uống rượu say rồi, nổi điên chạy đến nhà người ta, cuối cùng còn không biết gì, ngủ trong nhà người ta...... Anh hết sức khó xử, đứng đó khó ăn nói.

Nhã Tuệ cũng đứng ở bên cạnh bàn ăn, nhìn trên bàn để các món ăn sáng, hai mắt của cô hơi xoay tròn một lát, mới ngẩng đầu lên nhìn anh nói: "Anh đi rửa mặt trước một chút đi, bàn chải đánh răng và kem đánh răng, em đã đặt ở trong phòng rửa tay, còn có...... Lúc trước anh nghỉ ngơi ở chỗ này, thay bộ tây trang, em quên chưa có trả lại cho anh, đặt ở trên ghế bên giường, anh đi tắm đổi lại......"

Cô biết từ trước đến giờ Lâm Sở Nhai thích sạch sẽ, không có mặc bộ quần áo cùng một ngày.

Lâm Sở Nhai nhất thời căng thẳng ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ cũng im lặng xoay người, đi vào phòng bếp, lại chuẩn bị bưng trà sâm chưng xong......

Lâm Sở Nhai im lặng nhìn bóng lưng của cô một cái, chỉ đành phải nhanh chóng lên lầu, lại trở lại gian phòng, quả nhiên nhìn thấy trên ghế ngồi phong cách Châu Âu đặt một cái áo sơ mi trắng và quần tây màu xám tro, anh lập tức đi tới, cầm quần áo lên nhanh chóng đi vào phòng tắm, căng thẳng rửa mặt, lại nhanh chóng tắm gội, không đến bao lâu, Lâm Sở Nhai cũng đã thay quần áo sạch, hơi sấy khô tóc, lại rất gấp gáp đi ra khỏi phòng, chạy xuống......

Nhã Tuệ đang bưng chén súp đặt trên bàn ăn, thấy Lâm Sở Nhai đã rửa mặt, liền lạnh nhạt, dịu dàng nói: "Nhanh như vậy......"

"Ừm....." Lâm Sở Nhai lại rất gấp gáp nhìn cô, cười đáp lời.

"Ngồi đi...... Em chuẩn bị cho anh một chút canh giải rượu, uống xong, rồi ăn cơm......" Nhã Tuệ nói xong, mình đến ngồi đối diện trước bàn ăn màu trắng, dịu dàng vươn tay, cầm đũa lên đặt xuống ở trước mặt của Lâm Sở Nhai, lấy thêm một cái chén sứ màu xanh, múc một chén cháo gà bào ngư nóng hổi, đặt xuống ở trước mặt của anh...... Lâm Sở Nhai liếc cô, mới chậm rãi im lặng ngồi xuống, liếc mắt nhìn trên bàn ăn có bánh sandwich, thịt xông khói, pho mát, bánh ngọt chuối tiêu yến mạch, bánh trứng rau hẹ, bánh cuốn xúc xích Đức và điểm tâm sáng tinh xảo, trong lòng của anh ấm áp, nói: "Em...... Em còn nhớ rõ anh thích ăn món gì bữa sáng......"

Nhã Tuệ cũng múc cho mình một chén cháo, gắp một chén rau trộn dưa xanh bỏ vào trong miệng nhai nhẹ một chút, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Vừa mới tách ra mấy ngày, làm sao không nhớ rõ?"

Lâm Sở Nhai lập tức im lặng ngẩng đầu lên nhìn cô, những lời này nhắc nhở hai người đã chia tay, anh không dám nói nữa, chỉ nuốt cổ họng, vươn tay ngoan ngoãn bưng chén canh từng ngụm từng ngụm uống xong, đoán chừng cũng đói bụng, cả ngày hôm qua chưa ăn gì, anh lập tức cầm muỗng, múc cháo gà bào ngư mình thích ăn nhất..., vừa ăn vừa thật sự thích nói: "Ừm!!! Cháo này ăn ngon! Rất lâu không có ăn cháo ngọt như vậy! Thật thoải mái!"

Nhã Tuệ nghe nói như vậy, liền ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ anh ăn như hổ đói, hai mắt thoáng qua một chút nụ cười, nhưng ngay sau đó khôi phục bình thường, mình cũng ăn một chút cháo nói: “Thích thì ăn nhiều một chút...... Mới vừa đúng dịp tối hôm trước mua bào ngư để trong tủ lạnh không có làm, em cũng không thường xuyên có cơ hội làm món này......"

Lâm Sở Nhai ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, lại biết ơn mỉm cười, tiếp tục ăn cháo, vừa ăn vừa cầm đũa lên, gắp lên một phần nhỏ bánh sandwich bỏ vào trong miệng, lập tức cảm thấy mùi thơm nồng đậm, vị hết sức tốt, anh lại lộ ra một chút thỏa mãn, gắp lên một phần nhỏ ăn tiếp......

Nhã Tuệ sâu kín liếc mắt nhìn anh, mình cũng im lặng ăn điểm tâm......

Thời gian trôi qua một chút, hai người thật yên lặng, lúng túng ăn xong điểm tâm, Nhã Tuệ nhìn Lâm Sở Nhai ăn xong một chút cháo cuối cùng, liền có vẻ mấy phần khách sáo mỉm cười, đứng lên dọn dẹp bát đũa nói: "Được rồi...... Đã đến giờ rồi, hôm nay em còn phải cùng Khả Hinh đến ngâm suối nước nóng ở nông thôn, cũng không giữ anh...... Anh mau lên lầu cầm ví tiền, điện thoại di động, đừng làm mất. Quần áo có thể tạm thời để ở chỗ em, em giặt xong sẽ cho người đưa qua cho anh...... Không cần lo lắng......"

Lâm Sở Nhai ngồi ở trên bàn ăn, nhìn Nhã Tuệ bình tĩnh như vậy, tim của anh căng thẳng, không biết nên nói gì......

"Đi đi......" Nhã Tuệ cầm bát đũa xoay người, thúc giục.

".........." Mặc dù Lâm Sở Nhai có chút lúng túng và không nở, nhưng vẫn không thể làm gì khác hơn là đứng lên, im lặng xoay người, chậm rãi đi lên lầu......

Nhã Tuệ đứng ở trước tủ bếp, nghe âm thanh này, trong lòng của cô căng thẳng, mặc dù có mấy phần do dự, nhưng vẫn tiếp tục xả nước nóng rửa chén......

Trên lầu.

Lâm Sở Nhai đẩy cửa đi vào gian phòng, vừa cầm điện thoại di động và ví tiền bỏ vào túi quần, vừa nhìn một vòng xung quanh gian phòng, liền ngạc nhiên đi tới bên cửa, cao giọng gọi: "Nhã Tuệ......"

"Vâng......" Tiếng của Nhã Tuệ từ dưới lầu dịu dàng truyền đến.

"Tây trang của anh đặt ở chỗ nào?" Lâm Sở Nhai nghĩ tới đi ra cửa phải trở về khách sạn, tùy tiện như vậy không tốt.

"Đợi một chút...!" Nhã Tuệ nói xong, liền dùng nước nóng rửa tay trước, lúc này mới xoay người hơi đi nhanh lên lầu, đi vào gian phòng của mình, nhìn anh một cái, lúc này mới xoay người đi về phía tủ treo quần áo phong cách Châu Âu của mình, dịu dàng mở ra, từ không gian cao lớn trong quần áo đầy màu sắc, rút ra một tây trang màu xám tro kiểu nam đã ủi thẳng, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay, mặt hơi nhìn vào trong, muốn tìm ra cà vạt tơ tằm màu xanh dương đậm đã ủi xong......

Lâm Sở Nhai im lặng đứng trong phòng, nhìn Nhã Tuệ rất dịu dàng đứng ở trong tủ treo quần áo, tìm quần áo cho mình, bóng lưng kia hết sức dịu dàng, vóc người xinh đẹp cân đối, vòng eo khít khao, cổ áo trễ xuống, rõ ràng nhìn thấy cái cổ rất trắng nõn phơi bày đẹp mắt...... Anh nặng nề thở hổn hển, nhìn thật lâu thật lâu, rốt cuộc không nhịn được đi tới, lập tức từ phía sau của cô, ôm chặt thân thể của cô, cúi mặt chôn ở cổ của cô, kích động gọi: "Nhã Tuệ!!"

Nhã Tuệ dừng lại động tác, đứng ở trước tủ treo quần áo, cảm thụ Lâm Sở Nhai nóng bỏng, kích động ôm lấy, hơi giật mình......

"Cho anh thêm một cơ hội! Anh thật sự không muốn mất em! Anh sẽ rất cố gắng, rất cố gắng làm tốt mỗi một ngày! Cầu xin em!" Lâm Sở Nhai lại ôm chặt Nhã Tuệ, cúi xuống hít mạnh mù thơm từ thân thể cô tản ra, mặt không nhịn được lại cúi ở trên cổ của cô, đau lòng, không nở, hôn kín xuống, đôi tay lại buộc chặt, ôm chặt hông của cô, không nhịn được vuốt nhẹ, rất cuồng nhiệt và kích động nói: "Anh cầu xin em! Cho anh một cơ hội! Tất cả mọi chuyện trước kia đều do lỗi của anh! Anh nhận lỗi!"

Nhã Tuệ nghe nói như vậy, trên mặt không nhịn được lộ ra một chút nụ cười bất đắt dĩ, nhẹ nhàng đặt tây trang bỏ vào trong tủ treo quần áo, mới chậm rãi ở trong ngực anh xoay người, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ anh căng thẳng và kích động, do dự chút, mới hờn dỗi mỉm cười, nói: "Anh có lỗi cái gì?"

"Anh....." Lâm Sở Nhai lập tức ôm chặt thân thể của cô, nhớ lại mình cùng cô lui tới, lập tức không biết nói thế nào......

Hai mắt Nhã Tuệ lại lộ ra một chút dịu dàng, sau khi dừng lại một lát, mới phát hiện ra trái tim mình đập thình thịch, mặt hơi ửng hồng và xấu hổ cúi đầu, nói: "Không nên không có việc gì liền nhận lỗi, như vậy sẽ làm hư người. Em và anh chia tay, chuyện này không phải lỗi của anh...... Là vấn đề của em, em không có cảm giác an toàn, thật ra không phải không có lòng tin đối với anh, mà là em không có lòng tin đối với chính mình...... Trong khoảng thời gian này, em cũng đang kiểm điểm lại bản thân..... Em đang suy nghĩ, nếu em tự tin thêm một chút, có lẽ em yêu người nào, cũng không sợ bị đối phương vứt bỏ...... Tất cả, đều là vấn đề của em..... Anh...... Vẫn luôn không tệ...... Đối với em cũng rất tốt......"

Trái tim Lâm Sở Nhai giống như lập tức bị đánh trúng, thật giống như tìm được một tia hi vọng, nhưng lại không dám tin tưởng, anh lập tức nâng mặt của Nhã Tuệ, vừa lộ vẻ căng thẳng và kích động, vừa không dám hưng phấn...... Nhất là nhìn chăm chú ánh mắt lộ ra dịu dàng và xấu hổ, mình cũng sắp khóc, gấp gáp và không thể tin nổi, nói: "Ý của em là...... Ý của em là......"

Nhã Tuệ nghe lời nói ngây ngô này, không nhịn được cười, vươn tay đánh mạnh bờ vai của anh một cái, mới nói: "Anh phải sửa cái tật uống rượu một chút! Uống rượu say cái gì cũng không biết! Tối hôm qua...... Tối hôm qua...... Anh cũng ôm người ta ngủ chung! Vẫn không biết như thế!"

Trái tim Lâm Sở Nhai sắp nứt ra, kích động đến không nhịn được bật cười, lại ôm chặt hông của cô, cúi xuống nhìn cô kêu lên: "Anh..... tối hôm qua...... anh ôm em ngủ chung?"

Trái tim của Nhã Tuệ càng đập thình thịch và ngọt ngào, tựa vào trong ngực của anh, không nhịn được xấu hổ, cười nói: “Nếu không thì có thể thế nào? Cũng không thể ném một quỷ say ở trong một căn phòng...... Anh thật sự cho rằng em vừa vặn mua bào ngư để trong tủ lạnh!? Đó là sáng sớm em một mình đi chợ hải sản mua...... người không có lương tâm...... Uống rượu say cái gì cũng quên...... Ngay cả hôn người ta cũng không nhớ! Làm cho em sáng sớm dậy lúng túng, là nên nói với anh, hay không nói với anh đây......"

Cô nói xong lời cuối cùng, dịu dàng gần như mềm nhũn trái tim người!

Lâm Sở Nhai kích động đến trái tim cũng sắp tiêu mất, lại ôm chặt thân thể mềm mại của cô, nuốt cổ họng khô khốc, hỏi tiếp: "Tối hôm qua anh hôn em sao? Anh có thể đáng chết không nhớ rõ?"

Nhã Tuệ không nhịn được ngẩng đầu lên, khẽ mím môi môi, xấu hổ mỉm cười.

Lâm Sở Nhai nhìn dáng vẻ cô mềm mại như vậy, lại kích động mỉm cười, lập tức vô cùng xúc động nói: "Thật xin lỗi! Anh lại có thật quên mất! Anh..... Anh..... Anh muốn bù đắp một lần...... Có thể không?"

Nhã Tuệ nghe nói như vậy, hai tròng mắt lại hờn dỗi xoay chuyển một chút, mới loại dịu dàng ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Sở Nhai rất căng thẳng, cũng chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng ôm cổ của anh, nghiêng mặt của mình tới trước, gần như gần sát mặt của anh, môi ngọt khẽ nhúc nhích dừng ở bên miệng của anh, nói tiếp: "Thật xin lỗi, Sở Nhai..... Trong khoảng thời gian này để cho anh lo lắng vì em, sau này em sẽ làm bạn gái của anh tốt hơn, đối với Khả Hinh, em sẽ rất thương..... Đối với anh..... Em sẽ rất yêu......"

Hai tròng mắt Lâm Sở Nhai không nhịn được đỏ bừng, lập tức ôm chặt eo nhỏ của cô, cúi xuống hôn lên môi ngọt của cô, nhanh chóng nghiêng mặt thoát ra đầu lưỡi của mình, quấn lấy đầu lưỡi cô hơi lộ ra ngượng ngùng, càng không ngừng mút lấy......

"Ưmh......" Nhã Tuệ bị Lâm Sở Nhai rất bá đạo và hôn cuồng nhiệt, lỗ tai cũng cảm giác nóng lên, thân thể không nhịn được mềm nhũn, đôi tay từ cổ rũ xuống, dừng ở nơi lồng ngực của anh, vừa đón nhận nụ hôn của anh, vừa dịu dàng mút đầu lưỡi của anh, mặc cho cảm giác ngọt ngào xông vào trái tim, bỏ ra tất cả đều không oán không hối!

"Nhã Tuệ......" Lâm Sở Nhai nặng nề thở gấp gọi cô một tiếng, lại hôn lênmôi ngọt của cô, kịch liệt quấn lấy cô, đôi tay ở sau vai cô không nhịn được xoa nhẹ, thậm chí đưa về phía trước xoa nhẹ bầu ngực thật đầy đặn của cô, đang hút mút đầu lưỡi của cô, người đã không kịp chờ đợi, ôm cô trong ngực, muốn đi tới giường......

"Này...... Anh làm gì thế?" Nhã Tuệ đỏ mặt xấu hổ ngăn anh lại, nói: "Chúng ta sẽ lên đường ngay...... Không có thời gian......"

"Không có thời gian cũng nhịn một chút thời gian!!" Lâm Sở Nhai không nói hai lời, liền ôm ngang Nhã Tuệ đi tới trên giường, lập tức đè chặt thân thể của cô, tháo mắt kính của mình, lại cuồng nhiệt hôn môi ngọt của cô, tay nhanh chóng kéo dây khóa áo của cô xuống, lại dò vào trong áo lót trắng của cô, vỗ về trêu chọc bộ ngực đầy đặn của cô ở bên trong áo, ngón tay đã nhanh chóng bóp lấy đốm nhỏ màu hồng......

"A............" Nhã Tuệ lập tức cảm giác thân thể của mình nhanh chóng chìm xuống, hơi nuốt cổ họng khô cạn, nhắm mắt lại hưởng thụ kích tình như vậy.

Lâm Sở Nhai lại nhanh chóng kéo rèm cửa sổ màu xanh đen xuống, cả căn phòng có chút mờ mờ, anh mới vội vã cởi bỏ áo khoác của Nhã Tuệ, vừa hôn môi ngọt của cô, cũng vừa bắt đầu cởi bỏ nút dây lưng bên hông của mình......

Nhã Tuệ nghe tiếng kim loại tiếng vang lên, lập tức mở mắt, lập tức có chút căng thẳng ngăn cản anh nói: "Này! Chúng ta chẳng có chuẩn bị gì cả...... Không được...... Chẳng may...... Chẳng may...... Có cái đó làm thế nào?"

"Cái đó là gì?" Lâm Sở Nhai thở dốc, lại hôn lên cổ của cô, tay đã bắt đầu cởi bỏ cúc áo sơ mi của mình......

"Là...... Là..... Tránh thai......" Mặt của Nhã Tuệ mắc cở đỏ bừng!

"Tránh cái gì? Mang thai gả cho anh, ngày mai em gả cho anh, em hẳn phải sinh con cho anh...... Vợ......" Lâm Sở Nhai nói xong, lại muốn cúi xuống hôn cô......

Nhã Tuệ lại đẩy anh ra, có vẻ mấy phần mất mát hờn dỗi nói: "Như vậy coi như anh cầu hôn sao?"

Cả người Lâm Sở Nhai cũng bị kịch liệt bốc cháy, nuốt cổ họng, mới đưa hai tay ra bưng mặt của cô, hôn mạnh trên môi của cô, mới cam kết nói: "Bảo bối! Tin tưởng anh, em muốn cái gì anh cũng sẽ thỏa mãn em! Chỉ là hôm nay, vào lúc này, em nghe lời anh trước, Hả? Trong khoảng thời gian này, anh cũng nhớ em muốn chết! Anh cũng nghẹn sắp điên rồi!"

Anh nói xong, lại muốn cúi xuống hôn cô......

Nhã Tuệ hơi động lòng, lại cùng anh kịch liệt cuồng nhiệt hôn đến mấy lần, nghe câu bị nghẹn sắp điên rồi, liền khẩn cấp mềm mỏng hỏi: "Anh còn dám nói như vậy!! Ngày đó anh còn dắt cô gái rất nóng bỏng! Nói! Các người có xảy ra gì không?"

"À? Lúc nào?" Lâm Sở Nhai lập tức cởi bỏ áo sơ mi của mình, cởi trần nửa người trên to lớn đè ở trên người của cô, nhanh chóng muốn xoa nắn bộ ngực......

"Chính là cô gái ở cửa nhà anh?" Lúc này Nhã Tuệ mới gom hết tính sổ!

Lâm Sở Nhai mở to mắt, ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút, mới bừng tỉnh hiểu ra nói: "Em nói con bé mười mấy tuổi đó hả?"

"Ừm!" Nhã Tuệ lại mềm nhũn đáp!

"Ôi chao!" Lâm Sở Nhai cảm thấy bất đắc dĩ gọi: "Vợ ơi! Con bé là em gái của anh, em gái ruột, tên Ngôn Ngôn!! Không phải anh đã nói với em rồi sao, nó đang du học ở Nhật Bản, trong khoảng thời gian này mới trở về! Sau đó anh nhấn mạnh quan hệ của anh và em, nó vẫn ầm ĩ muốn gặp em!"

"À? Thật sao......" Nhã Tuệ thật căng thẳng nhớ tới cô nhỏ đó, lúng túng gấp gáp suy nghĩ, ngày đó mình biểu hiện có tốt hay không......

"Thật......" Lâm Sở Nhai lại nâng chặt mặt của cô, dịu dàng hôn chặt môi ngọt của cô, vô cùng xúc động, thật khẳng định nói: "Anh yêu em, Nhã Tuệ...... Ngoài em ra, đời này anh cũng không muốn cưới ai, nếu như em không cần anh.... anh sẽ sống độc thân! Độc thân cả đời đến chết! Hôm nay cho anh..... Hả? Anh yêu em...... Nhã Tuệ...... Anh rất muốn em......"

Phốc!

Nhã Tuệ không nhịn được cười, mặt lại lộ ra ửng hồng, khẽ cắn môi dưới, không nói chuyện nữa......(H)