Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 278: Dưa chuột




Đường Khả Hinh có chút mất hồn cầm thanh sắt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, xắn ống tay áo, nhận lấy thanh sắt, đi vào phòng tắm nho nhỏ màu hồng, liếc mắt nhìn tinh dầu tắm và khăn lông treo phía trên, mới ngồi xổm trên sàn, cầm thanh sắt đưa về phía đường cống đọng nước, quan sát một chút, mới cầm thanh sắt chọc nhẹ xuống một cái. . . Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa phòng tắm nhìn Tưởng Thiên Lỗi ngồi xổm trên sàn, bộ dáng vẫn rất phong độ và quý phái, cô không nhịn được hỏi: “Tại sao anh phải tới đây?”

Theo thói quen, lúc Tưởng Thiên Lỗi làm việc rất chăm chú, cũng không lên tiếng, chỉ nhắm chỗ mềm nhất, không ngừng chọc xuống.

Đường Khả Hinh lại nhìn nửa khuôn mặt của anh, cứ có cảm giác anh không giống ngày thường, nhưng lại nói không ra nguyên nhân, chỉ đưa mắt nhìn anh đang ra sức chọc vào cống thoát nước, chọc thật lâu, mới có cảm giác hơi thông, anh mới hỏi: “Rốt cuộc cô nhét thứ gì xuống dưới? Tại sao nhét cứng như vậy?”

“Không có!” Đường Khả Hinh ngạc nhiên ngồi xổm xuống, nhìn cái lổ nhỏ, nói: “Bình thường chúng tôi gội đầu, ngay cả tóc cũng nhặt lên.”

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái.

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt của anh, lập tức cau mày, cất cao giọng, nói: “Anh không tin tôi sao? Thật mà!”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, tiếp tục chọc vào cống thoát nước.

Ở khoảng cách gần, Đường Khả Hinh nhìn anh, cảm thấy người này rất ôn hòa nhưng bộ dáng vẫn là Tổng Giám đốc ở trên cao, cô không nhịn được mỉm cười.

Tưởng Thiên Lỗi dùng sức chọc xuống, rốt cuộc cảm giác thanh sắt nới lỏng, toàn bộ nước bên chân ào ào chảy xuống.

“A! ! Thông rồi!” Đường Khả Hinh vui vẻ cười lên.

Tưởng Thiên Lỗi cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng lên, đưa thanh sắt cho Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhận lấy.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng đứng ở trước bồn rửa tay trong phòng tắm, lấy nước, rửa tay.

Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, ngây ngốc nhìn bóng lưng của anh, hết sức to lớn cao ngạo và hấp dẫn, lộ ra một cảm giác thần bí, an toàn, khó trách Nhã Tuệ nói, nhà chúng ta không thiếu cái gì cả, chỉ thiếu đàn ông thông cống nước, thay bóng đèn, nhấc bình gas cho chúng ta…. . . . . . Cô nghĩ tới đây, trên mặt hiện lên một chút nụ cười kì lạ.

Có lẽ Tưởng Thiên Lỗi cảm nhận được nụ cười của Đường Khả Hinh, động tác trong tay ngừng lại, quay đầu nhìn về phía cô.

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, lập tức cúi đầu.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng, không nhịn được cười, hơi đứng thẳng người, nhìn về phía Đường Khả Hinh, âm thanh nhàn nhạt hỏi: “Khăn tay đâu?”

Giọng nói như ra lệnh.

“Ồ! Ở chỗ này!” Đường Khả Hinh đành phải đi vào phòng tắm nhỏ hẹp, kéo khăn lông, đưa về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn cô, vừa nhận lấy khăn lông, anh nhẹ nhàng lau đôi tay thon dài hết sức đẹp mắt.

Đường Khả Hinh im lặng, cúi đầu, cảm thấy động tác nhỏ của anh ở trước mặt của mình không ngừng thay đổi, có một chút âm thanh thần bí và kì lạ làm cho lòng mình xúc động, giống như từng cơn sóng ấm áp.

Tưởng Thiên Lỗi lau tay xong, cúi xuống nhìn Khả Hinh, đưa khăn tay cho cô.

Đường Khả Hinh lập tức nhận lấy, đi lên trước, giắt lên thanh thép bên tường, quay đầu, anh đã đi ra ngoài, cô cũng im lặng đi ra ngoài, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, một người cao lớn như vậy lại một lần nữa đứng ở trong phòng khách của mình, nhìn xung quanh một cái, mới quay đầu, nhìn về phía cô chậm rãi hỏi: “Ăn cơm trưa rồi sao?”

Giọng nói này như có một chút ra lệnh.

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn hai tròng mắt thâm thúy của Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Không có. . . . . . Không có. . . . . . Chưa ăn . . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, liền gật đầu một cái, nói: “Tôi cũng chưa ăn.”

“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh đáp lời, đầu óc đình trệ trong chốc lát, hơi nhắc nhở, nhìn bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi như muốn ở nhà mình, cô có chút kinh ngạc hỏi: “Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh muốn ăn cơm trưa sao?”

Cô không có hỏi anh muốn ăn ở chỗ này không.

“Trong nhà có món gì?” Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi.

Đường Khả Hinh trừng mắt, đưa lên tay, ngón tay nhẹ nhàng chỉ về phía phòng bếp, nói: “Có khoai tây, cà chua, à. . . . . . Có thịt bò, còn có. . . . . . Một chút xíu đậu hũ, nhưng là ngày hôm qua.”

“Ừ, tùy tiện ăn một chút thôi.” Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp đi vào phòng bếp, từ trong tủ lạnh cầm một chai nước suối, mở nắp uống một hớp, mới đi ra ngoài, nói.

“A. . . . . . Được rồi. . . . . . Nhưng. . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn cảm thấy có chút lo sợ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Anh chắc chắn. . . . . . Vợ chưa cưới của anh sẽ không tới chứ? Như vậy, tôi sẽ không sống lâu.”

Tưởng Thiên Lỗi nhịn cười, nhìn cô, uống một hớp nước suối, mới nói: “Trừ khi cô ấy cũng nhớ cô, nếu không, cô ấy cũng sẽ không tới . . . . . .”

Mặt của Đường Khả Hinh lại đỏ lên, nhìn về phía anh.

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi khôi phục lại nét thâm trầm, nhưng hai mắt thoáng qua ánh sáng làm cho người ta đỏ mặt tim đập nhanh, Khả Hinh lập tức cúi đầu, thở nhẹ một hơi, mới nói: “Vậy. . . . . . Vậy anh ngồi một chút. . . . . . cả người tôi đều ướt, thay bộ quần áo rồi đi nấu cơm.”

“Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi quay đầu đi, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười, ngồi ở trên ghế sa lon, cầm sách rượu đỏ của cô, lật xem.

Đường Khả Hinh nhanh chóng tắm xong, sau đó mặc T-shirt màu đen, váy ngắn màu trắng, chân trần đi ra, nhìn anh vẫn còn đang lật xem sách rượu đỏ của mình, cô liền vội vàng đi vào phòng bếp, bật lửa, đặt nồi lên, đầu tiên rán hai trứng gà cho vàng ươm, lập tức châm nước vào, cắt gừng thành sợi rải vào, sau đó bỏ từng múi cà chua đã cắt vào nồi, đậy nắp, lại chuyển người qua, muốn cắt thịt bò, cả người Tưởng Thiên Lỗi ngăn ở trước mặt của mình, hai mắt nóng rực đang nhìn mình. . . . . .

“Mẹ ơi! !” Đường Khả Hinh còn cầm con dao trong tay, trong lúc nhất thời giơ lên, hô to một tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi nhăn mày, thân thể ngửa ra sau, nhìn về phía cô nói: “Cô làm gì vậy?”

“Anh làm tôi sợ muốn chết! !” Đường Khả Hinh chặn ngực, thở phì phò nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Tại sao anh đi vào cũng không lên tiếng chứ ?”

“. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.

Đường Khả Hinh lại cau mày nhìn anh một cái, mới nói: “Nể mặt anh thông cống thoát nước cho nhà tôi, tạm thời bỏ qua cho anh!”

Cô nói xong, cũng đã để dao xuống, xoay người, từ trong tủ lạnh lấy ra một trái dưa chuột, cầm cái khay rửa rau, rửa sạch sẽ, đặt lên tấm thớt nấu chay, cầm một con dao khác, giống như đao thần cộc cộc cộc cắt lát dưa chuột, một ngón tay thon dài đẹp mắt cầm một lát dưa chuột, cô sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi đứng ở sau lưng mình, bỏ dưa chuột vào trong miệng, tao nhã nhai.

“Ăn ngon không?” Đường Khả Hinh nhìn anh, khẽ mỉm cười hỏi.

“Tạm được, đây là loại không có thuốc trừ sâu, cũng không có thuốc kháng sinh. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đến gần thêm sau lưng Đường Khả Hinh, vươn tay lấy thêm một lát dưa chuột khác, bỏ vào trong miệng, tâm trạng có chút vui vẻ nở nụ cười.

Tròng mắt của Đường Khả Hinh nheo lại, nhìn về phía người này, phát hiện có chút vui vẻ, thử dò xét cười nói: “Anh. . . . . . Sẽ không phải . . . . . Thích dưa chuột chứ?”

Tưởng Thiên Lỗi nhịn cười, nhìn cô, cũng không lên tiếng, chỉ là dưa chuột này nhai có mùi vị rất ngon miệng.

“Phốc!” Đường Khả Hinh lập tức xoay người, cười nói: “Một người đàn ông lại thích ăn dưa chuột. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được cười, cau mày, nghiêng người tựa vào trước cửa tủ lạnh, nhìn cô nói: “Tại sao một người đàn ông không thể ăn dưa chuột?”

Không biết vì sao, Đường Khả Hinh cảm thấy chuyện này buồn cười, vừa cắt vừa cười, ban đầu còn có thể nhịn được, đến cuối cùng thật sự không nhịn được, ngẩng đầu lên, cười to ha ha ha: “Có thể thích ăn dưa chuột!”

Thật ra vô luận là vẻ ngoài hay nội tâm, Tưởng Thiên Lỗi đều là người hết sức tao nhã, cũng không hiểu lời này của Đường Khả Hinh, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, không nói nên lời, nhìn về phía cô, nói: “Đi theo Trang Hạo Nhiên, học hư như vậy!”

“Nào có!” Đường Khả Hinh lấy thêm một trái dưa chuột cắt lát, xoay người, đưa tới trên môi anh, cười nói: “Ăn đi, ăn đi!”

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên có chút hận nụ cười của cô, đột nhiên nắm chặt cổ tay của cô, cúi xuống, cắn dưa chuột và ngón tay cô.

“A . . . . . .” Đường Khả Hinh kêu to: “Đau!”

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng nữa, chỉ nín cười xoay người, cũng không có đi về phía phòng khách, mà đi vào gian phòng ngủ.

Đường Khả Hinh trừng mắt bóng lưng của anh, cầm con dao, như Đao Thần, chém vào tấm thớt một cái, đứng lên, đau lòng nhìn ngón trỏ của mình đã phồng đỏ lên, cô hừ một tiếng, trong lòng không biết vì sao lại ngọt ngào, chớp mắt một cái, liền xoay người tiếp tục cắt dưa chuột, lấy tỏi băm, dầu vừng, nước tương, ớt đỏ, muối, đường, nhanh chóng trộn đều! Sau khi trộn xong, lấy cái mâm màu trắng cầm đĩa gỏi dưa chuột đặt vào trong mâm, lại xoay người, từ trong tủ lạnh cầm thịt bò, dùng dao đập mấy cái, rồi nhanh chóng cắt thành từng miếng, nhúng vào bột, trộn vài cái, để qua một bên, cầm tô múc canh cà chua . . . . . .

Vẫn bận rộn như vậy cho đến khi nghe được dưới lầu, học sinh tiểu học học tiếng anh thì cô đã đem ớt xanh xào thịt bò, gỏi dưa chuột, canh cà chua trứng, khoai tây dồn thịt gà, đậu hũ ớt đỏ, toàn bộ đặt lên mâm, bưng ra trên bàn cơm ở phòng khách, lúc này mới phát hiện ra trong phòng khách không ai, cô sững sờ, cho rằng anh đã đi, cảm thấy hơi mất mát, nhưng cảm nhận trong căn phòng nhỏ vẫn truyền đến một loại tình cảm nồng đậm, theo bản năng cô liền xoay người, vén nhẹ rèm che nhìn vào bên trong, Tưởng Thiên Lỗi nửa nằm tại trên giường của mình, hai chân thon dài hơi gấp lại, tay đặt nhẹ ở trên trán, đang nhắm mắt ngủ.

Ngày hôm qua anh không có ngủ sao?

Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên, nhẹ nhàng đi vào phòng, mượn ánh sáng xuyên qua cửa sổ bên cạnh, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nhắm mắt ngủ, lồng ngực phập phồng rất nhịp nhàng, đoán chừng là mệt mỏi, cô suy nghĩ một chút, liền im lặng nhẹ nhàng tiến lên, kéo người của anh qua, cầm cái chăn màu hồng xếp xong, muốn đắp lên trên người của anh, không ngờ mới vừa đắp nhẹ lên trên ngực của anh, lại cảm thấy một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt cổ tay của mình, mặt của cô đỏ lên, đã thấy Tưởng Thiên Lỗi mở mắt, đang nhìn mình chằm chằm.

“A. . . . . .” Đường Khả Hinh giật mình, thật căng thẳng cúi người nhìn anh.