Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 292: Mẹ ghẻ




Phòng họp.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc, nghe Quản lý trang trại nho ở Tây Ban Nha báo cáo mùa thu hoạch nho năm nay nhiều hơn so với năm trước, bởi vì tháng năm, tháng sáu năm nay, nước mưa đầy đủ, cho nên sau khi chuyên gia chưng cất rượu trải qua cuộc họp quyết định đề xuất một loạt giống muốn sản xuất năm nay, còn có giống hỗn hợp, cùng báo lên. . . . . . Anh yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nghe ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan hơi yếu ớt, cũng không quan tâm.

Lâm Sở Nhai ngồi ở kế dưới anh, cũng nghe tiếng ho khan như thế, liền lại gần Tô Lạc Hoành nói khẽ: “Tại sao tôi cảm giác Khả Hinh đang bị bệnh? Nhìn sắc mặt có chút không đúng.”

“Dường như là thế. . . . . .” Tô Lạc Hoành cũng nói.

“Lòng dạ người này quá độc ác!” Tào Anh Kiệt tức giận nói khẽ.

Lâm Sở Nhai nghe vậy cũng không lên tiếng, ho nhẹ mấy cái, tiếp tục họp.

Đây chỉ là một cuộc họp nhỏ, trong một tiếng đồng hồ liền kết thúc.

“Mọi người cực khổ” Trang Hạo Nhiên mới vừa chỉ đạo hủy bỏ kế hoạch thu mua hai trang trại nho ở Bordeaux Pháp, liền đứng lên, xoay người đi ra ngoài.

Lâm Sở Nhai cũng im lặng nhìn về phía người này, nói khẽ: “Người này thế nào? Tại sao không thừa cơ hội này, thu mua hai trang trại nho này, đây là một cơ hội tốt hiếm có! Đúng là trang trại kia đã nổi tiếng trăm năm ?”

Tô Lạc Hoành cũng không hiểu, nhưng vẫn phải đứng lên, đi ra ngoài.

Cửa lớn phòng họp mở ra.

Đường Khả Hinh vội vàng đi lên trước, nghiêng người nhìn bên trong.

Quả nhiên Trang Hạo Nhiên lạnh lùng mà đi ra ngoài, đi về phía cửa thang máy, cô vội vàng bước đi theo, cũng không nói lời nào.

Tiêu Đồng nhìn cô một cái, liền vội vàng đi trước, đi về phía trước cửa thang máy, đè xuống nút mở cửa.

Trang Hạo Nhiên bước nhanh vào thang máy, Đường Khả Hinh cũng nhanh chóng tiến vào, Tiêu Đồng và Lâm Sở Nhai đứng ở trước cửa thang máy, nhìn hai người bọn họ, không dám tiến vào trong, nhẹ nhàng đè xuống nút đóng cửa.

Cửa thang máy nhẹ nhàng đóng lại.

Không gian thu hẹp này, nhất thời ngột ngạt.

Đường Khả Hinh xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên hôm nay mặc tây trang đen, áo sơ mi đen, phong cách cuồng dã, thời thượng, rất đẹp trai. . . . . . Cô cố nhịn đầu choáng váng, khẽ mím môi, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, cười có chút yếu ớt, có chút đáng yêu, giống như nói nhỏ. . . . . .”Đi họp vẫn thuận lợi chứ? Tổng Giám đốc. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên quay đầu đi, không để ý cô.

Đường Khả Hinh không có miễn cưỡng anh nói chuyện, chỉ thở mạnh một hơi, đứng ở bên cạnh anh, im lặng không lên tiếng.

Thang máy nhanh chóng chạy lên trên, cho đến tầng lầu Tổng Giám đốc, cửa thang máy mở ra!

Trang Hạo Nhiên bước nhanh đi ra ngoài, căn dặn Tiêu Đồng đi ra từ một thang máy khác nói: “Cho tôi một ly cà phê!”

“Tôi đi!” Đường Khả Hinh không nói hai lời, bước thoáng qua bên cạnh Trang Hạo Nhiên, đi nhanh vào phòng nghỉ ngơi nhân viên!

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng không để ý tới cô, mình đi vào Phòng làm việc Tổng Giám đốc, phịch một tiếng đóng cửa lại.

Tiêu Đồng đứng ở chỗ trống khu hành chánh, bất đắc dĩ nhìn phòng nghỉ ngơi bên trái, nhìn Phòng làm việc Tổng Giám đốc bên phải, thở dài một cái, quay đầu về phía bọn Lâm Sở Nhai muốn cầu cứu, nhưng bọn họ đã không biết chết ở nơi nào, cô lại gào khóc một tiếng, đi vào phòng nghỉ ngơi.

Đường Khả Hinh nhanh chóng cầm tách cà phê, dùng muỗng nhỏ màu bạc, múc hai muỗng bột cà phê, vài giọt sữa tươi, vài giọt nước táo, cầm một khối đường cát trắng bỏ vào trong tách, mới rót nước nóng, cầm muỗng nhỏ khuấy vài cái theo hướng kim đồng hồ, cúi xuống ngửi mùi thơm, mới khẽ mỉm cười, đem tách cà phê đặt ở trong khay, vừa muốn xoay người bưng đi ra, lại thấy Tiêu Đồng bất đắc dĩ đứng ở cửa nhìn mình, cô hơi đau lòng, không nở đưa cái khay cho Tiêu Đồng. . . . . .

“Đưa cho tôi. . . . . .” Tiêu Đồng bất đắc dĩ vươn tay, nhẹ nhàng nắm cái khay, nói: “Cô phải cố gắng lên. . . . . . Khi nào cô trở lại lần nữa, tôi để cho cô pha coffee cho anh ấy uống mỗi ngày.”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, trong lòng có chút chua xót, có chút không nở buông tay ra.

Tiêu Đồng nhanh chóng cầm khay đi ra ngoài, đi vào Phòng làm việc Tổng Giám đốc.

Rốt cuộc Đường Khả Hinh im lặng đi ra, đứng ở trước cửa phòng làm việc, rất trung thành chờ đợi.

Đồng nghiệp phòng Hành chánh, bọn họ cũng thò đầu ra nhìn về phía Đường Khả Hinh, ban đầu còn chê cười cô bé này ngớ ngẩn, nhưng bây giờ, bọn họ cũng im lặng, thậm chí có chút ngưỡng mộ cô bé này đủ kiên cường dũng cảm.

Tiêu Đồng cầm khay đi ra, nhìn Đường Khả Hinh một cái.

Đường Khả Hinh vội vàng nhìn về phía cô, hỏi: “Tổng Giám đốc thích uống cà phê tôi pha không ?”

Mặt của Tiêu Đồng không lộ vẻ gì nhìn cô.

Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt lạnh.

Giống như một tiếng cười nhỏ, Tiêu Đồng cười bất đắc dĩ, nhìn về phía cô có chút an ủi nói: “Uống rồi. Nhìn sắc mặt anh ấy, giống như có chút hài lòng.”

Đường Khả Hinh nghe thế, rốt cuộc mỉm cười, nước mắt lưng tròng.

“Được rồi, được rồi. Đừng khóc. Cô trở về trước đi. . . . . . Hôm nay cô cũng mệt mỏi rồi, ngày mai trở lại. . . . . . Được không?” Tiêu Đồng dụ dỗ cô.

Đường Khả Hinh lập tức lắc đầu một cái, giống như con chó nhỏ đáng thương bị người vứt bỏ nhìn Tiêu Đồng.

“Trời ạ!” Tiêu Đồng thật muốn quát to một tiếng, cảm giác rất buồn bực, rất ngột ngạt bỏ rơi cái khay, đi khỏi.

***

Phòng làm việc Phó Tổng Giám đốc.

“Ầm! !” Tào Anh Kiệt lập tức vỗ bàn một cái, nhìn về phía bọn Lâm Sở Nhai tức giận nói: “Lão đại thật quá mức! Trước kia anh ấy luôn thương tiếc cô gái chân yếu tay mềm! Bây giờ là thế nào? Điên hả? !”

Lâm Sở Nhai bất đắc dĩ nhìn về phía Tào Anh Kiệt nói: “Cậu tức giận có lợi ích gì? Có bản lãnh, cậu đi chơi đấu vật với anh ấy đi? Cậu không phải không biết rõ tính tình của anh ấy, chuyện đã quyết định, rất khó thay đổi.”

“Vậy tại sao?” Tào Anh Kiệt tức giận nói: “Tôi muốn theo đuổi Mạn Hồng, ngay cả cuộc họp lớn như vậy cũng vắng mặt, anh ấy cũng không có nói gì!”

“Cậu làm sao giống nhau được?” Lâm Sở Nhai bật cười nói: “Cậu đã thành công! Cô ấy còn chưa có ra hồn, phải dạy dỗ!”

Tào Anh Kiệt nghe ra lời của Lâm Sở Nhai có ẩn ý khác, ngay lập tức rất nóng nảy tiến lên, ôm một tia hi vọng nói: “Ý của anh là thật ra lão đại vì dạy dỗ Khả Hinh, mới như vậy?”

“Cái này tôi không biết! Bởi vì cho dù anh ấy muốn dạy dỗ, cũng sẽ không tức giận lớn như vậy! Tôi xem bộ dáng của anh ấy, giống như là làm thật!” Lâm Sở Nhai nói.

Tô Lạc Hoành thật sự tiếc nuối nói: “Một đứa bé thật tốt, tôi thật thích, ít nhất có tình hơn so với Tiêu Đồng, bình thường gọi cô ấy pha coffee, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, Khả Hinh không giống vậy, anh muốn cái gì cô ấy chuẩn bị cho anh cái đó, còn làm nhiều món ăn ngon cho anh, thật là đáng yêu biết bao nhiêu !”

“Vậy là sao!” Lâm Sở Nhai cũng tức giận nói xong, liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn ngồi ở một bên không lên tiếng, anh đột nhiên hỏi: “Này! Anh có ý kiến gì không?”

Ngược lại Lãnh Mặc Hàn rất thoải mái, kể từ sau khi con gián đi khỏi nhà, anh cảm giác cuộc sống tự do, nói: “Chuyện gì cũng có một ngoại lệ, suy nghĩ của lão đại, mọi người có thể đoán được rồi, các cậu chịu trách nhiệm phía lão đại. Chúng ta tìm cách giúp Đường Khả Hinh là được rồi. Cô ấy pha cà phê uống rất ngon.”

“Nghĩa là sao?” Ba người đều nhìn về phía anh, hỏi.

Trên mặt Lãnh Mặc Hàn lộ ra một nụ cười hiếm có, nói: “Chúng ta giúp một việc đi, cũng coi như thành toàn nỗi lòng của người khác.”

Ba người vừa nghe xong, suy nghĩ trong chốc lát, tất cả đều ngửa mặt cười.

Thời gian từng giờ từng giờ trôi qua, gần giờ tan việc.

Đường Khả Hinh vẫn rất kiên định đứng ở bên cửa phòng làm việc Tổng Giám đốc, lưng tuyệt đối không dựa vào tường, cứ nắm quả đấm, đứng yên, nhưng người đã bị sốt đến mơ hồ, mắt cũng sắp không nhìn thấy, trước mặt cũng xuất hiện rất nhiều hình ảnh ảo giác, lỗ tai vang lên ong ong, đau đến sắp bốc cháy, cô thở nặng nề, nhưng tuyệt không nhúc nhích.

Đồng nghiệp Bộ phận hành chánh đều thò đầu ra nhìn về phía Đường Khả Hinh, cũng chắt lưỡi kinh ngạc nói: “Trời ạ, đứng lâu như vậy, thật cũng không nhúc nhích, thật là khó cho cô ấy.”

“Tôi thấy dường như cô ấy không thoải mái, như muốn ngất đi.”

Tất cả mọi người có chút lo lắng nhìn cô.

Tiêu Đồng cũng đứng ở một bên, đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhìn trong đôi mắt cô bé này lộ ra ánh sáng kiên quyết, lại không nhịn được mỉm cười.

Một tiếng ho khan truyền đến.

Đồng nghiệp phòng Hành chánh thấy bọn Lâm Sở Nhai đi tới, tất cả đều im lặng lại, tiếp tục chăm chỉ làm việc.

Tiêu Đồng cũng tò mò nhìn bọn họ.

Lâm Sở Nhai dẫn đầu, quả nhiên nhìn thấy Khả Hinh đứng ở nơi đó, giống như một người anh trai, nở nụ cười đi qua, đem một phần tài liệu nhẹ nhàng đưa tới trước mặt cô.

Cả người Đường Khả Hinh đang choáng váng, thấy phần tài liệu màu xanh dương này, liền ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ, nhẹ nhàng hỏi: “Đây là cái gì?”

Tào Anh Kiệt đi tới, ở bên tai của cô nói: “Đây là sở thích thường ngày của Tổng Giám đốc Trang, thích màu gì, thích quần áo trang sức nhãn hiệu nào, phân tích tính cách, còn có thích ăn cái gì, đi du lịch ở đâu, mỗi ngày thích chơi môn thể thao nào, lúc nào thì rời giường. . . . . . Lúc nào thì ăn cơm, tất cả đều có. . . . . .”

“Ồ. . . . . .” Ở một phương diện nào đó, Đường Khả Hinh là một cô gái đặc biệt thông minh, cô lập tức nhận lấy tài liệu, hít mũi một cái, mở ra.

“Aiz! Tiểu Đường. . . . . .” Tô Lạc Hoành nhìn khuôn mặt của Khả Hinh đỏ rực, hỏi: “Cô làm sao vậy? Ngã bệnh?”

“Bị sốt !” Đường Khả Hinh nhanh chóng nhìn tài liệu cá nhân của Trang Hạo Nhiên, ngay cả thích chị lớp trên ở nhà trẻ lúc nào cũng viết ở bên trong.

“Cô bị sốt, cô còn đứng ở nơi này! ? Không muốn sống nữa hả! ! Mau! Đi về nghỉ một buổi tối, ngày mai trở lại!” Tào Anh Kiệt đau lòng dắt Đường Khả Hinh.

“Không!” Đường Khả Hinh tuyệt đối không dao động, chỉ nói: “Tôi uống thuốc là được. Bệnh có chút, không có gì đáng ngại. Không cần lo.”

Cô nuốt cổ họng đã sưng đỏ lên bởi vì phát sốt.

“Tiêu Đồng, nhanh đi chuẩn bị thuốc hạ sốt!” Lâm Sở Nhai gọi nhỏ.

“Được!” Tiêu Đồng cũng biết xảy ra chuyện gì, lập tức đi vào phòng nghỉ ngơi nhân viên, cầm thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm, rót nước, chạy nhanh đến, lập tức muốn đút cho Khả Hinh uống!

“Hư! ! Chờ một chút!” Lâm Sở Nhai lập tức hung hăng liếc cái đồ vô dụng, nói khẽ: “Uống lúc này, không phải uống phí công sao?”

“Cô ấy bị sốt, chẳng lẽ chờ hạ sốt mới uống sao!” Tiêu Đồng tức giận nói.

“Không có đầu óc sao! Còn có một phút nữa tan việc rồi ! Chờ anh ấy đi ra ngoài rồi uống.” Lâm Sở Nhai nói xong, nhắc cổ tay nhìn thời gian, còn có ba mươi giây, bọn họ lập tức phát điên trốn vào tấm bảng ở trước mặt chỗ nhân viên hành chánh, ầm một cái, nấp xuống, cuối cùng Lâm Sở Nhai đưa ngón trỏ thon dài, cao hơn tấm bảng, nói nhỏ: “Mười . . . . . . Chín. . . . . . Tám. . . . . . Bảy. . . . . . Sáu. . . . . . Năm. . . . . . Bốn. . . . . . Ba. . . . . . Hai. . . . . . Một. . . . . .”

Vèo, ngón tay biến mất!

Đúng lúc cửa chính Phòng làm việc mở ra.

Tiêu Đồng không nói hai lời, đá đầu gối Đường Khả Hinh một cái, Khả Hinh kêu ôi một tiếng, té xuống đất, khó chịu thở phì phò.

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng đứng ở bên cửa, nhìn sắc mặt của Đường Khả Hinh đỏ rực, trên trán đổ mồ hôi, cả người thở hổn hển khó chịu té xuống đất, rất uất ức đáng thương nhìn mình, Tiêu Đồng lập tức cầm thuốc hạ sốt, ngồi xổm xuống đưa cho Khả Hinh, nói: “Ôi chao, con bé thật đáng thương, đã sốt đến 42 độ rồi, làm thế nào đây? Mau uống thuốc, nếu không, một chút nữa sẽ bị ngất . . . . . .”

Đường Khả Hinh đưa ngón tay trôi nổi không còn hơi sức, cầm một viên thuốc, thật rất uất ức khổ sở nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên lại hững hờ, đi qua bên cạnh cô, đi mất!

“Ồ. . . . . .” Bọn Lâm Sở Nhai đứng lên, tức giận run rẩy chỉ theo bóng lưng Trang Hạo Nhiên, nói: “Lòng dạ người này là mẹ ghẻ ! ! Vô tình như vậy!”