Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 341: Sư tử và chó




Mưa phùn tiếp tục trút xuống.

Trang Hạo Nhiên cũng không có nói câu đi thôi, liền một tay ôm nhẹ eo Khả Hinh vào trong ngực, vừa che dù bước đi.

“Aiz!” Đường Khả Hinh vừa đi về phía trước, vừa quay đầu nhìn về phía cây dù trong suốt trên mặt đất, kêu nhỏ: “Chúng ta không cần cây dù à?”

“Không cần.” Trang Hạo Nhiên một câu hai nghĩa, ôm lấy Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra ánh sáng nóng bỏng và kiên định, nhìn con đường nhỏtrùng điệp ở trước mặt, nói: “Trời mưa xuống, để lại cho người cần thôi.”

Đường Khả Hinh nghe lời này, không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên ở dưới không gian cây dù nho nhỏ, cái cằm kiên nghị hoàn mỹ, khuôn mặt đẹp trai, đột nhiên mỉm cười, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhét vào cánh tay của anh.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ cúi xuống, nhìn cô gái đáng yêu, khẽ mỉm cười, lại đem cái dù chống phía bên cô, vai trái của mình đã ướt đẫm, nhưng vẫn chống đỡ một chút mưa gió cho cô.

Hai người cứ vừa nói vừa cười đi về phía đại sảnh Hoàn Cầu.

Bọn người Lâm Sở Nhai đứng ở một bên, khiếp sợ nhìn bọn họ có thể giống như thay đổi, vừa nói vừa cười dựa vào nhau, vô cùng vui vẻ, tất cả mọi người ngây ngốc.

Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh giống như không nhìn thấy bọn họ, chỉ trực tiếp đi tới thang máy, thỉnh thoảng anh còn phải vén nhẹ mái tóc ngắn cho cô, thậm chí khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn cặp mắt to, mặc dù khóc sưng lên, nhưng vẫn hết sức xinh đẹp, ánh mắt anh có chút dịu dàng.

Ánh mắt của Lâm Sở Nhai chớp chớp, không thể tin nổi nhìn hai người này, phản ứng đầu tiên chính là: “Anh ấy làm sao vậy?”

Tô Lạc Hoành cũng rất tò mò nhìn về phía Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh đi vào thang máy, vừa nói vừa cười, anh cũng có chút mất hồn nói: “Lão đại, chưa bao giờ dính vào phụ nữ của Tưởng Thiên Lỗi, đây chính là nguyên tắc của anh ấy.”

“Vậy. . . . . .” Tào Anh Kiệt nhìn thang máy chậm rãi đi lên trên, hai người vẫn nói cười ở bên thang máy trong suốt, anh cũng có chút ngu ra, hỏi: “Vậy, ánh mắt ôn nhu của anh ấy mới vừa là muốn làm gì?”

Lãnh Mặc Hàn thường là người khơi lên câu nói kinh điển, nói: “Dù sao ánh mắt không phải nhìn con gián.”

Ba người đàn ông đồng thời quay đầu nhìn về phía anh.

“Ngoại trừ con gián, trong ánh mắt anh có thể còn có con người hay không?” Lâm Sở Nhai bất đắc dĩ nhìn về phía anh.

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng sụp đổ, nhìn về phía ba người Lâm Sở Nhai nói: “Kể từ khi tôm viên tặng cho tôi một con mèo, nói muốn ăn con gián, có thể con gián nhà tôi biết sợ. . . . . .”

Ba người trầm ngâm nhìn anh.

Lãnh Mặc Hàn cũng nhìn về phía bọn họ nói: “Sau đó nó gọi rất nhiều viện binh, hiện tại tôi đang lo lắng có nên dọn nhà hay không. . . . . .”

Ba người lại cùng nhau nhìn về phía anh, bất đắc dĩ nở nụ cười, Tô Lạc Hoành nhìn Lãnh Mặc Hàn, anh nhìn có chút chòng chọc nói: “Trước tiên anh từ từ dọn nhà, cuộc họp bác bỏ lần thứ ba sắp bắt đầu! Đây cũng không phải là chuyện đùa, nghe nói Tưởng Văn Phong sắp trở về rồi !”

Tào Anh Kiệt nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, kinh ngạc hỏi: “Cậu ta sắp trở về?”

“Có thể! Trận đánh này thua, chúng ta có thể trở về nước Anh! Nhân tiện mang theo Mạn Hồng của cậu!” Sắc mặt của Tô Lạc Hoành có chút nặng nề nói: “Ngày đó tôi nhìn thấy lão đại bởi vì chuyện này, lần đầu tiên có chút phiền não.”

“Tôi không có nhận ra nhỉ!” Tào Anh Kiệt có chút mất hồn nói.

“Cậu có thể nhận ra anh ấy suy nghĩ gì sao? Nếu như cậu có thể nhận ra, thì cậu là lão đại rồi !” Tô Lạc Hoành chắt lưỡi nhìn anh, nói.

“Aiz, anh đừng xem thường người chứ.” Tào Anh Kiệt đi lên, gọi lại Tô Lạc Hoành, hỏi tiếp: “Lão đại có hành động gì? Gần đây tôi không nhận ra động tác của anh ấy, chỉ biết anh vẫn luôn bận chuyện của Tiểu Đường.”

Tô Lạc Hoành im lặng một lúc, mới nói: “Cậu rất ít đến gần lão đại, cho nên không hiểu rõ anh ấy, anh ấy chính là một con sư tử, cậu biết sư tử và chó khác nhau chỗ nào không ?”

Tào Anh Kiệt nhìn anh.

“Sự khác biệt lớn nhất giữa Sư tử và chó là người cầm tảng đá ném chó, chó sẽ chọn chạy trốn xa xa, hoặc cắn tảng đá kia, nhưng nếu như người cầm tảng đá ném sư tử, nó sẽ không cắn tảng đá, mà sẽ trực tiếp xông về phía người ném đá!” Tô Lạc Hoành nhấn mạnh từng chữ từng câu.

Ánh mắt của Tào Anh Kiệt chợt lóe, hiểu ý nhìn về phía anh.

Lâm Sở Nhai đột nhiên mỉm cười, vươn tay kéo bả vai Tào Anh Kiệt, nói: “Đi thôi! Sắp có kịch hay để xem.”

Lãnh Mặc Hàn cũng hiểu ý đi về phía trước.

Phòng làm việc Tổng Giám đốc.

Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh mới vừa đi vào phòng làm việc, vừa đóng cửa, anh lập tức ôm cô ném thẳng lên không trung, giống như khi còn bé được cha ôm!

“A!” Đường Khả Hinh kêu nhỏ một tiếng, đôi tay không nhịn được đặt ở bờ vai của anh, cúi xuống nhìn Trang Hạo Nhiên, bật cười hỏi: “Anh làm gì đấy?”

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Khả Hinh cúi xuống, đôi mắt to giống như ánh sao, lấp lánh, khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng xinh đẹp, hai mắt của anh lộ ra một chút dịu dàng, nhưng vẫn mang theo một chút trách cứ nói: “Tại sao sáng sớm liền biến mất, làm chúng tôi hoảng sợ phân tán mọi người tìm cô, nhưng không thể thông báo cho Nhã Tuệ!”

Đường Khả Hinh nghe lời này, cúi đầu nhìn hai mắt nóng bỏng của người đàn ông đẹp trai, dịu dàng hỏi: “Tại sao?”

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, ôm nhẹ cô đi về phía bàn làm việc của mình, trực tiếp đặt cô vào ghế Tổng Giám đốc của mình, mới khom người xuống, hai tay chống ở thành ghế, quan tâm nhìn cô nói: “Nhã Tuệ là người bạn quan trọng của cô, tôi nghĩ cô xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không muốn cho cô ấy lo lắng, cho nên tôi không có thông báo cô ấy.”

Đường Khả Hinh ngồi ở bên trong ghế dựa của Trang Hạo Nhiên, bên trong có hơi ấm và mùi của anh, ấm áp bao quanh mình, cô khẽ mỉm cười, thật lòng nói: “Cám ơn anh.”

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một lúc lâu, mới dịu dàng hỏi: “Sáng sớm, cô đi đâu?”

Đường Khả Hinh nghe lời này, liền im lặng cúi đầu.

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt ở khoảng cách thật gần nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng có chút ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to đầy dịu dàng, sau khi bị thương có một chút mơ mộng u buồn.

Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn đôi mắt to của cô, đột nhiên âm thanh có chút khàn khàn và cảm tính nói: “Đến trên núi rồi hả ?”

Đường Khả Hinh có chút sững sờ nhìn anh, không hiểu anh làm sao biết.

Trang Hạo Nhiên hé miệng mỉm cười, chậm rãi cúi người xuống, khuôn mặt đẹp trai nghiêng tới trước, sống mũi cao thẳng của anh chậm rãi xẹt qua tóc cô, trán cô, chóp mũi của cô, khí nóng quét qua một chút dịu dàng, giống như nụ hôn nhẹ nhàng của người yêu. . . . . .

Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, lại chớp mắt một cái.

Trang Hạo Nhiên vẫn cúi người xuống, nữa giương nhẹ mặt, môi mỏng hấp dẫn sắp đến gần cánh môi như hoa đào của Đường Khả Hinh, nhớ tới đêm qua cô sốt cao bị mơ hồ và đau lòng, giọng nói giống như lời thì thầm của người yêu, nhẹ nhàng nói: “Sương mù trên đỉnh núi, bậc thang đá cổ, hoa nhỏ màu đỏ, màu vàng, màu trắng ven đường, lá xanh giống nhau bôi dầu, lá chuối mục nát trên đình nghỉ mát bay xuống, giọt sương trên lá thông rơi xuống, còn có rất nhiều mùi hương hoa buổi sớm trên áo mưa tôi cho cô. . . . . .”

Đường Khả Hinh đột nhiên vui vẻ mỉm cười, ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng bỏng nhìn cô.

“Đi tới đỉnh núi, mệt không?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô hỏi tiếp.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, hai mắt lộ ra một chút xa xăm.

Trang Hạo Nhiên lại dịu dàng nhìn cô, chậm rãi nói: “Sau này, đừng một mình lên núi, tìm người chia sẻ với cô. . . . . . Ví dụ như tôi . . . . .”

Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Anh không thể theo tôi cả đời, anh luôn muốn đi theo Tinh Xuyên, tôi cũng phải tách khỏi anh.”

Một câu nói, hai người đồng thời im lặng.

“Rốt cuộc tôi có phải là anh trai của cô hay không?” Trang Hạo Nhiên đột nhiên có chút nghi ngờ thân thế của mình, cười nói.

“Không phải . . . . .” Giọng nói lộ ra không muốn, không cam lòng, không thích, mất hứng.

Cô cúi đầu, giống như con thỏ nhỏ.

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, lại nhìn Đường Khả Hinh, trong ánh mắt lộ ra một chút lãnh lạnh lùng nói: “Hôm nay, để cho tôi làm anh trai một ngày đi!”

“À? Có ý gì?” Đường Khả Hinh có chút không hiểu nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, sắc mặt lạnh lẽo chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía trước, hai mắt phát ra ánh sáng không vui.

***

Tậo đoàn Á Châu lại một lần nữa tổ chức cuộc họp về Dự án khách sạn dưới nước lần thứ ba, mà cuộc họp lần này, do chủ tịch Tưởng và chủ tịch Trang tự mình chủ trì giám sát, hội đồng quản trị Hoàn Cầu cũng sẽ tham gia cuộc họp ngày đó, bởi vì vẫn chưa nhận được ý kiến phê duyệt dự án của Thị Trưởng, cho nên đối với chuyện này, nghe nói Tưởng Thiên Lỗi đã có phương án giải quyết riêng, trong quá trình này, Trang Hạo Nhiên bí mật phái Thái Hiền đi Hàn Quốc điều tra sự kiện, rốt cuộc cũng đã quay về, lần này người ứng cử Kỹ sư Trưởng sẽ là thế lực tranh giành một nửa giang sơn của hai Tổng Giám đốc! !

Tưởng Văn Phong chỉ cần sớm quay về, ở trong cuộc họp này, Trang Hạo Nhiên sẽ không có phần thắng chút nào!

Cả tập đoàn nhất thời lâm vào bầu không khí căng thẳng, hai thư ký Trưởng, Tiêu Đồng và Đông Anh dẫn nhân viên sau lưng, nhanh chóng đi vào Phòng họp số một, xác định chỗ ngồi của các lãnh đạo cấp cao hôm nay, bận rộn biên bản cuộc họp, mà lúc xế chiều trước khi cuộc họp bắt đầu, hai Tổng Giám đốc tới văn phòng đại diện tập đoàn Hoàn Cầu cùng báo cáo công việc. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi đi trước, đã trở lại đại sảnh khách sạn Á Châu, đúng lúc này Trang Hạo Nhiên cũng dẫn lãnh đạo cấp cao Hoàn Cầu đi ra đại sảnh khách sạn. . . . . .

Hai nhóm người cùng đi tới.

Tất cả nhân viên đại sảnh Á Châu đồng thời im lặng đứng lên, cung kính khom người, cùng kêu lên: “Tổng Giám đốc Tưởng, Tổng Giám đốc Trang. . . . . .”

Hai Tổng Giám đốc đồng thời đến gần.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên nở nụ cười, dùng giọng điệu lộ ra một chút lạnh lùng, gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc Tưởng?”

Giọng nói này. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu, lạnh lùng mang theo một chút nghi ngờ, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.