Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 395: Không cần




“Điện thoại. . . . . .” Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, yên lặng nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cau mày, xẹt qua một chút nghi ngờ nhìn Đường Khả Hinh, dừng lại một chút, mới cầm điện thoại di động lên, ngạc nhiên ngồi thẳng người, đáp: “Ai đấy?”

Đối phương truyền đến một âm thanh run rẩy mãnh liệt. Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ cầm điện thoại di động, liếc mắt nhìn số gọi điện tới, là một số điện thoại lạ hoắc, anh lại trầm giọng hỏi: “Ai đấy?”

Một không gian khách sảnh nho nhỏ xa hoa, truyền đến một âm thanh run rẩy mãnh liệt, có một thân thể nho nhỏ, núp ở dưới cái bàn tròn nhỏ bên cạnh bụi cây vạn tuế, hai tay nắm điện thoại di động, liều mạng run rẩy, nhưng bởi vì nghe được bên trong phòng phía sau lưng, truyền đến một tiếng kêu kịch liệt thảm thiết: đừng, em cầu xin anh, Vĩ Nghiệp, em cầu xin anh, em hứa với anh, em không dám nữa, em thật sự phát sinh bất cứ quan hệ nào với anh ấy, Vĩ Nghiệp không nên như vậy. . . . . . A . . . . . .. . . . . .

Một tiếng thét chói tai đáng sợ truyền đến, kinh khủng truyền đến, cả người Tiểu Ninh mãnh liệt run lên một cái, lại dũng cảm chịu đựng, nước mắt và mồ hôi cùng nhau chảy, nắm điện thoại di động, nghe được tiếng của Tưởng Thiên Lỗi, cô cảm thấy kinh khủng lại cầu cứu kêu khóc lên: “Tưởng Tiên Sinh. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngồi ở trên ghế sa lon, cầm điện thoại di động, hai mắt khẽ ngưng tụ, ngạc nhiên kêu nhỏ: “Tiểu Ninh? Xảy ra chuyện gì?”

Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt nặng nề của Tưởng Thiên Lỗi, mình cũng dần dần kéo quần áo, có chút quan tâm ngồi dậy, suy nghĩ xem xảy ra chuyện gì?

“Không muốn . . . . . . Không muốn . . . . . .. . . . . . ai cứu tôi . . . . . . đừng tới, đừng tới! !” Tiếng của Như Mạt trong phòng truyền ra.

Tiểu Ninh hoảng sợ đến cảm thấy run rẩy bật khóc, gọi: “Thật xin lỗi, Tưởng Tiên Sinh, tôi biết rõ không nên quấy rầy ngài, tôi hỏi Thư kí Lưu, mới biết điện thoại của Đường tiểu thư, nhưng chuyện quá gấp gáp.”

“Nói điểm chính!” Tưởng Thiên Lỗi đè xuống cảm xúc lạnh lùng nói.

“Thân thể tiểu thư của tôi không xong, cảm xúc cũng rất không tốt, tôi cầu xin ngài nói chuyện với cô ấy, tôi cầu xin ngài. . . . . .” Tiểu Ninh mới vừa nhìn thấy Tần Vĩ Nghiệp dẫn mấy đàn ông đi vào, sau đó khóa cửa lại, cô và Như Mạt chị em tình thâm, giống như biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, thật sự bị dồn ép bất đắc dĩ, cả gan gọi điện thoại của Tưởng Thiên Lỗi, bất đắc dĩ không người nào nghe. . . . . .

“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, không lên tiếng, nhìn Đường Khả Hinh.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh cũng căng thẳng nhìn anh, giống như ý thức được xảy ra chuyện gì, liền gật gật đầu nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, giải quyết trước?”

Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn cô một cái, liền chậm rãi vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, liền có chút căng thẳng đáp: “Vậy để cho Như Mạt nghe điện thoại.”

Tiểu Ninh vừa nghe Tưởng Thiên Lỗi đồng ý, liền gạt lệ run rẩy nhào tới, cầm điện thoại di động, liều mạng vỗ vào cửa, kêu to: “Phu nhân. . . . . . điện thoại của Tưởng Tiên Sinh, cô mở cửa ra! ! điện thoại của Tưởng Tiên Sinh, nhanh lên một chút! !”

Bên trong phòng Tần Vĩ Nghiệp nhanh chóng quay mặt sang, tức giận nhìn cánh cửa đóng kín! !.

Như Mạt nằm ở trên giường, trên mặt hoảng sợ run rẩy nhấc chăn lên, che lại váy ngủ bị rách thân thể đã lộ ra hơn phân nửa, nước mắt từng viên lăn xuống nhìn về phía ba người đàn ông trước mặt, bọn họ đang chảy nước miếng nhìn mình, tay xé rách một tấm vải con, nắm chặt ở trong tay, nghe được điện thoại của Tưởng Thiên Lỗi, cô đột nhiên sụp đổ thất thanh khóc rống lên . . . . . .

Tần Vĩ Nghiệp cắn răng nghiến lợi gọi: “Không cần có ngừng! ! Tối hôm nay, tôi muốn đoạt đi đêm đầu tiên của cô, nhìn cô và Tưởng Thiên Lỗi còn có thể đi tới cùng nhau hay không! !”

“Không muốn . . . . . .” Như Mạt lại kéo chăn lên, sụp đổ kêu to: “Mẹ . . . . . . cứu con ! !”

Ba người đàn ông vừa nhận được ra lệnh, lập tức đè người xuống, xé chăn đắp lên trên người Như Mạt, lập tức gần như nhìn thấy thân thể cô băng thanh ngọc khiết, cuốn tại trên giường, một người đàn ông nhanh chóng nhào lên, mãnh liệt hôn cổ của cô, tay còn lại xé vải ra. . . . . .

“A . . . . . .. . . . . . ” Như Mạt khàn giọng kêu gào, tay kéo chặt một góc gối, lớn tiếng sụp đổ kêu gào bi thống: “Tiểu Ninh . . . . . . cứu tôi ! ! !”

“Phu nhân! ! !” Tiểu Ninh đột nhiên cầm điện thoại di động nhìn vào phía trong phòng gào to: “Thị Trưởng! Tưởng Tiên Sinh và Trang tiên sinh có chuyện quan trọng nói với phu nhân! ! Mời mở cửa ra . . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng kêu không tầm thường, ngay sau đó đứng lên, cầm điện thoại di động, hai mắt ngưng tụ, đé nén cảm xúc kì quái, nín thở chờ đợi.

Tần Vĩ Nghiệp vừa quay đầu lại, nghe Tiểu Ninh sắp vạch trần mình, anh liền giận dữ trừng mắt, gầm nhẹ: “Dừng lại!”

Ba người đàn ông đang muốn cởi quần áo, nghe được Tần Vĩ Nghiệp khẽ gọi một tiếng, liền lập tức ngẩng đầu lên, có chút mất mát nhìn về phía anh.

Như Mạt run rẩy nằm ở trên giường, nước mắt rơi xuống, hai mắt sợ sệt kịch liệt run rẩy pát ra ánh sang khác thường, thân thể cuốn ở một bên, nhanh chóng đổ mồ hôi lạnh, đè chặt một góc tim, ngón tay nhọn bấm vào trong thịt. . . . . . . . .

Tần Vĩ Nghiệp lạnh lùng từng bước từng bước đi về phía trước cửa phòng, lại đưa mắt nhìn một chút, mới chậm rãi vươn tay, nắm chặt ổ khóa, nhẹ nhàng vặn một cái, lạnh lùng mở cửa. . . . . .

Tiểu Ninh thấy ánh mắt âm hiểm của Tần Vĩ Nghiệp giống như khát máu, cả người cô đang cầm điện thoại, chấn động mạnh một cái, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn anh.

Tần Vĩ Nghiệp nhìn về phía Tiểu Ninh, mặc dù vẻ mặt kinh khủng dữ tợn, hơi nhắc mí mắt, nhìn điện thoại điện thoại trong tay run rẩy của cô còn đang nói chuyện, đột nhiên mỉm cười, lộ ra âm thanh ôn hòa thường ngày, nói: “Tưởng Tiên Sinh tìm Như Mạt có chuyện gì?”

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở nơi này, nghe giọng nói của Tần Vĩ Nghiệp vẫn trầm ổn, liền nghĩ có phải Tiểu Ninh chuyện nhỏ làm to hay không?

Tiểu Ninh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp, cố gắng giữ chặt chức năng giọng nói, rơi lệ nói: “Tôi . . . . . Tôi không rõ lắm, chỉ là giống như tiên sinh có việc quan trọng nói với tiểu thư, hơn nữa Trang. . . . . . Tổng Giám đốc Trang cũng ở bên cạnh. . . . . .”

Tần Vĩ Nghiệp hơi nheo mắt lại, nhìn về phía cô.

“Nếu không. . . . . . Ngài và Trang tổng tán gẫu hai câu?” Tiểu Ninh đánh liều lần cuối cùng, buông ống nói ra, đưa về phía Tần Vĩ Nghiệp.

Sắc mặt của Tần Vĩ Nghiệp khẽ biến, nhìn về phía cô, hai mắt chợt hiện ánh lửa, nhưng vẫn đè xuống cảm xúc, mỉm cười nói: “Không cần, mang vào đi.”

Tiểu Ninh nghe xong lời này, chợt thở phào nhẹ nhõm, mới vừa muốn đi vào, lại nhìn thấy ba người đàn ông vừa mặc quần áo vừa đi ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, nước mắt của cô nhanh chóng rơi xuống, chợt vọt vào, liếc nhìn Như Mạt đã gần như cuốn tại trên giường, kéo lấy ga giường, vẻ mặt sụp đổ, rơi lệ thất thường, cô chợt che miệng, nước mắt nhanh chóng lăn ra, chạy lên giường, nhào về phía phu nhân muốn khóc nhưng không dám khóc, chỉ run rẩy hoảng sợ, đồng tình nắm chăn đắp lên trên người cô, đè nén đau lòng khổ hận nức nở, quỳ gối trước mặt cô, cố gắng thong thả âm thanh, đưa điện thoại tới, nói: “Phu. . . . . . Phu. . . . . . phu nhân. . . . . . điện thoại của Tưởng Tiên Sinh và Tổng Giám đốc Trang. . . . . . Bọn họ đột nhiên vội vã muốn tìm cô. . . . . .”

Như Mạt chậm rãi chuyển động hai mắt, nhìn về phía Tiểu Ninh quỳ gối trước mặt mình, cắn răng cúi đầu run rẩy rơi lệ, đưa điện thoại về phía mình, cô cũng giống như trải qua sống chết, rơi lệ, không còn hơi sức hư mềm, khổ sở cầm điện thoại, kêu nhỏ: “Alô?”

“Như Mạt?” Giọng nói của Tưởng Thiên Lỗi nhẹ nhàng truyền đến.

. . . . . . . . . . . chỉ có yếu ớt mới đáng sợ nhất.

Một câu nói hiện lên, Như Mạt đột nhiên khổ sở giống như vạn tên xuyên tim, cầm điện thoại di động, muốn thất thanh gào thét, lại thấy Tần Vĩ Nghiệp chợt đưa tay ra, giữ chặt cổ họng Tiểu Ninh, cô khiếp sợ rơi lệ ngẩng đầu nhìn về phía anh, Tần Vĩ Nghiệp cũng lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, cô lại mất hồn nhìn về phía Tiểu Ninh bị siết cổ họng, dáng vẻ sắp hít thở không thông, nước mắt tuyệt vọng lăn xuống, nhưng vẫn khẽ nức nở, cố nén âm thanh, bình thản đáp: “Alô. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, nghe ra cô đau thương, liền căng thẳng quan tâm hỏi: “Chuyện gì vậy?”.

Như Mạt run rẩy cầm điện thoại di động, nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp giữ chặt cổ họng Tiểu Ninh, giống như trong chớp mắt, sẽ phải cắt đứt tánh mạng của cô, liền đè nén khổ sở lớn nhất, nghẹn ngào rơi lệ nói: “Không có. . . . . . Không có. . . . . . Không có việc gì. . . . . . Em chỉ về nhà. . . . . . Trong lúc bất chợt cảm thấy trái tim không tốt. . . . . . Vĩ Nghiệp. . . . . . Còn nói em không nên trở về, chúng tôi cãi nhau hai câu. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ cầm điện thoại di động, khẽ thở một hơi, liền dịu dàng mỉm cười nói: “Giữa vợ chồng khó tránh khỏi gây gổ. . . . . . Nếu như không có chuyện gì, nghỉ sớm ngơi một chút, hả?”

Như Mạt cầm điện thoại di động, đột nhiên nói một câu: “Tốt. Vậy để cho Hạo Nhiên tới đón em đi. . . . . .”

Đây là ăn ý giữa hai người bọn họ, mặc dù Tưởng Thiên Lỗi không biết chuyện của Như Mạt và Tần Vĩ Nghiệp, nhưng anh hiểu được cái nhà kia, cô có quá nhiều thời gian không muốn ở lại, thậm chí hi vọng trái tim thỉnh thoảng gặp chuyện không may, có thể nằm ở bệnh viện nhiều ngày. . . . . .

Anh nghe xong liền khẽ mỉm cười, nói: “Được, anh để cho cậu ấy tới đón em.”

“Đã muộn như thế, vẫn phiền anh quan tâm. . . . . . Em không sao. . . . . .” Như Mạt cầm điện thoại di động, nước mắt lại nhanh chóng rơi xuống.

“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nắm điện thoại, không lên tiếng.

Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt cũng nghiêm túc lo lắng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

“Nếu. . . . . . Nếu. . . . . . Nếu như không có chuyện gì, em cúp máy đây. . . . . .” Như Mạt không dám nói nhiều, mặc dù trong lòng cực kỳ không muốn, nhưng vẫn nhanh chóng cúp điện thoại.

Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, nghĩ tới Như Mạt mới vừa cúp điện thoại, trong giọng nói lộ ra bị thương và hoảng sợ, còn có giọng nói của Tiểu Ninh hôm nay không tầm thường, anh có chút nghi ngờ, liền đứng tại chỗ, hơi suy tư một chút.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đứng lên, nhìn về phía anh hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, chậm rãi xin lỗi xoay người, nhìn Đường Khả Hinh, không biết làm sao giải thích. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt anh, hiểu ý mỉm cười, nói: “Không cần gấp gáp. . . . . .”

“Hả?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.

“Trên thế giới này, mỗi một chuyện đều có nguyên do. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, mỉm cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, liền nhìn Đường Khả Hinh, đau lòng đi lên trước, ôm nhẹ cô vào trong ngực, hôn tóc cô, nói nhỏ: “Cám ơn em. . . . . .”

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, ôm hông của anh, cảm thụ thân thể của anh tản mát ra hơi nóng, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Đúng rồi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em nhìn vẻ mặt anh, giống như có chút không đúng. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi cũng nghi ngờ nói: “Anh cảm giác, tối hôm nay, có chút không tầm thường. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe lời này, ngay lập tức nhìn anh, nói: “Nếu là vậy, vậy anh. . . . . . Đi gặp chị ấy thôi.”

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, có chút kinh ngạc, nhìn cô, đáp nhẹ: “Hả?”

Đường Khả Hinh nhìn anh, mỉm cười ngọt ngào, nói: “Em cũng không phải là không hiểu chuyện, so với người khác có được thân thể khỏe mạnh hơn, có lúc khổ sở tai nạn, giúp đỡ người ta một chút? Ôm tâm bình tĩnh để cho mình nhẹ nhõm một chút, giải quyết tốt tất cả.”

Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra một chút ngọt ngào và nụ cười an ủi, cúi xuống nhìn cô, cảm tính, dịu dàng hỏi: “Hào phóng vậy?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, khẽ mỉm cười, nói: “Đúng vậy, thật hào phóng. . . . . . Sau này nếu như em xảy ra chuyện, anh cũng phải hào phóng như vậy.”

“Không được. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi ôm nhẹ cô vào trong lòng, hưởng thụ thân thể mềm mại của cô, để cho mình một chút an ủi, thân thể vừa nóng lên, cúi xuống, ở bên tai của cô nói: “Dù sao. . . . . . Còn thời gian, chúng ta trước. . . . . .”

“Aiz!” Đường Khả Hinh lập tức đẩy anh ra, chính đáng hợp tình cười nói: “Mặc kệ cuộc điện thoại kia có gọi tới hay không, em cũng sẽ không đồng ý với anh!”

Tưởng Thiên Lỗi lại không vui nhìn cô.

“Cha của em đã nói, thân thể của con gái người ta rất quý giá, cần phải dè dặt, vẫn phải có. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười một tiếng, cúi đầu cầm áo khoác ngoài mặc vào.

“Thật sao?” Tưởng Thiên Lỗi lại muốn đè xuống, hung hăng nói: “Anh xem rốt cuộc em có khả năng từ chối anh hay không.”

“A . . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức nhắc túi xách, trốn tránh anh, cười kêu to: “Không nên tới, em kêu đấy!”

“Kêu cái gì?” Tưởng Thiên Lỗi lập tức từ ghế sa lon đầu này, điên cuồng ôm Đường Khả Hinh, nói: “Kêu anh vô lễ với em? Đây là mưu đồ em thích nhất!”

“Đừng! !” Đường Khả Hinh cười lớn, nói: “Buông em xuống, anh còn có việc phải làm, đưa em đi về trước đi.”

“Anh sẽ nhốt em ở chỗ này!” Tưởng Thiên Lỗi lại ôm cô đè trên ghế sa lon, cúi xuống hôn trên môi ngọt ngào của cô.

“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh tay nắm một góc áo sơ mi của anh, mặt ửng đỏ đón nhận nụ hôn của anh. Sau một trận triền miên, Đường Khả Hinh vẫn nhẹ nhàng đẩy anh ra, cười nói: “Được rồi, thật phải đi rồi.”

Tưởng Thiên Lỗi không có cách nào, chỉ đành phải nhìn cô một cái, mới hơi thở dốc một hơi, ngồi dậy, cầm điện thoại của Đường Khả Hinh gọi. . . . . .

Đường Khả Hinh nhắc túi xách, cười khẽ đi vào phòng bếp, đem trái cây cắt xong thả vào một bên, hỏi: “Gọi điện thoại cho ai?”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, hai mắt đột nhiên ngưng tụ, không lên tiếng.

Đường Khả Hinh cũng tò mò nhìn anh.

Tiếng chuông điện thoại của ‘phòng tổng thống’ vang lên.

Thời gian đã hơn 10 giờ, có một người nghỉ ngơi như thường ngày đã ngủ thiếp đi rất nhanh, đúng lúc này, nghe được điện thoại di động reo, anh cũng không muốn để ý. . . . . .

Nhưng điện thoại di động tiếp tục reo.

Trên thế giới này, chỉ có hai người không thức thời tìm mình như vậy, một là Tưởng Thiên Lỗi, một là Đường Khả Hinh.

Anh nhăn nhẹ lông mày, trên giường nệm trắng tinh vươn tay lục lọi bàn nhỏ gần mép giường, mò đến điện thoại di động của mình, mở đèn bàn, híp mắt, nhìn số gọi tới là Đường Khả Hinh, anh gào khóc một tiếng, tiếp điện thoại, liền bất đắc dĩ nói: “Bà cô ơi, cô không cần vào lúc này mới tới giúp tôi dọn dẹp quần áo chứ?”

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại, nghe lời này, đầu tiên dừng lại một lát, nhìn Đường Khả Hinh trước mặt, đang cầm táo ăn, liền có chút hả hê nắm điện thoại, nói: “Cô ấy không có thời gian tới dọn dẹp quần áo cho cậu, hiện tại cô ấy ở chỗ của tôi. . . . . .”

Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên dán gối đầu, khẽ mở mắt. Đường Khả Hinh nghe lời này, liền ngạc nhiên hỏi: “Ai vậy?”

Giọng nói ngọt ngào, ở đầu điện thoại bên kia truyền đến.

Trang Hạo Nhiên nghe âm thanh này, hai mắt chợt lóe, không lên tiếng. . . . . .