Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 478: Đều là cầm thú !




"Mặt của em... Thật sự có thể khôi phục được giống như trước đây sao?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, nghi ngờ hỏi.

Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Nếu như em đã chờ mong như vậy, ba ngày sau, anh sẽ đưa em đến bệnh viện, tự mình tháo băng gạc, chứng kiến thời khắc kì diệu này... Có được không?"

Đường Khả Hinh hai tròng mắt ôn nhu chợt lóe, kìm lòng không được, đưa tay khẽ vuốt má trái, nhớ tới vết sẹo lúc này, đã mang đến cho cô biết bao đau thương cùng thống khổ, nhưng vẫn cùng chính mình, vượt qua những ngày tháng tịch mịch...

Tô Thụy Kỳ vươn tay, khẽ vuốt má trái của cô, tràn đầy nhu tình nói: "Sao thế? Lại nhớ tới vết sẹo kia sao?"

Đường Khả Hinh cười khổ.

Tô Thụy Kỳ nhìn về phía cô, dịu dàng cười nói: "Phụ nữ vốn là như vậy ."

Đường Khả Hinh ngẩng đầu, trầm mặc nhìn về phía anh.

"Mặc kệ cái gì, một lần nhớ lại là một lần thêm thống khổ, thế nhưng cùng nó lâu như vậy, lúc qua rồi, còn hối tiếc, thật dễ mềm lòng..." Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Đường Khả Hinh cười nói.

Lời nói như còn ẩn chứa hàm ý nào đó.

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn về phía anh.

Tô Thụy Kỳ lại cười, tay khẽ vuốt tóc ngắn trên trán cô, ôn nhu nói: "Yên tâm, anh không có ý gì khác đâu. Anh tin trải qua lần này, chúng ta mỗi người đều sẽ hiểu thêm một ít đạo lý, bao gồm cả em... Nhưng mà, anh có chuyện, không hiểu,rất muốn hỏi em..."

“ Dạ?" Đường Khả Hinh kỳ quái nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ nhìn vào ánh mắt trong veo của Đường Khả Hinh, hơi do dự một chút, mới nói: "Lúc đó thân thể em không tốt, lúc được đưa vào bệnh viện, anh phát hiện phần lưng của em có vết thương, nhưng là bởi vì đêm hôm đó, giông tố thay phiên nhau đến, còn không biết người đả thương em là vô tình hay cố ý. Máy giám sát bị chập điện, không thể theo dõi được. Anh và tổng giám đốc Trang chính là muốn xin cục trưởng cục cảnh sát điều tra chuyện này. Chúng ta trong quá trình này, mới biết, em là vì thay tổng giám đốc Tưởng cản một dao kia, mới bị thương phải vào bệnh viện..."

Đường Khả Hinh trái tim như bị người khác ngoan độc cắm một đao, nhớ tới buổi tối giông tố đầy đáng sợ kia, khiến cô cả người run rẩy lạnh lẽo, đầy sợ hãi, dường như ma quỷ lại muốn vươn bàn tay đáng sợ kia về phía mình, rống lên một tiếng mà đến, cô cả người trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, tay run rẩy nắm chặt mặt bàn, thở gấp một cái, hai mắt thất thần dại ra, liền muốn ngã xuống.

"Khả Hinh!" Tô Thụy Kỳ đột nhiên lo lắng nhìn về phía vẻ mặt này của cô, giống như ba năm trước bị tạt acid sulfuric , anh tức khắc vươn tay ôm chặt thân thể run rẩy của Đường Khả Hinh, đau lòng nói: "Được rồi, chúng ta trước không nói , chỉ là hôm nay cùng ông nội nói đến chuyện này, cảnh sát có chút sốt ruột, anh liền... Xin lỗi, thật xin lỗi..."

Đường Khả Hinh tựa vào trong lòng Tô Thụy Kỳ, nhớ tới chuyện cũ một hồi sống chết, hai tròng mắt run rẩy đẫm lệ...

"Khả Hinh! Nhã Tuệ có ninh cho cô một bát canh này...!" Tiểu Nhu chạy chạy nhảy nhảy đi tới, bước vào trong gian phòng, nhìn thấy hai người bọn họ đang ôm nhau cùng một chỗ, mắt mở thật lớn, bị dọa cho sợ.

Đường Khả Hinh vội vã tránh khỏi lòng Tô Thụy Kỳ, có chút lúng túng lau nước mắt.

Tô Thụy Kỳ cũng có chút xấu hổ mỉm cười đứng ở một bên.

"Thật xin lỗi ! Tôi cái kia... Không quấy rầy hai người nữa. Hai người cứ từ từ nha..." Tiểu Nhu mặt đỏ hồng xoay người, nhanh chóng chạy xuống lầu.

Mọi người nghe thấy thanh âm Tiểu Nhu chạy xuống cầu thang bịch bịch, đều kỳ quái ngẩng đầu, nhìn về phía cô ấy cười nói: "Nhanh như vậy đã xuống rồi, sẽ không phải thật là cầu hôn chứ ?"

Tiểu Nhu là cái đuôi của Khả hinh, cô sợ người ta cười nhạo, nên rất trọng nghĩa khí, cắn chặt môi dưới, không nói lời nào, ngồi trở lại vị trí.

Trần Mạn Hồng mi mắt nhíu lại, nhìn bộ dáng này của tiểu Nhu, cố ý nói: "Trông cô như vậy, hai người bọn họ ở trên kia, khẳng định là có hi vọng."

"Thực sự sao ?" Tô Lạc Hoành trừng mắt, vui vẻ cười nói: "Chẳng lẽ, thư ký Hoàn Á của chúng ta thật sự làm cháu dâu thủ tướng. Đây chính là việc rất quan trong a! Các người cũng không biết, Tiêu Đồng bởi vì vẫn không ai thèm lấy, nên tôi cũng có chút lo lắng cho cô ấy rồi."

Tiêu Đồng đến nằm cũng trúng đạn, ngẩng đầu nhìn rồi nói với Tô Lạc Hoành: "” Tôi phải tội gì anh sao ? Tôi không lấy được chồng, mắc mớ gì tới anh vậy?"

Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Lạc Hoành, nhẹ vỗ bả vai Tiêu Đồng, cười nói: "Nói đúng đấy! Tiêu Đồng của chúng ta làm sao mà không lấy được chồng ? Cô ấy vừa duyên dáng, xinh đẹp vừa cao , lại có tài như vậy, giống Khả Hinh đều là những người ưu tú, hơn nữa cô ấy còn hơn Khả Hinh một chút, chính là nghe lời!"

Đường Khả Hinh vừa đi xuống lầu, nghe được câu này, liền không khỏi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cố ý nói: "Tôi thế nào vừa mới đi một lúc, liền đã nói xấu tôi rồi hả ?"

Mọi người cùng cười nhìn về phía Đường Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ cùng lúc xuống lầu, Lâm Sở Nhai càng nói: "Đúng vậy! Lão đại vừa mới nói cô không bằng Tiêu Đồng."

Trang Hạo Nhiên thoáng cái nhìn về phía Lâm Sở Nhai, cười nói: "Thật không biết xấu hổ ! Tôi lúc nào thì nói như vậy?"

"Dám làm mà không dám nhận!" Lâm Sở Nhai chỉ vào Trang Hạo Nhiên tức giận nói.

"Khả Hinh! !" Tiểu Nhu cầm chiếc đũa, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, tỏ vẻ cực kì thận trọng nói: "Cô yên tâm, tôi cũng không có nói cô và Tô thiếu gia vừa ôm nhau ngồi cùng một chỗ nói chuyện..."

Cô tròn mắt trừng! !

Tất cả mọi người đều nhìn về cô, phốc một tiếng nở nụ cười.

Trang Hạo Nhiên cũng nhàn nhạt nhìn về phía Đường Khả Hinh.

"Cho nên tôi liền nói! !" Trần Mạn Hồng vẻ mặt tức giận nhìn về phía Tiểu Nhu, nói: "Cô bảo tôi làm sao có thể tin tưởng cô được đây ? Sao lại có người như vậy? Chỉ số thông minh cùng bã đậu như nhau, cho tới bây giờ còn không có trưởng thành! ! Còn nói giúp heo đỡ đẻ! Chậc!"

Tiểu Nhu cự kỳ ảo não cúi đầu, không dám nói chuyện.

Đường Khả Hinh cũng có chút xấu hổ đứng ở một bên, Tô Thụy Kỳ trái lại rất tự nhiên bình thản nhẹ nhàng đỡ vai Đường Khả Hinh, nói với mọi người: "Cảm ơn các vị hôm nay tới thăm Khả Hinh. Phải biết rằng bốn tháng kia, như muốn tra tấn tôi đến hỏng rồi, mặc kệ làm sao dỗ giành,cô ấy cũng không cười."

Đường Khả Hinh có chút bất đắc dĩ nhìn về phía anh.

Tô Thụy Kỳ thật dịu dàng nhìn về phía cô, có chút xấu hổ cười.

Trông bọn họ, thật giống một đôi vợ chồng nha.

Trên bàn cơm tất cả mọi người đều có chút hiểu cười rộ lên, Trang Hạo Nhiên lại im lặng không lên tiếng, chỉ là ngồi ở một bên, cũng nhàn nhạt cười.

"Mọi người cứ từ từ ăn, việc cần tôi cũng đã nói, tôi phải đi rồi." Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói.

"Ngài chờ một lát rồi hãy đi... Cứ như vậy mà đi, chúng tôi còn chưa có thật sự cảm ơn ngài đâu..." Nhã Tuệ liên vội vàng đứng lên, nhìn nói với Tô Thụy Kỳ.

"Không cần, mọi người từ từ ăn đi..." Tô Thụy Kỳ lại lần nữa khách khí nở nụ cười nói với mọi người gặp lại sau, sau đó ôn nhu nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Tiễn anh ra ngoài."

"Được..." Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, cùng Tô Thụy Kỳ cùng nhau đi ra ngoài.

Mọi người cùng nhau nhìn lúc hai người đi ra ngoài , nam phong lưu phóng khoáng, nữ dịu dàng động lòng người, thật là một đôi trời đất tạo nên.

"Thật sự là một đôi ! Khả Hinh của chúng ta nhất định sẽ là cháu dâu thủ tướng !" Lâm Sở Nhai khẳng định nói.

"Thật vậy chăng?" Nhã Tuệ thực sự thật vui vẻ vì chuyện này, nói: "Cậu chủ Tô là người đàn ông mà tôi thấy thích hợp với Khả Hinh nhất ."

Trang Hạo Nhiên cầm chiếc đũa, gắp miếng cà cho vào miệng ăn, không nói gì.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Đêm nay mọi người đều rất hào hứng ăn ngon , trò chuyện thật vui vẻ, sau đó Khả Hinh và Nhã Tuệ mấy người phụ nữ vào bếp cùng nhau dọn dẹp, Trang Hạo Nhiên đem tứ đại cầm thú đồng thời kéo nhau lên lầu hai, vào phòng khách phía sau trong thư phòng, đóng cửa lại, sau đó vẻ mặt hết sức nghiêm túc gọi bảo bọn họ..."Ngồi xuống!"

Lâm Sở Nhai bốn người bọn họ đồng thời đứng nguyên tại chỗ, trầm mặc không hiểu nhìn về phía anh.

"Tôi bảo các cậu ngồi xuống!" Trang Hạo Nhiên lại giơ tay, rất nghiêm túc nói.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn là cùng nhau ngồi xuống bốn đầu ghế sô pha, lần nữa nhìn Trang Hạo Nhiên rồi nói: "Làm gì mà thần thần bí bí như vậy!"

Trang Hạo Nhiên vẻ mặt thật sự nghiêm túc đi tới một bên sô pha, ngồi xuống, tựa như lãnh đạo tối cao, nhìn về phía mọi người, nói: "Tôi hôm nay gọi các cậu vào đây, không phải vì cái gì khác , chính là có việc muốn thương lượng với các cậu một chút."

Mấy người Tô Lạc Hoành nhíu mày, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên vừa nãy còn chững chạc đàng hoàng, thế nhưng vừa mới thả lỏng thái độ, khuôn mặt đẹp trai liền nhăn nhó khổ sở, có chút khóc không ra nước mắt nhìn mọi người nói: "Tôi thực sự không biết, cậu chủ Tô cùng Khả Hinh có quan hệ tốt , hơn nữa còn phát triển nhanh như vậy..."

"... ... ..." Mọi người cùng nhau trầm mặc nhìn về phía anh.

Lãnh Mặc Hàn người này bình thường lạnh như băng, cũng nhíu mày, mắt nheo lại nhìn về phía anh.

“Nếu biết rằng, hai người bọn họ nói chuyện với nhau như vậy, hôm nay tôi cũng sẽ không như vậy ! Tôi không sợ ai, thế nhưng với Tô Thụy Kỳ thì có chút..." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói.

"Rốt cuộc là làm sao ? Anh nói chuyện ấp a ấp úng vậy? Anh chịu vậy sao?" Lâm Sở Nhai bất đắc dĩ nhìn về phía anh, kỳ quái nói.

Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn về phía mọi người, tâm tư có chút hốt hoảng nói: "Tôi hôm nay... Thời điểm.... cùng Khả Hinh trở lại, tôi, tôi, tôi cái đó..."

Mọi người nín thở nhìn về phía anh.

"Tôi đột nhiên rất muốn... yêu...!" Trang Hạo Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

"Chẳng phải lúc trước anh không muốn sao ? Đây là tin tức gì vậy ?" Tào Anh Kiệt kỳ quái nói

"Cậu một người sắp kết hôn , thì biết cái gì?" Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt nhịn không được, đem lời muốn nói, nói ra: " Hôm nay đang trên đường trở về, tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, liền hôn cái nha đầu chết tiệt kia! !"

"... ... ..." Bốn người trong nháy mắt đình chỉ, tất cả đều mở to mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên! !

"Con mẹ nó anh bị ong mật đốt hả?" Tô Lạc Hoành sốt ruột kêu lên! !

"Làm sao anh biết?" Trang Hạo Nhiên rất vui vẻ vì có người suy nghĩ giống mình! !

"Con mẹ nó , có cậu mới tin tưởng anh ta bị ong mật đốt !" Lâm Sở Nhai kích động kêu lên: "Lúc ấy khẳng định chính là thú tính quá rồi, sau đó mới cưỡng hiếp con nhà người ta!"

"Tôi không có cưỡng hiếp cô ấy! !" Trang Hạo Nhiên trực tiếp kêu lên, nói: "Chính là hôn! ! hiểu không? Chỉ là hôn thôi! !"

"Anh cũng quá hèn hạ đi? Anh có phải nói với Khả Hinh là, không được, tôi chịu không nổi, trước hôn rồi lại nói, lát sau lại tát tôi một cái là được!" Lâm Sở Nhai nhìn về phía anh nhanh chóng nói! !

Trang Hạo Nhiên khiếp sợ nhìn về phía Lâm Sở Nhai, chịu không nổi kêu to: "Làm sao cậu biết?"

Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hành, Tào Anh Kiệt cùng nhìn về phía anh, đồng thời kêu to: "Chúng ta chính là như vậy ! ! Cầm thú cũng là như vậy! ! !"