Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 492: Hôn lễ (4)




Hôm nay, tôi đi về phía cô, có thể chứng tỏ được điều gì? Điều gì cũng không chứng tỏ được! Thì ra, có thể gặp lại nhau, cũng là do số phận đã sắp đặt, có lẽ …. tôi đã được định sẵn là phải chấp nhận.

Trang Ngải Lâm cùng Đường Khả Hinh một thân váy dài màu đen nhẹ nhàng, giống như nữ vương thống trị thế giới u linh thần bí, mỉm cười hướng tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, đôi mắt nóng lên, người không nhúc nhích. Đường Khả Hinh vẻ mặt quyến rũ, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, giống như người xa lạ, không lên tiếng.

Cả người Như Mạt run rẩy nhìn Đường Khả Hinh, nhớ tới những lời chúc phúc kia, trái tim chợt lạnh đi, khẩn trương và còn có chút đau đớn.

“Như Mạt!!” Trong nháy mắt, Trang Ngải Lâm gọi tên Như Mạt, nhíu mày nói: “ Trái tim cô không việc gì chứ ?”

Như Mạt liền cúi đầu, tỉnh táo nói: “ Không…không có việc gì, cám ơn chị đã quan tâm”

“ Tưởng Thiên Lỗi”- Trang Ngải Lâm nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, thẳng thắn gọi.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn như cũ chăm chú nhìn về phía Đường Khả Hinh, mái tóc nâu uốn xoăn thả bồng bềnh, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đầy vẻ cá tính, kiêu ngạo, xinh đẹp. Cô gái đã từng vì yêu mà lặng lẽ rơi lệ, cúi đầu che khuất một bên má của mình, giờ cũng đã như làn khói bay đi rồi.

Đường Khả Hinh nhìn vẻ kích động trong con mắt của Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên cười, ở trước mặt Như Mạt nhẹ nhàng nói: “ Tổng giám đốc Tưởng, trên mặt tôi có vết nhơ sao?

Lòng Như Mạt nhói đau, sợ hãi cùng bất an nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi. Nhưng anh vẫn cứ như vậy nhìn Đường Khả Hinh, không có cách nào rời mắt được.

Cách nơi này không xa, Trang Hạo Nhiên cầm ly rượu đỏ nhấp một ngụm, chỉ là khẽ cười, cũng không đi qua đây. Trang Ngải Lâm nhìn vẻ mặt của Tưởng Thiên Lỗi vẫn không nhúc nhích, nhịn không được cười lớn, khẽ gọi: “ Thiên Lỗi, hồn của cậu bay đi mất rồi à?”

Tưởng Thiên Lỗi rốt cuộc lấy lại tinh thần, trầm ngâm suy nghĩ mất mấy giây, mới khó tin nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Lúc này, nhân viên phục vụ bê khay qua, đưa tới hai ly rượu đỏ, đều là rượu đỏ năm1980. Trang Ngải Lâm cùng Đường Khả Hinh mỉm cười đồng thời nâng ly.

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng xoay tròn ly rượu đỏ, giơ lên, vừa uống xong ly rượu, hạ thấp mi mắt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi. Ánh mắt anh nóng bỏng, chăm chú nhìn cô.

Đường Khả Hinh cười trừ một tiếng, buông ly rượu trên tay, bất đắc dĩ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi. Ở phía sau, Trang Ngải Lâm cầm ly rượu, xoay người lặng lẽ rời đi.

Như Mạt ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, thấy ánh mắt anh chăm chú nhìn về phía Đường Khả Hinh,thái độ kích động. Lòng của cô đau nhói, đôi mắt ngấn lệ, nhẹ giật ống tay áo của anh nhưng anh vẫn như cũ, người không nhúc nhích.

Đôi mắt Đường Khải Hinh lóe lên tia sắc bén, nhìn về phía Như Mạt, nhẹ nhàng nói: "Như Mạt tiểu thư, nghe nói tháng tư này, cô cùng thị trưởng đã ly hôn, cuối cùng tình yêu thanh mai trúc mã của cô cùng Tổng giám đốc Tưởng đã được đơm hoa kết trái. Tại đây, tôi chúc mừng hai người trăm năm hạnh phúc, ân ái ngọt ngào cả đời”. Như Mạt nghiêng mặt không dám lên tiếng. Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn cô như trước, hai con mắt xẹt qua một tia đau đớn. Trang Ngải Lâm nhìn hắn

bằng ánh mắt sắc bén. Đường Khả Hinh nhíu mày nhìn vẻ mặt cùng thần thái giằng co của hai người bọn họ, nhịn không được cười nói: “Tôi không nên xuất hiện ở đây phải không, làm hai người khiếp sợ rồi! Còn không có chuẩn bị trước ? Hay là…..” đọc nhanh tại th i ch do c t ruyen . co m

Đôi mắt cô rũ xuống, liền nhớ tới đêm mưa hôm đó, chính mình nằm ở trêm giường phẫu thuật, nghe Nhã Tuệ gào khóc, nói có người muốn lấy đi trái tim của cô cho người phụ nữ anh yêu quý nhất. Cô nhớ đã nghe giọng nói của anh, nghe anh nói một câu: “ Hãy cứu cô ấy, cầu xin các người hãy cứu lấy cô ấy, cầu xin các người……..”. Nếu anh không im lặng thì cô có thể tha thứ cho anh !! Nhưng không, cho đến khi những người đó mạnh mẽ đi tới, muốn lấy ra trái tim của cô…Anh vẫn im lặng, vẫn im lặng, im lặng!!!!!

Đôi mắt cô run rẩy phẫn nộ, đột nhiên cảm thấy rất thú vị cười ra tiếng, cười đến có chút run rẩy, có chút kích động…Trang Ngải Lâm nhìn thấy mọi chuyện nhưng không lên tiếng, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Như Mạt. Cả người Như Mạt liền chấn động, không dám nhúc nhích, mặt dán chặt ở trong lòng Tưởng Thiên Lỗi.

“Tổng giám đốc Tưởng?” Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mềm giọng nói: "Khi nói chuyện với người khác, lúc nào anh cũng giữ im lặng như vậy sao?”

Cuối cùng Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nụ cười của cô vẫn trong trẻo nhưng toát ra vẻ lạnh lùng, đôi mắt sâu xa; thở nhẹ một hơi mới nhìn về phía cô, hé môi nói: "Có chút im lặng, đích thực là đáng chết.”

Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, trong đôi mắt còn hiện lên chút tình ý, đột nhiên cao hứng cười rộ lên, nói: " Vậy anh cảm thấy, vì sao im lặng lại đáng chết?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt cười tươi như hoa của Đường Khả Hinh, lại thấy rõ vẻ giận giữ cùng kích động trong ánh mắt cô, chậm rãi nói: "Im lặng là chuyện vốn không thể tránh được,

không thể làm gì được, chính là đáng chết” Vẻ mặt Đường Khả Hinh mang chút đồng tình nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy cô có vẻ đồng tình, tức khắc anh cảm thấy thật vui vẻ. Đôi mắt Đường Khả Hinh xẹt qua một tia ôn nhu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười mà cảm xúc nói: "Đúng vậy, chuyện đáng chết vốn không thể tránh được, giống như tôi từng nằm trên giường bệnh, có người muốn đem trái tim của tôi hiến cho một người khác, nhưng tôi lại chỉ có thể im lặng, bởi vì khi đó tôi thật sự muốn chết..." Đường Khả Hinh khổ sở cúi thấp đầu, đôi mắt hiện lên vẻ ôn nhu mà đau lòng, lại nhanh chóng thay thế bởi một tia phẫn nộ, mỉm cười nói với Tưởng Thiên Lỗi: “ Anh có biết vì sao tôi lại bị thương phải vào viện không? Đó là bởi vì tôi bị người ta đâm một dao!!”

Trong nháy mắt Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, hai mắt run run đau đớn nhìn về phía cô, bản thân hiểu được có người muốn hại cô

"Ha ha ha... ..." Đường Khả Hinh nhịn không được lại cười rộ lên, không kìm được lòng mình, nâng ly rượu đỏ lên uống. Ở phía xa, Trang Hạo Nhiên đang nhìn về phía cô.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, tâm như bị ai xé rách. Đường Khả Hinh đột nhiên hỏi: “ Anh có biết im lặng là gì không?”. Tưởng Thiên Lỗi nhìn thật sâu về phía cô, con ngươi run rẩy, thật đau!! Sắc mặt cô phấn chấn, đôi mắt lạnh lùng mà dứt khoát nhìn về phía anh nói: “ Im lặng là giống như lúc tôi nằm bất lực ở trên bàn mổ khi đó”.

Tưởng Thiên Lỗi nheo mắt nhìn cô! Như Mạt cũng khiếp sợ nhìn cô. Ở bên cạnh, sắc mặt Đông Anh cũng trở nên tái nhợt.

"Lúc đó, cảm giác của tôi chính là như vậy." Đường Khả Hinh mỉm cười nâng ly rượu trong tay lên, dáng vẻ phong tình, quyến rũ, hướng tới Tưởng Thiên Lỗi. Ánh mắt anh lập tức nhìn vào cô. Đường Khả Hinh lãnh đạm nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt chợt lóe lên quay sang phía Như Mạt đang khẩn trương, cười nói: "Như Mạt tiểu thư!"

Vẻ mặt Như Mạt chợt run rẩy, từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh. Đường Khả Hinh nhìn về phía Như Mạt, cười lạnh nói: " Cô phải giữ thật tốt tấm vé máy bay đi Luân Đôn kia đó” Cả người Như Mạt run lên, không dám lên tiếng.

Đường Khả Hinh thu lại ánh mắt, ngẩng đầu , lại nói tiếp : "Không biết, vé máy bay kia có trả lại được không? Nếu như có thể trả lại thì thật tốt. Vì trên thế gian này, bất kì một khát vọng nào đều tựa như giấc mộng. Cô vốn đang sống một cuộc sống hạnh phúc, nhẹ nhàng, cần gì phải quá cố chấp tỏ vẻ ngây thơ, đơn thuần…. Còn nữa, thật tâm cô còn không nói ra được lời yêu”.

Ánh mắt Như mạt run rẩy. Tưởng Thiên Lỗi phẫn nộ nhìn Đường Khả Hinh! ! Nhưng cô vẫn hướng về phía Như Mạt nhanh chóng nói tiếp: " Nhìn lại một chút người đàn ông ở bên cạnh cô đi, lúc cô bị thương, anh ấy bất quá cũng chỉ im lặng mà thôi”

"Đường Khả Hinh!!" Tưởng Thiên Lỗi gầm nhẹ lên với cô. Đường Khả Hinh hướng ánh mắt về phía anh đột nhiên cười : "Tổng giám đốc Tưởng, anh gọi tôi sao ? Sau này, có gặp nhau mong anh cũng đừng gọi tên tôi, bởi vì tôi và anh không có quan hệ gì. Nếu như sau này, anh muốn tôi đáp lại, xin gọi một tiếng... Đường tiểu thư!” Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt ly rượu đỏ trong tay, liền muốn tiến lên...

Trong nháy mắt, Đường Khả Hinh xoay người, hai mắt run rẩy ngấn lệ, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi đi về phía trước. Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xông lên nhưng đột nhiên bị Trang Ngải Lâm chặn lại. Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, mang theo phần kính trọng, lạnh giọng gọi một tiếng: “Chị!!"

Trang Ngải Lâm ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Thật là trùng hợp? Nó cũng gọi tôi một tiếng chị! Mặc kệ duyên phận sau này có như thế nào, nhưng bây giờ nó là em gái của tôi! Nếu làm cho tâm trạng tôi không tốt, liền đem mười hai phần trăm cổ phần của tôi ở Á Châu tặng cho nó!"

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô. Trang Ngải Lâm tay cầm ly rượu đỏ, mỉm cười đi ra chỗ khác. Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn về phía bóng lưng của Đường Khả Hinh , hai bàn tay nắm chặt lại ! !

Đường Khả Hinh nhấc làn váy dài, bước nhanh qua đoàn người đang đứng, sắc mặt tái nhợt, kích động cùng phẫn nộ đi về phía trước. Trang Hạo Nhiên dõi theo bóng dáng của cô đang đi chuyển, cuối cùng để ly rượu xuống, bước nhanh về phía trước.

Đường Khả Hinh đi qua vô số người rốt cuộc đi tới nơi có tấm lụa trắng phủ xuống, tay cầm ly rượu đỏ, đưa lên miệng uống . Bỗng một bàn tay nắm lấy tay cô. Quay đầu lại, thấy người đến là Trang Hạo Nhiên, cô bực bội hất tay của anh ra, lại nâng ly rượu lên muốn uống tiếp...Sắc mặt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng lạnh đi, giành lấy chén rượu của cô, để ở trên bàn. Đường Khả Hinh tức giận muốn đẩy anh ra, sau đó tiếp tục rót rượu.

Bên này, một thân ảnh màu đen đang đi tới. Con ngươi của Trang Hạo Nhiên chợt lóe lên, bỗng nắm chặt lấy bàn tay của Đường Khả Hinh kéo vào trong ngực mình, nhanh chóng đem môi mình phủ lên đôi môi của cô

"Ưm...” hai mắt Đương Khả Hinh mở to, kinh ngạc nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt đang run rẩy của cô, đôi mắt xẹt qua một tia đau lòng, lại không nói gì thêm...Nếu như em muốn chiến thắng, anh sẽ giúp em.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên ngoài tấm lụa trắng nhìn thấy một màn này, bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt nóng lên.