Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 503: Tôi muốn về nhà




LONDON, thủ đô của nước Anh, là thành phố lớn nhất nước, một trong những trung tâm kinh tế của thế giới, mà sân bay quốc tế Heathdrow, lại là một trong những sân bay đứng hàng đầu trên thế giới, hàng năm tại đây đón tiếp lượng du khách rất lớn, gần hai gàn vạn hành khách xuất nhập cảnh, có năm vượt qua con số này một cách đáng kinh ngạc, dưới đất có những con đường nối liền đường bay, bên trong phòng chờ sân bay có rất nhiều cửa hàng cùng phòng ăn, máy bay trong sảnh trung tâm, đang chuẩn bị bay đi Mỹ, vào lúc này trên sân bóng thu nhỏ, đang biểu diễn kĩ thuật đá bóng.

Vô số hành khách từ các quốc gia khác nhau đang vây quanh sân bóng, sôi nổi vỗ tay cười vui vẻ.

Phía trước là âm thanh nghi thức chào đón những du khách nước ngoài.

Hành khách đi qua đi lại, một số nhanh chóng xách hành lý đi vào thang máy, chuẩn bị đón xe, một số ngồi trong phòng ăn nhàn nhã đọc báo.

Xa xa, có thể thấy được vài người mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, cảnh sát nước Anh nho nhã, mặc trang phục màu đen với khuôn mặt đẹp trai, cầm trong tay súng ống tuần tra qua lại.

Đường Khả Hinh kéo va ly hành lí nhỏ, đeo ba lô, đi xuống máy bay, đứng ở lối đi thật dài, đột nhiên cảm thấy thật lạnh lẽo, vừa rồi tiếp viên hàng không thông báo nhiệt đô, ước chừng 0 độ, khó trách Tiêu Đồng muốn mình mặc áo lông, cô nhẹ thở , một làn khói trắng bay ra, lúc này mới phát hiện quốc gia này, so với nước mình thực sự lạnh hơn rất nhiều, cô ôm chặt áo khoác, mang bao tay màu trắng, lôi kéo hành lí, vừa đi về phía trước, vừa nhìn xung quanh có rất nhiều người nước ngoài, tất cả đều tóc vàng mắt xanh, quần áo gọn gàng, sạch sẽ đi theo bên cạnh mình, nhanh chóng bước qua, đều nói tiếng Anh cô nghe không hiểu, còn có nhiều ngôn ngữ khác, không rõ bọn họ là người Anh, hay là người Đức, hay lại là người Mỹ...

Thỉnh thoảng nhìn thấy hai người khách châu Á, hành động lại hết sức bí ẩn cùng cẩn thận, một chút cũng không giống người Trung Quốc, so với người các nước châu Á khác, người Trung Quốc có phân hơi đơn giản và nhiệt tình hơn.

Cô ngay lập tức cảm thấy bối rối, xem không hiểu ngôn ngữ, xem không hiểu biển báo giao thông, nghe không được tiếng Anh.

Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, tay nắm hành lí, hai mắt nhanh chóng đầy nước mắt, sợ tới mức mặt mày tái nhợt, nước mắt từng dòng rơi xuống, lúc này mới phát hiện ra, mình nghĩ quá đơn giản về thế giới này rồi.

Phải làm sao đây? Có thể do sợ hãi, những gì Tiêu Đồng dặn dò cô, tất cả đều quên hết rồi.

Cô gái nhỏ bé, vẫn đứng ở lối ra vào, không dám di chuyển nửa bước, chỉ nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, từ trong ba lô lấy ra từ điển điện tử Trung - Anh mà Nhã Tuệ mua tặng mình, đột nhiên nghĩ đến Nhã Tuệ, nghĩ đến nước mình, nghĩ đến những bạn bè cùng người thân của mình, nghĩ đến cha mẹ, anh trai...

Hít hít cái mũi.

Cô run rẩy thở ra khói trắng, cầm từ điển tiếng Anh, nắm chặt trong tay, làm theo những gì anh tiếp viên hàng không đẹp trai đã hướng dẫn, bước xuống thang máy, cầm lấy hành lí của mình, vì đang đứng ở lối thứ ba, lại có kí hiệu dẫn đường cho mọi người ra sân bay, nếu thật sự không hiểu, nơi này đã có phục vụ người Trung Quốc...

Đường Khả Hinh run rẩy cố gắng bình tĩnh, nước mắt từng giọt từng giọt lại rơi xuống, cứ lau rồi lại không kìm được mà khóc, sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, thở dài một hơi, buộc bản thân ngẩng mặt lên, hướng về phía thang máy, lại thấy tường ngoài cửa sổ sát đất, có vài chiếc máy bay đang sáng lên ánh đèn, chậm rãi chạy theo đường bay xuất phát, cô nhìn kĩ, mới kéo theo hành lí, bước vào thang máy.

Thang máy chầm chậm đi xuống, Đường Khả Hinh run sợ kéo hành lí, nhìn thấy phía trước cùng đi một chuyến bay với mình có một người đàn ông Trung Quốc khoảng 30 tuổi, cố gắng nhanh chân chạy về phía anh ta, hơi lúng túng nhìn anh ta một cái.

Người đàn ông , một thân âu phục màu xám, áo sơ mi trắng, thắt cà vạt màu đen, bên ngoài khoác áo khoác cùng màu, tay cầm cặp công văn, cách ăn mặc nho nhã, lịch thiệp đi về phía trước, cảm thấy có cô gái nhỏ đang nhìn về phía mình, anh liền quay lại mỉm cười với cô.

Đường Khả Hinh nhìn về phía anh ta đang tươi cười, lập tức thấy thật gần gũi, cũng cười.

Anh nghĩ nghĩ, không nói gì, lại đi về phía trước.

"Anh cũng tới nước Anh à?" Đường Khả Hinh lấy lòng hỏi.

Đây không phải là một câu hỏi vô nghĩa sao?

Người đàn ông nhìn về phía cô có phần hoang mang lo sợ, bất đắc dĩ cười rộ lên nói :" Đúng. Tôi tới nước Anh."

" Anh, anh, anh đi vào trong đó sao?" Đường Khả Hinh chợt nhận ra giữa đất nước toàn dùng tiếng Anh này, tìm thấy một người, có thể nói tiếng Trung Quốc, đã là hạnh phúc lắm rồi.

"Tôi đến Oxford, tham gia một buổi diễn thuyết." Anh mỉm cười nói, lại bước đi có phần vội vã.

"Tôi muốn đi Cambridge!!" Đường Khả Hinh không suy nghĩ gì, cô vẫn rất vui vẻ vỗ ngực, cười thật tươi nói.

"Hả? Cô là... Sinh viên ở đó à?" Sinh viên lại gặp sinh viên, dù sao vẫn đặc biệt hưng phấn, anh mỉm cười với cô nói.

Đường Khả Hinh vẻ mặt hơi lúng túng, nhìn về phía người đàn ông vẻ mặt tôn kính tươi cười, cô thật sự muốn dùng đến kĩ thuật nói dối của mình trước kia ở quán bar... Thế nhưng cô lại cười khổ nói :" Không phải... Tôi đến một nhà hàng nào đó ở Cambridge... Đi làm..."

"À..." Người đàn ông cười cười.

Hai người cùng nhau đi đến một nơi xa xỉ gần ngàn mét vuông, trên trần trang trí tầng tầng lớp lớp các họa tiết hoa văn tinh xảo, bên dưới rất nhiều hành lí đang xoay chuyển.

Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, hoang mang nhìn về các hướng, không rõ lúc này phải làm gì.

Người đàn ông phía trước, vừa muốn đi đến chỗ lấy hành lí chuyến bay, lại cảm giác được phía sau không có tiếng động, liền quay đầu lại, nhìn về phía cô gái với vẻ mặt xinh đẹp ngọt ngào, dáng người nhỏ nhắn, lại đang tràn đầy biểu cảm sợ hãi, mỉm cười nói: " Lấy vé máy bay của cô ra, mặt trên có số hiệu hành lí, qua phía bên này, hành lí trên chuyến bay của chúng ta, đều ở đây cả, đưa lên, nhìn thấy hành lí của cô, là có thể lấy đi rồi."

Đường Khả Hinh vừa nghe, lại à... một tiếng, kéo hành lí, bước nhanh về phía trước, vừa đi, hai mắt lại ngân ngấn nước mắt.

Hai người đứng chung một chỗ, chậm rãi chờ hành lí đưa lên, hành lí của người đàn ông Oxford tới trước, anh khom người nhấc hành lí của mình, có chút lo lắng nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi :" Chờ một lát, cô lấy được hành lí, có người tới đón cô không?"

Đường Khả Hinh mở to đôi mắt xinh đẹp, lẳng lặng nhìn về phía anh, nghĩ nghĩ, mới ngọt ngào cười rộ lên, nói :" Có!"

"Vậy thì tốt rồi!" Anh nhấc hành lí của mình lên, đi về phía trước vài bước, lại quay đầu lại, nhìn về phía cô gái nhỏ, một lần nữa cười nói :" Đây là một thành phố xinh đẹp, nhưng trên thế giới này, đây không phải là một nơi tuyệt đối an toàn, mỗi một góc, đều ngập tràn nguy hiểm, cho nên tới nơi này, cẩn thận một chút, nếu muốn ở lại lâu một chút, thì phải hiểu được từ cám ơn, xin lỗi bằng tiếng Anh..."

Đường Khả Hinh nhìn về phía ánh mắt lo lắng của anh, cảm động cười cười, nói :" Được. Cảm ơn anh!"

"Hẹn gặp lại!" Người đàn ông xoay người, cùng rất nhiều những hành khách nước ngoài khác, đi ra ngoài sảnh lớn.

Đường Khả Hinh xoay người, nhìn về hướng hành lí xoay vòng, vẫn đang tiếp tục xoay vòng, có nhiều hành khách nước ngoài, cũng đang đứng một bên, im lặng chờ đợi, cô liếc mắt nhìn họ một cái, mới kéo hành lí, lại gần một chút, chăm chú nhìn hành lí của mình, sao vẫn chưa đến... Đợi khoảng 10 phút, cô thấy được cái rương hành lí màu xanh đậm của mình, đang chậm rãi đưa đến, cô vui vẻ cười, nhanh chóng đi lên, kéo rương hành lí của mình, cắn răng tiếp tục nhấc xuống, lại thở hổn hển, đem rương hành lí màu hồng phấn nho nhỏ, đặt ở phía trên cái rương lớn, cố gắng theo hướng chỉ dẫn đi về phía trước, cuối cùng đi đến cuối đường, nhìn ra chỗ đón hành khách, rất nhiều người quốc tịch khác nhau, nhộn nhịp giơ cao bảng hiệu, họ chậm rãi đi ra khỏi nhóm người, dùng tiếng Anh gọi lớn.

Phía sau có vài người nam nữ trẻ tuổi vừa mới về tới, vội vã hướng phía trước, cùng cha mẹ mình tới đón ôm, hôn nhau.

Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nhìn về hướng đám người đang chen chúc ôm nhau, trên gương mặt họ, là niềm vui cùng hi vọng, là sự vui vẻ...

Đột nhiên nghĩ đến một người.

Trong lòng Đường Khả Hinh thoáng qua một tia chua xót, vẫn cắn răng kiên cường kéo hành lí đi ra ngoài, qua đại sảnh náo nhiệt đông nghẹt người, nhìn thấy một đội bóng nước Anh rất nổi tiếng đang đá bóng, cô nghĩ muốn chen vào đám người, xem một chút, xung quanh tất cả mọi người đều nhiệt tình nói tiếng Anh , vây xung quanh nơi này thật

chặt, rất nhiều cảnh sát người Anh mang theo súng trường, đang khẩn trương tuần tra, với người Anh, thái độ làm việc của họ luôn luôn chặt chẽ cẩn thận, bảo thủ, nghiêm túc .....Cô gái nhỏ này, nhìn xung quanh, lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi...

" Khả Hinh, nếu như muốn đến Cambridge, có một biện pháp tốt nhất, chính là theo sân bay Heathrow, tìm tàu điện ngầm, rồi mới ngồi tàu xanh, đến Kingscross, lại từ Kingscross ngồi xe lửa đến Cambridge, nhân tiện tôi nói cho cô biết, Kingscross chính là sân ga khởi hành của Harry Potter... Đừng sợ, đó là một hành trình kì diệu, sẽ giống như Harry Potter vậy, Nếu cô quyết định muốn dựa vào chính mình, không cần phải sợ, bởi vì phướng hướng và tuyến đường đều tồn tại, chỉ cần đầu óc cô minh mẫn cùng bình tĩnh, cô nhất định có thể tìm đến!"

Giọng nói Tiêu Đồng bỗng truyền đến.

Đường Khả Hinh bắt đầu nhớ lại, cô cố gắng nhắm mắt lại, nhớ tới những lời Tiêu Đồng nói, hiện tại quan trọng nhất, chính là tìm ví tiền, từ bên trong lấy ra tiền bảng Anh mà lúc ở trong nước Tiêu Đồng đã giúp mình chuẩn bị,....... Thật là một đứa nhỏ cực kì đơn thuần và khờ dại,..... Cô trực tiếp đem hành lí dựa vào đại sảnh, rồi mới ngồi ở rương hành lí lớn, cầm ví tiền, lấy ra một vài tờ bảng Anh đếm...

Một tờ... hai tờ... ba tờ... bốn tờ...năm tờ...sáu tờ...

Bên cạnh có một người cảnh sát, mang theo súng trường, có chút kì quái nhìn về cô gái phương Đông này.

Cô vừa đếm, vừa ngẩng đầu, nhìn khắp nơi đều là hành khách tóc vàng mắt xanh, áo mũ chỉnh tề, cảm thấy đây là nơi an toàn, lại cúi đầu xuống đếm, bình tĩnh và chậm rãi, nhớ tới một câu khác của Tiêu Đồng:" Ngồi tàu điện ngầm ở nước Anh, giá khoảng gần 3 bảng Anh, cô nên chuẩn bị hơn 20 bảng tiền tiêu vặt để trên người..."

Cô nghĩ nghĩ, lại đem tiền giá trị lớn bỏ vào trong ví tiền, rồi cầm lấy hơn ba mươi tờ bảng Anh nhét vào trong túi bên trái mình, lại đem 200 bảng Anh nhét vào túi bên phải mình, cầm ví tiền, nhét vào trong ba lô, kéo hành lí, đi tới trước mặt người cảnh sát, lo lắng băn khoăn, nhưng vẫn dũng cảm cười cười, kêu một tiếng :" Hello?"

Anh cảnh sát người Anh cao to, nâng súng trường lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh, kêu nhỏ:" Yes?"

" À...À....." Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, cố nhớ lại tàu điện ngầm hỏi thế nào, cô nuốt một ngụm nước bọt, sợ tới mức mặt mày tái nhợt, cố gắng cho đại não mình không hoảng loạn, đúng là không thể nói được giọng điệu này, liền không có cách nào, lập tức cầm lấy từ điển Trung - Anh, gõ vào chữ tàu ngầm, hiện ra từ "underground", ánh

mắt cô sáng lên, liền ngẩng đầu, nhìn về phía anh cảnh sát đẹp trai, thở một hơi, mới vỗ lồng ngực, lắp bắp nói tiếng Anh:"I....I...I".

Anh cảnh sát đẹp trai vác súng, nhíu mày nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh trán đổ đầy mồ hôi, tim đập thình thịch, vẫn dũng cảm, không cần biết sai hay đúng nói:" I...I... want -to ...no..i...go...go..to.."

Cô chưa nói hết câu, hai mắt cũng đã ửng lệ, vội vàng hít hít mũi, thật sự không còn cách nào khác, nức nở nghẹn ngào nói:" Underground......underground....underground......Tôi nghĩ tôi muốn đi tàu điện ngầm... Tôi nghĩ muốn ngồi tàu điện ngầm... Tôi muốn về nhà...."

Cô oa lên một tiếng, khóc nức nở.....