Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 504: Cô gái xinh xắn




Một trận tiếng khóc kéo dài

Tại nước Anh, hôm nay mưa tuyết bay khắp nơi mang theo luồng khí lạnh, cả thành phố chợt u ám cùng với sắc màu xanh thẫm đậm giống như kiệt tác nổi tiếng “thành phố sương mù đơn độc”, tại khoảnh khắc này, giữa trung tâm thành phố hoàn toàn không thể hiện ra.

Tưởng tượng cùng hiện thực, dù sao cũng có chênh lệch tương đối lớn

Anh cảnh sát đẹp trai đó, vẻ mặt bất đắc dĩ giúp đỡ cô bé từ đâu ra đứng ở đại sảnh tầng hai, đưa cô ngồi vào thang máy tốc hành xuống tầng thấp nhất.

Ở trong thang máy. Đường Khả Hinh một bên khóc nức nở, một bên kéo valy, khuôn mặt đầy nước mắt ngẩng đầu nhìn về phía anh cảnh sát đẹp trai kia, nức nở kích động nói: “Cảm ơn…thank-you…”

Cảnh sát soái ca nâng lên khẩu súng đứng bên cạnh thang máy nhìn về phía cô gái kia khóc thật đáng thương, cũng là cô gái nhỏ đáng yêu, cười cười.

“ Thank – you!!!” Đường Khả Hinh nhìn về hướng soái ca ngày càng xa, hướng hắn vẻ mặt kính phục, mới lau đi nước mắt, nắm chặt valy, nhìn thân thể mình theo thang máy dần dần xuống tầng ngầm, mới nhớ tới Tiêu Đồng nói với mình, tàu điện ngầm ở Anh quốc và Trung Quốc không giống nhau, bọn họ lấy màu sắc để phân chia đường bộ, mà chính mình sắp sửa ngồi lên tàu điện ngầm màu xanh. Hơn nữa, tàu điện ngầm của Anh quốc và Trung Quốc không giống nhau, nó vốn là tàu điện ngầm xuất hiện sớm nhất trên thế giới, cho nên trạm dừng cùng không gian bên trong tương đối nhỏ và hẹp…

Đường Khả Hinh còn chưa thấy được một nước Anh lãng mạn, một nước Anh mộng ảo, một nước Anh mê người, cùng truyền thống lịch sử và kiến trúc, cũng không có thấy được nam thanh nữ tú nho nhã, cô cũng muốn hòa mình với nhiều người như vậy, vừa mới liều mạng từ đại sảnh sân bay ra, cùng đoàn người bản địa chen chúc trong tàu điện ngầm này, đầu đầy mồ hôi, vừa nghĩ đến cảnh sát soái ca nhắc nhở mình, nói cái valy nặng như vậy, thực sự không nên ngồi xe lửa, tàu điện ngầm ở Anh quốc thực sự rất hẹp rất nhỏ mà có thật nhiều tàu điện ngầm, cơ hồ không có thang máy!

Đường Khả Hinh hòa vào đoàn người không biết là người Anh, người Mỹ, hay người Đức, không biết là người nước nào, cùng nhau chen chúc vào tàu điện ngầm, vốn vừa nghĩ trực tiếp dựa vào biện pháp thứ hai mà Tiêu Đồng nói, trực tiếp ngồi xe buýt, thế nhưng hôm nay có mưa tuyết, xe buýt tạm dừng mở cửa, cô nghĩ sớm một chút đến Cambridge, tìm một chỗ nghỉ ngơi, gọi điện thoại cho Nhã Tuệ, nghĩ muốn gọi điện thoại cho nhẽng người bạn thân của mình…

“ Chớ đẩy chớ đẩy chớ đẩy” Đường Khả Hinh đầu đầy mồ hôi kéo valy nặng nề, vừa nghĩ muốn ôm vào cửa tàu điện ngầm, cư nhiên phát hiện tại cửa vào thấy rõ hành khách, cùng toàn bộ đường giao thông hướng chính mình qua đây, cô vội vàng đem tay của mình che lại, còn có khăn quàng cổ cởi ra và mọi người cùng nhau chen chúc, nhốn nháo đi về phía trước, rốt cuộc đi vào tàu điện ngầm đến quầy bán vé, cô thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo valy, chỉ liếc qua một cái các màu sắc ký hiệu tuyến tàu điện ngầm bên cạnh, đã nghĩ đi về phía trước mua vé…

Sau đó, đại não cô tê dại, mở to mắt, dừng lại, nắm chặt hành lý, không thể tưởng tượng ra tàu điện ngầm mình muốn đến, thật là nhiều người đang mạnh mẽ qua đây, cô lại liều mạng chen vào!

Phút chốc cô phát hiện mình đã hòa vào văn hóa quốc gia này, không khách khí chút nào đi vào, cùng mọi người phía trước chờ đợi thời gian, cô liều mạng chen về phía trước từng chút từng chút đi qua, rốt cuộc đầu đầy mồ hôi, lấy mũ xuống quạt, ngẩng đầu, một trận sóng người đẩy đẩy đụng đụng nhau, nhìn thấy tuyến tàu điện ngầm theo màu nâu, màu vàng, màu xanh, màu cam, lại đến màu đỏ tươi… Sau đó cô tròn mắt nhìn phía dưới hai bên màu xanh, một màu xanh đậm, một xanh da trời, một tuyến màu xanh…

“Đó là một chỗ ngồi chẳng rõ ràng gì cả?” Đường Khả Hinh thật muốn điên nhìn về phía màu xanh đậm và màu nâu đằng kia, Tiêu Đồng không có nói là ngồi màu xanh đậm hay màu xanh, cô gấp đến độ muốn khóc nhìn thấy bảng tuyến đường bộ, cô…một chữ tiếng Anh cũng không hiểu, không có cách nào, thực sự không có cách nào, cô lập tức mở từ điển nhỏ bên trong, tìm ra những từ tiếng Anh của mình, đầu đầy mồ hôi gõ gõ từng chữ, từng chữ lại từng chữ phiên dịch…

“ Màu xanh đậm, có cái gì cái gì quảng trường, cái gì hoa viên, cái gì cái gì nhà bảo tàng…” Đường Khả Hinh trong đầu một trận choáng váng, khiến cho đầu đầy mồ hôi, tay run rẩy nhìn về phía từ điển tiếng Anh, sợ đến đầu muốn nứt ra mà

đọc theo từ đó, nghĩ nghĩ, cảm thấy không đúng, bởi vì Cambridge nghe nói cách London hơi xa, không có khả năng cái gì cái gì quảng trường, cái gì hoa gì viên đi…

Cô lại phiên dịch một tuyến đường khác, lặng yên đọc: “Xanh da trời… cái gì cái gì quốc vương thập tự, thập…”

Cô đang trong trạng thái mơ hồ, sửng sốt, lúc này mới lấy lại tinh thần, một lần nữa nhìn về phía từ điển tiếng Anh mình vừa dịch: St.Pancas – and – Kingscross, ánh mắt cô tức khắc sáng ngời, nhớ lời Tiêu Đồng nói, theo Kingscross ngồi xe lửa đến Cambridge!

Cô kích động nhìn về phía đường xanh da trời, bên trên ký hiệu Kingscross, nhất định là ngồi tuyến đường này. Cô không nói hai lời, cũng quên khóc, chính mình kéo valy thật to đi tới đó, bởi vì không hiểu tiếng Anh cho nên đành phải đến quầy bán vé mua vé, phía trước có người xếp hàng mua vé, cô vội vàng để ba lô xuống, đói bụng tưởng chừng đứt từng đoạn ruột, từ bên trong ba lô lấy sandwich đã nhét vào lúc trên máy bay, ăn ngấu nghiến, đem sandwich toàn bộ đẩy mạnh vào trong miệng mình, cắn cắn nhai nhai nuốt, thở dốc, ngẩng đầu, nhìn sắp đến lượt mình, từ trong túi vội vã móc ra một xấp tiền bảng Anh, một người đã rời khỏi, cô nhào tới cửa sổ quầy vé, nhìn thấy bên trông một người phụ nữ mặc đồng phục, đeo mắt kính thập phần khí chất, nói câu tiếng Anh…

Đường Khả Hinh hoàn toàn nghe không hiểu, cô vội vàng đem một xấp tiền lớn đến trước cửa sổ, sốt ruột nói: “Kings-Cross! Kings-Cross!”

Người phụ nữ nhắc mí mắt, liếc nhìn Đường Khả Hinh một cái, từ tay cô rút ra bảng Anh, nói câu tiếng Anh: “why do so many people like Harrypotte?” (vì sao có nhiều người thích Harry Porter như vậy?)

“ A?” Đường Khả Hinh mở to mắt không hiểu nhìn về phía người phụ nữ, không hiểu bà ấy đang nói cái gì.

Người phụ nữ không nói gì, chỉ đem phiếu đưa cho Đường Khả Hinh, nói: Nothing! Be careful of your forehead!” (không có việc gì, cẩn thận trán của cô!)

“A?” Đường Khả Hinh lại không hiểu nhìn về phía bà ấy.

Người phụ nữ bất đắc dĩ liếc nhìn cô gái Trung Quốc một cái, giơ giơ tay, ý nói vị kế tiếp, Đường Khả Hinh mặc dù nghe không hiểu nhưng vẫn thật vui vẻ nói câu: “ Thank you !”

Người phụ nữ không để ý tới cô, Đường Khả Hinh cười cười đi ra, lấy được phiếu, kích động đi về phía sân ga. Lúc này mới cảm thấy không gian tàu điện ngầm thật nhỏ, có một số hành khách vẫn ngồi ở chỗ ngồi phía dưới bức tường, thoạt nhìn thập phần kiềm chế, cô không có nhiều suy nghĩ nữa, ngẩng đầu nhìn thấy tàu điện ngầm chậm rãi lái tới, cô lập tức khẩn trương nhấc cái valy cùng mọi người chen vào tàu điện ngầm , vì vóc dáng cô nhỏ nhắn nên là người đầu tiên đi vào, chiếm được chỗ, ngồi xuống, hai mắt mệt mỏi tản ra…

Có một ông lão người Anh khoảng 70 tuổi, mặc âu phục, áo vét khoác bên ngoài, đội nón lưỡi trai, tay chống gậy đi tới, có chút kiêu ngạo nhìn xung quanh…

Đường Khả Hinh luôn luôn tự hào kính lão đắc thọ, cô vừa nhìn thấy ông lão lên xe liền đứng dậy nhìn về phía ông lão cười nói: “ Ngài ngồi ”

Đây là tiếng Trung!

Cô nhìn hướng ông lão người Anh, giơ tay lên.

Ông lão người Anh có chút ghét bỏ nhìn về phía cô gái Trung Quốc, thấy trước mặt cô có chỗ ngồi trống trơn, liền hắng giọng một tiếng, lấy làm kinh ngạc nhưng vẫn đi lại, thanh thanh thúy thúy nói: “ Thank you ”

“ It’s OK ” Đường Khả Hinh khách khí nói một câu, liền kéo valy chen chúc đứng thẳng trong đám người, lau mồ hôi trên trán, cảm giác được tàu điện ngầm chậm rãi bắt đầu chuyển động, nhanh chóng hướng phía trước mà đi, cô thở phào nhẹ nhõm nhìn tất cả người tóc vàng mắt xanh ở xung quanh, lòng của cô lại một trận chua xót, bởi vì thật nhiều người ở trước mắt, cô vội vã cúi đầu, hít mũi một cái, tự nói: Khả Hinh, đừng sợ, đừng sợ, lát nữa đến nhà ga Kingscross, đến đó rồi là có thể đến Cambridge, mình sẽ nhanh chóng tìm được cái phòng ăn kia, ăn một chút gì đó, nằm ở trên giường ngủ một giấc! Sau đó làm việc! Đúng vậy! Sau đó làm việc! Cố lên!!

Cô cứ như thế động viên chính mình, thế nhưng loại tư tưởng này vừa xong, toàn bộ tàu điện ngầm ầm một tiếng, trạm dừng, đèn sáng một hồi, thong thả dừng lại!

Cô ngẩng đầu mắt trợn tròn, đây là cái loại tình huống gì.

“Gentlemen, ladies, I am sorry inform you, the underground outage…” (các quý ông, quý bà, rất xin lỗi phải thông báo đến các vị, tàu điện ngầm của đoàn chúng ta vì mưa tuyết phải dừng lại…)

Sau đó nói một câu tiếng Anh, kính xin quý khách xuống xe, thay đổi tàu điện ngầm khác, liền rời đi.

Hành khách quát to một tiếng, tất cả đều mắng chửi nhưng vẫn vọt xuống xe…

Đường Khả Hinh sợ hãi đến nỗi trái tim đập liên hồi, bởi vì cô không hiểu tiếng Anh, cho nên mở to mắt, nhìn về phía hành khách đang xuống, cô cũng vội kéo hành lý xuống tàu điện ngầm, sau đó cô nhìn thấy vài người đi về hướng nhà ga khác, cũng nhìn thấy vài người đi tới lối ra, hai mắt cô đẫm lệ, cái gì cũng không hiểu, đành phải đi theo một nhóm hành khách, trái tim đập bang bang đi ra trạm dừng, thậm chí nhanh chóng đi theo thang máy trên tòa nhà…

Rùng mình một trận thật lớn, nhào vào cửa thang máy.

Đường Khả Hinh giật mình ôm chặt áo khoác ngắn của mình, tay cầm valy, cúi đầu, đón gió lạnh, mưa tuyết, đi ra khu vực mờ mịt, thân thể trong nháy mắt bị ướt. Cô không dám nghĩ nhiều, cô gái nhỏ này cho rằng tàu điện ngầm có phải đã xảy ra chuyện gì không, không dám chạy trở lại, chỉ nhìn về phía con đường đó, lộ ra hơi thở lịch sử trong truyện cổ tích, tất cả đèn đường đều tao nhã, đương nhiên còn có ánh đèn sáng chói của các cửa hàng san sát nhau, người người che dù nhanh chóng đi…

Cô…đầu cũng không dám ngẩng, cũng không biết ở đây là địa phương nào, há miệng run rẩy kéo valy rất nặng, chịu đựng thân thể rét cóng bị ướt, thở ra khí lạnh, kéo cái valy thật nhanh, dọc theo nước chảy ẩm ướt, đường phố rộng rãi, đi tới mái vòm của cửa hàng nhỏ ngồi xổm xuống, gió lạnh, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía ngôi nhà kiến trúc cổ kính, tất cả mưa tuyết, lộ ra khí tức xa lạ đáng

sợ, nóc nhà với kiến trúc mái vòm, lộ ra màu đen khủng khiếp, xung quanh toàn là người nước ngoài không quen biết, chạy nhanh về chiếc xe buýt màu đỏ, không biết nó chạy về phương hướng nào…

Đường Khả Hinh sợ hãi nhìn mọi thứ trước mắt, toàn thế giới chỉ còn một người là mình, nước mắt tràn ra viền mắt, không biết nên làm cái gì bây giờ? Cô không biết ở đây là nơi nào, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ? Con đường đi đến Cambridge vẫn luôn ở phía trước nhưng sao mình nhìn không thấy…

Một trận khí lạnh ập đến mang theo mưa tuyết rơi trên người cô, cô sợ hãi nhưng ép buộc chính mình phải tỉnh táo, nói với mình, không sợ, không sợ, tìm một chỗ tạm thời nghỉ ngơi trước, sau đó sẽ gọi điện thoại cho Tiêu Đồng, lập tức liền có thể biết được tiếp theo cần làm cái gì!

Dị thường đáng sợ mà cảm giác đó thật là kinh khủng, khôi phục tinh thần, cô gọi thẳng một hơi, hai mắt phiếm hồng, để túi xách xuống, nghĩ tìm đồ bên trong ra, sau đó hai mắt cô ngỡ ngàng tập trung nhìn chiếc ba lô đã buông ra, ngã trên mặt đất ướt sũng, tất cả bảng ghi chép rượu đỏ cùng bút máy của cô, còn có thức ăn, tiền thì không thấy!

Lòng cô chợt lạnh, sợ đến nước mắt chảy ròng ròng, muốn khóc không dám khóc, chỉ là trong lòng thê lương nức nở, thân thể đóng băng, ngón tay cứng ngắc hết sức run rẩy cầm túi xách, nghĩ giũ ra ví tiền của mình, nhưng không có, không có! Cô điên cuồng ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt hoảng loạn sợ hãi, đưa tay ướt đẫm ngồi trên mặt đất, lật sách vở, hộp bút nhỏ, còn có bản đồ, mấy thứ thức ăn…

Đột nhiên một trận sương mù toàn bao phủ trí óc cô!

“ Không có, không có, không có…” Cô ngẩn đầu gào khóc nhìn về hướng đoàn người đi lại xung quanh, đáng thương gọi: “ Ai tàn nhẫn như vậy, trộm mất ví tiền của tôi..a? Là ai..a? Không nên đối với tôi như vậy, trên người tôi không có gì đáng giá! Đem tiền trả lại cho tôi! Van cầu các người!

Gió mưa càng lớn, tất cả đều trút xuống trên người cô.

Người đi đường kỳ kỳ quái quái nhìn cô, mâu quang không có một điểm đồng tình nào cả.

“Ai trộm ví tiền của tôi, ai trộm ví tiền của tôi! Ở trong đó còn có ảnh chụp trân quý của tôi cùng cha! Ai lấy ví tiền của tôi, van cầu các người trả lại cho tôi, van cầu các ngươi…” Đường Khả Hinh đột nhiên đứng lên, đứng trong mưa tuyết, rơi lệ nhìn cái thế giới xa lạ này, khóc kêu to: “Đem tiền trả lại cho tôi! Trả cho tôi! Không có nó, tôi không biết đi nơi nào, tôi sẽ chết, tôi sẽ chết đói! Van cầu các người, đem tiền trả lại cho tôi!”

Khả Hinh bật khóc bắt được người qua đường khắp nơi, liền đáng thương gọi: “Ngài có thấy ví tiền của tôi không! Ví tiền màu hồng phấn! Bên trong có kẹp tóc, có tiền, còn có ảnh chụp… Ví tiền của tôi…”

Một người đàn ông nước Anh xem cô như người điên, một phen đẩy cô ra.

Một cô gái bên trong cửa sổ nghe thấy tiếng khóc, một trận kích động đi đến, đón gió mưa nói GO, liền đem valy của cô đẩy ra!

“Không muốn” Đường Khả Hinh thoáng cái vọt tới ôm cái valy, ôm chặt cái valy, ngửa mặt nhìn toàn bộ thế giới trắng xóa, mưa tuyết tùy ý trút trên người của mình, thậm chí tóc ngắn đóng băng, đông lạnh toàn thân phát run, lại đáng thương khóc lên.

Đèn đỏ sáng lên!

Một chiếc Lamborghini màu bạc đắc tiền dừng nơi đèn đỏ!

Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, cà vạt màu bạc, khoác áo len màu trắng cổ áo chữ V bên ngoài, một tay đặt trên tay lái, ngồi trong xe ấm áp, vẻ mặt ái muội cười, bên cạnh là một mỹ nhân tóc vàng ăn mặc khiêu gợi, tựa trong ngực hắn, làm bộ muốn yêu hắn, hắn cười to thật đẹp trai, ngẩng đầu nhìn về phía đèn đỏ đang sáng, hơi quay đầu, nhìn phong cảnh bên đường, nhìn thấy mưa tuyết thập phần mông lung, có một thân ảnh màu trắng, đang đứng trước cửa hàng nào đó, ôm cái valy, dường như đang khóc nức nở, hắn dừng ánh mắt nhìn về phía cô gái đó…

Bởi vì bên người cô gái đó có cái valy màu xanh nhìn rất quen mắt.

Đèn xanh sáng.

Mỹ nhân tóc vàng bên cạnh ấn nhẹ lồng ngực hắn, gợi cảm quyến rũ nhắc nhở hắn!!

Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, nhìn mỹ nhân một cái, liền cười lái xe mất hút.