Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 512: Tầng hầm




Trở lại ngôi làng nhỏ cách thị trấn Cambridge không xa.

Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, đôi mắt run rẩy sợ hãi không kìm được những giọt nước mắt. Cô kéo cái valy, đi qua cây cầu nhỏ, bước trên mặt cỏ vừa ẩm ướt vừa mềm mại, nhìn về phía sảnh nhà hàng cơm Tây vừa cũ kĩ lại vừa như phá sản. Từ đây cô cũng có thể cảm nhận được một mùi ẩm mốc ở bên trong, hai mắt cô nhíu lại căng thẳng, vẻ mặt chỉ muốn khóc, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng, thấp thỏm bất an đi đến trước cửa nhà hàng...

Nhà hàng bằng kính dường như vẫn luôn không đóng, cửa cứ mở như vậy, cửa sổ mở, cửa chính cũng mở, bụi đất dính đầy trên bàn, trên ly, trên chén…Thật sự trong nhà hàng sẽ có người sao? Làm sao có thể có người được?

Đường Khả Hinh nghĩ vậy , nhưng vẫn phải cắn răng, kéo valy, đi lên những bậc cầu thang, lại cẩn thận từng li từng tí đi vào bên trong phòng ăn, bước trên sàn gỗ trống không. Ánh mắt cô run rẩy, nhìn toàn bộ nhà hàng cơm Tây, quầy rượu đầy bụi bặm, rèm cửa sổ màu đen bay phất phới, bàn ăn dường như tồn tại từ mười mấy thế kỉ trước, lộn xộn chen chúc ở một chỗ. Ở đầu bên kia của phòng ăn có một cầu thang hình xoắn ốc, lên tầng hai là một sân phơi, còn có hai chiếc ghế cao..

"Everybody-here?" Đường Khả Hinh kéo hành lý, lại sợ hãi run rẩy đi về phía trước một bước, nhìn về phía bên trong quầy rượu, còn đi xuyên qua phòng ăn đến một cái cửa, kêu nhỏ.

Mưa phùn vẫn lặng lẽ rơi nhẹ nhàng.

"Everybody-here?" Đường Khả Hinh kéo hành lý, phát hiện đằng sau cầu thang hình xoắn ốc có một cánh cửa nhỏ, chủ đạo là hình vòm, có những bông hoa rất đẹp. Cô bị hấp dẫn, vừa nhìn vừa nhanh chóng kéo chiếc valy tới gần, hóa ra là một bức điêu khắc hoàng hậu bị chém đầu.., đao phủ đang giơ đại đao lên cao... . . .

Trái tim cô lập tức cảm thấy lạnh lẽo.

Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, nhìn những hoa văn trên tấm điêu khắc, không khỏi lạnh run, vội vã xoay người, một cái bóng màu đen đang lạnh lùng bước tới đây!

"A —————— "

Đường Khả Hinh sợ đến mức can đảm đều mất hết, cả người kéo cái valy, không nhịn được ngữa mặt về phía sau, chân đứng không vững, bổ nhào về phía gian phòng nhỏ đằng sau cầu thang.

Phịch một tiếng, cánh cửa bị đụng liền mở ra .

Đường Khả Hinh ôm cái valy, ngã vào bên trong cánh cửa kia. Giữa lúc cô bị dọa sợ đến mức kêu thất thanh, tay không tự chủ chống lên thứ gì đó, cô run rẩy quay đầu, liền nhìn thấy trên chiếc giường nhỏ, có một người đang nằm, hai mắt nhắm lại, hai tay đan vào nhau để trên bụng. Người chết, đôi mắt cô mở to, kêu lên thất thanh: "A ———— cứu mạng! ! Đừng giết ta! ! A ———————— "

Đường Khả Hinh liều mạng ôm cái valy lớn, dựa ở bên giường, sợ đến nước mắt chảy ra giàn giụa, kêu to: "Đừng lại đây! ! Đừng lại đây! ! Có người chết ! ! A —————— "

Đứng cạnh cửa là một ông lão người Anh khoảng ngoài năm mươi tuổi, mặc chiếc áo sơ mi caro màu trắng xanh, quần bò màu nâu, bên ngoài khoác chiếc áo màu đen trông bẩn bẩn, trên mặt có bộ râu trắng, thu hút ánh mắt. Liếc nhìn trên mặt đất có một cô gái Trung quốc, dáng vẻ khóc lóc khẩn trương cùng tiếng thét chói tai kia, nhíu mày không hiểu.

Nằm ở trên giường là một người phụ nữ da đen ngoài ba mươi tuổi, mặc chiếc áo lông màu đen, chiếc váy dài cùng màu đang ngủ say, mơ hồ ngồi dậy, khàn khàn gọi: "what' s-happen?"

Một cậu bé người Anh khoảng sáu tuổi, ôm con mèo trắng, cũng chen đến cửa phòng, đôi mắt màu xanh lam mở to, nhìn về phía Đường Khả Hinh đang ngồi trên mặt đất.

"Cứu mạng! ! Mẹ ——————" Cả người Đường Khả Hinh còn đang sợ đến thần trí mơ hồ, ôm cái valy, cúi đầu lớn tiếng gọi: "Có người chết ! ! Có quỷ ! ! !"

Người phụ nữ da đen ngồi ở trên giường, khó tin nhìn về phía cô gái đang ngồi dưới đất, há miệng thật lớn, lại nhìn dáng vẻ muốn chạy thật nhanh của cô gái người Trung Quốc kia, thất thần gọi : "who-is-she? ?"

"Cô đừng qua đây! ! Đừng qua đây! !" Đường Khả Hinh hoảng hốt kêu to.

Người phụ nữa da đen ngồi trên giường, nhìn dáng vẻ cô như muốn điên, liền vội vàng nhảy xuống đất, ngồi xổm trước mặt cô, kêu to: "hey! ! hey! ! hey——— "

"Cô tránh ra! ! Đừng lại gần tôi! ! Không muốn ————" Đường Khả Hinh hoảng hốt muốn đẩy ra, thế nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ da đen trước mặt, ngồi xổm ở phía trước, nhìn lại một lượt, tinh thần hết sức thẳng thắn, không giống như người chết, đột nhiên cô nấc lên một cái, thu lại nước mắt, mồ hôi lạnh lăn xuống, run rẩy nhìn người phụ nữ da đen kia!

Người phụ nữ da đen kia cũng nhìn lại cô như nhìn thấy quái vật.

Đường Khả Hinh cũng trợn mắt lên nhìn lại.

Phía sau có tiếng động.

Đường Khả Hinh thất thần quay đầu, lại có thể thấy một già một trẻ,vẻ mặt quỷ dị, kỳ quái giống như xác chết, mặt lạnh lùng nhìn cô, cô lại giật mình, kêu một tiếng mẹ , liền ôm cái valy, lùi đến chân giường, miệng run rẩy nhìn về phía bọn họ! Còn không rõ, bọn họ rốt cuộc là người hay quỷ! !

Cạnh cửa, ông lão nhíu mày liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, tinh thần cổ hủ, trên mặt hiện lên chút cố chấp như trẻ con, thế nhưng theo thói quen lười biếng, ông nhìn thấy gì cũng không quan tâm, chỉ là từ trong túi tiền móc ra bức thư về trận thi đấu lớn của Hoàn Cầu, và một tấm hình, ném về phía Đường Khả Hinh, nói: "IS-YOU?"

Đường Khả Hinh vẫn còn đang núp sau chiếc valy, hé mắt nhìn bức thư bị ném trên mặt đất, cảnh giác nhìn về phía ông lão kia.

Ông lão đeo chiếc kính nhỏ, cúi đầu nhìn phía Đường Khả Hinh, có chút nhàm chán chỉ về hướng lá thư.

Trái tim Đường Khả Hinh bình tĩnh lại, suy nghĩ quỷ chắc không dám ra ngoài vào ban ngày, nuốt một ngụm nước bọt, vươn tay lấy lá thư, nhìn thấy toàn là tiếng Anh, mi tâm có chút căng thẳng, lại nhìn thấy một tờ giấy A4 ở bên trên, có giới thiệu đơn giản về mình và ảnh chụp. Thoáng cái cô ngẩng đầu lên, nhìn ông lão như hiểu ra, có lẽ ông chính là người phụ trách nhà hàng này, lập tức bò dậy, dùng tiếng Anh nhìn về phía ông lão nói: "you-know-me?"

"Yes,I-received-the-letter-the-day-before-yesterday..." (đúng vậy, ngày hôm qua tôi đã nhận được bức thư từ khách sạn Hoàn Cầu... ) ông lão đáp lại bằng tiếng Anh, liền xoay người đi ra ngoài, cậu bé cũng ôm mèo bước theo.

Đường Khả Hinh vội vã chống vào valy muốn đứng lên, cánh tay bị người khác nắm chặt, cô lại sợ đến một thân mồ hôi lạnh quay đầu.

Người phụ nữ da đen nhìn Đường Khả Hinh, nở nụ cười hết sức nhiệt tình, mắt nheo lại, lộ ra hàm răng trắng cười nói: "HI, I' m-niky!"

Vẻ mặt Đường Khả Hinh còn đang hoảng hốt, biến sắc nhìn nụ cười của cô, trái tim lại thả lỏng một ít, cũng gật đầu, đáp nhẹ: "hi-I-m-kexing..."

"Coco?" Người phụ nữ da đen mở miệng cười haha, không có người nào không thích Chanel -COCO!

"NO! ke-xing! !" Đường Khả Hinh nghiêm túc nhắc lại một lần nữa với người da đen! !

Vẻ mặt NIKY thu lại, có chút không thể tin được nhìn về phía cô gái người Trung Quốc này, có ai không hi vọng làm Chanel -COCO?

Đường Khả Hinh trợn mắt nhìn người phụ nữ kia một cái, mới cố gắng kiềm chế cơn hoảng loạn, liền vội vàng đứng lên, chạy ra khỏi phòng nhỏ, nhìn thấy ông lão kia đang cầm trong tay một chai rượu đỏ không rõ năm, cứ như vậy mở nắp, uống một ngụm lớn, đi ra khỏi phòng ăn, trong tay dắt theo một con chó nhỏ! !

"HI!" Đường Khả Hinh nhanh chóng đi tới trước mặt ông lão, lau đi mồ hôi trên trán, khẩn trương nói: "do-you-know-me?" (ông biết tôi sao? )

Tay ông lão cầm chai rượu đỏ, nhìn về phía Đường Khả Hinh, khuôn mặt lãnh đạm không có biểu tình nói: "yes! ! know-you! !" (đúng vậy, tôi biết cô! )

"Ách..." Đường Khả Hinh vừa muốn dùng tiếng Anh hỏi ông ta là ai, nhưng lại nhất thời không biết dùng từ thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng khẩn trương nói: "who-are-you?"

Ông lão liếc mắt nhìn cô một cái rồi nói: "bluce(Bruce)..."

"Bluce?" Đường Khả Hinh lặp lại một lần cái tên này.

"Yes!" Ông lão hăng hái muốn cầm chai rượu đỏ đi ra ngoài...

"NO!" Một lần nữa Đường Khả Hinh căng thẳng chắn trước mặt ông lão, vừa muốn nói, ánh mắt lại liếc thấy chai rượu đỏ trong tay ông lão, trên vỏ chai rượu có viết: armaud-de-villenewe...

"Trời ạ! !" Trong nháy mắt cô kéo chai rượu đỏ trong tay ông lão, đó là chai rượu đỏ Đức Vĩ 2001 xuất xứ từ Pháp, cô không thể tưởng tượng nổi kêu lên: "Tại sao ông có thể đem một chai rượu đỏ Đức Vĩ 2001 có xuất xứ hơn mười năm, mở nắp chai ra liền uống? Chuyện này... chuyện này... Lão đầu! ! !"

Cô muốn mắng người!

Bruce trợn mắt nhìn Đường Khả Hinh, có chút tức giận vươn tay muốn lấy lại chai rượu đỏ.

NIKI lúc này đã rửa mặt xong, tóc búi cao, dùng chiếc khăn màu xanh quấn quanh đầu giữ cho tóc không xõa xuống. Cô khoanh tay đứng ở một bên, vẻ mặt tươi cười nhìn qua đây.

“ Ông không thể uống rượu đỏ như vậy được! Quá lãng phí !" Đường Khả Hinh tức giận muốn lấy đi chai rượu đỏ! !

"what-are-you-doing?" Ông lão tức giận muốn giật lại chai rượu đỏ.

"Tôi sẽ không để cho ông uống như vậy! ! Lãng phí! !" Đường Khả Hinh tức giận lại muốn giật chai rượu đỏ trở về! !

"Hey! ! !" Ông lão vô cùng tức giật giật mạnh chai rượu đỏ trở về! !

"Nhất định tôi sẽ không trả lại cho ông! !" Đường Khả Hinh giật lại chai rượu đỏ, nhưng không ngờ dùng lực mạnh quá chai rượu đỏ liền văng ra.

"Choang! ! !"

Chai rượu đỏ Đức Vĩ hơn mười năm cứ như vậy rơi trên mặt đất, chất lỏng màu đỏ từ trong chai bắn ra tung túe! !

"A……!" Ông lão kêu lên thất thanh.

"A..! !" Đường Khả Hinh nhìn chai rượu đỏ đã vỡ nát trên mặt đất, rượu chảy ra hết sức đau lòng nói: "Vỡ rồi..."

Bruce tức giận ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, nâng tay nhấn mạnh nói nói: "you-ruined-a-bottle-of-red-wine!" (Cô đã làm vỡ một chai rượu đỏ! ! ) "

Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt Bruce đỏ lên vì tức giận, dường như biết ông đang nói cái gì, cũng tức giận nói: "Tại sao ông lại uống rượu đỏ như vậy? Quá lãng phí! ! Đó là rượu đỏ Đức Vĩ 2001 ! Nhà hàng này đã đóng cửa, ông lấy ở đâu ra chai rượu đỏ quý như thế này?"

Bruce tức giận trừng mắt nhìn Đường Khả Hinh, trong nháy mắt xoay người, đi về phía căn phòng nhỏ, mở cửa bước vào! !

Đường Khả Hinh tức giận cũng bước theo sau.

NIKY đứng ở một bên nhìn thấy tất cả, nhún vai.

Bruce đi vào căn phòng nhỏ, sau đó gỡ ra một tấm ván gỗ, nhìn về phía dưới tầng hầm, không nói hai lời liền đi xuống! !

"Ông muốn đi đâu vậy?" Đường Khả Hinh cũng đi theo, nhìn thấy ông lão mở một tấm ván gỗ trên sàn, đi xuống tầng hầm. Cô kinh ngạc đi tới bên ô cửa nhỏ, cảm giác được những ánh sáng êm dịu từ phía dưới truyền đến. Mùi rượu nồng nặc ập lên, ánh mắt cô sáng ngời, tại sao dưới tầng hầm lại có mùi rượu? Nhà hàng này đã đóng cửa rồi... Cô suy nghĩ một chút, liền theo cầu thang bước xuống tầng hầm! !