Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 557: Không bao giờ hối hận




Sáng sớm, một ngày mới lại bắt đầu.

Mây mù vây quanh, bóng cây mờ ảo, xa xa những công trình kiến trúc, giống như những vị tướng lĩnh trong thị trấn nhỏ huyền ảo, vẫn trang nghiêm canh giữ vùng đất thiêng liêng này.

Phòng ăn Bách Hợp, sáng nay còn chìm đắm trong những giấc mộng đẹp của đêm qua, vẫn chưa thức tỉnh, thế nhưng những đóa hoa hồng tươi đẹp, đã sớm nở, đón những tia nắng ban mai, sương mù, từng giọt từng giọt rơi xuống, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Đường Khả Hinh mặc chiếc áo sơ mi caro màu trắng xanh, quần jean xanh, bên ngoài khoác áo len trắng, tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, kéo vali hành lí rất nặng nề phía sau, giống như lúc mới đến, đi ra khỏi phòng ăn...

Bruce và Mick nét mặt không muốn rời xa cũng theo ra, NIKY đã khóc đến mức không ra tiếng, đứng một bên cầm khăn tay vừa lau nước mắt, vừa nức nở nói: "Ke-xing! You-must-come-back!" (Khả Hinh! Cô nhất định phải quay lại)

Đường Khả Hinh đứng bên ngoài, nhìn về phía NIKY, đột nhiên cười, nói: "don' t-worry,i' will-be-back! you-must-take-good-care-of-yourself!" (Yên tâm, tôi nhất định sẽ trở lại, cô phải chăm sóc tốt cho bản thân mình. )

Bruce hai mắt rưng rưng nhìn về phía cô.

Bé Mick vẫn còn là một đứa bé chưa biết đến ưu thương, nhìn Đường Khả Hinh, nét mặt ngỡ ngàng không biết gì, không biết rằng người chị mỗi ngày tắm rửa cho mình, dỗ mình ngủ, cho mình ăn cơm, muốn đi đâu, có lẽ, bé nghĩ rằng chị ấy sẽ rất nhanh quay lại, đúng là cậu bé vẫn chưa thể cảm nhận được chia ly.

Đường Khả Hinh căng thẳng nhìn về phía Mick, lập tức đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, nhẹ ôm lấy cậu, những kiên cường mạnh mẽ trong lòng trong khoảnh khắc bỗng chốc đều sụp đổ, đôi mắt cô đẫm lệ, cô hôn Mick tới tấp, nghẹn ngào nói: "sister-will-be-back-soon..." (Chị rất nhanh sẽ trở về, em nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời của ông nội nhé!)

Mick hiểu ý lập tức gật đầu.

"siste-had-a-wish,I-hope-one-day,can-hear-you-ask-sister... (Chị có một nguyện vọng, hi vọng một ngày nào đó từ miệng em kêu chị một tiếng chị)" Đường Khả Hinh cảm xúc dâng trào, nghẹn ngào nói.

Mick không lên tiếng, chỉ thật sâu nhìn Đường Khả Hinh.

Âm thanh động cơ xe truyền đến.

Đường Khả Hinh có chút khẩn trương quay đầu, quả nhiên thấy nhân viên trụ sở Hoàn Cầu đã đến, bọn họ sẽ đưa mình ra thẳng sân bay, bảo vệ mình lên máy bay an toàn.

Cuộc sống chính là như vậy, chỉ cần bản thân cố gắng, tương lai nhất định sẽ được hưởng những thành quả do chính mình tạo nên.

NIKY nhìn thấy bọn họ tới, khóc càng nhiều hơn .

Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, đi qua ôm chặt cô, khẽ vuốt lưng của cô, nghẹn ngào nói: "don' t-be-sad! i' will-be-back! I-love-you. thank-you-for-your-company! (Không cần đau lòng, tôi nhất định sẽ trở lại, tôi yêu cô bảo bối, cám ơn cô đã làm bạn với tôi tới bây giờ.")

NIKY rơi lệ ôm chặt Đường Khả Hinh, khóc nói: "me-too! I-love-you!"

Đường Khả Hinh đột nhiên cười, nước mắt rơi xuống, lại nhẹ nhàng buông cô ra, chậm rãi đi tới trước mặt Bruce, nhìn lão đầu phong độ đã hơn năm mươi tuổi này, mặc đồng phục quản lý phòng ăn, mái tóc hoa râm, sắc mặt tiều tụy nhìn mình, đôi mắt chứa đầy thương tâm, cô lẳng lặng nhìn ông, nhớ tới lúc mình mới đến, mới sáng sớm kéo ông dậy, bắt ông đi chợ mua những thứ linh tinh, đến nay còn nhớ rõ lần hai người cãi nhau, cô đột nhiên một trận kích động lao vào lòng ông, gọi: "daddy!" (ba ba)

Bruce nghe tiếng gọi này sửng sốt, cuối cùng hai mắt rưng rưng, ôm cô vào lòng, nghẹn ngào mà mỉm cười an ủi nói: "take-care-of-yourself,I-hope-you-won-the-championship,come-back-early,by-the-way-bring-my-wish-to-china(Chăm sóc bản thân mình thật tốt, tôi hi vọng cuộc thi đấu lần này cô có thể giành được quán quân, trở về sớm một chút, nhân tiện đem lời chúc phúc của tôi trở về Trung Quốc, cùng lời xin lỗi, vì đã từng nói những lời không hay về người Trung Quốc... )

Đường Khả Hinh dựa vào lòng ông, nghẹn ngào gật đầu.

"OK!" Bruce tuổi tác đã cao, đối với những chuyện tình cảm, đều không muốn bộc lộ nhiều, chỉ theo lý trí vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô, hứa hẹn nói: "i' ll-take-the-management-of-restaurant,you-can-res-assured(Tôi nhất định sẽ quản lý phòng ăn thật tốt, cô hãy yên tâm. )

Đường Khả Hinh nước mắt lại lăn xuống, gật đầu, liền nhẹ buông ông ra, lui về phía sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn những người đã từng làm bạn với mình, ba người giống như gia đình của cô, cô lại lập tức mạnh mẽ lau đi nước mắt, đứng đối diện với bọn họ cúi người, lại ngẩng đầu đôi mắt lấp lánh , thẳng thắn nhanh nhẹn cười nói: "! ! My-name-is- Đường Khả Hinh! ! (tên của tôi là Đường Khả Hinh)

Có người từng nói, nếu như muốn người khác tôn trọng quốc gia của mình, tôn trọng bản thân mình, trước hết nên bắt đầu từ cái tên của mình!

Bruce cùng NIKY nghe hiểu lời cô nói, đều gật đầu.

Đường Khả Hinh cố gắng cười, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, cầm vé máy bay cùng hộ chiếu lên, vẫy tay chào tạm biệt với bọn họ.

NIKY lại nhịn không được nước mắt lại tuôn trào vẫy tay tạm biệt, Bruce cùng bé Mick cũng cùng nhau vẫy tay tạm biệt.

Đường Khả Hinh lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, liền dũng cảm xoay người, cầm vali hành lí, cố nén nức nở đi thật nhanh ra ngoài.

Nhân viên trụ sở Hoàn Cầu đứng chờ bên ngoài, nhìn thấy Đường Khả Hinh vừa khóc vừa kéo vali, bước qua chiếc cầu nhỏ đi về phía bên này, một người đứng đầu nhận lấy vali hành lí, mở cốp xe bỏ vào, cô lại không dám nhìn về phía căn phòng ăn hạng nhất thuộc về mình nữa, chỉ che mặt ngồi sau xe, nức nở khóc.

Mick, đứa bé này, nhìn thấy Đường Khả Hinh ngồi vào trong xe, mấy chú bên cạnh cũng trầm mặc ngồi xuống, chiếc xe cũng sắp khởi động, cậu bé đột nhiên nhanh chân chạy ra ngoài.

Chiếc xe chầm chậm chạy về phía trước.

Mick chạy như bay qua cầu nhỏ, dọc theo con đường cây ngô đồng thật dài, vẫy tay kêu to: "sister! ! ! sister! !"

Đường Khả Hinh bỗng nhiên ngẩng đầu, quay đầu về phía cửa sổ xe, mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn bóng dáng nhỏ bé của Mick, chạy như bay về phía bên này, kêu to: "sister! ! sister! i-love-you!"

Cô hết sức kinh hãi, rơi lệ cười kêu to: "Dừng xe! !"

Chiếc xe con màu đen két một tiếng liền dừng lại, Đường Khả Hinh vừa khóc vừa lao nhanh xuống xe, ngồi xổm người xuống, ôm thật chặt bé Mick, ngạc nhiên cùng vui mừng khóc lên nói: "i-love-you,mick! ! ! i-love-you! i-will-take-good-care-of-you-until-the-end-of-life... (Chị yêu em, Mick, chị yêu em, chị sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt, một ngày nào đó trong tương lai, chị sẽ quay lại, hãy sống thật tốt nhé. Chị yêu em! ) "

Mick ôm Đường Khả Hinh khóc thật lớn, Bruce cùng NIKY ngạc nhiên, mừng rỡ chạy tới, cùng nhau ôm chặt.

Đã từng, ở những năm tháng khó khăn nhất, ba người cùng với Đường Khả Hinh vượt qua cuộc sống khó khăn ấy, sau đó không lâu, Bruce cùng NIKY thuận lợi thành hôn, cùng ngày cử hành hôn lễ, bọn họ tuyên thệ trước trời đất, dùng cả

đời để bảo vệ phòng ăn Bách Hợp đến ngày cuộc sống chấm dứt, mãi mãi không hối hận!

Chiếc xe con lại một lần nữa khởi động, Đường Khả Hinh thò đầu ra cửa xe, hướng về phía ba người trên đường vẫy tay tạm biệt.

NIKY ôm lấy Mick, dựa vào lòng Bruce, vẫy tay tạm biệt.

Không muốn, không muốn, rất không muốn, vẫn luôn không muốn như vậy, những người cùng chung hoạn nạn, thực ra so với người nhà còn đáng quý trọng hơn, bạn thông cảm khi tôi có tình yêu với đất nước tôi, tôi thông cảm khi bạn có tình yêu với đất nước của bạn, lúc đó, cũng sẽ có những mâu thuẫn, bởi vì những điểm tốt đẹp trong tâm hồn kia, khi chặt chẽ kết hợp cùng nhau, cuộc sống vốn dĩ là một quá trình của sự kết hợp ...

Đường Khả Hinh ngồi sau xe, nhớ lại cuộc sống của những người đã làm bạn với mình, đôi mắt lại ngấn lệ, lại đem những lưu luyến này, nhẹ nhàng bay trong gió.

Chiếc xe lướt qua, những tia nắng ban mai chiếu xuống, sáng lên con đường phía xa xa, tiễn cô gái này những đoạn đường cuối cùng.

Cô, cuối cùng cũng rời khỏi đất nước xinh đẹp này.

Gió, khe khẽ lay động, vân vê những tia nắng ban mai, đưa một chút ấm áp đến trước ngôi biệt thự mà cuộc sống đã từng tác hợp, có thể nhìn thấy rõ, trước ngôi biệt thự để một thông báo bằng chữ tiếng Anh: Chủ nhân đã rời khỏi, biệt thự tạm thời đóng cửa, xin đừng quấy rầy , phía dưới sân, có để một chiếc hộp nho

nhỏ, bên trong có một bánh mì, còn có sữa mà một người đàn ông đã từng rất thích ăn.

Cô gái nhỏ này, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, lúc mình đau khổ đi tìm người đàn ông kia, lúc nhìn thấy anh đứng bên trong cửa sổ thủy tinh, tay xé bánh mì ăn, có chút cô đơn tươi cười, hình ảnh này, sẽ mãi mãi được lưu giữ trong đầu cô.