Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 583: Chọc một dao như thế nào?




Trang Hạo Nhiên nghe tiếng cười, liền chuyển ánh mắt tới trên người của cô, tò mò hỏi: “Em cười cái gì?”

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, tiếp tục mỉm cười thêu.

Trang Hạo Nhiên lại không có để ý tới cô, vừa vặn là thời gian quảng cáo, liền một mình đứng lên, đi về phía phòng bếp đầu kia, hỏi: “Uống gì không?”

“Tùy tiện. . . . . .” Đường Khả Hinh dịu dàng nói.

Trang Hạo Nhiên liền từ trong tủ bếp, lấy ra bình thủy tinh, ly thủy tinh, múc một chút sâm vào trong bình, nấu sôi, lại từ trong tủ lạnh lấy ra bánh ngọt dâu tây, đặt ở bên trong khay, mới cầm đi ra.

Đường Khả Hinh đang thêu, ngửi thấy mùi sâm thơm ngát, không khỏi ngẩng đầu lên.

Trang Hạo Nhiên đã để cái khay ở trên bàn trà, ngồi lại vị trí, ôm lấy gối ôm, nhìn chim cánh cụt mẹ để cho chim cánh cụt cha ấp trứng, mình đi ra ngoài kiếm ăn, chuẩn bị nghênh đón chim nhỏ ra đời, khuôn mặt lại kinh ngạc. . . . . .

“Anh nhất định là một người cha tốt. . . . . .” Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn trà sâm, mới tiếp tục đâm kim thêu, dịu dàng nói.

“Tại sao?” Trang Hạo Nhiên nghiêng người tới trước, nhắc bình trà, rót một ly trà sâm cho cô, lại rót cho mình một ly, nâng lên uống một ngụm nhỏ, tiếp tục xem thế giới động vật, hỏi.

“Nhìn anh xem chim cánh cụt cha như vậy, nhất định rất cưng chiều đứa trẻ.” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

“Sẽ không! Nếu như là con trai, vừa sinh ra, anh sẽ nấu ớt cho nó ăn!” Trang Hạo Nhiên bình tĩnh nói.

“Con gái thì sao?” Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn anh hỏi.

“Con gái, anh ăn ớt cay.” Trang Hạo Nhiên cúi xuống, cầm muỗng múc một phần nhỏ bánh ngọt dâu tây ăn.

“. . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không lên tiếng, tiếp tục nhịn cười đâm kim thêu, cô phát hiện phần màu xám tro thêu xong rồi, liền cầm chỉ màu trắng, rút nhẹ lên vê ở giữa ngón tay, lại nhìn thoáng qua màu sắc, xác định là đúng, liền xỏ kim hơi nhắc bàn thêu lên, nhẹ nhàng thêu. . . . . .

Trang Hạo Nhiên không nhịn được nhắc mí mắt, nhìn sắc mặt Đường Khả Hinh bình tĩnh, dịu dàng, hai mắt chăm chú nhìn bàn thêu, tay niết một cây kim nhỏ, nhắm cái đuôi con cáo nhỏ nhẹ nhàng đâm xuống, bàn tay phía dưới nhẹ nhàng kéo, ngón tay của cô rất đẹp mắt, thon dài, trắng nõn, động tác cầm kim thành thạo mà dịu dàng. . . . . .

Đường Khả Hinh hơi nhắc mí mắt, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên liền lạnh nhạt cúi đầu, cầm muỗng, ăn bánh ngọt.

Đường Khả Hinh cũng không để ý tới anh, tiếp tục đâm thêu.

Thế giới động vật tiếp tục phát hình.

Rốt cuộc lúc 9 giờ 40 phút, Đường Khả Hinh thêu xong con cáo nhỏ, cô thở nhẹ một hơi, mở ra xem một chút.

Trang Hạo Nhiên đã xem từ chim cánh cụt đến cá mập, đang chăm chú, thấy Đường Khả Hinh hài lòng giơ cao bàn thêu, nhìn con cáo nhỏ phía trên, khẽ mỉm cười, anh cũng nghiêng người tới trước liếc mắt nhìn. . . . . .

“Xem được không?” Đường Khả Hinh quay mặt sang, dịu dàng mỉm cười hỏi anh.

“Ừ. . . . . .” Anh đáp một tiếng.

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, mình cũng hài lòng, liền nhẹ nhàng để nó xuống, án biện pháp ông chủ tiệm thêu mới vừa dạy mình, nâng công cụ, cẩn thận buông bàn thêu ra, mới nói: “Em cũng không biết có thể làm xong hay không, thoạt nhìn rất phức tạp, lúc em nghe giống như rất phức tạp, cố gắng nhớ. Làm không tốt, đến lúc đó phải đến tiệm.”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ lóe lên, khẽ lên tiếng, nói: “Biết rồi.”

Đường Khả Hinh không nói gì, mà chăm chú cầm búa, khua khua gõ gõ ở trong bình phong, một lát kéo vải, một lát cầm kính thủy tinh. . . . . .

Ban đầu Trang Hạo Nhiên vẫn xem ti vi, không tự chủ bị tiếng gõ bang bang của cô hấp dẫn, quay mặt nhìn cô.

Đường Khả Hinh cầm mặt kính thủy tinh, thật cẩn thận đặt vào, tay còn muốn lục lọi đinh gỗ trên bàn uống trà nhỏ, sờ tới sờ lui không sờ được, cô ngạc nhiên kêu một tiếng: “Hả? Đinh gỗ đâu?”

Trang Hạo Nhiên cúi đầu, thấy đinh gỗ đang ở bên ghế sa lon, liền đưa tay cầm lên.

Đường Khả Hinh lập tức đoạt qua, một lần nữa đóng vào.

Trang Hạo Nhiên tựa vào trên ghế sa lon, hai mắt hiện lên nụ cười dịu dàng, nhìn cô hôm nay mặc đẹp mắt, thể hiện tài năng, lại có phong cách, mái tóc kiểu Hàn, mang theo một chút quyến rũ, tóc hơi xoăn rũ xuống khuôn mặt trái xoan, hai mắt sáng ngời rất dịu dàng động lòng người, hơi nghiêng tới trước, bên eo không có chút thay đổi, mềm mại, mảnh khảnh, nhớ tới đêm hôm đó, ôm lấy vóc người của cô tiến vào, nắm cái eo nhỏ nhắn, rất thỏa mãn. . . . . .

“Khụ! !” Trang Hạo Nhiên lập tức nhắc cổ tay, nhìn thời gian, đã mười giờ, anh liền nhanh chóng nói: “Mười giờ, anh phải ngủ, ngày mai làm tiếp thôi.”

“Sắp xong rồi.” Đường Khả Hinh nhanh chóng cầm búa, đem hai cây đinh gỗ cuối cùng, gõ vào cốc cốc cốc.

“Vậy em từ từ làm! Anh ngủ!” Trang Hạo Nhiên lập tức ném gối ôm, nhanh chóng đứng lên đi lên lầu.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, tiếp tục đóng bình phong, nói: “Ở nhà anh có mẫu rượu mới hay không? Em muốn mang về một chút.”

“Tự em lấy đi.” Trang Hạo Nhiên ngồi lên giường, kéo chăn che ở trên người, nhắm mắt lại, xoay người đưa lưng về phía phòng khách dưới lầu, ngủ.

Khoảng một lát sau.

Đường Khả Hinh lau mồ hôi trên trán, rốt cuộc sửa xong bình phong, cô cười vui vẻ giơ nó lên, đưa tới dưới ánh đèn, nhìn con cáo nhỏ trắng như tuyết, cuốn rúc vào hoa lan, trông rất sống động, thõa mãn mỉm cười, thật cẩn thận đưa nó ôm vào trong ngực, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn trên lầu, ánh đèn đã tắt, hai tròng mắt của cô khẽ bối rối, vốn cho rằng anh sẽ rất chờ mong. . . . . .

“Tổng Giám đốc? Bình phong làm xong rồi.” Đường Khả Hinh nhỏ tiếng gọi anh.

Trên lầu không có tiếng.

Đường Khả Hinh liền không có cách nào, nhẹ nhàng ôm bình phong, thật cẩn thận đi lên lầu, đặt bình phong vào trước bàn đọc sách, quay đầu nhìn người trên giường, đã ngủ rồi, rất yên tĩnh ngủ thiếp đi, liền im lặng đi về phía phòng đọc sách, đi tới trước phòng chuyên nghiệp, nhấn nhẹ mật mã của mình, đi vào phòng rượu, nhìn ánh đè mờn lờ mờ, chiếu vào chai rượu, toả ra ánh sáng tinh tế tôn quý. . . . . .

Cô quen thuộc đi tới bên cạnh khu rượu mới, thấy có 20 loại rượu mẫu mới, cô đột nhiên mỉm cười, mới vừa muốn xoay người xách cái giỏ, lại thấy bóng người trước mặt, cô giật mình, kêu khẽ một tiếng: “Anh làm em sợ muốn chết!”

Trang Hạo Nhiên đứng ở trước phòng rượu, hai mắt lộ ra một chút thâm thúy khác thường nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng nhàn nhạt nhìn anh.

“Tại sao muốn như vậy?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, đột nhiên cười hỏi.

“Cái gì?” Đường Khả Hinh nói nhỏ.

“Mang ly trà sâm cho anh, rất khó sao?” Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt hỏi.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, cúi xuống.

“Rốt cuộc anh phải giữ khoảng cách với em như thế nào mới thích hợp! ?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hỏi nữa! !

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không biết nên nói gì.

“Là lạnh nhạt hay vui vẻ, vẫn giống như trước đây? Nếu như giống như trước đây, anh lại cho em ăn uống trà sâm, cho em ăn bánh ngọt thì làm thế nào?” Trang Hạo Nhiên cười hỏi.

“Em nói không muốn đi vào thế giới của anh, những lời này, có thể quá ích kỷ hay không? Anh muốn hiểu em, bao dung em, thông cảm em, quan tâm em, không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng em cũng rất mau biết, tiền của anh cất ở đâu, bình phong của anh cất ở đâu!” Trang Hạo Nhiên rốt cuộc thẳng thắn trong lòng, bất đắc dĩ nói: “Em đã từng không chút kiêng kỵ nào xông vào thế giới của anh, hiện tại liền muốn dễ dàng đi khỏi như vậy?”

Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Đi ra ngoài đi!” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cũng bất đắc dĩ cười nói: “Giống như tối hôm qua anh nói, thế giới của anh, em cũng hoàn toàn chưa có đi vào! Người của toàn thế giới, có thể cũng sẽ cho em áp lực, nhưng anh không muốn. Anh hiểu, muốn đi ra từ một đoạn tình yêu chết cũng muốn yêu rất khó khăn. Em muốn kéo ra khoảng cách cũng được, tự mình một mình cũng được! Chỉ là đừng buồn!”

Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng.

“Về đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đột nhiên đi tới, nhắc giỏ rượu, lấy gần 20 chai rượu, yên lặng bỏ vào trong giỏ xách, sau đó xoay người, đi qua bên cạnh cô đi ra ngoài.

“Chờ một chút. . . . . .” Đường Khả Hinh gọi anh.

Trang Hạo Nhiên ôm rượu giỏ, đứng ở bên cửa, xoay người nhìn cô.

Đường Khả Hinh mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Em nghe nói vòng thi đấu thứ hai, quan trọng nhất là nếm thử chứ?”

Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, liền đáp lời, nói: “Đúng vậy!”

Đường Khả Hinh nhìn anh, nói: “Anh có thể giúp em một chút không? Tối nay em muốn thử trình độ của mình một chút.”

Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn cô.

“Làm ơn.” Đường Khả Hinh cười cười.

Trang Hạo Nhiên im lặng một lúc lâu, rốt cuộc để giỏ rượu xuống, đi tới quầy trước bar, cầm hai ly thủy tinh, xoay người, thấy Đường Khả Hinh đã đóng cửa lại, tất cả ánh đèn trong phòng rượu đều mờ đi, anh ngắm nhìn cô.

“Cho em một miếng vải đen. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn anh, nhẹ nhàng nói.

Trang Hạo Nhiên do dự một lát, mới cười nói: “Nhắm mắt lại là được.”

“Không!” Đường Khả Hinh khẳng định nhìn anh nói: “Em không muốn tiếp nhận bất kỳ hấp dẫn.”

Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, liền đi tới đầu kia quầy bar, lấy một miếng vải đen, chậm rãi đi đến trước mặt cô. . . . . .

“Giúp em bịt kín. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, ngay lập tức tới đến phía sau của cô, vươn tay dùng miếng vải đen mỏng, che kín hai mắt cô, sẽ ở phía sau thắt một cái gút, nói: “Được rồi.”

“Vậy chuẩn bị đi. . . . . .” Đường Khả Hinh cảm giác trước mặt tối tăm, nói nhỏ.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, im lặng liếc mắt nhìn khắp phòng rượu, liền nắm một bình rượu đỏ nhỏ, dùng đồ khui, nhanh chóng khui rượu, đổ rượu vào trong ly, lắc nhẹ một chút, mới đưa đến trước mặt của Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh vươn tay nhận lấy ly rượu, lắc nhẹ ly rượu một chút, mới cúi xuống ngửi mùi rượu một cái, khẽ nhấp một ngụm nhỏ.

Trang Hạo Nhiên nghiêm túc nhìn cô.

Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Bourgogne 2008, Chardonnay.”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên hiện lên một chút khen ngợi, nhanh chóng mở một loại rượu khác, lại đưa đến trước mặt cô.

Đường Khả Hinh chậm rãi nhận lấy ly rượu, nhẹ xoay chuyển, mới sâu kín nói: “Burgundy Pinson Pháp 2003, Pinot Noir.”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, lại muốn đi lấy rượu. . . . . .

“Hiện tại em nhắm mắt lại, toàn bộ thế giới tối tăm, em không nhìn thấy tất cả mọi thứ, thậm chí có chút sợ hãi, biết anh đang ở không xa, trong lòng của em rất yên ổn. . . . . .” Đường Khả Hinh sâu kín nói.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô.

“Nhắm hai mắt lại, trong thế giới của em, hiện lên biết ơn, thấu hiểu, hoa nho và rượu đỏ, quá khứ vui vẻ. . . . . .” Đường Khả Hinh thật lòng nói: “Nhưng duy chỉ không có một thứ. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô.

“Một thứ gì đó, nếu không toàn tâm toàn ý, sẽ vĩnh viễn không quay lại được. Em không muốn người em yêu, cùng em tiếp nhận vĩnh viễn không quay lại được. . . . . .” Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: “Anh vẫn luôn khát vọng em trưởng thành, em vẫn khát vọng trưởng thành, làm chiếc ô nhỏ cho người nào đó, em có thể làm được, nhưng nhất định không mang cho anh bi thương. Ông trời làm chứng, phong cảnh đầm sâu thật đẹp, là bởi vì thế giới xung quanh nó cũng đẹp. . . . . . Em chỉ là một cô gái nhỏ thỉnh thoảng đi nhầm vào thắng cảnh, nằm ở trong gương, bướng bỉnh, bi thương, nở nụ cười. Em đã từng bởi vì không được tôn trọng mà bị thương, tại sao em còn phải dùng phương thức giống nhau, tới tổn thương người quan trọng nhất trong đời em?”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô chằm chằm.

Đường Khả Hinh chậm rãi tháo miếng vải đen, mở hai mắt mộng ảo, nhìn Trang Hạo Nhiên rất đẹp trai đứng ở đầu kia, cô mỉm cười nói: “Anh đáng được bất kì ai quý trọng, không cần thiết đi vào một thế giới không trọn vẹn, cả đời em có thể mãi mãi cũng sẽ không yêu, loại cảm giác máu chảy đầm đìa, để một mình em chịu đựng là được. . . . . . Hẹn gặp lại. . . . . .”

Cô im lặng ôm lấy rượu giỏ, chậm rãi đi ra ngoài, bóng dáng cô đơn, cũng đi theo.

Trong lòng Trang Hạo Nhiên đau nhói, đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng bi thương cũng đi theo một khối. . . . . .

Đêm tối, ánh sao lấp lánh!

Biển rộng mênh mông, tối nay yên lặng, nhẹ trào trào, chỉ là nhàn nhạt quan tâm và dịu dàng.

Đường Khả Hinh im lặng ôm rượu giỏ, hai mắt ngấn nước mắt, đi ra đại sảnh khách sạn, nhìn biển rộng nơi xa, cô khẽ mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước. . . . . .

Một chiếc Rolls-Royce màu bạc chậm rãi dừng ở trước khách sạn.

Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu xám tro, chậm rãi đi ra, thấy Đường Khả Hinh, mặt lộ ra kinh ngạc, gọi nhỏ: “Khả Hinh?”

Đường Khả Hinh chỉ nhàn nhạt nhìn anh một cái, gật đầu một cái, liền đi khỏi.

“Anh đưa em đi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lập tức xoay người, muốn mở cửa xe cho cô.

“Không cần, em đi một mình.” Đường Khả Hinh từ chối anh, một mình chậm rãi bước đi.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn theo bóng lưng cô, cảm giác cô rất bi thương.

Phía trước một loạt tiếng bước chân gấp rút truyền đến.

“Đường Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên gấp gáp đuổi theo ra, lại thấy Đường Khả Hinh đã đi tới đầu kia, ngồi lên xe buýt rồi, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, rất bi thương. . . . . . Anh thở gấp, đau lòng nhìn cô.

“Xảy ra chuyện gì?” Tưởng Thiên Lỗi ngạc nhiên hỏi.

Trang Hạo Nhiên nóng mắt quay đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cảm giác tức giận chợt tràn lên, lập tức kéo cổ áo của anh! !

“Làm gì?” Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt hai tay của anh, cũng tức giận hỏi! !

“Rốt cuộc anh chọc một đao vào trong tim của người ta như thế nào?” Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn anh, bất đắc dĩ lại kích động hỏi.

“Cậu đang nói gì?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh, kêu to.

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn anh thật lâu, cuối cùng buông lỏng cổ áo của anh ra, bất đắc dĩ xoay người đi về phía trước, vừa đi vừa bất đắc dĩ thở dài. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi vẫn nghi ngờ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của anh.