Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 612: Bánh trà




Một loạt tiếng bước chân từ hành lang truyền đến.

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng đi về phía trước, nhớ tới bộ dáng xinh đẹp Đường Khả Hinh mới vừa ngồi ở trong hồ tắm, anh chậm rãi dừng bước lại, khẽ tựa vào trước một bức tranh, cúi xuống, thở dốc một hơi.

Hơi nước tràn ngập hồ tắm.

Rốt cuộc Đường Khả Hinh đã tắm rửa xong, Tử Lâm căn dặn người giúp việc bôi bột hoa hồng lên ngoài da cho cô, mới cầm áo ngủ phủ lên, đỡ cô đi ra phòng tắm, lại chuyển vào trong gian phòng thay đồ vào bốn bề đều là bức rèm che mộng ảo rũ nhẹ xuống, sau đó người giúp việc thật cẩn thận mang váy lễ tham gia yến hội do bà chủ tự mình chọn lựa cho Khả Hinh, đặt nhẹ toàn bộ lên trên kệ kính thủy tinh trong suốt, lại cởi áo ngủ cho cô. . . . . .

“A. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng, nhìn cô ngượng ngùng nắm áo choàng, nói: “Tôi tự mình làm được.”

Hai người giúp việc và Tử Lâm mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh một cái, liền im lặng gật đầu đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh chậm rãi ôm quần áo trên kệ thủy tinh, ngẩng đầu nhìn mình trong kính, khuôn mặt ửng hồng, hai tròng mắt sáng chói, tinh thần no đủ, lại nhìn da thịt giữa cổ, quả nhiên sáng bóng quyến rũ, cô nhẹ vươn tay, phủ ở giữa cổ, vuốt vuốt, quả nhiên trơn mềm giống như trẻ em. . . . . . Hai tròng mắt của cô khẽ lóe lên, mặc dù cố gắng chống đỡ, nhưng vẫn bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng buông lỏng dây áo ngủ rơi xuống bên chân. . . . . .

Không đến bao lâu, Đường Khả Hinh đã mặc vào áo cung đình màu trắng, tay ngắn, đuôi váy có thêu hình phượng hoàng bằng lông thiên nga kết hợp với thủy tinh, làm cho hình lông vũ kéo dài ra, tạo ra hiệu quả cao quý, kết hợp với váy lụa ngắn ba tầng màu trắng, bên ngoài đáp thêm vải lụa mỏng màu xanh, tạo ra hiệu quả bồng bồng, càng lộ nét tiểu thư đài các đoan trang, cô luôn có một loại khí chất hấp dẫn, chỉ cần mặc quần áo sẽ thay đổi phong cách của mình, giống như con phượng hoàng cao quý. . . . . .

Chỉ thấy cô thật cẩn thận nhấc váy dài của mình lên, mới vừa vén nhẹ màn cửa gian phòng thay đồ. . . . . .

Tử Lâm lập tức xoay người, nhìn Đường Khả Hinh mặc quần áo vào, giống như biến thành người khác, cô cười vui vẻ, lập tức giơ tay bảo một người giúp việc mang tới một đôi giày cao gót thủy tinh quai sợi, đế dày, cao 12cm, giày này toàn thế giới chỉ có một đôi.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh mê man, ngồi ở trước bàn trang điểm, hơi nâng bàn chân trắng tinh để cho người giúp việc mang vào giày cao gót đế dày cho mình, mới phát hiện phía dưới đế giày cao gót chế bằng thủy tinh, hơn nữa từ vị trí hai bên thân giày, in hình phượng hoàng giương cánh rất đẹp kéo dài lên bàn chân, lộ ra hết sức khác lạ hấp dẫn. . . . . . Cô cũng có chút tò mò nhìn đôi giày này. . . . . .

Lúc này thợ trang điểm mỉm cười đi tới, đỡ nhẹ Đường Khả Hinh ngồi thẳng trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng thoa son nước cho cô, lại thoa bột ngọt trai, chảy macara cho lông mi dài thêm, đánh bóng mắt, thoa má hơi hồng, tạo hiệu quả mộng ảo tao nhã. . . . . . Trang điểm đơn giản không mất đi khí chất xinh đẹp.

“Đường tiểu thư có da trắng, vóc dáng sáng sủa hấp dẫn, không cần trang điểm cũng đã rất đẹp rồi. . . . . .” Thợ trang điểm mỉm cười nói.

Thợ stylist mỉm cười bung tóc dài ướt lịch của Đường Khả Hinh, hơi sấy khô, quấn điện cuốn tóc sang bên trái thành búi tóc kiểu Hàn tinh xảo xinh xắn, nhẹ nhàng mở cái hộp nhỏ tinh xảo, từ bên trong lấy ra kẹp tóc hình bươm bướm pha lê sáng lấp lánh, kẹp nhẹ giữa búi tóc, lại dùng viên kim cương mỏng như giống như hạt gạo nhỏ, nhẹ nhàng cài thành đóa hoa hồng xung quanh bím tóc . . . . . .

Đường Khả Hinh hơi nghiêng mặt, kinh ngạc nhìn mình trong kính, búi tóc tinh xảo, cài cái kẹp hình bươm bướm giương cánh bay cao, đôi mắt đen nhìn ra phía trước trông có vẻ rất sống động, trên cánh khảm kim cương mỏng lấp lánh, bên trong cẩn 12 viên đá quý, có thể theo ánh sáng mà thay đổi màu sắc khác nhau, thật sự nhìn rất sống động, mộng ảo mê người. . . . . .

Cô đang kinh ngạc đến ngây người . . . . . .

Tử Lâm cầm vòng tai châu trân đeo cho cô, mới mỉm cười giải thích nói: “Ở nước Anh, từ xưa đến nay, công tử, tiểu thư quý tộc và hoàng thất, ai cũng dùng ngọc trai làm tượng trưng cho thân phận cao quý của mình.”

Đường Khả Hinh nghe vậy, nhếch miệng mỉm cười, trái tim lại càng lúc càng đập rất lợi hại.

Thợ làm móng tay đã sơn lớp nước bóng trong suốt lên hai tay của Đường Khả Hinh, sau đó ở đầu móng tay bôi nhẹ một lớp sơn màu xanh hình mặt trămg cho cô. . . . . .

Người giúp việc lại bưng qua một cái hộp.

Tử Lâm mỉm cười mở hộp ra, từ bên trong lấy ra vòng tay châu trân đã sắp xếp xong, đeo lên tay trái Đường Khả Hinh, sau đó lấy ra chiếc nhẫn ngọc trai, đeo vào ngón trỏ thon dài của cô, mới hài lòng nhìn cô, nói: “Thật đẹp. . . . . . mời bà chủ.”

“Vâng!” Một người giúp việc mỉm cười đi ra ngoài.

Không đến bao lâu, Ân Nguyệt Dung thật vui vẻ đẩy cửa đi vào, cũng đã nhìn thấy Đường Khả Hinh đã trang điểm xong, nắm nhẹ đuôi váy đứng lên, giống như tiểu thư quý tộc England ngày xưa, xấu hổ, trang nhã, dịu dàng, xinh đẹp. . . . . . bà kêu lên một tiếng, kích động đi tới nói: “Con dâu của tôi thật xinh đẹp!”

Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi, lại bất đắc dĩ nhìn bà, gọi nhỏ: “Dì. . . . . .”

“Gọi mẹ! !” Vẻ mặt Ân Nguyệt Dung kích động đứng trước mặt của Đường Khả Hinh, quan sát cách ăn mặc của cô từ trên xuống dưới, lập tức hài lòng cười nói: “Cho dù dắt con đi đâu, những thứ cô tiểu thư quý tộc nước Anh cũng không sánh được với con.”

Đường Khả Hinh nghe vậy, có chút xấu hổ cúi đầu.

“Đi thôi, bọn họ chắc chắn chờ chúng ta đã lâu rồi!” Ân Nguyệt Dung không nói hai lời, liền dắt Đường Khả Hinh muốn đi ra ngoài. . . . . .

“Dì. . . . . .” Lúc này Đường Khả Hinh thật có chút chùng bước, dừng bước chân, nhìn Ân Nguyệt Dung lo sợ gọi nhỏ.

“Chuyện gì vậy?” Ân Nguyệt Dung lập tức ngạc nhiên xoay người, nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn bà, nói: “Con . . . . . Con . . . . Con thật sự . . . . . .”

“Đừng lo lắng, chỉ là người hai nhà gặp gỡ, làm quen thôi.” Ân Nguyệt Dung lập tức nở nụ cười, cầm cổ tay Đường Khả Hinh, lúc cô không nói lời nào, dắt đi ra ngoài. . . . . .

Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải nắm đuôi váy thật dài, đi theo Ân Nguyệt Dung đi về phía trước.

Cả khách sạn đều sôi trào.

Đường Khả Hinh, cô gái này có tai tiếng từ Tưởng Thiên Lỗi đến Trang Hạo Nhiên, mà tất cả sự thật thay đổi không rõ ràng, hôm nay vào lúc quan trọng, Chủ tịch Trang lại tự mình yêu cầu Đường Khả Hinh đến gặp mặt mình, thậm chí được phu nhân chủ tịch ưa thích cho phép cô xuất hiện trong bữa tiệc đặc biệt nhất của gia đình, lập tức nhân viên cả khách sạn đều kinh ngạc bàn tán chuyện này.

Trần Mạn Hồng càùng Nhã Tuệ hai người mới vừa giao ban trước quầy tiếp tân, liền nghe nói chuyện Đường Khả Hinh bay lên thành Phượng Hoàng.

“Có chuyện gì?” Trần Mạn Hồng không thể tin nổi nhìn Nhã Tuệ, hỏi.

“Tôi không biết . . . . . .” Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn Từ Trạch Minh ở trước quầy tiếp tân, hỏi: “Khả Hinh bị. . . . . . phu nhân Chủ tịch mang đi?”

“Đúng vậy. . . . . . rất tự nhiên mang đi rồi.” Từ Trạch Minh bật cười nói.

“À? Tại sao ?” Nhã Tuệ cũng rất không hiểu nói: “Phu nhân Chủ tịch Trang sao?”

“Đúng vậy!” Từ Trạch Minh cười nói.

“Trời ạ. . . . . .” Nhã Tuệ nhìn Từ Trạch Minh, lại ngạc nhiên hỏi: “Mang đi chỗ nào?”

“Tôi cũng không biết. . . . . .” Từ Trạch Minh lắc đầu một cái, chỉ cười nói: “Tôi chỉ biết, ‘phòng tổng thống’ bạch kim bên kia đang mở đèn, đoán chừng mang tới nơi đó. . . . . .”

“Chuyện này. . . . . .” Nhã Tuệ nhất thời có chút khẩn trương, mới hỏi một câu. . . . . .

Trần Mạn Hồng lại nhìn tới trước, lấy cùi chỏ thúc Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ cũng lo lắng quay lại, lập tức nhìn thấy mười mấy tên vệ sĩ, nghiêm túc mở đường ở phía trước, sau đó từ trong thang máy lầu phụ đi ra mấy cô gái mặc đồng phục màu đen hộ tống Ân Nguyệt Dung cao quý đi ra, phía sau Đường Khả Hinh với vẻ mặt xấu hổ, lại hết sức xinh đẹp đi theo sau, chỉ thấy hôm nay cô có khác với quá khứ, phong cách trang nhã xinh đẹp, giống như thiên kim tiểu thư, được mọi người bảo vệ dịu dàng bước đi. . . . . .

“Mẹ ơi. . . . . .” Trần Mạn Hồng khiếp sợ nhìn Đường Khả Hinh, ăn mặc thật xinh đẹp, đi theo ở bên cạnh Ân Nguyệt Dung, váy dài bồng bềnh, phía sau một đám người giúp việc đi theo đuôi, rất có khí thế, cô cho rằng mình bị hoa mắt nói: “Tôi..tôi, tôi tôi không có hoa mắt chứ?”

Nhã Tuệ cũng như bị điểm huyệt nhìn bạn thân mình, rất dịu dàng đi theo bên cạnh phu nhân chủ tịch, giống như hoàn toàn thay đổi thành xã hội thượng lưu.

Cả đại sảnh, rất nhiều đồng nghiệp rối rít tò mò ghé đầu quan sát Đường Khả Hinh, mọi người đều kinh ngạc nói: “Trời ạ, không có hoa mắt, thật sự là Đường Khả Hinh!”

Tử Lâm tự mình dẫn ba tên vệ sĩ đi tới bên cạnh thang máy, nhấn nhẹ tầng lầu 50 phòng VIP, cửa thang máy mở ra, người giúp việc đỡ Ân Nguyệt Dung đi vào trước, lại cung kính mời Đường Khả Hinh đi vào thang máy, chỉ còn lại hai vệ sĩ và một quản gia đi vào, người ngoài không thể quấy nhiễu, đi đến lầu 50.

Thang máy lập tức đóng lại.

Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng hai người nhìn từ nảy đến giờ, vẫn trợn mắt há mồm suy nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì?

“Cô đừng nói với tôi, Đường Khả Hinh và Tổng Giám đốc Trang đã ở chung một chỗ?” Trần Mạn Hồng cảm thấy chỉ có lý do này, không còn lý do khác.

“Không có!” Nhã Tuệ nói nhanh.

“Cô chắc chắn chứ ! ?” Trần Mạn Hồng khiếp sợ hỏi.

“Tôi . . . . . .” Nhã Tuệ suy nghĩ một chút, mới cau mày nói: “Tôi . . . . . Tôi chắc chắn. . . . . .”

“Nếu như cô nói, người mới vừa giống như con bướm bay vào trong thang máy, là bạn thân củ cô chứ chứ?” Trần Mạn Hồng mất hồn nói! !

Nhã Tuệ cũng bất đắc dĩ nghi ngờ nhìn cánh cửa thang máy đã đóng lại.

Phòng khách quý Lầu 50.

Tới tới lui lui, quản gia và người giúp việc mặc đồng phục màu đen, bước chân từng người nhẹ nhàng linh hoạt không tiếng động, tay nâng khay ra ra vào vào trong sảnh VIP, lão quản gia nhà họ Tưởng tuổi chừng 70, vẻ mặt nghiêm túc dẫn hai người giúp việc thật cẩn thận bưng chén lá sen đi vào trong sảnh VIP xa hoa, liếc mắt nhìn Trang, Tưởng hai người nhà, đang ngồi ở trên ghế sa lon của mình, vui vẻ trò chuyện, mà người giúp việc đang đứng phục vụ phía sau bọn họ. . . . . . Ông im lặng dẫn người giúp việc đi tới trước Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ, nhẹ nhàng đặt trà Phổ Nhỉ hai trăm năm xuống . . . . . .

Người giúp việc thật cẩn thận đặt ly ngọc xuống, đưa tới giữa khay trà khắc hình rồng, nhẹ nhàng mở nắp, từ bên trong lấy ly ngọc ra, lại mở nắp, lấy chén ngọc ra. . . . . . mùi thơm trà Phổ Nhỉ tỏa ra. . . . . .

“Mỗi lần tôi trở về nước, cũng rất nhớ Hồng Trà nhà mọi người. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nói với Tưởng Vĩ Quốc.

Tưởng Vĩ Quốc im lặng không lên tiếng, chỉ hơi nghiêng người, lạnh lùng bưng trà lên, hớp một ngụm nhỏ, mới nói: “Cũng chỉ là trà mà thôi. Nhưng trà Phổ Nhị hai trăm năm còn bao nhiêu đâu, năm ấy bị Hạo Nhiên ném đĩa bay, ném cho chó ăn không ít, nếu không, os­car cũng sẽ không nuôi được như vậy!”

Phốc!

Trang Ngải Lâm không nhịn được phun trà ra, buồn cười.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, nhìn Tưởng Vĩ Quốc bất đắc dĩ cười nói: “Chú, chuyện này cũng bao nhiêu năm trước vẫn còn nhớ. Sớm biết như vậy, con mới không ném cho os­car ăn, nuôi lớn như bây giờ!”

“Nếu không thì cho Truy Phong ăn đi, bảo đảm ăn có thể mọc thêm đôi cánh.” Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói.

Diệp Mạn Nghi ôm nhẹ con gái, ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, ngửa mặt hơi nở nụ cười nói: “Lúc ấy, tôi còn nhớ bánh trà này, Thiên Lỗi nói phải căn dặn người giấu đi, nếu không Hạo Nhiên tới sẽ hết. . . . . . Không đến bao lâu, quả nhiên đã hết.”

“Ha ha ha. . . . . .” Trang Ngải Lâm không nhịn được phì cười.

“Khụ khụ khụ!” Trang Hạo Nhiên thật sự khó chịu nắm ghế sa lon, làm bộ nhắc cổ tay, nói: “Tại sao mẹ còn chưa tới?”

“Tới rồi, tới rồi. . . . . .” Bên ngoài truyền đến một giọng nói trong trẻo.

Mọi người đều nhìn cánh cửa phòng khách quý.

Vẻ mặt Ân Nguyệt Dung tươi cười, đi tới, sau đó đi theo bên cạnh là một cô gái mặc váy dài cung đình, chải búi tóc xinh đẹp giống như tiểu thư quý tộc cổ xưa, dịu dàng đi vào phòng khách. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn cô gái trước mặt, hai mắt lập tức nhìn chăm chú. . . .