Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 622: Uất ức




Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, khẽ cắn môi dưới.

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên cứng ngắc, nhìn cô nói: “Đã lâu không có kiểm tra công việc của em, hôm nay bên Tổng Công ty trực tiếp gọi điện thoại tới, nói em đưa bảng báo cáo tiếng anh, lỗi đến khiến người ta cảm thấy hoa cả mắt! Anh mới nhìn một chút, không nhìn còn khá, vừa nhìn. . . . . . Trời ạ!”

Đường Khả Hinh cúi đầu, nghĩ thầm bây giờ thật sự mất hết cả mặt mũi, muốn chui xuống đất.

“Tiêu Đồng! !” Trang Hạo Nhiên lại xoay mặt, hơi không vui gọi Tiêu Đồng.

“Vâng !” Tiêu Đồng lập tức thật căng thẳng ngẩng đầu, biết Trang Hạo Nhiên tức giận thật, bình thường mặc kệ anh đùa giỡn với mình như thế nào, nhưng đối với đợi công việc, anh tuyệt đối không cho phép bất cứ ai buông lỏng hoặc phạm sai lầm.

“Không phải tôi bảo cô trông chừng cô ấy sao?” Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn Tiêu Đồng, lấy bút máy gõ mạnh ở trên báo cáo một cái, mới nói: “Cô làm gì vậy? Có thể để cho một phần tài liệu như vậy gửi tới bên Tổng Công Ty! Người khác không biết, còn tưởng rằng phòng thư kí của tôi không có người đấy?”

Đường Khả Hinh lập tức có chút ủy khuất ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . . .

Tiêu Đồng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên cười theo nói: “Thật hổ thẹn lão đại, gần đây công việc của tôi hơi nhiều. . . . . .”

“Yêu?” Trang Hạo Nhiên lạnh lùng hỏi.

“Không có. . . . . .” Tiêu Đồng bất đắc dĩ đành phải nói.

“Trừ chuyện này còn có lý do gì?” Hôm nay Trang Hạo Nhiên tức giận thật, nhìn cô nghiêm túc hỏi.

“Chuyện này. . . . . .” Tiêu Đồng không biết nên nói gì, chỉ đành có chút lúng túng đứng ở một bên, quả thật cũng không có chuyện gì, chỉ là mình sơ sót. . . . . .

“À, Tổng Giám đốc. . . . . .” Đường Khả Hinh đỏ mặt vội vàng giải thích nói: “Anh. . . . . . Anh đừng trách Tiêu Đồng, đều là lỗi của em. . . . . .”

“Lại tới! Ngày ngày chỉ biết nhận lỗi! !” Trang Hạo Nhiên nghiêm túc cắt lời cô, nói nhanh: “Anh mắng cô ấy, cũng không phải nói em không sai!”

Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt lạnh, vội vàng cúi đầu nói: “Vâng . . . . . Là em sai rồi. . . . . . Không liên quan đến Tiêu Đồng, trước kia em gửi tài liệu ra ngoài, chị ấy đều xem giúp em, lần này là em quá mức tự tin, không để cho chị ấy xem qua, em đã gửi email. . . . . .”

“Em muốn người khác giúp em tới khi nào?” Trang Hạo Nhiên lại nhìn cô, bất đắc dĩ lạnh lùng hỏi.

“. . . . . . . . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ bừng, cúi đầu thấp muốn tìm một cái lỗ chui xuống, không mặt mũi trở ra gặp người.

“Lão đại!” Tiêu Đồng nhìn Khả Hinh bị mắng rất đáng thương, cô vội vã gấp gáp nói: “Chuyện lần này là lỗi của tôi. Tôi chưa kịp kiểm tra, liền. . . . . .”

“Sau này tài liệu của cô ấy, đưa hết cho tôi xem qua!” Trang Hạo Nhiên không có thời gian nghe cô nói nhảm, trực tiếp cầm tài liệu của Đường Khả Hinh, mở ra, vẻ mặt lại không vui cầm bút máy, không ngừng vẽ tiếp mấy vòng tròn, vừa vẽ vừa lắc đầu! !

Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh cùng vỡ gan mật nhìn anh.

“Xem từ đơn này một chút ?” Trang Hạo Nhiên lật xem đến tài liệu Conti, lấy thêm bút máy màu đỏ, vẽ mạnh một vòng tròn ở phía trên, mới cao giọng nói: “Rõ ràng là Domaine de la romanee conti, em làm cho nó biến thành Domaine de la romaneeti! Đây là cái gì? Roman đế? Em đang nghĩ cái gì ?”

Anh lại lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, hỏi! !

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt thoáng qua một chút uất ức và bị tổn thương.

“Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Đem 12 phần tài liệu bị lỗi sửa lại toàn bộ cho tôi, sửa không tốt không cho phép ăn cơm trưa! Tiêu Đồng, nếu như sau này để cho cô ấy phạm sai lầm như vậy, chuyện của cô ấy sẽ là chuyện của cô! ! !” Trang Hạo Nhiên thuận miệng nói xong, liền lạnh lùng đuổi người!

“Vâng. . . . .” Tiêu Đồng chỉ đành phải cẩn thận đáp lời, sau đó liếc về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh không thể làm gì khác hơn là chậm rãi tiến lên, đỏ mặt thu hồi tài liệu, từng phần từng phần, càng thu càng thấy cảm giác có chút uất ức, cuối cùng lúc bưng tài liệu, đùng một tiếng, lạnh lùng ôm lên! ! !

Trang Hạo Nhiên bị giật mình, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, mất hồn nói: “Em dọa chết người đấy! !”

Trong ngực Đường Khả Hinh một đoàn lửa giận, cũng không có nói gì, liền ôm tài liệu bước nhanh đi ra ngoài, ầm một tiếng, rung chuyển trời đất, đóng cửa lại! !

Tiêu Đồng hoảng sợ đứng ở bên trong phòng làm việc, nhìn cánh cửa kia, mặt cũng trắng bệch.

“Cô ấy. . . . . . Cô ấy. . . . . . Cô làm sao vậy?” Trang Hạo Nhiên cầm bút máy, chỉ vào cánh cửa kia, mất hồn ngạc nhiên nói: “Tự nhiên sập cửa!”

Tiêu Đồng quay đầu, liếc về phía anh không nhịn được cười nói: “Lúc nảy mắng cô ấy như vậy, ai cũng sẽ tức giận, còn nói phòng thư ký của mình không có ai. . . . . . Không phải mỗi người đều giống như tôi quen thuộc cách làm việc của anh, không nhận người thân, Tô Lạc Hoành cũng đã gọi anh là người bị tâm thần phân liệt. . . . . .”

“Cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nghe xong cảm thấy tức giận muốn cầm tài liệu đánh cô nói: “Cô nghe lời của cậu ta, cô gả cho cậu ta là được.”

“Đi đi đi! Đừng bảo chị sánh đôi với cầm thú! Bao giờ tôi mới đầu thai làm người ?” Tiêu Đồng nghĩ tới Trang Hạo Nhiên còn chưa hết giận, vội vàng chạy trốn.

“Con bé này. . . . . .” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn bộ dáng Tiêu Đồng chột dạ lách mình chạy đi, lắc đầu một cái, lại thuận tay mở tài liệu phải phê duyệt hôm nay, không khỏi nghĩ tới lúc nảy Đường Khả Hinh ôm tài liệu, lúc đi khỏi bộ dáng tức giận và uất ức, anh cũng không có biện pháp nói: “Lại còn tức giận sao? Nhiều lỗi tiếng anh như vậy, mắng em cũng là vì muốn tốt cho em thôi. . . . . . Nếu không thi đấu, tên rượu cũng nhầm. . . . . .”

Anh nặng nề thở dài một cái, muốn chăm chú xem văn kiện, nhưng lại không nhịn được nhớ tới bộ dáng đáng yêu của Đường Khả Hinh mới vừa đi, nhất là bộ quần áo hôm nay cô mặc, mát mẻ tự nhiên, quần dài màu trắng bó sát người, lộ ra hai chân thon dài hấp dẫn, giày cao gót lốc cốc, bước đi linh hoạt lại quyến rũ. . . . . . Trên mặt của anh không nhịn được hiện lên nụ cười, nhưng lại có chút cố kỵ nhìn phía trước một chút, cau mày nói: “Sẽ không thật sự tức giận chứ?”

Phòng thư kí!

Đường Khả Hinh tức giận thở phì phò, ôm tài liệu đi vào phòng thư kí, nện mười mấy phần tài liệu lên bàn, phịch một tiếng ngồi xuống, nóng mắt nhớ lại tối hôm qua Trang Hạo Nhiên vẫn còn ôm hôn mình ở trong buồng xe, hôn rất tình nồng mật ý, giống như một chút cũng không muốn buông ra, nhưng mới qua một buổi tối như vậy, trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách! ! Đàn ông thật sự là không tin được! !

Cô cảm thấy tức giận, cầm một phần tài liệu, lật ào ào, lật thật lớn tiếng, lớn tiếng! !

Đồng nghiệp cả phòng thư kí giật mình nhìn cô, cũng quan tâm hỏi: “Khả Hinh? Cô làm sao vậy?”

“Không có việc gì!” Đường Khả Hinh cắn răng nghiến lợi lật tài liệu, tức giận nghĩ: Trang Hạo Nhiên, nếu như em cho anh cơ hội hôn em nữa, em không phải là người! ! Anh chờ đó ! !

Lúc này, Tiêu Đồng cũng có chút bất đắc dĩ đi tới, nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh thở phì phò, cô đi nhanh qua, cười nói: “Khả Hinh, đừng tức giận lão đại, anh cứ như vậy, làm việc không nhận người thân !”

“Bình thường bọn Phó tổng tính sai, lại không thấy anh ấy mắng lợi hại như vậy, cố tình níu lấy tôi mắng! Ghét!” Đường Khả Hinh uất ức không chịu nổi, mở máy vi tính ra, chuẩn bị sửa tiếng anh. . . . . .

“Ôi chao, nghiêm khắc đối với cô, đó là bởi vì thương cô mà. . . . . .” Tiêu Đồng lại dụ dỗ cô.

“Phi! Tôi không tin anh ấy!” Đường Khả Hinh tức giận đến mặt đỏ rần, cầm con chuột, mở ra ổ cứng mắt trừng thật to, lại không nhịn được nhớ tới tối hôm qua, mình ăn mặc rất xinh đẹp xuất hiện tại cửa nhà anh, cô liền ngại mất mặt kêu a a a a a mấy tiếng, đầu cúi trên bàn phím máy vi tính, vừa vặn đè hai chữ cái: sb­ (Ngu ngốc) sb (Ngu ngốc)­ sb (Ngu ngốc) ­sb­ (Ngu ngốc) sb ­(Ngu ngốc) sb (Ngu ngốc) ­sb (Ngu ngốc) ­sb (Ngu ngốc) ­sb­ (Ngu ngốc) sb (Ngu ngốc). . . . . .

Phốc!

Các đồng nghiệp Phòng thư kí cũng không nhịn được, bật cười, Tiêu Đồng cũng không nhịn được lắc đầu một cái, nở nụ cười.

Bởi vì bận rộn, cho nên thời gian trôi qua thật nhanh.

Lẽ ra Đường Khả Hinh sẽ làm buổi tối, lại bị Trang Hạo Nhiên mắng một lúc, rối rắm một lúc, rất nhanh đến buổi trưa, các đồng nghiệp cũng vặn eo bẻ cổ muốn đi ăn cơm trưa, nhưng Đường Khả Hinh còn nhớ rõ Trang Hạo Nhiên nói: nếu như không sửa xong tài liệu, không cho phép đi ăn cơm. . . . . . Cô đang bề bộn đầu đầy mồ hôi.

“Khả Hinh?” Tiêu Đồng à các đồng nghiệp cùng đi đến cạnh cửa, mới ngạc nhiên quay đầu nhìn cô, nói: “Cô không muốn ăn cơm trưa à? Hôm nay trong phòng ăn có canh gà hầm thuốc bắc cô ưa thích ăn nhất.”

Hai mắt Đường Khả Hinh vẫn nhìn máy vi tính, tay không ngừng xem tiếng anh, bên cạnh đều là tài liệu tiếng anh cùng tiếng anh giới thiệu vắn tắt tất cả vườn nho, ngơ ngác nói: “Mọi người đi ăn trước đi, tôi còn phải làm một chút.”

“Cô ăn trước rồi làm tiếp mà. . . . . .” Tiêu Đồng mình cũng quên mất lời của Trang Hạo Nhiên lúc nảy quen thói xúc động nói rồi.

“Không cần. Mọi người nhanh đi ăn đi. Đừng chờ tôi . . . . .” Đường Khả Hinh vừa chăm chú nhìn máy vi tính, vừa không có tâm tư, đáp.

Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn cô một cái, biết cô tức giận bướng bỉnh, liền không thể làm gì khác hơn là cùng với đồng nghiệp cùng nhau cười đi ra ngoài, nghĩ tới một chút nữa xách một phần bữa trưa về cho cô. . . . . .

Kim chỉ giờ đang ở 12 giờ, âm thanh leng keng vang lên.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở trước bàn làm việc, xem xong một phần tài liệu cuối cùng, rốt cuộc thở ra một hơi, lúc đóng tài liệu lại, lập tức nhớ tới dáng vẻ Đường Khả Hinh sáng nay thở phì phò chạy ra ngoài, anh vẫn có chút băn khoăn tựa vào trên ghế da, làm sơ nghỉ ngơi, mới híp mắt suy nghĩ đã hết giận rồi chứ? Do dự một lát, liền nhắc cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, 12 giờ 30 . . . . .

Hai mắt anh khẽ xoay chuyển, lập tức nhắc tây trang sau ghế đứng lên, vừa mặc vừa đi ra ngoài, vừa mở cửa lập tức nhìn thấy bọn Tiêu Đồng cười nói đi ra ngoài, nhân viên bộ hành chánh đều đi hết sạch, thật sự đúng giờ, một phút cũng không dư thừa cho công ty. . . . . . Anh hơi bật cười, mới có chút cẩn thận làm bộ đi nghỉ ngơi, đi qua cửa phòng thư kí, anh ngừng lại nhìn vào bên trong. . . . . .

Quả nhiên, Đường Khả Hinh vẫn rất chăm chỉ ngồi ở trước bàn máy vi tính, sửa tài liệu, ánh mắt rất chăm chú.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên hiện lên nụ cười dịu dàng, đứng ở bên cửa, đầu tiên là nhìn trái phải nhân viên hành chánh đều đi hết sạch, anh mới ho nhẹ một tiếng, làm bộ như không có việc gì đi vào. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang lững thửn đi tới, vẻ mặt của cô lập tức thu lại, rất tức giận, trừng mắt, ngón tay gõ tách tách ở trên bàn phím, sửa tiếng anh, nhưng gõ thế nào cũng không đúng, cô lại tức giận cầm tài liệu rượu, lật không ngừng!

Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn bộ dáng cô, khe khẽ dịu dàng đi tới phía sau của cô, một tay cắm nhẹ vào túi quần, nghiêng mặt nhìn một từ đơn tiếng anh trong máy vi tính, phía dưới có một đoạn màu đỏ, viết: Al­varo Palac. . . . . . rốt cuộc anh khẽ lộ ra nụ cười, hơi khom lưng, hai tay chống trước mặt bàn làm việc, nhẹ nhàng bao bọc cô gái trước mặt ở trong lòng ngực mình. . . . . .

Đường Khả Hinh dừng lại động tác lật sách, không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên hơi nghiêng người tới trước, hơi chăm chú nhìn tài liệu trong máy vi tính, sâu kín nói: “Al­varo Pala­cios. . . . . . Người thanh niên này sáng lập kỳ tích, tên là Avaro Palacio Osborn. Anh ta được sinh ra trong một gia đình nổi tiếng chưng cất rượu Rioja, lúc đầu đến Bordeaux học khóa chưng cất rượu một năm, rồi đến thực tập ở dòng tộc Peter Greencastle, vô cùng khiêm tốn học hỏi với bậc thầy chưng cất rượu, rồi đến hầm rượu California quan sát, dựa vào bẩm sinh lãnh ngộ ra được chìa khóa thành công của việc chưng cất rượu, năm 1992 sáng tạo nhãn hiệu độc đáo, sau đó không lâu, đưa ra thị trường rượu “Lérmita” quý giá, ngay từ lần đầu tiên đã thành công nổi tiếng vang dội quốc tế, được nhà phê bình đánh giá, sẽ là nhãn hiệu mới có khả năng thay thế nhãn hiệu đang có, trở thành nhãn hiệu nổi tiếng hàng đầu Tây Ban Nha . . . . .”

Đường Khả Hinh hơi sững sờ, bản thân mình rất tự hào trí nhớ của mình, không ngờ trí nhớ của anh tốt như vậy, chỉ là nhìn thấy một chữ tiếng anh không trọn vẹn, cũng biết nhiều như vậy?

“Uất ức hả?” Trang Hạo Nhiên chậm rãi vươn tay, dùng ngón tay thon dài, gõ chữ ios bổ sung vào chữ Al­varo palac trên bàn phím máy vi tính, mới dịu dàng hỏi.

Mặt của Đường Khả Hinh cứng rắn, nhìn từ đơn tiếng anh trong máy vi tính, hưởng thụ ấm áp người đàn ông bao bọc sau lưng, thậm chí ngửi được mùi nước hoa rất dễ chịu trong cơ thể anh tỏa ra, cảm giác hôm nay tâm trạng của anh vui vẻ, mình lại uất ức lầu bầu nói: “Có cái gì uất ức? Anh cũng đã mắng đến mức đó rồi, còn nói cái gì phòng thư kí không người, em không nổi cái tội này đâu!”.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, lại nhanh chóng xem tài liệu tiếng anh, vừa sửa cho cô vừa nói: “Anh nói, muốn em làm những tài liệu này, gặp đề thi chuyên gia hầu rượu vòng thứ hai sẽ không bị uất ức. . . . . . Chưa nói chuyện mới vừa mắng em. . . . . .”

Đường Khả Hinh trừng mắt, rất tức giận ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên! !

Trang Hạo Nhiên dịu dàng cúi đầu, mỉm cười nhìn cô nhóc này, dịu dàng cưng chiều, nỉ non cảm tính nói: “Không phải là. . . . . . Sợ lúc em thi, phạm sai lầm sao. . . . . . Đến lúc đó thành tích không tốt, sợ em không chịu nổi loại mất mát này. . . . . .”

Đường Khả Hinh vẫn nhìn anh chằm chằm.

“Được rồi, lúc nảy anh mắng em, anh sai rồi. . . . . . Không nên tức giận. . . . . . Hả?” Anh nói xong, liền nhẹ cúi xuống, hôn trên môi của cô.

Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ.

Trang Hạo Nhiên vươn tay, nhẹ nhàng xoay ghế của cô, để cho cô nhìn mình, đôi tay chống nhẹ trên mặt bàn, cúi người xuống mặt dán vào mặt cô, thật dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức giận ửng hồng, hai mắt thoáng qua một chút nóng bỏng, lại cưng chiều cười nói: “Không nên tức giận. . . . . . Sau này, cho dù em làm sai, anh sẽ đóng cửa từ từ nói với em. . . . . . Được không?”

Đường Khả Hinh cúi đầu, không nói lời nào.

Trang Hạo Nhiên lại nghiêng mặt nhìn dáng vẻ cô vẫn có chút uất ức, đột nhiên mỉm cười, lập tức bế ngang cả người cô. . . . . .

“Này. . . . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được lập tức ôm cổ của anh, có chút cố kỵ nhìn bên ngoài phòng làm việc, mặt mắc cỡ đỏ bừng nói: “Anh. . . . . . Anh làm gì đấy. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên ôm cô nhóc này, vừa đi ra ngoài, vừa nở nụ cười, nói khẽ: “Trở về phòng làm việc của anh, anh từ từ xin lỗi em. . . . . .”

“Không nên như vậy. . . . . . Trang Hạo Nhiên. . . . . . Bị người thấy thì làm thế nào?” Trái tim của Đường Khả Hinh nhảy thình thịch, muốn tránh thoát ngực của anh. . . . . .

“Sẽ không có người. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh đi ra phòng thư kí, hôn trên môi của cô, lúc muốn xoay người, cũng đã nghe được bên ngoài có người nói cười đi tới. . . . . .

Đường Khả Hinh kinh hãi, giãy giụa thoát ngực của anh, lập tức đứng thẳng người, mặt nhìn vào tường, cả khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng. . . . . .

Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn cô.

“Tổng Giám đốc?” Trưởng Phòng hành chánh nở nụ cười đi tới, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, cung kính gọi.

“Ăn cơm trưa trở lại nhanh như vậy?” Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn ông.

“Vâng . . . . . vâng. . . . . .” Trưởng Phòng hành chánh là người đàn ông hơn 40 tuổi, chỉ đành phải cười đáp.

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, cũng rất nghiêm túc nhìn ông, nói: “Từ nơi này đi tới phòng ăn nhân viên, đại khái đi bộ, mau cũng phải 10 phút, chậm ít nhất phải 15 phút, sau đó ăn cơm, ít nhất cũng phải 15 phút chứ? Được rồi, chú ăn cơm mười phút xong rồi, trở lại tính tới tính lui, ít nhất cũng phải hơn nửa tiếng. . . . . .”

Anh nhàn nhạt nhắc cổ tay, nhìn thời gian, mới có 12 giờ 17 phút, sau đó nói: “Cho chú một đôi cánh để cho chú bay, nếu như chú tan việc đúng 12 giờ, cũng không bay về nhanh như vậy được!”

Trưởng Phòng hành chánh cùng mấy đồng nghiệp đều trợn to hai mắt, hoảng sợ đến sau lưng rét lạnh. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn vách tường, lại không nhịn được đỏ mặt mỉm cười.

“Mọi người. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cạnh Đường Khả Hinh, vẻ mặt không vui nhìn mấy nhân viên này nói: “Đang trong giờ làm việc, tự tiện rời khỏi, trừ ba ngày lương! !

“À?” Mấy người khóc không ra nước mắt nhìn người này bình thường nói tan việc trước nửa giờ cũng không có việc gì, hôm nay làm sao vậy?

Đường Khả Hinh chậm rãi quay đầu, hơi cười, bất đắc dĩ nhìn anh. . . . . .

“Tổng Giám đốc, chúng tôi biết sai rồi. . . . . .” Trưởng Phòng hành chánh vội vàng nói.

Trang Hạo Nhiên không để ý bọn họ, chỉ nhìn Đường Khả Hinh bày ra dáng vẻ Tổng Giám đốc, nói: “Cô còn đứng ở nơi này làm gì? Không đi ăn cơm trưa?”

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh vội vàng đi ra ngoài. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cũng hơi cười, đi theo phía sau của cô, ho khan mấy tiếng, mới nói: “Cùng đi ăn cơm trưa đi. . . . . . Dù sao tôi cũng đói bụng. . . . . .”

Đường Khả Hinh liếc về phía anh, không nhịn được cười nói: “Cùng nhau? Hôm nay tôi tmuốn đi phòng ăn nhân viên ăn canh gà hầm thuốc bắc . . . . . . Tổng Giám đốc Trang. . . . . .”

“Vậy thì đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra phong độ, nở nụ cười đi về phía trước, nói.

“Anh muốn đi à?” Đường Khả Hinh có chút giật mình cười nói: “Hay là anh cùng bọn Lâm phó tổng đi nhà hàng cao cấp đi, đừng dọa sợ các nhân viên. . . . . .”

“Vậy thì gọi bọn Lâm phó tổng cùng nhau tới phòng ăn nhân viên ăn cơm đi, như vậy bọn họ cũng sẽ không bị dọa sợ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền bước đi, lúc đi qua bên cạnh Đường Khả Hinh, tay trượt qua hông của cô. . . . . .

Đường Khả Hinh dừng bước, nhìn bóng dáng cao lớn, đột nhiên mỉm cười.