Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 685: Chút nữa gọi cho em




Sáng sớm hôm sau.

Đường Khả Hinh bởi vì chuyện tổ chức tiệc thử rượu, sáng sớm phải bận rộn, chỉ thấy cô mặc chiếc áo yếm phọt dài màu trắng không tay, quần dài màu đen bó sát người, bên ngoài khoác áo khoắc theo phong cách England, vai trái vẽ lông vũ màu đen, chải búi tóc rẽ theo kiểu Hàn, nắm túi xách màu đen, nhanh chóng đi xuống lầu. . . . . .

Hôm nay ánh sáng bên trong nhà sáng hơn chút, bởi vì cây táo đã bị gãy.

Cô im lặng không lên tiếng đi tới trước nhà, nhìn trên kệ giày của mình, một hàng dép lê, rồi đến một hàng giày cao gót, hai mắt của cô xoay tròn, ngay lập tức bước lên trước, khom người cầm đôi giày cao gót màu trắng, mang vào, người lập tức cao gầy, duyên dáng yêu kiều.

Cửa mở ra.

Đường Khả Hinh nhanh chóng đi ra biệt thự, đi qua vườn hoa nhỏ, dừng ở trên sân cỏ xanh xanh, nghiêng người liếc mắt nhìn cây táo bị đẩy ngã, đưa mắt nhìn thật lâu.

Tài xế cầm tay lái, cũng nghiêng người nhìn phía ngoài cửa sổ, cây táo đã bị phá hủy, nói một câu: “Thật đáng tiếc, năm ngoái, chúng tôi còn tới đây hái táo, Vitas rất ưa thích gốc táo này, nhưng không có cách nào, nó bị sâu đục thân rồi, ông ấy rất buồn bã, nhưng cũng không có biện pháp. . . . . .”

Đường Khả Hinh lại nhìn thoáng qua một cái, liền kiên quyết xoay người nói: “Đi thôi!”

Chiếc xe hơi màu đen chậm rãi chạy xuống chân núi.

Đường Khả Hinh ngồi ở sau xe, nhẹ nhàng đặt túi xách màu đen sang một bên, ngón tay khẽ vuốt bề mặt sáng bóng của nó, ánh mắt khẽ lóe lên. . . . . .

Khách sạn Á Châu.

Đường Khả Hinh căn dặn tài xế, nhanh chóng chạy tới Câu lạc bộ Á Châu dự cuộc họp chọn đại lý kinh doanh rượu đỏ, cô mới vừa đi vào phòng họp, cũng đã nhìn thấy quản lý phòng kinh doanh rượu đang cùng quản lý bộ phận mua hàng tụ lại, không biết trò chuyện chán ghét gì đó, ngồi chung một chỗ cười thật vui vẻ, mà cựu thành viên Phòng kinh doanh rượu, ngoại trừ Laurence và Vitas hai người không tới, đều đã tới, có một số đại lý lớn đối với chuyện Khách sạn Á Châu nắm quyền phân phối rượu vang Pháp, không quá lạc quan chuyện sàng chọn đại lý, bởi vì đã có tin đồn truyền ra, Hoàn Cầu muốn nắm độc quyền thị trường Châu Á. . . . . .

Hai mắt của cô nhẹ xoay tròn, khẽ hắng giọng một cái, cười như không cười đi vào.

Mọi người thấy cô tới, tất cả đều im lặng không lên tiếng.

Đường Khả Hinh mỉm cười đi về phía chỗ bên cạnh Tiêu Chấn Nam, ngồi xuống, nhìn mọi người nói: “Nói chuyện gì thú vị như vậy?”

Tiêu Chấn Nam quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: “Nói chuyện của đàn ông, Đường tiểu thư có muốn nghe hay không? Có thể khó nghe.”

Lưu Hoành cúi đầu cười hả hê.

“Hả?” Đường Khả Hinh sớm có chuẩn bị nhìn Tiêu Chấn Nam cười nói: “Thật là hâm mộ mọi người, có thể có vài người bạn bè tri kỷ nói chuyện của đàn ông, tôi cũng muốn có mấy người bạn nữ tâm sự một chút chuyện của phụ nữ, ví dụ như ngày hôm qua tôi từ trong thế giới phụ nữ đi ra, nhìn thấy vợ của anh đang mua kim cương, tôi liền tán gẫu một chút chuyện với cô ấy, không khỏi nói đến chuyện ở khách sạn, gần đây Quản lý Tiêu bận trăm công nghìn việc. . . . . .”

Tiêu Chấn Nam nhàn nhạt nhìn cô.

Đường Khả Hinh vô cùng thoải mái mà nhìn mọi người cười nói: “Gần đây chuyện chúng ta sàng chọn đại lý kinh doanh, biết mọi người khổ cực, là Giám sát viên, tôi luôn xem mình là một người ngoài cuộc, mà không có xem mình là một thành viên trong số mọi người, bởi vì công việc của phòng kinh doanh rượu Hoàn Cầu, phần lớn đều do mọi người làm việc vất vả, nhưng phải làm thế nào đây? Công việc bị trì hoãn, tôi lại cảm thấy tất cả đều là trách nhiệm của tôi.”

Có người khẽ nhíu mày nhìn cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, nhìn mọi người, nở nụ cười nói: “Nếu như không phải do tôi làm việc bất lực, hôm nay làm sao để cho mọi người nhàn nhã ngồi ở chỗ này, nói chuyện của đàn ông? Cho nên. . . . . . Tôi quyết định. . . . . .”

Cô nói xong, đưa hai tay ra vỗ nhẹ.

Thư ký lập tức đẩy cửa chính phòng họp.

Mọi người cùng nhau ngẩng đầu lên.

Chậm rãi, từ bên ngoài phòng họp, đi tới vài cô gái vóc người cao gầy, mặc đồng phục màu đen, búi tóc trang nhã, bọn họ cùng nở nụ cười xinh đẹp, đứng ở sau lưng Đường Khả Hinh, hướng về phía mọi người khom người chào.

Mọi người cùng nhau nghi ngờ nhìn bọn họ.

Đường Khả Hinh dường như cũng hết sức vui vẻ nhìn mọi người mỉm cười nói: “Tôi biết rõ, bình thường mọi người rất nhiều việc, hơn nữa làm việc mất ăn mất ngủ, tôi cũng biết rõ bởi vì chuyện sàn chọn đại lý mới, khiến cho mọi người mệt mỏi, sứt đầu mẻ trán. . . . . . Tôi cảm thấy hết sức lo lắng, cho nên. . . . . . Ngày hôm qua liền tuyển một loạt thư ký chuyên nghiệp từ các lĩnh vực thuộc Đại học UA cho mọi người, còn có nhân viên phòng kinh doanh rượu tới hỗ trợ mọi người, mỗi người bọn họ đều đã từng được đào tạo nghiêm khắc nhất, tôi tin tưởng bọn họ nhất định sẽ hỗ trợ cho mọi người thật tốt, hoàn thành công việc sàng chọn đại lý mới lần này! ! Mà trong thời gian bọn họ làm việc với mọi người, bọn họ phải từng giờ từng phút báo cáo tiến độ làm việc của mọi người cho tôi, tôi sẽ báo cáo với cấp trên về công việc vất vả của mọi người! !”

Mọi người nhất trí không lên tiếng.

Sắc mặt của Tiêu Chấn Nam cứng ngắc.

Quản lý bộ phận mua hàng, Lưu Hoành cũng chậm rãi cúi xuống, hai mắt lóe lên.

“Quản lý Tiêu!” Lúc này Đường Khả Hinh mới quay đầu, nhìn Tiêu Chấn Nam nở nụ cười nói: “Thư ký tôi phái qua cho anh, là sinh viên giỏi nhất của đại học Harvard, ngoại trừ thời gian anh đi toilet thường ngày, cô ấy sẽ theo sát toàn bộ hành trình, anh nhất định phải cùng cô vợ yêu quý của mình khai thông một chút, nếu không, tôi lo lắng cô ấy sẽ ghen. Bởi vì tôi giao Monica cho anh, là cô gái xinh đẹp nhất, xuất sắc nhất, karatedo cấp sáu!”

• Đai Trắng (White) – Dùng cho cấp 10 & cấp 9

• Đai Vàng (Yellow) – Dùng cho cấp 8

• Đai Xanh da trời nhạt (Light Blue) – Dùng cho cấp 7

• Đai Xanh lá (Green) – Dùng cho cấp 6

• Đai Xanh da trời đậm (Dark Blue) – Dùng cho cấp 5, 4

• Đai Nâu (Brown) – Dùng cho cấp 3,2,1 (là cấp cao nhất)

Tiêu Chấn Nam trừng mắt nhìn Đường Khả Hinh.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh lạnh lẽo, chậm rãi đứng lên, hai tay chống với mặt bàn, nhìn mọi người xung quanh nghiêm nghị nói: “Tôi biết rõ nơi này không được hoan nghênh tôi, nhưng làm thế nào? Tôi có dã tâm tranh thủ một chỗ ngồi ở nơi này, mục đích chủ yếu nhất không phải là vì để giám sát mọi người, mà phối hợp cùng mọi người vì sự nghiệp phát triển rượu đỏ của Hoàn Cầu chúng ta, không có người nào có thể canh giữ mảnh đất này cho đến già đến chết, có lúc trao đổi quyền lợi, thật sự là một ý tưởng, mọi người đều là người khôn khéo, tin tưởng mọi người đều hiểu, trên thế giới này, không có bao nhiêu người là kẻ ngu dốt! Cũng sẽ vĩnh viễn không có người bị các người lừa mãi ! !”

Tất cả mọi người không lên tiếng.

Đường Khả Hinh nhìn mọi người một vòng, tiếp tục ném ra một câu tàn nhẫn, nói: “Nếu mọi người vẫn cố chấp, tôi vẫn có thời gian, có nhiều biện pháp để đối phó với mọi người!”

Tiêu Chấn Nam và Lưu Hoành đều không lên tiếng.

Ánh mắt Đường Khả Hinh cũng xoay chuyển, im lặng nhìn mọi người, sau đó nhắc cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian nói: “Thời gian họp quý báu đã qua rồi, ba ngày sau, tôi có thể bởi vì tổ chức tiệc thử rượu, không có cách nào tham gia, không sao cả, nhân viên của tôi, trong quá trình này nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm giám sát, đôn đốc, chú ý tới mọi người. Chờ ngày nào đó, mọi người xác định có thời gian rồi, xem xem tôi có thời gian hay không rồi quyết định họp vậy . . . .”

Cô nói xong, sắc lạnh lẽo, nắm túi xách lập tức xoay người đi khỏi, cửa ầm một tiếng, đóng lại rung chuyển trời đất!

Tất cả mọi người hoảng sợ mất hồn, suy nghĩ kỹ thuật sập cửa của cô luyện được từ đâu! !

Khuôn mặt Đường Khả Hinh cứng rắn đi ra phòng họp, trái tim lập tức nhảy thình thịch không ngừng. . . . .

“Oa! ! Đường tiểu thư, chị quá lợi hại ! Mới vừa rồi thật sự làm tôi sợ muốn chết!” Bản thân Tiểu Thanh cũng đè chặt ngực, thở hổn hển, nói.

Đường Khả Hinh cũng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, ánh mắt vẫn kiên định đi về phía trước, nói: “Trở về Khách sạn Á Châu!”

Biển rộng mênh mông, sóng xô tràn bờ! !

Chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng dừng ở trước thảm đỏ.

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng bước ra xe, đứng ở trước thảm đỏ, đón sóng biển mãnh liệt, vén nhẹ sợi tóc trên trán, mới vừa muốn đi về phía trước. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, bên trong phối áo sơ mi màu đen, đứng trong hành lang, đi theo phía sau là Đông Anh và các lãnh đạo cấp cao, anh đang mỉm cười nhìn mình.

Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ chớp, nhìn Tưởng Thiên Lỗi do dự một lúc, mới khẽ lộ ra nụ cười, cất bước đi về phía anh, kêu nhỏ: “Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . . Anh. . . . . . Vì sao lại tới đây? Không nghỉ ngơi thêm mấy ngày?”

“Công việc thật sự quá nhiều, cũng không thể gát lại.” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh từ trên xuống dưới, phong cách xuất chúng, xen lẫn mốt thời trang phát ra sức hấp dẫn mê người, trong lòng của anh khẽ mênh mông, chậm rãi cười nói: “Sớm như vậy?”

“Mới mở một cuộc họp xong, hiện tại phải tới sảnh tiệc số một lo chuyện tiệc thử rượu.” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

“Cố lên” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, cười nói.

“Cám ơn. Em còn có chuyện, đi trước.” Đường Khả Hinh nói xong, liền tay cầm túi xách, nhìn Tưởng Thiên Lỗi khẽ gật đầu, liền đi qua bên cạnh anh, chuẩn bị muốn lên lầu.

Tưởng Thiên Lỗi cũng dẫn mọi người bước đi, hai mắt chợt lóe lên, đột nhiên dừng bước chân, xoay người thấy Đường Khả Hinh sắp đi về phía cầu thang xoắn ốc khách sạn, đôi chân thon dài hết sức cân xứng khêu gợi, anh đột nhiên gọi nhỏ: “Khả Hinh?”

Đường Khả Hinh nghi ngờ xoay người, nhìn anh. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi im lặng một lúc, nhưng vẫn cười nói: “Em mang giày cao gót rất đẹp.”

Đường Khả Hinh hơi giật mình. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi đã mỉm cười xoay người, đi khỏi, chuẩn bị đến câu lạc bộ dự họp.

Đường Khả Hinh vẫn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của anh, khẽ mỉm cười, lại xoay người ngẩng mặt tiếp tục đi về phía trước, hỏi Tiểu Thanh ở sau lưng: “Quản lý Bộ phận tổ chức tiệc, nhân viên phòng kinh doanh rượu cùng chuyên gia thiết kế sư, tất cả mọi người đến đông đủ chưa?”.

“Đều đến đông đủ.” Tiểu Thanh vội nói.

Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, bước nhanh lên trên, đi tới trước cửa bộ phận tổ chức tiệc, đẩy nhẹ, nhìn thấy tất cả mọi người đang ở bàn họp dựng tạm thời, cô lập tức bật cười nói: “Mọi người vất vả rồi, thật xin lỗi, tôi tới chậm.”

“Chúng tôi tới sớm.” Mọi người cùng nhau nở nụ cười.

Đường Khả Hinh nhanh chóng để túi xách xuống, ngồi ở trước mặt mọi người, mở máy vi tính, ngẩng đầu lên nhìn mọi người cười nói: “Bây giờ bắt đầu họp thôi! !”

Nhã Tuệ nhìn bạn thân một cái, cũng cười mở tài liệu ra.

Cuộc họp khẩn trương tiến hành . . . . . .

Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí chủ trì nhìn chuyên gia thiết kế đang nhanh chóng giải thích nội dung liên quan đến hội trường bữa tiệc, hiệu quả ứng ánh sáng, cô chăm chú lắng nghe, không khỏi đưa bàn tay mềm mại, chống cằm. . . . . .

“Động tác của cô giống như Tổng Giám đốc Trang. . . . . .” Nhã Tuệ ngồi ở một bên, cười nói.

Đường Khả Hinh liền giật mình, lại nhớ tới chuyện đêm qua, cô khẽ thở dài, mọi người đang thưởng thức cà phê, vừa trò chuyện hiệu ứng ánh sáng, cô hơi mất hồn, tay không khỏi đưa vào trong túi, móc ra một chiếc điện thoại di động màu đen, giả vờ như mở màn hình nhìn thời gian, nhớ tới người khác nói: “Điện thoại di động này anh đã dùng một năm, bên trong có tất cả số của người có thể liên lạc với anh. . . . . Có tất cả bí mật của anh. . . . . . Còn có một phím cài số điện thoại của một người quan trọng nhất. . . . . .”.

Đường Khả Hinh suy nghĩ những lời này, trong lòng của cô khẽ động, nhấn nhẹ phím tắt, một dãy số xuất hiện. . . . . . Còn nhớ anh nói: số điện thoại của người quan trọng nhất. . . . . . Trong lòng ấm áp, lướt qua dãy số di động của mình, nhưng không dám quá tin tưởng, cuối cùng không nhịn được tò mò, ngón cái nhấn nhẹ phím tắt. . . . . .

Trong lúc điện thoại tiếp thông, trong màn hình nhảy lên một dãy số, quả nhiên là số di động của mình, cô liền giật mình. . . . . .

“Ừ. . . . . .” Điện thoại có thể tiếp thông, truyền đến một giọng nói dịu dàng, từ tính.

Hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, sắc mặt căng cứng, đè trái tim đang đập thình thịch, mới vừa muốn nói chuyện. . . . . .

“Anh đang họp, một chút nữa gọi lại cho em.” Tiếng của Trang Hạo Nhiên nhanh chóng truyền đến, lại nhanh chóng tắt máy.

Mặt của Đường Khả Hinh chợt đỏ lên, lập tức nhét điện thoại di động vào trong túi, thở phào một cái.

Hoàn Á, Phòng họp số một! !

Ngón tay cái của Trang Hạo Nhiên đang chống cằm, chăm chú nghe báo cáo cuộc họp, nhớ tới Đường Khả Hinh mới vừa gọi điện thoại, hai mắt anh lóe lên nụ cười, một tay khác nắm nhẹ điện thoại di động màu trắng, ngón cái vuốt màn hình.