Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 694: Thỉnh cầu




Ban đêm, gió se lạnh.

Ánh sao lấp lánh giống như kim cương nhấp nháy rực rỡ.

Khu biệt thự VIP khách sạn Á Châu vang lên tiếng nhạc jazz du dương, mơ hồ có thể nhìn thấy được sân khấu bên hồ bơi, có vô số khách khứa, mọi người mặc quần áo sang trọng, tay nâng rượu đỏ, trò chuyện vui vẻ, nhân viên phục vụ tay nâng khay, tới lui như thoi đưa, hoa cỏ không biết tên, lá xanh biếc đong đưa theo gió thu.

Chiếc Rolls-Royce màu đen, từ con đường VIP chính, phía sau khách sạn, chạy tới bãi đậu xe khu biệt thự.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở sau xe, quay đầu nhìn ngoài cửa xe, ngay sau đó nghe được tiếng nhạc du dương, nghĩ tới một chút nữa có thể gặp Đường Khả Hinh, trên mặt của anh hiện lên nụ cười.

Bên cạnh, bó hoa hồng đỏ tươi yên lặng cao quý nằm ở trên ghế xe, từng đóa hoa tươi còn đọng giọt nước ướt đẫm.

Giám đốc Khách sạn, Hoắc Minh đứng ở bên cạnh bãi đậu xe, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi tới, ông ta lập tức nở nụ cười tiến lên, mở cửa xe, cung kính gọi: “Tổng Giám đốc.”

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi đi ra xe, ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nhìn hiện trường bữa tiệc, cài cúc áo tây trang.

“Tử Hiền tiểu thư cũng tới. Bởi vì nghe nói, một người bạn của cô ấy là chủ nhà máy rượu ở Pháp, cũng tham gia bữa tiệc tối nay.” Hoắc Minh cảm thấy cần phải nói với Tưởng Thiên Lỗi chuyện này.

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, hai mắt di chuyển, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, liền hỏi: “Khả Hinh đâu? Đã tới chưa?”

“Nghe trợ lý nói, cô ấy thu xếp xong bữa tiệc tối hôm nay, liền cùng trợ lý đến phòng khách sạn thay lễ phục, đoán chừng sau đó cùng Laurence tiên sinh tham gia.” Giám đốc nói.

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, ánh mắt sáng lên, trên mặt lại lộ ra vui vẻ.

Tài xế lập tức mở cửa xe, từ bên trong lấy ra bó hoa hồng tươi thắm ướt đẫm, đặt ở bên trong khay nhân viên phục vụ bưng tới, làm ra vẻ bí mật nhẹ nhàng phủ lên tấm lụa màu hồng, để tránh quá rêu rao, ảnh hưởng mục đích chính của bữa tiệc. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi hít sâu một hơi, lại sửa sang lại tây trang, nói: “Đi thôi!”

Hoắc Minh lập tức gật đầu, hơi thẳng người, mời Tưởng Thiên Lỗi đi trước, cùng nhau đi tới hiện trường bữa tiệc.

***

Phòng thay quần áo nhân viên khách sạn.

Đường Khả Hinh trần truồng thân thể đứng ở dưới vòi sen, để mặc cho nước nóng từ đầu rơi xuống, cô thở ra một hơi, tay không nhịn được trượt nhẹ qua bả vai ướt đẫm, lại không khỏi nhớ đến Trang Hạo Nhiên hôn vào cổ mình, hai mắt của cô khẽ chớp, cực lực đè nén cảm xúc này, nhớ tới một lát nữa có bữa tiệc, lạnh lùng nhìn chăm chú một điểm nào đó, do dự một lát, rốt cuộc quyết định tắt nước nóng, cầm khăn lông màu trắng khoác lên một bên, quấn chặt thân thể trần truồng, chân trần đi ra ngoài. . . . . .

Cạnh cửa phủ một một chiếc váy dài màu vàng kim, lấp lánh ánh sáng quyến rũ và khí phách.

Cô sâu kín vươn tay, nhẹ nhàng nhắc tới chiếc váy dài màu vàng kim, đi vào một gian phòng thay đồ khác, không đến bao lâu, bên trong truyền đến âm thanh mặc quần áo cực nhanh.

Điện thoại di động vang lên.

“Đường tiểu thư, bữa tiệc đã bắt đầu rồi, Tổng Giám đốc hỏi cô lúc nào mới đến?”

“Biết rồi.” Giọng nói trong phòng thay đồ nhàn nhạt truyền đến.

Khu biệt thự, bên cạnh hồ bơi.

Thư ký Đông Anh nhanh chóng đi tới bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, khi anh nâng rượu, dùng tiếng pháp lưu loát nói chuyện trời đất cùng tân khách, ở bên tai của anh nói nhỏ một câu, anh im lặng không lên tiếng, khuôn mặt lại lộ ra nụ cười, hơi gật đầu, rồi tiếp tục nâng ly với tân khách trước mặt.

Tối nay Tử Hiền mặc một chiếc váy dây dài màu đen, lộ lưng, bên ngoài thêu kim tuyến vàng, đã lâu không thấy, cắt mái tóc trước trán ngang bằng giống như nữ hoàng Cleopatra, chỉ thấy tay cô nâng rượu đỏ, chậm rãi đi đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười gọi: “Tổng Giám đốc Tưởng? Đang đợi ai vậy?”

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi quay đầu, nhìn vợ chưa cưới trước kia, vẻ mặt vẫn lộ ra ôn hòa, chậm rãi nói: “Chờ Khả Hinh.”

Tử Hiền khẽ nhướng mày, gần đây cũng nghe tin nói bóng nói gió, con ngươi cô đảo quanh, không nhịn được liếc về phía nhân viên phục vụ vẫn đang cầm khay, đứng ở một bên, nghe mùi thơm này cũng biết là hoa hồng, cô mỉm cười nói: “Hoa này. . . . . . Là tặng cho Khả Hinh? Nhưng tối nay mùi thơm hoa hồng này, có một chút đặc biệt hơn. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô.

“Chiếc nhẫn?” Tử Hiền nhìn anh, chỉ nói đùa.

Tưởng Thiên Lỗi cũng chỉ nhàn nhạt mỉm cười, nói: “Em nghĩ quá nhiều.”

Tử Hiền không nói nữa, chỉ nâng lên rượu đỏ, uống một hớp nhỏ, liếc bó hoa hồng kia một cái, mới chậm rãi xoay người đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi nghĩ đã gần tới giờ rồi, nhân viên phòng kinh doanh rượu, thậm chí Laurence cũng đã tới, Đường Khả Hinh đâu? Anh hơi ngẩng mặt, nhìn lối vào bên kia hồ bơi. . . . . .

Đại sảnh khách sạn Á Châu.

Trang Hạo Nhiên mặc tây trang thời thượng màu xanh dương đậm chị gái đặt từ Paris về, sơ mi kẻ ô màu xanh đậm, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, có chút căng thẳng đứng ở trước chiếc xe thể thao Rolls-Royce của mình số lượng hạn chế trên toàn cầu, thở dài một hơi, lại nhắc cổ tay, hai mắt lóe lên nhìn thời gian đã tám giờ, tại sao cô vẫn chưa ra? Mới vừa gọi điện thoại đến sảnh tiệc, Nhã Tuệ cũng nói, hôm nay công việc tiến triển thuận lợi, nửa giờ sau, cô đã tan việc, có chút sốt ruột nhưng vẫn tựa vào bên cạnh cửa xe, thở dài một hơi.

Rốt cuộc tiếng giày cao gót sâu kín truyền đến.

Trang Hạo Nhiên lập tức thật căng thẳng ngẩng đầu! !

Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi cổ áo viền ren, quần dài màu xanh dương đậm bó sát người, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, xách theo túi xách, vẻ mặt lộ ra chút lúng túng, bất đắc dĩ, đứng ở trong hành lang lộng lẫy, nhìn Trang Hạo Nhiên tối nay rất hấp dẫn, đành phải cất bước đi tới.

Trang Hạo Nhiên kích động nhìn Đường Khả Hinh rốt cuộc đã tới, lập tức nở nụ cười đứng thẳng người, nói: “Tới rồi? Tại sao trễ như thế?”

“Lúc nảy ở sảnh tiệc giúp một tay, cả người đổ mồ hôi, liền thuận tiện tắm.” Đường Khả Hinh xách theo túi xách, đi tới trước mặt của anh, không khỏi ngẩng đầu nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên im lặng, lại khó nén lộ ra mấy phần vui sướng, nhìn cô.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh cũng lộ nhàn nhạt, thở dài một hơi, nhìn phong cảnh hai bên.

Trong lòng Trang Hạo Nhiên mênh mông, đưa mắt nhìn cô thật lâu thật lâu, không khỏi kích động, lập tức đưa tay kéo cửa xe phía sau, nói: “Tới đây! Lên xe! Anh đưa em về!”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái, nói: “Có loại người như anh sao? Nghe nói, tối nay anh phải đi nhổ cỏ cho Thầy giáo, ăn mặc như vậy?”

“Đẹp trai không?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, dịu dàng cười hỏi.

Đường Khả Hinh không để ý đến anh nữa, trên mặt khó nhịn hiện lên nụ cười, chậm rãi tiến lên, ngồi vào ghế lái phụ.

Trang Hạo Nhiên lập tức đưa tay nắm bả vai Đường Khả Hinh, đỡ cô ngồi trên xong, lại quan tâm cài dây nịt an toàn cho cô, đường nét khuôn mặt, kiên nghị lộ ra khí khí chất cao quý, bên trong thân thể tỏa ra mùi nước hoa đàn ông, hết sức nồng đậm hấp dẫn. . . . . . Cô lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, nhìn cô một cái, không nhịn được hôn nhẹ trên môi của cô.

“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức ngửa người ra sau, mặt đỏ bừng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên cười rộ lên, nhanh chóng vòng qua sườn xe, ngồi vào ghế lái, tay khoác nhẹ lên phía sau bả vai Đường Khả Hinh, vừa nhìn cô, vừa nổ máy xe, một tay cầm tay lái, cho xe chậm rãi chạy tới trước. . . . . .

Đường Khả Hinh cố ý không để ý anh, quay mặt sang nhìn phong cảnh ngoài đại sảnh, không nhịn được lộ ra nụ cười.

Một cơn gió biển mãnh liệt bồng bềnh thổi tới.

Xe thể thao sang trọng chói mắt vèo một tiếng vọt thẳng phía trước.

Trang Hạo Nhiên đang cùng Đường Khả Hinh bốn mắt nhìn nhau, lúc lái ra đường lớn khách sạn thì khó nhịn được hơi khống chế chân ga, tốc độ chậm lại, muốn hôn trên môi của cô. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức xấu hổ tránh ra nụ hôn của anh, mới bảo anh lái xe cẩn thận, lại phát hiện phía trước có một bóng đen xông tới, cô ah một tiếng, ôm đầu kêu to: “Có người! !”

“Kéttt. . . . . .” Xe thắng gấp ở bên đường.

Trang Hạo Nhiên giật mình nắm chặt tay lái, ngẩng đầu lên thấy ngoài cửa xe, đứng ở một bóng đen to lớn, anh lập tức mở đèn cường quang, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đang tức giận đứng ở ven đường xe, tay cầm bó hoa hồng, đang đằng đằng sát khí giống như dã thú, anh lập tức hoảng sợ.

Đường Khả Hinh cũng chưa tỉnh hồn, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hoảng sợ đến nói không ra lời nhìn Tưởng Thiên Lỗi! !

Tưởng Thiên Lỗi thở phì phò, lồng ngực phập phồng, nắm chặt hoa hồng nhanh chóng tiến lên, vung tay ném lên trên người Trang Hạo Nhiên, lại giống như mãnh thú, mặt nóng níu cổ áo anh, rống giận: “Trang Hạo Nhiên! ! Cậu rõ ràng dám động đến phụ nữ của tôi! !”

Đường Khả Hinh lập tức hoảng sợ đến hai mắt tràn lệ nhảy ra xe, vòng qua sườn xe, đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, gấp gáp khuyên giải, Trang Hạo Nhiên cũng lập tức, từ trong xe đi ra, dậm bó hoa hồng, đứng ở trước mặt anh, dùng sức mạnh đẩy anh ra, cười lạnh nóng mắt nói: “Phụ nữ của anh? Cô ấy là phụ nữ của anh sao?”

“Cô ấy không phải yêu tôi sao?” Tưởng Thiên Lỗi tức giận khổ sở nói: “Hai người chúng tôi trải qua nhiều mưa gió như vậy! ! Cậu hiểu bao nhiêu? Những ngày tháng chúng tôi giãy giụa với nhau, những ngày nắm tay đi qua hoàng hôn! ! Cậu hiểu bao nhiêu? Cậu hiểu tình yêu sao? Cậu hèn hạ muốn chiếm đoạt tất cả của tôi, từ Như Mạt đến Khả Hinh! !”

“Đừng nói Như Mạt với tôi! !” Trang Hạo Nhiên lập tức tức giận nhìn anh rống giận: “Tôi nói tôi yêu Như Mạt lúc nào hả ! ! Tôi chỉ thương tiếc thân thế đáng thương của cô ấy, muốn cho cô ấy một chút ấm áp! ! Qua nhiều năm rồi anh vẫn đơn phương cảm thấy tôi muốn tranh giành với anh! Chỉ cần anh không động căn cơ của Hoàn Cầu! ! Trang Hạo Nhiên tôi tuyệt đối không động đến một cọng tóc gáy của anh! ! Nhưng Đường Khả Hinh không giống nhau! Cô ấy là người phụ nữ duy nhất tôi muốn trong đời! Tưởng Thiên Lỗi! Tôi cầu xin anh một lần duy nhất! Mở cho tôi một con đường! ! Để cho tôi mang cô ấy đi! Chiến tranh giữa hai người chúng ta từ nay kết thúc! !”