Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 695: Cỏ cây vốn vô tình




Đường Khả Hinh rưng rưng lập tức ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên! !

Tưởng Thiên Lỗi cuồng nộ giống như con sư tử mạnh mẽ ngủ say lập tức bị đánh thức, rống lên, đi tới, giận nắm chặt cổ áo Trang Hạo Nhiên, thất vọng nói: “Từ nay kết thúc? Cậu hôn Khả Hinh như vậy, hiện tại muốn tuyên bố chiến tranh giữa hai chúng ta người từ nay kết thúc? Cậu có nghĩ qua cảm thụ của tôi sao? Nhiều năm qua, mặc dù tôi và cậu đấu tranh gay gắt, tôi có bận tâm một phần tình nghĩa của cậu hay không? ? Cậu dính lấy vợ bạn, hèn hạ vô sỉ như vậy! ! !”

“Tưởng Thiên Lỗi! !” Đường Khả Hinh tức giận đứng trước mặt của anh, cũng tức giận nghẹn ngào nói: “Cái gì gọi là vợ bạn? Em là người của anh sao?”

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Em đã từng nói chết cũng muốn yêu! ! Anh không đòi hỏi tình yêu trước kia của em! ! Nhưng em không cần gấp gáp như vậy? Em với anh mới kết thúc bao lâu, em liền ngã vào vòng tay của cậu ấy? Em xác định cậu ấy thật lòng đối với em sao? Em có thật lòng yêu cậu ấy sao? Cậu ấy lợi dụng em hết lần này đến lần khác, ở trước mặt của Thủ tướng, xin mua cho được mảnh đất vườn nho! ! Lợi dụng tình cảm giữa em và anh, ở trong cuộc họp lấy được quyền chủ động! ! Em hoàn toàn không hiểu chiến tranh giữa hai người đàn ông chúng tôi khủng bố đến mức nào! Anh không muốn em làm vật hy sinh! !”

Nước mắt Đường Khả Hinh chợt lóe.

Trang Hạo Nhiên giống như tia chớp, tức giận tiến lên, vung quyền đánh mạnh ở trên mặt của anh! !

Bốp một tiếng, cả người Tưởng Thiên Lỗi ngã xuống trên lan can nơi xa, khóe miệng phun máu, anh lập tức vươn tay, đè ngực.

Đường Khả Hinh hoảng sợ mở trừng hai mắt, lập tức nhào tới trước. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lại giống như dã thú tức giận, lập tức nhào tới, kéo Đường Khả Hinh ra, muốn níu cổ áo của anh, lại muốn vung quyền! !

“Trang Hạo Nhiên! ! !” Đường Khả Hinh lập tức nhào tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, gấp gáp ngăn ở trước người anh, xoay người lại nhìn Trang Hạo Nhiên, hét to: “Tại sao anh đánh người?”

Trang Hạo Nhiên chợt tức giận ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, đau lòng rống giận: “Cho dù là ai cũng không thể mang tình cảm của anh và em ra cười giỡn! ! Thứ người như thế căn bản cũng không hiểu em bỏ ra, rốt cuộc trân quý đến mức nào, mới nói câu chết cũng muốn yêu! Em không biết lúc anh nghe được em nói câu đó, anh đau lòng đến mức nào! ! Anh trơ mắt nhìn em từng bước từng bước đi vào vực sâu khổ sở, cho đến cái đêm hôm đó, anh biết rõ em sắp chết rồi, khi đó, anh căn bản cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn tranh thủ sinh mạng của em từng giây từng phút, bởi vì ở trong thế giới của anh, em rất vui vẻ, cười rất ngọt ngào! Lúc nói tới rượu đỏ, thậm chí làm cho anh không dời mắt được! Có lúc em xoay người trong nháy mắt, nhìn vẻ mặt em lộ ra yếu mềm! Anh chỉ muốn che chở cho em cả đời! Anh yêu em! Đường Khả Hinh! Anh yêu em!”

Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt đau xót, hai mắt tràn lệ nhìn anh.

Đúng lúc này Tưởng Thiên Lỗi tức giận, lại muốn đánh về phía anh, khổ sở rống giận, kêu to: “Trang Hạo Nhiên! ! !”

Nhưng Đường Khả Hinh lập tức xoay người, ôm thân thể của anh, rơi lệ khóc: “Đừng đánh! Tưởng Thiên Lỗi, đừng đánh!”

Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn Đường Khả Hinh xoay người ôm chặt Tưởng Thiên Lỗi, trái tim của anh đau nhói, nhìn bóng lưng cô kích động run rẩy, trong lòng chua xót nghẹn ngào kêu to: “Đường Khả Hinh! ! Không nên đối với anh như vậy !”

Tưởng Thiên Lỗi cũng đang ôm Đường Khả Hinh, lập tức mềm lòng, chậm rãi xuôi hai tay xuống, nhưng vẫn tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên.

Đường Khả Hinh chậm rãi buông lỏng lồng ngực Tưởng Thiên Lỗi, tràn lệ xoay người nhìn Trang Hạo Nhiên đau lòng, chua xót, cũng bất đắc dĩ nói: “Hiện tại anh ấy mới vừa vì em mà bị xe đụng, thân thể không tốt, không nên đánh anh ấy, nếu như anh ấy bị thương, anh không thoát khỏi liên quan, lần đó ở hành lang dài bệnh viện, em chịu bạt tai, em còn nhớ! Bạt tai này rất đau! !”

Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cố nén nước mắt, nhìn anh nghẹn ngào nói: “Anh trở về trước đi! Chuyện kế tiếp, em sẽ xử lý! ! Trở về đi!”

“Đường Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, đau đến hít thở không thông nói: “Em biết em bảo anh xoay người như vậy, là có nghĩa gì không? Lúc này, em không thể bảo anh xoay người! ! Có chuyện gì, chúng ta cùng đối mặt! Đừng lại xoay người một lần nữa! ! Anh không chịu được loại xoay người thế này! !”

Đường Khả Hinh gật đầu một cái, nhìn anh rơi lệ nói: “Em biết rõ! Anh mau trở về đi! !”

“Khả Hinh! !” Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhấp nháy lệ nhìn cô! !

“Trở về đi! !” Đường Khả Hinh lại đau lòng thúc giục anh, nói: “Em tự có tính toán của mình! Đây là chuyện của em và anh ấy !”

“. . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nắm chặt quả đấm, cắn chặt răng nhìn cô.

“Trở về đi. . . . . .” Đường Khả Hinh lại ngăn ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, nhìn Trang Hạo Nhiên rơi lệ nói: “Dù sao cũng phải có một câu trả lời thỏa đáng! ! Em sẽ cho anh một câu trả lời chân thật!”

Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, không tin sự thật nhìn cô.

“Đi đi. . . . . . Tin tưởng em . . . . .” Đường Khả Hinh lại rơi lệ thúc giục anh.

“Em đừng hối hận quyết định tối nay! !” Trang Hạo Nhiên tuyệt vọng nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới ở trong bóng tối xoay người, đau lòng nắm chặt quả đấm, bước chân trôi nổi, nhưng không nói được một câu nào, chỉ cất bước đi khỏi.

Đường Khả Hinh sâu kín nhìn bóng lưng của anh, không còn hơi sức rũ xuống đứng ở một bên.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn tức giận khó dằn, nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên! !

Đường Khả Hinh chậm rãi xoay người, cúi xuống, mệt mỏi không còn hơi sức nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nghẹn ngào nói: “Anh biết em hận anh nhất là cái gì không?”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng, đau lòng nhìn cô.

Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống, sâu kín nói: “Mỗi lần anh xuất hiện, mặc kệ yêu anh hay hận anh, cũng làm cho người quan trọng nhất ở bên cạnh em không ngừng bị tổn thương. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi sửng sốt nhìn cô.

“Lúc trước cùng anh yêu nhau, muốn mãi mãi bên nhau. . . . . . Nhưng em phát hiện, em muốn càng xa xôi, em lại đi thời gian càng ngắn. . . . . .” Đường Khả Hinh rơi lệ nói: “Em vẫn không ngừng muốn tranh thủ ở bên cạnh anh lâu thêm một chút, lại phát hiện, tranh thủ cuối cùng, mạng của em cũng không còn. . . . . . Người em yêu nhất, vào lúc anh vứt bỏ em đã phát điên giành lấy lại tánh mạng của em, bao gồm người mà anh hận là Trang Hạo Nhiên! ! Nếu như không phải là anh ấy, anh hoàn toàn không có cơ hội chuộc tội! !”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng.

“Vấn đề lớn nhất của anh chính là cảm thấy người khác bỏ ra là một chuyện đương nhiên, mà tình cảm của anh lại rất quý giá! Anh biết mới vừa rồi em đau đớn đến mức nào không? Chỉ vì thân thể của anh, em lại lựa chọn làm tổn thương anh ấy một lần nữa. Nhưng xin anh không nên xem thường tình cảm của anh ấy. . . . . .” Đường Khả Hinh đau đến rơi lệ nói: “Anh ấy cho em một tình yêu lớn nhất trên thế giới! ! So với bất luận người nào, anh ấy thấu hiểu tình yêu nhiều hơn! Chỉ là em không có cách nào tiếp nhận!”

Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, không nói lời nào.

Đường Khả Hinh rơi lệ đứng tại chỗ, lại nghẹn ngào nói: “Lúc nảy em nghe anh ấy nói cầu xin anh mở cho anh ấy một con đường. Anh ấy vì yêu em, khom lưng với anh! Anh biết em nghe thấy đau đớn thế nào không? Anh ấy đang van anh. . . . . .”

“Em yêu cậu ấy sao?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, chỉ muốn biết chuyện này! !

“Em để cho anh ấy xoay người, chính là muốn nói cho anh biết, em yêu anh ấy. . . . . .” Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói thật lòng mình! !

Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, đau đến trái tim nhất thời vỡ vụn, hơi thở bị đè nén không cách nào thoát ra, chỉ khiếp sợ nhìn cô.

“Em yêu anh ấy. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, thật lòng thẳng thắn, khóc nói: “Nếu như anh thật sự là một người quân tử, vào lúc này, xin anh tôn trọng hạnh phúc của em, sự lựa chọn của em . . . . . em ở bên anh ấy, em rất vui vẻ. . . . . . vui vẻ không nói hết. . . . . . Toàn bộ thế giới của em được biển ấm áp vây quanh. . . . . . Mặc kệ em xoay người ở góc độ nào, cũng có thể nhận được tình yêu của anh ấy. . . . . . Mặc dù hiện tại em không có biện pháp chính thức yêu anh ấy. . . . . . Nhưng em muốn nói cho anh biết, em yêu anh ấy. . . . . .”.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nổi lệ, khổ sở nhìn cô.

“Anh ấy rất nhiều lần thành toàn cho em và anh, nhưng rõ ràng anh không biết quý trọng, tại sao anh muốn đối với anh ấy như vậy. . . . . .” Đường Khả Hinh nghĩ tới Trang Hạo Nhiên xoay người, đau lòng không thở nổi, rơi lệ nói: “Lúc em và anh ấy ở bên nhau, vốn rất khó khăn nặng nề, không có một khe hở để vượt qua, nhưng vào lúc này, anh có thể bỏ qua cho em hay không . . . . . Bỏ qua cho chúng tôi . . . . . Em cầu xin anh. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, xoay người, lồng ngực đau đến sắp vỡ tung.

Đường Khả Hinh đau đớn, nước mắt từng viên chảy xuống, nhưng trong đầu vẫn là bóng lưng Trang Hạo Nhiên đau lòng xoay người đi khỏi, cô lại nói với Tưởng Thiên Lỗi: “Em giữ lại cho anh một chút tôn nghiêm cuối cùng, bởi vì em muốn xoay người. . . . . . Nhưng em không thể để cho anh ấy đi quá xa. . . . . . Bởi vì em rất hiểu. . . . . . Loại xoay người này đau đến cỡ nào. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi. . . . . . Tối nay em quyết định muốn trung thành với tình cảm của em. . . . . . Bất chấp tất cả. . . . . . Trung thành với trái tim của em. . . . . . Nếu có một ngày, anh còn dám làm ra chuyện tổn thương anh ấy, em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh !”

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi trong bóng đêm lóe ra ánh sáng khổ sở.

Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hiểu anh khổ sở, anh bi thương, nhưng vẫn từng bước lui về phía sau, cho đến khi đi khỏi một khoảng cách thật dài thật dài, bỗng nhiên rơi lệ, xoay người chạy như bay đi về phía khách sạn. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi lập tức xoay người, khổ sở nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh bay về phía trước chạy, nước mắt chảy xuống.

Đường Khả Hinh vừa chạy về phía trước, nhất thời cảm giác đầu óc của mình kêu ong ong, giống như có chút choáng váng, cô còn đang nghi hoặc, nắm chặt cổ tay, mới phát hiện lúc Tưởng Thiên Lỗi hoa hồng tới, gai đâm tới da của mình, chảy máu, nhưng cô không chú ý, chỉ nhớ tới Trang Hạo Nhiên nói: hai người hạnh phúc, không phải thật hạnh phúc. . . . . . Cô lại khẩn cấp lau nước mắt trên mặt, lập tức rút điện thoại, bấm số điện thoại của Trang Tĩnh Vũ, khóc nói: “Chú, con có chuyện muốn gặp chú gấp!”

Bóng đêm đột nhiên thật yên tĩnh.

Phòng làm việc Chủ tịch.

Trang Tĩnh Vũ vội vàng đứng ở trước bàn làm việc, thấy cửa chậm rãi mở ra. . . . . .

Lúc này Đường Khả Hinh im lặng rơi lệ đi vào, nhìn Trang Tĩnh Vũ, hơi do dự, cuối cùng chậm rãi quỳ xuống. . . . . .

“Khả Hinh! ! Con làm gì vậy?” Trang Tĩnh Vũ đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, vì cử động này của cô, kinh ngạc hỏi.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh tĩnh lặng, hai tròng mắt cũng vô cùng kiên định, nghẹn ngào nói: “Chú, chú là người yêu rượu, mới có thể hiểu, một bình rượu từ lúc khai hoa đến kết quả, quá trình này khó khăn và tàn nhẫn dường nào. . . . . .”

Trang Tĩnh Vũ đau lòng nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh lau nước mắt trên mặt, lại cắn răng dũng cảm nói: “Nhưng có một loại người, mặc kệ anh ấy đã trải qua bao nhiêu gió sương mưa tuyết, cũng không sợ lạnh giá và nắng chói, toàn tâm toàn ý giúp bông hoa dần dần trưởng thành. . . . . . Loại này kiên định, giống như bẩm sinh, mang theo chỉ ý của thượng đế, mang theo sứ mạng con người, đi tới vườn nho, hướng phía mùi hoa, thể hiện an ủi của anh ấy, hy sinh của anh ấy, nghị lực của anh ấy. . . . . . Tất cả mọi thứ của anh . . . . . .”

Hai mắt Trang Tĩnh Vũ rưng rưng.

“Người ta nói cỏ cây vô tình, nhưng trong một khắc kia. . . . . . trời đất vốn không ban cho nó có khả năng xúc động, nhưng nó mơ tưởng hóa thân thành người, bởi vì muốn báo đáp sự hy sinh và kiên định của người kia. . . . . .” Lúc Đường Khả Hinh nói chuyện, đã co quắp run rẩy, quỳ trên sàn, mặc cho nước mắt từng viên chảy xuống, nhưng vẫn cắn răng nghẹn ngào nói: “Không biết từ lúc nào, Trang Hạo Nhiên xuất hiện trong thế giới của con, nhưng con luôn có một loại ảo giác, anh ấy là người kia đứng ở vườn nho, đưa lưng về phía ánh mặt trời, chỉ để lại bóng lưng. . . . . . Con rất muốn cố gắng chạy. . . . . . Chạy đến trước mặt của anh ấy, khát vọng sóng vai cùng anh ấy đi về phía trước. . . . . . Bởi vì bóng lưng anh ấy thật rất cô đơn. . . . . .”

Trang Tĩnh Vũ im lặng không lên tiếng.

“Nếu như vận mệnh đã an bài hoa nho và rượu đỏ tách ra. . . . . .” Đường Khả Hinh lại khóc nói: “Ít ra cho chúng con một cơ hội, một cơ hội đã từng quấn lấy nhau thật chặt. . . . . . . . . Nhưng hiện tại. . . . . . ngay cả một chút cơ hội này con cũng không có. . . . . .”

Trong lòng Trang Tĩnh Vũ chợt đau đớn.

“Chú. . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Tĩnh Vũ khóc xin: “Con không biết bởi vì nguyên nhân gì chú không thích con . . . . . Nhưng xin chú cho con một cơ hội. . . . . . Con sẽ rất chăm chỉ sửa đổi, làm một người con dâu cho chú có thể hài lòng, tương lai cùng Trang Hạo Nhiên chăm sóc dưới gối chú và dì. . . . . . Xin chú cho con cơ hội này. . . . . . Để cho con cùng anh ấy cố gắng một lần. . . . . . Con muốn cố gắng một lần vì anh ấy, mới không hổ thẹn với chính mình khó được sống sót. . . . . .”

“Khả Hinh. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ đau lòng nghẹn ngào nhìn cô gái khả ái đáng thương này.

“Chú, xin chú thành toàn cho chúng con . . . . . Hãy giúp chúng con. . . . .” Đường Khả Hinh thật không có chủ ý, bật khóc: “Đối mặt với sự phản đối của cha, con thật sự chống đỡ không được, bởi vì ông ấy sinh ra con, nuôi con, cha lấy tính mạng uy hiếp con, nếu bản thân con hạnh phúc, con cũng không thể nào hạnh phúc đến cùng, nhưng cha không hiểu, tính mạng của con là Trang Hạo Nhiên cho, chúng con có thể không yêu, nhưng con không thể tách ra, loại dính dấp giữa mùi hoa và rượu là số trời đã định. . . . . . Người ta nói, cuộc sống xem trọng ở lúc đoàn tụ gia đình, con hy vọng dường nào mỗi một ngày trong tương lai, Trang Hạo Nhiên và con cũng có thể ở bên nhau, hiếu thuận với cha mẹ của mình. . . . . . Loại truyền thống này là con và Trang Hạo Nhiên chung lý tưởng. . . . . . Chúng con vẫn luôn truyền lại. . . . . . để cho tình yêu và tinh thần cùng được tiếp nối. . . . . .”

Trang Tĩnh Vũ nhìn Khả Hinh, trong lòng đau nhói, rưng rưng mỉm cười gật đầu.

“Chú, chú có thể hiểu tâm ý của con không?” Đường Khả Hinh nhìn Trang Tĩnh Vũ thật lòng bày tỏ, khóc nói: “Con không thể mất đi cha của con . . . . . Con cũng không thể mất đi anh ấy. . . . . . Cầu xin chú. . . . . . Giúp con một chút. . . . . . Giúp con một chút. . . . . . Cho chúng con một cơ hội thôi. . . . . .”

Cô gái quỳ dưới đất, đã khóc không ra tiếng, khóc rất buồn bã.

Trang Tĩnh Vũ nghe nói như vậy, trong lúc bất chợt hạ quyết định trọng đại, thở dài một hơi, ngưng mặt trịnh trọng nhìn Đường Khả Hinh: “Khả Hinh! Hôm nay chú nghe con nói, rất cảm động, nhưng con cũng nói, nếu như con và Hạo Nhiên ở chung một chỗ, tất nhiên sẽ tổn thương cha của con, đây không phải điều là con muốn! ! Nhưng nếu con muốn cả hai, ngược lại chú có một biện pháp, chỉ là cơ hội thành công không lớn, con chấp nhận thử không?”

Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, lập tức rơi lệ nhìn Trang Tĩnh Vũ, vội vàng nói: “Chú nói đi! ! Chú nói đi! ! Mặc kệ khổ sở bao nhiêu, con đều chấp nhận chịu đựng!”

Trang Tĩnh Vũ gật đầu một cái, lại nhìn Đường Khả Hinh nói: “Chú và cha của con qua lại nhiều năm, chú hiểu ông ấy! Thái độ làm người của cha con cẩn thận có đạo lý, ông ấy sẽ không vô duyên vô cớ đưa ra ý kiến phản đối! Nhất là ông ấy rất thích Hạo Nhiên!”

Đường Khả Hinh sửng sốt lắng nghe những lời này, nước mắt mờ mịt chảy xuống.

“Cho nên. . . . . .” Hai mắt Trang Tĩnh Vũ lóe lên, cũng phát hiện có chút không ổn, nói: “Cho nên, cho chú thời gian, để chú tra rõ chuyện này, rốt cuộc cha của con phản đối là vì lý do gì! ! Nếu như chúng ta tra rõ lý do, cảm thấy có thể chiến thắng lý do này, như vậy chú nhất định giúp cho con đi qua hố sâu này! Nếu như lý do này, thật không thể ở chung một chỗ, con cũng đừng hối tiếc! ! Nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là trong quá trình chú điều tra sự việc, con không thể cùng Hạo Nhiên ở chung một chỗ, thậm chí con không thể lộ một chút tình ý nào! ! Chú làm như vậy, là vì tốt cho con, cũng là vì tốt cho Hạo Nhiên! Con chấp nhận điều thỉnh cầu này của chú không? Con phải suy nghĩ cẩn thận, bởi vì quá trình sẽ rất gian nan!”

Hai mắt Đường Khả Hinh kịch liệt run lên, kích động rơi nước mắt, nhớ tới bộ dáng Trang Hạo Nhiên đau lòng, lại nhớ tới cha khổ sở đau lòng, cô cắn chặt răng, gật đầu một cái, nghẹn ngào đau lòng nói: “Con chấp nhận. . . . . . Con chấp nhận. . . . . .”

Đây giống như là một lời tuyên thệ đối với tình yêu, đối với người thân! !

“Tốt! !” Trang Tĩnh Vũ nặng nề mỉm cười gật đầu, nhìn cô nói: “Như vậy, chú sẽ vì tình yêu của hai người các con, làm ra một cố gắng lớn nhất trong cuộc đời! ! Trong quá trình này, con nhất định phải cắn răng chịu đựng! !”

Đường Khả Hinh lại cắn chặt răng, nặng nề gật đầu, trong thoáng chốc cam kết, cô giống như có hơi nghi ngờ, nhìn Trang Tĩnh Vũ sâu kín nói: “Chú, con mới vừa nghe vài lời làm cho con ngạc nhiên, chú nói. . . . . . chú và cha của con có qua lại. . . . . . Thậm chí còn nhắc tới, ông ấy thích Trang Hạo Nhiên. . . . . . chuyện này là thế nào?”

Trang Tĩnh Vũ im lặng nhìn Đường Khả Hinh thật lâu thật lâu, rốt cuộc bóng đêm yên tĩnh, chậm rãi hiền hòa mỉm cười nói: “Con. . . . . . Đã từng nói. . . . . . Chú rất giống người chú con thích khi còn bé?”

Đường Khả Hinh ngây ngốc gật đầu.

Hai mắt Trang Tĩnh Vũ rưng rưng, bất đắc dĩ cười nói: “Con bé ngốc,. . . . . . Thật ra chú chính là người chú mà con thích khi còn bé, chính là người chú mà cha của con chia sẻ cách ủ giấm. . . . .”

Đường Khả Hinh kinh hoảng đến trợn to hai mắt, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào muốn nói nhưng không thốt nên lời, vẫn không thể tin được thời khắc hạnh phúc này, hình ảnh trong quá khứ thảm cỏ Lavender không khỏi tràn ngập toàn bộ thế giới của mình, cô lại rơi lệ vội vàng nhìn ông hỏi: “Vậy. . . . . . Vậy. . . . . . . . . Vậy. . . . . . Khi còn bé. . . . . . Anh trai lớn . . . . . . ở bên con. . . . . . Là . . . . . Là ai ?”

Trang Tĩnh Vũ bật cười, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Còn có thể là ai ? Chú chỉ có một đứa con trai bảo bối, một đứa con trai bảo bối cõng con bị đau chân đi qua thảm cỏ Lavender nhà họ Tưởng, tặng cho con cả phòng chong chóng gió . . . . Dụ dỗ con vui vẻ . . . . . Vậy con nói là ai ?”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh sững sờ, nước mắt từng viên lăn xuống, kinh ngạc đến nói không ra lời, vẫn không thể tin được.

“Chính là Tổng Giám đốc Trang mà con luôn nhớ tới. . . . . .. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ cúi đầu mỉm cười nói: “Chính là. . . . . Hạo Nhiên nhà chúng tôi. . . . . .”

“Oa . . . . . .. . . . . . ” Đường Khả Hinh lập tức thất thanh khóc rống, nhớ tới khi còn bé, anh trai lớn đứng ở trong sân cỏ Lavender, cầm chậu Phong Tín Tử giao vào trong tay mình, vẻ mặt lộ ra nụ cười thương yêu, lại nhớ tới vẻ mặt Trang Hạo Nhiên mỗi lần bế mình, lộ ra nụ cười nhiệt tình cưng chiều, nụ cười ấy là ánh mắt trời rực rỡ, cô càng điên cuồng quỳ trên mặt đất áy náy bật khóc: “Trang Hạo Nhiên. . . . . . Trang Hạo Nhiên. . . . . . . . . Anh trai lớn. . . . . . . . . . . .”

Vào lúc này, trái tim cô càng đau đớn, đau đớn chính là có thể gặp mặt nhau nhưng không thể quen biết nhau! ! Cố tình vào lúc này, biết rõ chân tướng, tất cả mọi thứ đều ở trong thế giới câm nín, ngay cả khóc cũng không tiếng động. . . . . .

Trang Tĩnh Vũ lập tức chậm rãi tiến lên, đỡ cô gái quỳ dưới đất, cũng kích động nhìn cô nói: “Khả Hinh. . . . . . đứa bé ngoan của chú. . . . . . Chú để cho con chịu khổ. . . . . .”

Đường Khả Hinh nhào tới Trang Tĩnh Vũ, lại rơi lệ vui mừng, cũng đau đớn bật khóc.