Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 721: Em không ngoan




Trang Hạo Nhiên ngồi trên sô pha phòng tiệc nhìn Đường Khả Hình đang khiêu vũ cùng cha của mình, anh thở dài vươn ngón tay xoa cằm, rất nghi ngờ không giải thích được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!.

Di động đột nhiên vang lên.

Anh khó hiểu lấy điện thoại ra, nhìn thấy người gọi đến là Lãnh Mặc Hàn, tuy không hiểu nhưng cảm thấy có chuyện gì đó nên liền đứng lên, tách ra khỏi âm nhạc ầm ĩ náo nhiệt, đi ra khỏi sảnh tiệc, nhanh chóng nhận cuộc gọi, đứng lại ở một nơi rộng rãi yên tĩnh trả lời: "Alô?".

Lãnh Mặc Hàn đứng trong mưa gió, mặc cho nước mưa trút xuống nhưng vẫn nhanh chóng nói: "Tôi nói cho anh biết một chuyện quan trọng! Đó là Khả Hình đã trúng độc ong ! ! Có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng! ! Bây giờ anh lập tức đi tìm Bác Dịch để biết rõ hơn, tôi đoán tiểu Đường không muốn cho anh biết chuyện này đế tránh anh lo lắng cho cô ấy! Thế nhưng trong thời gian này, cô ấy có thể rất sợ hãi và bất lực, nhanh đi hỏi rõ sự tình và chăm sóc thật tốt cho cô ấỵ! Tôi chờ Tiểu Nhu hái được thảo dược xuống núi, nó vốn có khả năng rất lớn cứu sống sinh mệnh của cô ấy!".

Toàn bộ thế giới của Trang Hạo Nhiên phịch một tiếng vang lên, tay nắm chặt di động, toàn thân cứng đờ đứng tại chỗ chăm chú nhìn một điểm ở noi nào đó, thân thể toát mồ hôi lạnh, hơi thở nặng nề... Đầu óc anh bỗng hỗn loạn một vài phút, nhung lại nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, nhớ lại câu nói cuối cùng của Lãnh Mặc Hàn: Khả Hình bị trúng độc ong, có thể nguy hiểm đến tính mạng, hai mắt của anh nóng lên, nhìn thấy Bác Dịch cùng Tô Thụy Kỳ đang đi đến hướng phòng nghỉ ngơi, anh lập tức nghiến răng nghiến lợi, thật nhanh đi về phía trước! !.

Cửa phòng nghỉ ngơi phịch một tiếng bị đẩy ra! !.

Bác Dịch cùng Tô Thụy Kỳ trong nháy mắt, nghi ngờ xoay người.

Trang Hạo Nhiên thở dốc đi tới, không nói hai lời, trong nháy mắt vung nắm tay nhanh như chóp cho Bác Dịch một quyền! !.

Một trận tiếng kêu rên! !

Cả người Bác Dịch ngã ở trước bàn bên cạnh.

"Tổng giám đốc Trang! !" Tô Thụy Kỳ gầm lên với anh: "Anh đang làm cái gì vậy?".

Trang Hạo Nhiên không để ý Tô Thụy Kỳ, chỉ thở hổn hển đi tới trước mặt Bác Dịch, trong nháy mắt tức giận xoăn tay áo lên, đau lòng gầm nhẹ: "Chuyện Khả Hinh trúng độc vi sao không nói cho tôi biết! Anh có phải là bạn của tôi không? Anh là người biết rõ ràng cảm nhận trong lòng tôi nhất! ! Cô ấy đã xảy ra chuyện, tôi là người cuối cùng được biết, anh nói xem làm sao tôi chịu nổi hả ? Cô ấy quan trọng với tôi đến mức nào, anh khồng biết sao? .

Bác Dịch lập tức kéo tay anh, cũng phẫn nộ nói: "Tôi là bạn của cậu! ! Đồng thời tôi cũng là bác sĩ của cồ ấy! Tồi có nghĩa vụ bảo vệ bệnh nhân của mình! Việc này là do ý nguyện của cồ ấy! Cậu và cô ấy vốn là hai người! ! Cậu chỉ cần giữ nguyên ý nghĩ đó trong lòng là được rồi! !

Nếu như cậu không tôn trọng ý của cô ấy, cồ ấy có thể sẽ đau khổ hon! ! Cô ấy không muốn nói cho cậu biết là hi vọng nếu như cô ấy xảy ra chuyện khồng để cho cậu lo lắng!".

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, lập tức đau đớn nhìn Bác Dịch!

Bác Dịch thở hổn hển dựa vào tường, nuốt cổ họng một cái nhìn anh nói: "Đi đi! Đi tìm cô ấy! Gio khắc này, hãy tôn trọng ý của cô ấy! Nếu như cô ấy không muốn nói cho cậu biết thi không nên hỏi! Tôi ở đây suy nghĩ biện pháp, không nên lo lắng! Chúng tôi sẽ cứu cô ấy! Chỉ là giờ khắc này, cô ấy có thể chỉ nghĩ hưởng thụ thật tốt tiếng vỗ tay của mọi người dành cho cô ấy mà thôi... Bởi vì cô ấy nói, cuộc đời cô ấy cho tới bây giờ đều chỉ có khinh bỉ, xem thường và tổn thưong...".


Tô Thụy Kỳ cũng trầm mặc đứng một bên thở dài.

"Đi đi..." Bác Dịch lại thúc giục anh.

Trang Hạo Nhiên im lặng khồng lên tiếng, lại nhìn Bác Dịch một cái, mới vưcm tay nắm bả vai của anh, thiên ngôn vạn ngữ nói không nên lời chỉ thở dài rồi nhanh chóng đứng lên, vừa muốn đi ra, bước qua bên cạnh Tô Thụy Kỳ lại đau lòng nhìn Tô Thụỵ Kỳ, nói: "Tôi đã từng một lần cầu xin cậu, mạng của cô ấy là tôi nợ cậu ! Lại một lần nữa, tồi cầu xin cậu hãy cứu sống cô ấy".

Tô Thụy Kỳ chậm rãi ngẩng đầu nói với anh: "Tôi sẽ ".

Trang Hạo Nhiên nắm chặt tay, đôi mắt lóe sáng, không lên tiếng chạy nhanh ra ngoài.

Phòng tiệc náo nhiệt.

Đường Khả Hình ngồi trên sô pha, mỉm cười cùng mẹ Trang nói chuyện phiếm, mặc dù thân thế đang dần suy yếu...

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi vào hội trường, liếc mắt nhìn Đường Khả Hình, anh im lặng không lên tiếng bước qua, trong nháy mắt ngồi xuống bên cạnh cô, hơi thở nặng nề nhìn về phía trước.

Đường Khả Hinh quay đầu sang nhìn anh một cái, liền không để ý tới anh mà trầm mặc xoay người tiếp tục cùng mẹ Trang nói chuyện phiếm...

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng vươn tay, mạnh mẽ đem cô ôm vào lòng.

MAi! Anh muốn làm cái gì?M Đường Khả Hinh lập tức qưay đầu vươn hai tay muốn thoát khỏi thân thể anh.

Trang Hạo Nhiên lập tức hơi xoay người, bá đạo cúi đầu, ngón tay siết chặt cằm của cô, nhìn sắc mặt của cô, nói: "Nói cho anh biết! Em bị trúng độc ong rồi phải khồng?".

Sắc mặt Đường Khả Hình lập tức trắng bệch nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên chỉ cười nhẹ nhìn cô, nói: "Em nghĩ rằng khi em xảy ra chuyện, cũng khồng chịu nói cho anh biết? Thi anh sẽ không biết sao? Sẽ không có chuyện gì cả ! Đã có anh ở đây luôn bên cạnh em rồi!".

Đôi mắt Đường Khả Hinh lập tức ngấn lệ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, hai mắt nhanh chóng lưu chuyển, mới thở dài, nói: "Kiếp này Trang Hạo Nhiên anh nghĩ cái gì liền được cái ấy! Nhưng chỉ có một việc, anh không muốn đi cưóp giật, chính là bảo bối của anh! Anh tôn trọng em giống như anh tôn trọng sinh mệnh vậy! Thế nhưng anh phát hiện em càng lúc càng không nghe lời, một lần hai lần rồi ba lần làm tổn thương trái tim của anh! Hết lần này tới lần khác quay lưng lại với anh! Được rồi! Anh không kiên trì nữa! Neu như em muốn yêu ai là chuyện của em! Thế nhưng anh không có cách nào mặc kệ em được! Em biết tại sao không?".

Anh lại nâng cằm của cô, nghiêm túc hỏi.

Đường Khả Hinh nhìn anh, nước mắt lăn dài, yếu ớt lắc đầu.

Đôi mắt Trang Hạo Nhiên run rẩy đau lòng nhưng vẫn rất tuấn tú, cười rộ lên nói: "Bởi vì em không ngoan! ! Không nghe lời! Mới vừa xoay người, em liền bị trúng độc! Anh sao có thể yên tâm về em được hả? Xảy ra chuyện cũng không nói với anh, anh rất muốn đánh mông em!".

Trái tim Đường Khả Hinh như bị vỡ ra, dựa vào trong lòng ấm áp của anh, cảm nhận trái tim anh đang đập bang bang trong lồng ngực, còn có mùi hương quen thuộc kia, cắn chặt môi dưới, cúi đầu cố nén nước mắt.

Trang Hạo Nhiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngấm ngầm chịu đựng đau thương lại càng đau đớn mạnh mẽ nói: "Nếu thân thể có chỗ nào không thoải mái? Phải nói cho anh biết liền, được không?".

Đường Khả Hình chậm rãi ngẩng đầu, nhìn anh hít hít mũi đã đỏ bừng, nghẹn ngào nói: " Sau gáy tê buốt, trong thân thể như bị đốt cháy... Trái tim và trên cánh tay đau quá...".

Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, gật gật đầu, nước mắt tuôn trào, tay giữ chặt đầu của cô, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc cô, quay mặt sang hôn nhẹ lên trán cô, mới nói: "Anh biết. Em đã vất vả rồi. Đi, chúng ta đi thôi!

Mặc kệ em có lý do gì khồng thể yêu anh! Giờ khắc này, hãy đi theo anh!M.

Anh nói xong liền đứng lên, trước ánh mắt đang nhìn chằm chằm của mọi người, lập tức ôm lấy Đường Khả Hình! !.

Đường Khả Hinh kinh hô một tiếng, trong nháy mắt rơi lệ ôm cổ của anh, đau lòng nhìn anh.

Các khách mời cũng vô cùng kinh ngạc nhìn một màn này.

"Đi thôi..." Người đàn ồng này nói cũng không muồn nói, cứ như vậy trước ánh nhìn kỳ quái của mọi người, Ồm lấy Đường Khả Hinh bước nhanh qua lối nhỏ mà những vị khách mời mở ra, hương bên ngoài sảnh tiệc mà đi ...

Tưởng Thiên Lỗi đứng giữa mọi người, nhìn thấy một màn này, trong lòng đau nhói nhưng vẫn phải ẩn nhẫn giấu cay đắng đau đớn vào trong lòng, đứng ở một bên không lên tiếng.

Trang Tĩnh Vũ cũng bất đắc dĩ đứng lên nhìn bóng lưng kiên cường của con trai, thở dài một hoi.

Trang Hạo Nhiên buồn bã ôm Đường Khả Hình đi ra khỏi phòng tiệc, sau đó xoay người xuống lầu.

Đường Khả Hình đau khổ ôm cổ Trang Hạo Nhiên, tùy ý để anh ôm, thân thể theo tiết tấu của anh mà cảm nhân được cảm giác an toàn mãnh liệt, hai mắt tràn đẫm lệ nhìn anh...

Trang Hạo Nhiên không muốn nói chuyện chỉ nhìn cô một cái, bỗng nhiên cười, tiếp tục ôm cô xuống lầu, giữa ánh mắt của mọi người trong đại sảnh đi vào thang máy, nhấn xuống tầng cao nhất, hai người ở trước mặt tất cả khách mời, tùy ý để thang máy từ từ khép lại! !.

Phòng Tổng thống! !

Bầu trời u ám, mưa gió bên ngoài giống như nanh vuốt của ma quỷ chém vào cửa sổ thủy tinh sát đất, sau đó nước mưa dọc theo cửa sổ thủy tinh chảy xuống...

Cánh cửa, cạch một tiếng mở ra.

Trang Hạo Nhiên tiếp tục ôm Đường Khả Hinh đi vào trong phòng, thuận tiện đóng cửa lại, vẻ mặt mới thả lỏng đi đến đầu sô pha, ngồi xuống rồi trực tiếp ôm cô đặt trên đùi mình, tiếp tục duy trì tư thế này, mới ngẩng đầu nhìn cô.

Đường Khả Hinh vẫn ngồi trên bắp đùi của anh, hai tay ôm cổ anh, roi lệ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng nhìn cô, ôn nhu mỉm cười, vươn tay nhẹ nâng cằm của cô, tựa như những cặp tình nhân xúc động nỉ non nói: "Cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?".

Đường Khả Hình nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi nhưng vẫn nhu thuận gật đầu.

"Tốt..." Trang Hạo Nhiên cười, sau đó căn dặn cô: "Em ngoan ngoãn đi tắm... Lát nữa Mặc Hàn đem thảo dược về chữa trị cho em, không cần lo lắng, được không? Anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gi cả... Tuyệt đối sẽ không... Yên tâm... Em chỉ là bị bệnh thồi, cần được uống thuốc... Chỉ đơn giản như vậy thồi...".

Thoải mái như vậy thôi.

Trong lòng Đường Khả Hinh đau đớn vẫn Ồm cổ anh, hai mắt rưng rưng nhìn anh...

"Sao vậy? Vì sao lại nhìn anh như vậy, muốn hôn anh sao?" Đôi mắt Trang Hạo Nhiên ánh lệ nở nụ cười.

Đường Khả ninh khẽ cắn môi dưới, nhìn anh như vậy kìm không được tình cảm dâng trào mãnh liệt trong lòng, nhẹ kéo cổ của anh, cúi xuống đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Trang Hạo Nhiên mấp mấy môi, ngẩng đầu lên nhìn cô, cảm xúc trong lòng trào dâng ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô, cảm giác váy trắng như tuyết kia, quấn lấy thân thể anh thật là đẹp... Anh mỉm cười vươn tay vén gọn mái tóc dài trên khuôn mặt cho cô, lại nhẹ nhàng lấy đóa hoa hồng màu sâm panh xuống, đôi mắt dịu dàng nhìn cô, bàn tay mới nhẹ giữ sau ót của cô, cúi đầu xuống, cả người hơi nhích tới hôn cô, vươn đầu lưỡi cùng triền miên với đầu lưỡi nho nhỏ của cô, khồng khí nóng bỏng đang từng đợt tỏa ra.

Nước mắt Đường Khả Hinh lăn dài nơi khóe mắt nhưng vẫn không kìm lòng ôm cổ anh, đón nhận nụ hôn của anh.

Hai người liền duy trì tư thế hôn như vậy, để tránh làm cho cô kích động, tay anh không ngừng khẽ vuốt lưng cùng bả vai của cô, lúc hôn đầu lưỡi ngọt ngào của cồ, ngón tay nhẹ nâng cằm của cô, hết sức dịu dàng...Hai tay cô run rẩy ôm cổ anh, cuồng nhiệt hôn, hai tay xoa nhẹ bờ vai anh, trái tim chua xót tiếp xúc với thân thể nóng bỏng của anh, toàn bộ thế giới đều yên bình lại... Êm ả như vậy...

Mưa gió ngoài cửa sổ vẫn điên cuồng đập vào cửa sổ sát đất! !

Giữa kính thủy tinh mờ ảo, hai bóng người nóng bỏng, ôm nhau cùng một chỗ, thâm tình hôn nhau.