Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 784: Thần bài




"Khả Hinh... Em... Em không thoải mái sao..." Trang Hạo Nhiên chậm rãi đi tới trước mặt Đường Khả Hinh , làm bộ chững chạc đàng hoàng hỏi cô, kỳ thực nội tâm đã như dời sông lấp biển, nhớ lại cô có khả năng đã có..

"Một ngày hôm nay đều muốn nôn... Không biết vì sao nữa..." Đường Khả Hinh cầm khăn lau, đang muốn lau chùi phong bếp của Lãnh Mặc Hàn, lại cảm giác được ánh mắt khác thường của Trang Hạo Nhiên ở phía sau, cô chậm chạp dừng lại động tác, xoay người liếc về phía anh...

"... ..." Trang Hạo Nhiên một bộ dáng ái muội, ánh mắt thăm dò nhìn về phía cô, muốn cười lại không dám cười.

Một ngọn lửa tức giận ầm ầm xông lên trong đầu cô! !

Mặt Đường Khả Hinh trong nháy mắt đỏ lên, trái phải nhìn phòng khách không có ai, mới nhớ tới sáng sớm hôm nay, tự mình rời giường, xám xịt rời khỏi nhà anh, tính tình một chút đều bị thiêu đốt , lập tức đem khăn lau ném tới trên người của anh, tức giận nói: "Anh lại còn có mặt mũi mà nghĩ đến việc này! ? Nếu đã có thành ý như vậy, tại sao buổi tối làm xong, nửa đêm lại còn muốn nữa? Anh tại sao không đi nhìn xem Jenny tiểu thư có hay không cũng buồn nôn a? Cô ấy có thể đã sinh cho anh một đứa! !"

"Aizzz! Anh cùng cô ấy không có gì hết! ! Anh thề! !" Lúc này Trang Hạo Nhiên, mới nhớ tới chính mình vẫn thiếu Đường Khả Hinh một lời giải thích, vội vã giơ tay lên, khẩn trương nói: "Thật không có cái gì a! ! Đó là anh cùng cô ấy diễn một vở kịch! !"

"Diễn kịch! ! ? Ha ha! !" Đường Khả Hinh sắc mặt tức giận đến vặn vẹo, lại tới gần Trang Hạo Nhiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh có cần tìm một lời kịch tốt hơn một chút không? Ví dụ như nói, anh nghĩ sinh một đứa con trai cũng không đủ! ! Muốn tìm hai người sinh cho anh đủ một đôi! !"

Trang Hạo Nhiên có chút nghiêm mặt nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Đừng đùa giỡn kiểu này..."

"Tôi không có đang nói đùa! ! Tôi rất nghiêm túc nói với anh! !" Khuôn mặt Đường Khả Hinh tái đi , nhớ tới hôm nay nhìn thấy bức ảnh trong máy tính, lại một bước tới gần anh, vươn tay chỉ thẳng vào lồng ngực của anh, gầm nhẹ : "Có cần phải vội vã như vậy không? Buổi trưa mới gặp qua, buổi tối đã ôm nhau ở một chỗ? Nếu quả thật là ý đậm tình sâu như thế, thì cần gì phải ở trước mặt của tôi làm bộ làm tịch! Còn nói hi vọng tôi... Tôi... Tôi làm phu nhân tổng giám đốc của anh! Hừ! !"

Cô cúi đầu hừ một cái! !

Trang Hạo Nhiên có chút bất đắc dĩ nhìn cô! !

Đường Khả Hinh lại nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên tức giận nói: "Anh đại khái là không nhìn tới tin tức ngày hôm nay đi! ! Ảnh chụp tung lên, thật ngọt ngào a? Ôm nhau cùng một chỗ thật thâm tình a! ! Hai người thật coi tôi là khỉ sao! ! Tôi hôm nay ở phòng làm việc chính là không nên đồng tình với anh, hẳn là nên để cho cha anh đánh chết anh!"

"Không phải! ! Em nghe anh giải thích! Anh thật sự là có kế hoạch, muốn cô ấy phối hợp với anh! ! Bởi vì anh biết kỹ thuật chơi bài của cô ấy rất tốt! ! Cho nên mới như vậy..." Trang Hạo Nhiên liền bước lên phía trước, muốn ôm lấy cô...

Đường Khả Hinh lại càng tức giận đẩy anh ra, a một tiếng, chế nhạo nói: "Anh lừa ai a? Kỹ thuật đánh bài tốt! ? Tôi còn là thần bài đây! !"

"Thực sự..." Trang Hạo Nhiên lại vội vã kiên nhẫn giải thích, nhìn cô nói: "Em không tin, anh có thể chặt hai tay cho em xem! Cũng là bởi vì anh muốn đi lấy rượu đỏ cho sư phụ, nên mới đánh cuộc như thế..."

"Xì...! Ai muốn anh đi lấy cho sư phụ ..." Đường Khả Hinh trong nháy mắt sửng sốt nhìn về phía anh, lúc này mới có chút nghe rõ lời nói kia, có chút kích động nói: "Anh... Anh... Anh đoạt lại Khang đế rồi ?"

"... ... ..." Trang Hạo Nhiên dừng lại một chút, có chút cười như không cười nói: "Hình như... Ở trong nhà Jenny... Tối hôm qua anh có nhớ lại một số chuyện, nên hôn mê bất tỉnh..."

Một sự tức giận khác , lại như muốn hừng hực bốc cháy.

Khuôn mặt Đường Khả Hinh lạnh băng, một bước tiến lên, híp mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đè xuống lửa giận kia, từng chút lại từng chút nhìn về phía anh, có chút không thể tưởng tượng ra nói: "Ý của anh là... Tối hôm qua anh bồi cô ấy chơi đã, sau đó ở lại nhà cô ấy qua đêm?"

"Không hẳn là qua đêm..." Trang Hạo Nhiên vì sợ hôm nay nói dối, ngày mai sẽ lại càng thảm hại hơn, đành phải sốt ruột thẳng thắn, nhìn về phía cô khẩn trương nói: " Lúc đó anh ngất đi, Jenny không rõ nguyên nhân, khẳng định không dám đem đưa anh đi, sau đó đành đưa anh đến nhà cô ấy... Hiện tại hai chai Khang đế ở ngay trong nhà cô ấy..."

"Ha Ha ha ha! !" Đường Khả Hinh không thể tưởng tượng ra nổi, bật cười một chút, sau đó quay đầu, quát to một tiếng: "Trang Hạo Nhiên! ! ! !"

"A..." Trang Hạo Nhiên nhìn cô tức giận thành như vậy, nhớ tới gậy đánh bóng chày ngày hôm nay, trái tim có chút lạnh.

Đường Khả Hinh tức giận đến nói không nên lời, chỉ là đến gần anh, cắn răng gọi: "Anh coi như là vì sư phụ, muốn trộm chai rượu kia trở về! Vậy anh cũng không cần làm ra việc như vậy! Anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi hay không! ? Tối hôm qua tôi..."

Cô nhất thời xấu hổ tức giận nói không nên lời, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía anh, nói: "Mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì! ! Tối hôm qua tôi và anh cũng cùng ở chung một chỗ, sau đó lại cùng một buổi tối, anh cùng một người khác vừa kéo vừa ôm! ! Anh có tôn trọng tôi sao? Khi làm chuyện gì, nói cho tôi biết một tiếng sẽ chết à? Đừng để cho người khác hiểu lầm, nghĩ đến việc anh ghét bỏ tôi..."

Cô lập tức nói không nên lời, nhớ tới sáng sớm hôm nay rời giường trong ủy khuất, cô lập tức quay người đi tới ghế sô pha bên kia, cầm túi xách, định xoay người rời đi! !

Trang Hạo Nhiên lại lo lắng tiến lên, nắm chặt lấy cánh tay của cô, khẩn trương nói: "Em nghe anh giải thích đã, anh cùng cô ấy thực sự không có chuyện gì... Em phải tin anh..."

"Tôi quản anh cùng cô ấy có chuyện gì! ? Anh làm như vậy , chính là không tôn trọng tôi! !" Đường Khả Hinh nói xong, ngay lập tức đi ra ngoài! !

"Khả Hinh..." Trang Hạo Nhiên lại muốn nắm lấy cổ tay của cô...

Đường Khả Hinh trong nháy mắt quay đầu lại, hướng tới giày của anh, sống chết đạp một cước! !

"A!" Trang Hạo Nhiên đau đến nhíu mày kêu lên.

"Đêm nay liền ôm phó tổng giám đốc Lãnh ngủ đi! !" Đường Khả Hinh trong nháy mắt liền đóng phịch cửa lại, bước nhanh đi ra ngoài, để cho Trần Mạn Hồng đưa mình về nhà! !

"Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xông tới, muốn mở cửa ra, ai biết thế nào kéo cũng kéo không ra, anh liều chết nắm tay cửa, không ngừng kéo, sống chết kéo, cắn răng kéo, chính là kéo mãi cũng không ra, anh lại liều chết gọi: "Đây là có chuyện gì xảy vậy? Cửa thế nào lại mở không ra ?"

Ngoài cửa đã là một hồi âm thanh khởi động xe BMW.

"Khả Hinh! ! ! Đừng đi! ! Hãy nghe anh giải thích đi!" Trang Hạo Nhiên ôm lấy cánh cửa kia, vừa kéo vừa kêu to: "Em trước đừng đi! ! Nghe anh giải thích a... ... Cánh cửa đáng chết này, mở thế nào cũng không được a?"

"Có chuyện gì xảy ra..." Lãnh Mặc Hàn nghe thấy âm thanh cãi nhau , liền nghi ngờ nhìn đến cơ thể bắp thịt cuồn cuộn kia, đi xuống ,hỏi: “ Sao vậy?"

"Cửa này làm thế nào cũng không mở được?" Trang Hạo Nhiên tức khắc xoay người, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, khẩn trương hỏi; "Có phải là hỏng rồi hay không?"

Lãnh Mặc Hàn nghe xong, anh còn dừng lại một chút, mới chậm chạp nói: "Cửa nhà tôi, chỉ có người từ bên ngoài tiến vào, không ai có thể từ bên trong đi ra... Đương nhiên... Trừ tôi..."

Trang Hạo Nhiên không nói gì há hốc mồm, nhìn về phía người này, a một tiếng, muốn khóc hỏi: "Vì sao a?"

Lãnh Mặc Hàn là một dạng thái độ mờ mịt, nhìn về phía anh, nhàn nhạt nói: "Còn phải cần lý do sao? Bình thường đi vào nhà tôi, cũng sẽ không phải là người tốt, đương nhiên sẽ không để cho người đó đi ra rồi ...".

"Mẹ kiếp! !" Trang Hạo Nhiên xoay người, đạp cửa kia một phát, kêu to: "Mau mở cửa ra cho lão tử! !"

Cửa giống như ảo thuật được mở! !

Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn cánh cửa này.

"Cửa nhà tôi, liền nhận câu này là điều kiện mở cửa... Đi thôi..." Lãnh Mặc Hàn xoay người đi lên lầu.

"Thật là bị làm cho tức chết rồi! !" Trang Hạo Nhiên bước nhanh ra ngoài, vẫn đứng ở trong bóng đêm, đã nhìn thấy đường núi uyển chuyển, đầu kia thoáng qua những tia sáng đèn xe, anh lại một trận bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ thở dài...

***

Một chiếc Lamborghini nhanh chóng băng qua phố xá sầm uất, chậm chạp hướng tiểu khu nào đó chạy tới.

Lâm Sở Nhai vừa lái xe, một bên vừa quay mặt sang, nhìn về phía Nhã Tuệ đang xấu hổ đỏ mặt ngây ngốc ở một bên, anh nặng nề thở dài một hơi, nói: "Ôi trời ơi! Em thực sự không tin tôi sao? Nếu như tôi... Tôi thực sự thích đàn ông, tôi làm chi còn phải quan tâm đến em như thế chứ?"

Ngữ khí thật là bất đắc dĩ .

Nhã Tuệ vẫn như cũ cảm giác được chính mình vừa mới nhìn thấy tất cả, làm cho người ta cảm giác mặt đỏ bừng.

Lâm Sở Nhai lại quay đầu, nhìn về phía người con gái dịu dàng bên cạnh, vẫn đang xấu hổ đỏ mặt, ngồi yên ở vị trí, vẫn mềm mại như nước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, vài sợi tóc rủ xuống, càng thêm mê người... Anh vừa trầm mặc nhìn cô, vừa lái xe đi vào tiểu khu, đi tới trước căn biệt thự màu trắng, rồi mới dừng xe lại...

Nhã Tuệ cũng đã nhanh chóng tháo dây an toàn, muốn mở cửa xe, lại phát hiện cửa xe đã bị khóa, cô sửng sốt quay đầu, nhìn về phía Lâm Sở Nhai.

Lâm Sở Nhai cũng có chút bất đắc dĩ tháo dây an toàn, quay đầu nhìn về phía Nhã Tuệ, cười khổ nói: "Tôi nói...Em thật ra cũng biết đến đi? Là không thể hiểu lầm tôi thích đàn ông chứ? Tôi trước đây vẫn ôm ôm ấp ấp phụ nữ, em cảm thấy trong lòng sợ hãi, không muốn tin tôi, đúng không?"

Nhã Tuệ nhu mì ngồi ở vị trí cũ, mặt đỏ bừng , im lặng không lên tiếng.

Lâm Sở Nhai quay mặt sang, nhìn về phía cô, bất đắc dĩ nói: "Thật sự sợ tôi như thế sao? Đối với tôi một chút cảm giác cũng không có sao? Bình thường tôi nhìn em hòa thuận với nhiều quản lý nam, đi cùng một chỗ với họ như vậy, tôi ghen cũng không dám nói, liều mạng kiềm chế, Khả Hinh trước đây đã tới tìm tôi, cô ấy đã để cho tôi nhận ra một đạo lý, thích một người... Chính là toàn tâm toàn ý theo đuổi, không cần hồi báo..."

Nhã Tuệ chậm rãi quay đầu, nhìn về phía anh.

Lâm Sở Nhai cũng bất đắc dĩ nhìn về phía cô, khuôn mặt đau khổ nói: "Thực sự... Một chút cũng không thích tôi sao? Quá khứ là tôi mê chơi... Thế nhưng tôi... Tôi thực sự... Thực sự thích em a... Buổi tối mỗi ngày, đều nhớ đến em mấy lần rồi mới ngủ được... Tựa như bị trúng tà! Từ trước cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ như vậy ! Em không thể cho tôi cơ hội một lần được sao? Có lẽ, chúng ta có thể thử tiến thêm một bước... Được không?"

Nhã Tuệ ngồi ở bên trong buồng xe nhỏ hẹp, quay mặt sang, dịu dàng nhìn về phía anh.

Lâm Sở Nhai lại xoay người, tay chống vào vị trí tay lái, không dám quá mức, chỉ là khẩn trương nhìn cô, nói; "Tôi đợi em đã rất lâu rồi... Cho tôi một câu trả lời đi... Tôi sắp điên rồi! !"

Nhã Tuệ hai tròng mắt xẹt qua mấy phần ý cười bất đắc dĩ , thở dài một hơi, mới mềm giọng nói: "Em... Em gần đây thi bằng lái..."

"A..." Lâm Sở Nhai không rõ ngây ngốc nhìn cô.

Nhã Tuệ dường như cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng hai mắt vẫn lóe ra những tia sáng ngọt ngào , mềm giọng nói: "Nhưng em luôn luôn không biết mở... Anh nếu như mỗi ngày có thời gian... Thì dạy em một chút đi..."

Lâm Sở Nhai tinh thần chấn động mạnh một cái, nhìn về phía Nhã Tuệ, một trận tâm tình kích động cười nói: "Em nói là thật hay giả ?"

"... ..." Nhã Tuệ do dự mấy phần, mới gật đầu, cười nói: "Thực sự..."

Lâm Sở Nhai hình như nghe thấy một tin tức vô cùng quan trọng, trái tim từng hồi thình thịch, thình thịch, cách thời gian cô cự tuyệt mình lần trước là một chuỗi ngày dài đằng đẵng rồi, vẫn luôn không dám tin, chính mình có một ngày có thể theo đuổi được người con gái thiện lương hiền thục này, anh lập tức có chút kích động quay đầu, nhìn cô nói: "Anh... Anh lập tức dạy cho em..."

Anh thoáng cái đã nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đặt ở vị trí bên trên, mới nói: "Nhìn này! ! Đây là vị trí điều khiển tay lái! !"

Trong lòng Nhã Tuệ, như bị cái gì đó chạm vào, hai tròng mắt thoáng qua mấy phần ái muội , nhịn không được muốn rút về tay, cười nói: "Cái này em biết..."

Lâm Sở Nhai lại cười, nắm chặt tay nhỏ bé của cô, trong nháy mắt ôm chặt thân thể mềm mại của cô vào trong lòng, tâm tình khoan khoái hạnh phúc nói: " Sau này, mỗi ngày anh sẽ đều dạy cho em những cái em chưa biết !"

Nhã Tuệ tựa ở trong lòng Lâm Sở Nhai, tâm như nai con nhảy loạn, sắc mặt mắc cỡ đỏ bừng, lại có cảm giác như một dòng nước ấm ngọt ngào , đang bao trùm lấy cô.

Lâm Sở Nhai cúi đầu, dựa vào chút ánh đèn ngoài cửa xe, nhìn về phía khuôn mặt của người con gái dịu dàng trong lòng, nội tâm của anh chậm rãi thoáng qua mấy phần xúc động, nghĩ muốn kiềm chế, nhưng lại nhịn không được nói: "Anh... Con người của anh trước kia là cầm thú... Cho nên anh mới không biết đối xử với em thế nào... Nếu như sau này anh có những cử chỉ quá mức, em hãy nói cho anh biết... Được không?"

Nhã Tuệ lại nhịn cười không được, gật đầu đáp ứng: "Được..."

Trong lòng Lâm Sở Nhai như bị mèo cào, anh khó có thể nhịn được nói: "Kia... Vậy anh... Hôn em... Em không được đánh anh nhé..."

Khuôn mặt Nhã Tuệ ửng đỏ, lại mặt dán chặt vào lồng ngực của anh, không dám nói chuyện...

Lâm Sở Nhai dường như hiểu ra được cái gì đó, tâm tình có chút kích động, mặc dù cảm thấy như là đang nằm mơ, nhưng vẫn là nhịn không được mỉm cười, tay nhẹ nhàng nắm lấy cái cằm của người con gái trong lòng, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô...

Nhã Tuệ bị động như thế, hai tròng mắt mơ mơ màng màng, ngẩng đầu, nhìn anh.

Lâm Sở Nhai cúi đầu, hai tròng mắt lóe sáng, nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô, mắt phượng xinh đẹp, còn có cái mũi cao thẳng, hai cánh môi phấn hồng đầy đặn, anh kìm lòng không được cười, cuối cùng chậm rãi phủ xuống phía dưới, nhẹ nhàng hôn lên môi cô...

Trong lòng Nhã Tuệ, như có cái gì vừa vỡ ra, hai tay buông xuống bên cạnh ghế dựa, nặng nề thở, không dám lên tiếng.

Đây là nụ hôn đầu của cô.

"Nụ hôn đầu tiên thật ngọt ngào a..." Lâm Sở Nhai nhịn không được lại cúi đầu, mút nhẹ hai cánh môi của cô, có chút khẩn trương nắm chặt hai tay, ôm chặt người con gái trong lòng, vươn đầu lưỡi, tách hai cánh môi của cô ra, dường như là dạy cô cách hôn môi, nhẹ mút lấy đầu lưỡi có chút ngượng ngùng rụt rè của cô...

"Uhm..." Nhã Tuệ cả người mềm yếu ở trong ngực của anh, đón lấy nụ hôn của anh, hai mắt không khỏi có chút trở nên ẩm ướt, kỳ thực chính mình còn không phải đã sớm thầm mến anh rồi sao? Nghĩ tới đây, người con gái này cũng kìm lòng không được vươn hai tay, quấn quanh cổ anh ,hai tay đan cùng một chỗ...

Lâm Sở Nhai mút lấy đầu lưỡi nho nhỏ của cô gái, tận hưởng cảm giác ngọt ngào kia, liền khống chế không được kéo ghế tựa của cô ra, đặt cơ thể của cô nhanh chóng nằm xuống , rồi chính mình đè lên,.... lại một trận nóng bỏng hôn đôi môi ngọt ngào của cô, càng hôn càng thấy ngọt, càng hôn lại càng muốn nếm thử những hương vị khác... Tay anh không tự chủ được khẽ vuốt ve tấm lưng của cô, vừa cùng cô hôn môi nồng nhiệt , vừa gợi cảm nói: "Đêm nay để anh ôm em ngủ có được không? Chỉ là ôm ngủ, chuyện gì cũng sẽ không làm..."

Khuôn mặt Nhã Tuệ , trong nháy mắt đỏ bừng, còn chưa kịp nói chuyện, chỉ cảm thấy một chiếc BMW màu vàng đậm, như một con gió chạy tới, thắng gấp ở trước cửa!

Là xe đua của Trần Mạn Hồng ! !

Nhã Tuệ là một trận đỏ mặt nhanh chóng ngồi dậy, đẩy Lâm Sở Nhai ra, trái tim đập thình thịch, thình thịch, vươn hai tay chỉnh sửa lại mái tóc dài.

Lâm Sở Nhai cũng có chút lúng túng ngồi dậy, nhìn về xe đua ngoài cửa, trong miệng mắng chửi vài chục lần, Tào Anh Kiệt cậu là cái đồ vô dụng, bà xã của mình cũng không quản được! !

Lúc này Đường Khả Hinh, bước xuống xe trước một bước, đóng cửa xe rầm một phát, vẻ mặt tức giận! !

Nhã Tuệ thấy là Khả Hinh, khuôn mặt lập tức lại đỏ bừng, lúng túng đẩy cửa đi xuống xe, khẩn trương kêu: "Khả Hinh?"

Đường Khả Hinh mắt như tóe lửa tức giận đi vào trong phòng, lại nghe đến Nhã Tuệ gọi mình, cô mới xoay người, kỳ quái nhìn cô nói: "Chị cũng đã về rồi?"

"Uhm..." Nhã Tuệ nặng nề thở tâm tình vẫn còn khẩn trương, miễn cưỡng cười nói: "Lâm... Lâm phó tổng trở tôi về..."

Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn về phía Lâm Sở Nhai cũng cười đi xuống xe, cô nhìn thấy anh, tựa như nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, trong lòng lại phát bực nói; "Lâm phó tổng! !"

"Ừ?! !" Lâm Sở Nhai nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi.

"Trang Hạo Nhiên... Là một thần bài sao?" Đường Khả Hinh không tin màn đánh cuộc kia.

"Uhm! ! Cậu ta chơi bài rất lợi hại! Cho nên chúng tôi chưa bao giờ cùng cậu ta chơi!" Lâm Sở Nhai cười nói.

"Lợi hại như thế nào?" Đường Khả Hinh hỏi.

Lâm Sở Nhai nghĩ nghĩ, liền cười nói: "Ví dụ như một bài poker đơn giản, cậu ta có thể trong nháy mắt, rút ra cây bài mà bản thân muốn , mà người khác không nhìn thấy! Lại có thể biến đổi toàn bộ những cây bài theo ý muốn!"

"Có thật hay không vậy?" Trần Mạn Hồng nhịn không được cười rộ lên nói.

"Thực sự! ! Cho nên trên chiếu bạc, cậu ta chưa từng có đối thủ! !" Lâm Sở Nhai thẳng thắn nói.

"Chậc! Chậc!" Đường Khả Hinh vẫn như cũ chưa tin, lại không nói gì thêm, xoay người nhanh chóng đi vào trong phòng.

Nhã Tuệ liền cũng muốn đi vào theo...

"Aizzz!" Lâm Sở Nhai còn muốn hôn cô.

Nhã Tuệ đứng ở cạnh cửa, nhìn Trần Mạn Hồng cũng đã lái xe rời đi, cô liền nhịn không được nữa đi tới trước mặt Lâm Sở Nhai, quấn lấy cổ của anh, ngửa mặt lên nhẹ hôn ở trên môi của anh...

Lâm Sở Nhai bị trêu chọc , lập tức ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, cùng cô nóng bỏng hôn môi.

***

Đường Khả Hinh phịch một tiếng đóng cửa phòng lại, nhớ tới Trang Hạo Nhiên nói Jenny có kỹ thuật chơi bài tốt, cô hừ một tiếng, tiện tay cầm lên bộ bài trên bàn trà, từ sau khi chính mình mất trí nhớ thường xuyên chơi bài La Hán , rửa sạch một chút bài, dựa vào cảm giác, kêu to: "a sĩ! !"

Trong tay là một quân bài thấp! !

Cô không cam lòng, lại đảo bài, ở lòng bàn tay, gọi; "a sĩ!"

Vẫn là một quân bài thấp! !

Đường Khả Hinh là một trận tức giận, quát to một tiếng, đem toàn bộ bài poker, ném vào không khí, phanh phanh phanh rơi đầy trên mặt đất, quát: “ Thần bài! Thần cái em gái nhà anh! !"