Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 829: Màu sắc phấp phới




Nắng sớm vẫn như cũ sáng lạn, lại không dám đi vào khu rừng trúc kia.

Qua một thời gian.

Rừng trúc lay động, rốt cục truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Trang Hạo Nhiên ôm chặt Đường Khả Hinh, vẫn như cũ khẩn trương cùng thở dốc đi ra khỏi rừng trúc, cước bộ trầm ổn mà có lực, sợ lại làm ngã cô gái đang ôm trong lòng.

Sắc mặt Đường Khả Hinh ửng đỏ, ánh mắt nồng cháy mà mê ly nhìn về phía người đàn ông trước mặt, nhớ tới vừa rồi anh ở trong rừng trúc khẩn trương căng thẳng ôm mình, lúc tiến vào, bộ dáng bá đạo biểu lộ ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ, không kìm hãm được ái muội cười, đôi tay không tự chủ ôm cổ của anh, cúi đầu xuống, mặt thiếp đi trên bờ vai anh, ôn nhu giống như con thỏ...

Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt lóe ra hào quang mãnh liệt, hạ thấp tầm mắt về phía vẻ mặt đang đỏ bừng của cô, còn có ái muội tươi cười, cũng không nhịn được cười một tiếng.

Hai người trăm ngàn lời đều không nói ra được, tất cả đều bay trong không khí ái muội này.

Lúc này quản gia cùng người hầu, mới đi ra phòng khách, tối hôm qua thiếu gia đã phân phó, không thể tùy tiện đến gần biệt thự.

"Không cần hầu hạ..."Trang Hạo Nhiên nhìn bọn họ một cái, phân phó một câu, liền ôm Đường Khả Hinh vừa tiến vào phòng khách, vừa phân phó.

"Vâng..."Quản gia cùng người hầu lập tức xoay người rời khỏi.

Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh bước nhanh đi vào phòng bếp, ngồi ở trước bàn ăn, vẫn như cũ không buông cô ra, trực tiếp để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, tiếp tục khẩn trương mà tức giận nhìn cô.

Đôi tay Đường Khả Hinh vẫn như cũ ôm chặt cổ của anh, hơi biểu lộ vài phần hờn dỗi tươi cười, thu lại nét mềm mại nhìn anh.

"... ..."Trang Hạo Nhiên muốn lại nghiêm nghị cứng rắn nhìn cô, lại bởi vì cô có chút hờn dỗi cùng ôn nhu, ánh mắt anh không nhịn được lóe ra ý cười.

Đường Khả Hinh nở nụ cười, lập tức ôm cổ của anh, mặt giấu vào bờ vai anh.

"Sau này! ! Nếu thật là có chuyện gì, nói cho anh biết một tiếng, em hãy đi không được sao? Lúc anh tỉnh lại, đều có một loại cảm giác sợ hãi !"Trang Hạo Nhiên ôm cô, nói lời trong lòng.

Đường Khả Hinh khẽ chớp ánh mắt ôn nhu, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh vẫn như cũ tức giận khẩn trương, nói: "Thực xin lỗi... Em chỉ là nhìn anh ngủ quá ngon, biết anh mệt, nên không muốn gọi anh dậy, cũng không rời khỏi anh..."

Trang Hạo Nhiên cố ý nheo mắt nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu, cũng cố ý nheo mắt lại nhìn anh.

"Tối hôm qua..."Ánh mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chớp nháy, mới hơi chút bộc lô vài phần ái muội tươi cười, cúi xuống dưới nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Thích không?"

Đường Khả Hinh trái tim nhảy nhót loạn nhịp.

"Hủm?"Trang Hạo Nhiên lại ôm chặt cô, bá đạo cưng chiều hỏi.

"... ..."Đường Khả Hinh không nhịn được ánh mắt lưu chuyển, ngẩng đầu nhìn về phía anh, dịu dàng mà thẹn thùng nói: "Thích..."

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, ánh mắt mãnh liệt chớp lóe, lại ôm chặt thân thể của cô, giống như phát ra từ nội tâm kêu gọi, hỏi lại: "Rất thích sao?"

Đường Khả Hinh không nhịn được cười, rốt cục có phần thẹn thùng nói; "Rất thích..."

Trang Hạo Nhiên thân thể lại mạnh mẽ dâng lên một trận khoái cảm, giống như người đàn ông mạnh mẽ, cái đó lại muốn đứng lên rồi, nhưng lại bởi vì cô gái trước mặt, đêm vừa rồi, đã bị mình muốn đã vô số lần, vô cùng mệt mỏi, nháy mắt anh liền hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, mút lấy đầu lưỡi thơm mát của cô, muốn đè xuống dục hỏa, nhưng nụ hôn ngày càng kịch liệt, thậm chí phát sinh một trận khát vọng xúc động...

"Ưm..."Đường Khả Hinh cũng nhịn không được ôm chặt cổ của anh, nhẹ ngửa đầu, nhiệt tình đón nhận nụ hôn của anh, cảm giác sự bá đạo từ đầu lưỡi của anh, mãnh liệt, giữa hai chân đã có chút ẩm ướt, vẻ mặt thông suốt rời khỏi nụ hôn của anh, nhẹ nhàng ngăn cản anh: "Đừng... Đến giờ đi làm rồi..."

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên nóng cháy nhìn về phía cô, thật sự khó kìm nén lại hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, mút đầu lưỡi thẹn thùng, đôi tay mãnh liệt xoa xoa sau eo gợi cảm của cô, mân mê lên bộ ngực đầy đặn của cô, mình kề sát vào ngực cô, hưởng thụ sự co dãn đầy đặn mang cho mình kích thích cùng xúc động...

Đường Khả Hinh xấu hổ đến tận mang tai, thân thể lại lần nữa bị anh trêu chọc mà mềm nhũn, không nhịn được ánh mắt lưu chuyển dịu dàng mà ái muội, nhìn về phía anh, thẹn thùng nói; "Thật hư hỏng..."

Trang Hạo Nhiên lại muốn kéo xuống váy cùng vòng trang sức của cô, hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, tay muốn luồn vào trong...

"Được rồi! Đừng như vậy..."Đường Khả Hinh vẫn giữ được mấy phần lý trí, nhẹ đẩy anh ra.

Trang Hạo Nhiên thật sự nhịn không được, ôm lấy thân thể của cô, nhẹ cúi đầu tựa trên cái cổ của cô, khẽ hôn lên cổ cô, hít hương thơm mát trong cơ thể cô, mới sâu xa nói: "Vậy giữa trưa em... Đến phòng làm việc của anh... Hửm?"

Đường Khả Hinh nghe lời này, nhịn không được cười rộ lên, mềm giọng nói; "Em hiện tại đã không phải là thư ký của anh, em còn có lý do gì, đến phòng làm việc của anh..."

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, khuôn mặt đẹp trai, cười rộ lên, ngón tay nắm nhẹ cằm của cô, cưng chiều nói; "Em là phu nhân tổng giám đốc... Sao lại không thể đến phòng làm việc của anh..."

Đường Khả Hinh trong lòng giống như được rót mật ngọt, bộc lộ ra ngoài, nhìn về phía anh, hờn dỗi nói: "Phu nhân tổng giám đốc? Ai muốn gả cho anh?"

Trang Hạo Nhiên nghe xong, liền nắm lấy cái cằm của cô, mạnh mẽ hôn cánh môi của cô, mới xúc động nói: "Em không gả cho anh, gả cho ai? Em là của anh, thân thể đều đã là của anh... Bởi vậy đến cuối cùng, toàn bộ đều đã là của anh..."

Đường Khả Hinh khẽ nâng mí mắt, ôn nhu nhìn về phía anh.

"Em còn nhìn anh, em hãy thức thời một chút..."Trang Hạo Nhiên nháy mắt không nói tiếp, liền ôm Đường Khả Hinh đặt nằm ở trên bàn cơm, cúi người xuống nhiệt tình hôn lên đôi môi của cô, vô cùng khát vọng mút đầu lưỡi của cô...

"Ưm! !"Đường Khả Hinh tránh đi nụ hôn của anh, nhẹ cười một tiếng, lấy tay cầm lấy tô bánh trên mặt bàn, đút vào trong miệng Trang Hạo Nhiên...

"Bướng bỉnh! !"Trang Hạo Nhiên lại cúi xuống dưới, cái cổ trắng nõn của cô như chuồn chuồn lướt nước khiến cô ngứa ngáy không thôi .

Đường Khả Hinh không nhịn được nhấc đôi chân sau gợi cảm, biểu lộ tiếng cười ngọt ngào như chuông đồng, hưởng thụ khoái cảm mà người đàn ông này mang đến cho mình.

Qua một chút thời gian, tia nắng ban mai chiếu xuống mạnh mẽ.

Một chiếc xe con Rolls-Royce màu bạc hướng tới tập đoàn Hoàn Cầu chạy tới.

"Cái gì?"Trang Hạo Nhiên mặc bộ âu phục màu trắng, áo sơ mi màu lục, để hở cổ áo, lộ ra cơ ngực, mùi nước hoa bên trong cơ thể người đàn ông mạnh mẽ toát ra, không nhịn được nhìn về phía Đường Khả Hinh, nheo mắt nói: "Giấu diếm quan hệ của chúng ta? Tại sao? Anh hận không thể lập tức liền hướng khắp thiên hạ công bố em là người phụ nữ của anh! ! Em muốn giấu diếm? Anh là bạn trai của em, cái này không tốt sao?"

Anh trong nháy mắt liền hoảng sợ.

Đường Khả Hinh mặc áo ren màu trắng, bên trong mặc chiếc váy ngắn thẫm màu, đi đôi giày cao gót cùng màu, tóc búi cao, tựa vào trong lòng Trang Hạo Nhiên, có phần khó xử cười nói: "Anh thông cảm cho em một chút, em vừa mới thăng chức, mà còn trận thi đấu rượu lớn sắp bắt đầu, nếu lúc này, em và anh công khai quan hệ, mọi người sẽ nghĩ em như thế nào?"

"Đàn ông trên toàn thế giới đều hâm mộ anh! ! Phụ nữ trên toàn thế giới, đều hâm mộ em! !"Trang Hạo Nhiên khẳng định những lời này.

Đường Khả Hinh nghiêng người mỉm cười nhìn người này.

"Đường Khả Hinh!"Trang Hạo Nhiên lại nặng nề kêu tên cô, vừa muốn nói...

"Đàn ông trên toàn thế giới, có hâm mộ anh hay không, em không biết, nhưng mà đúng là phụ nữ trên toàn thế giới, đều hận chết em! ! Toàn bộ thư ký chúng em, trừ bỏ mấy người Tiêu Đồng cùng An An, là không thích anh! Mỗi ngày đối với ảnh chụp của anh, trái lo phải nghĩ! ! Lại càng không muốn nữ nhân viên bộ phận rượu vụ chúng em, mỗi lần thấy anh, đều đã giống con chuột thấy bóng đèn!"Đường Khả Hinh nhịn không được cười.

"Sao em lại đi so sánh?"Trang Hạo Nhiên nhất thời không hờn giận nhìn về phía cô, dù sao anh vẫn không đồng ý hai người giấu diếm quan hệ.

Đường Khả Hinh lại nhìn hướng anh, có phần sốt ruột nói: "Tổng giám đốc Trang, anh thông cảm cho em một lần, hửm?"

Cô nhìn thấy đã gần đến tập đoàn Hoàn Cầu, cô lập tức bảo tài xế dừng xe ở bên cạnh...

Nhưng trong nháy mắt Trang Hạo Nhiên ôm chặt cái eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, đè cô ở trên ghế xe, cúi người nhìn về phía cô, ánh mắt nóng cháy nói: "Trang phu nhân, em cũng thông cảm cho anh một lần! ! Trải qua tối hôm qua, trải qua hôm nay, anh không có khả năng cùng em tách ra! ! Anh hận không thể mỗi ngày ôm em ngủ!"

Đường Khả Hinh nhất thời, nghiêng mặt nhìn hướng xe chạy phía trước.

Lái xe dường như không có chuyện gì sảy ra, anh bình tĩnh lái xe chạy băng băng trên đường.

Cô lập tức có phần sốt ruột lại cười ngọt ngào nói: "Tổng giám đốc Trang... Em đáp ứng anh..."

"Cái gì?"Trang Hạo Nhiên hỏi.

"Gả cho anh a..."Đường Khả Hinh cười ngọt ngào nhìn về phía anh.

"Đừng đùa ! Đó là trò con nít khi anh ba tuổi! Có bản lĩnh hiện tại đi cử hành hôn lễ!"Trang Hạo Nhiên liền muốn phân phó lái xe xuống xe, muốn hung hăng hôn cô gái này, lập tức liền muốn cô! !

"Được rồi..."Đường Khả Hinh hơi chút nặng nề đẩy anh ra, nhìn đến tài xế đã lái xe gần đến nơi, cô lập tức tại trên môi anh, mạnh mẽ vừa hôn, thậm chí vươn ra đầu lưỡi, cùng anh mê người quấn quýt một phen, trực tiếp làm thân thể anh khô nóng, mới mỉm cười nói: "Em đi đây..."

"... ..."Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhanh chóng nhấc cặp công văn của mình lên, vừa xuống xe vừa nói: "Cảm ơn mẹ Trang khoảng thời gian trước đã đưa cho em rất nhiều quần áo! ! Tạm biệt!"

"Này! ! !"Trang Hạo Nhiên nhất thời khẩn trương kêu cô.

Đường Khả Hinh đã hơi chỉnh lại gọn gàng lại bím tóc bị rối, bước tiếp đôi giày cao gót, âm thanh khanh khách, gợi cảm tiêu hồn đi về phía trước, nhìn về phía thầy đi ra khỏi chiếc xe đen có rèm che, hưng phấn cùng kinh hỉ cười nói: "Thầy! ! Thầy đã về rồi?"

Vitas lạnh lùng quay đầu, nhìn về phía học trò thần thái tung bay như vậy, ánh mắt trong suốt sáng lên mỉm cười nhìn về phía chính mình, ông lặng im không tiếng động tiếp tục hướng bậc thang đi tới...

"Thầy! ! Thầy sao vậy a? Con được thăng chức a, ngày hôm qua liền rất nhớ thầy! !"Đường Khả Hinh vừa đi về phía trước, vừa mạnh mẽ kéo cánh tay của thầy, vừa rồi muốn vui vẻ kể chuyện ngày hôm qua.

"Chỉ là thăng chức lên Tổng quản lý bộ rượu vụ, có gì mà phải vui vẻ."Vitas tiếp tục mặt lạnh đi về phía trước.

"... ..."Đường Khả Hinh nhất thời ôn nhu trầm mặc nhìn về phía thầy, lại không hiểu nở nụ cười, cố ý quay mặt nói: "Thầy kỳ thật cực kỳ vui vẻ đúng hay không?"

"Da mặt của con thực không phải là mỏng..."Vitas quay sang, nhìn nhìn học trò của mình.

Đường Khả Hinh lại một trận hoạt bát động lòng người cười rộ lên.

"Chức vị quản lý bộ phận rượu vụ thực không tốt, bởi vì không có quá nhiều quyền hành, nhưng mà chuyện phụ trách tiến hành xuất khẩu rượu được ưu tiên, cái đó và công việc lúc trước ta giao cho con cũng không sai biệt lắm, chủ yếu là sau một năm chức vị tổng quản lý rượu vụ lại tăng cấp, đó là chức vị chưởng quản bộ phận mua sắm của tất cả tập đoàn cực kỳ có quyền lực, nhưng còn có hơn ba ngàn người tham gia tranh đấu lấy chức vị này, con nếu muốn giành lấy chức vị này, thì hãy chứng minh mình quả thật có được năng lực này!"Vitas nhàn nhạt nói.

Đường Khả Hinh trầm mặc nhìn về phía thầy: "Ý của thầy là... Đó là trận đấu trong giới rượu?"

Vitas quay sang, nhìn về phía Đường Khả Hinh: "Có áp lực là tốt, nhưng áp lực này đến cùng có phải là một loại động lực hay không, thì phải tùy thuộc vào con..."

Đường Khả Hinh nhìn về phía thầy, khẽ gật đầu, cười nói: "Con đã biết. Con sẽ cố gắng, tạm thời vứt bỏ hết thảy..."

Vitas liếc mắt nhìn học trò một cái, liền trầm mặc đi về phía trước, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Tối hôm qua đi vào trong đó rồi hả ? Lúc ta trở về, không thấy con..."

"Ách..."Đường Khả Hinh hai mắt lóe sáng, bật cười nói: "Con về nhà rồi."

"Tại sao con cùng quản lý Lưu đồng thời tắt điện thoại?"Vitas nhìn về phía học trò, hỏi lại.

"Nhã Tuệ tắt máy?"Đường Khả Hinh lập tức có chút kinh ngạc, hai mắt lưu chuyển nghĩ nghĩ, nhanh tay cầm lấy điện thoại, trước để cho thầy đi vào đại sảnh, chính mình đi bên cạnh bấm số di động của Nhã Tuệ, kỳ quái chờ đợi...

Ánh mặt trời kéo dài phủ kín con đường.

Một bóng dáng ôn nhu, một mình đi về phía trước.

Nhã Tuệ mặc đồng phục của ngày hôm qua, dùng lược tao nhã búi tóc, gương mặt không chút phấn trang điểm, lộ rõ vẻ mặt đỏ hông của cô, hai mắt lưu chuyển dịu dàng mang theo vài phần say lòng người, thể hiện chút mệt mỏi cất bước đi về phía trước, nhưng thấy phía trước là vườn hoa, hoa đoàn cẩm trúc, hoa hồng, hoa bách hợp đua nhau nở, bươm buớm phất phới... Trong lòng lại không nhịn được nhộn nhạo vài phần ngọt ngào... Mặt cô có phần xấu hổ, xoay người, cất bước trước đi tới vườn hoa hồng bên cạnh ghế đá, ngồi xuống, tiếp tục nhìn về phía trước vườn hoa có các đóa hoa tươi đẹp, không nhịn được tựa vào cột đá bên cạnh, bộc lộ nét tươi cười ái muội, nhớ tới chuyện đêm hôm qua...

Đêm qua, mưa phùn róc rách.

Trong phòng khách to lớn, bài trí xa hoa mà tao nhã.

Lâm Sở Nhai ôm ngang Nhã Tuệ, trầm mặc mà ái muội đi vào gian phòng, anh cúi xuống dưới, mang theo vài phần săn sóc cùng ôn nhu hỏi: "Có muốn... Đi tắm rửa một cái không?"

Ánh mắt Nhã Tuệ hơi lưu chuyển, ôm chặt cổ của anh, có phần thẹn thùng nhìn anh.

Lâm Sở Nhai cũng thâm sâu nhìn cô.

Cô gái này cũng xấu hổ gật gật đầu

Lâm Sở Nhai trầm mặc mà hưng phấn cười, lập tức ôm lấy cô, đi hướng phòng tắm, mới đặt cô xuống, đôi tay có chút khẩn trương mạnh mẽ nắm lấy bả vai của cô, cúi xuống phía dưới, nuốt nuốt cái cổ khát khô, mới nặng nề thở một cái, nói: "Cảm ơn em..."

Nhã Tuệ mỉm cười, chỉ là trầm mặc lắc đầu, rồi sau mới ôn nhu nói; "Em đi vào..."

"Uh`m..."Lâm Sở Nhai ngẩng đầu, nhìn về phía cô.

Nhã Tuệ không nói gì, trái tim bang bang nhảy nhót, ngón tay thon thon trắng như tuyết vẫn nhẹ nắm cánh cửa, nhanh chóng đóng cửa lại, che đi bóng dáng ôn nhu cuối cùng của cô...

Lâm Sở Nhai nhìn cửa nhanh chóng đóng lại, cư nhiên đôi mắt mở to, khẩn trương không nói nên lời, lập tức kích thích hưng phấn mà xoay người, gọi điện thoại cho Tô Lạc Hoành, sợ dọa người, không dám đánh, cả khuôn mặt biểu lộ vô cùng hưng phấn, tựa vào ở trên cửa, nhớ tới vừa rồi ở dưới lầu, tiếp xúc với thân thể gợi cảm của cô, quả thực là làm cho người ta huyết mạch sôi trào...

Tiếng nước truyền đến, mang đến một trận âm thanh róc rách ái muội.

Bên trong phòng tắm hơi nóng lan tỏa.

Nhã Tuệ có vẻ có vài phần kích động cùng khẩn trương cả người đứng trước gương, từng nút lại từng nút thắt cởi bỏ , nhìn về phía áo con khiêu gợi của mình, lộ ra nửa bầu ngực, cái bụng khít khao mà bằng phẳng, nhớ tới vừa rồi hơi chút muốn làm chuyện ấy, cô vẫn là cực kỳ thẹn thùng, mặt đều đã đỏ ửng, nhưng trong lòng sao lại không khát vọng người đàn ông này âu yếm chứ? Cô so với Khả Hinh nhiều hơn vài tuổi, có một số việc, luôn luôn rõ ràng, phải được trải qua...

Nghĩ tới đây, cô liền trầm mặc mà khẩn trương cởi áo sơ mi trắng của mình ra, lộ ra bả vai gợi cảm mà tiêu hồn, cùng cơ thể hoàn mỹ, cô lại có phần thẹn thùng đưa bàn tay ra phía sau, lặng lẽ cởi bỏ nút thắt áo con...

Nhã Tuệ ngồi xuống ở chòi nghỉ mát, nhẹ mở to đôi mắt mê ly, nhìn về phía trước bụi hoa, nhớ tới tối hôm qua Lâm Sở Nhai mạnh mẻ ôm mình, còn có hắn ở lúc cao trào cuối cùng khi đó, lúc bá đạo ôm hôn mình, thâm tình nói ra câu kia: "Anh yêu em..."

Cô mỉm cười ngửa đầu, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, cảm xúc kích động vẫn chưa vơi bớt.....