Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 838: Thỉnh cầu




“Hạo Nhiên...” Đường Chí Long nghe lời này, hai tròng mắt lóe ra tia ẩn nhẫn, nhìn Trang Hạo Nhiên ở trước mặt dù kích động nhưng vẫn hiểu chuyện, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn lại nơi cổ họng, chỉ cúi đầu im lặng không lên tiếng, lộ ra vẻ khó xử.

Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Chí Long có chuyện muốn nói nhưng lại cứ chần chừ, liền đau lòng nắm lấy bàn tay già nua của ông, tôn kính vội vàng nói; “Chú, chú có chuyện gì cứ nói với con”

Đường Chí Long chậm rãi ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ khẩn trương như vậy của Trang Hạo Nhiên, đôi mắt già nua của ông lại tràn đầy sự buồn bã cùng đau lòng mà rơi lệ, nhớ tới thời khắc mình ngồi lên chiếc xe chở tù nhân, con gái vừa khóc vừa đuổi theo chiếc xe, đau lòng khóc lớn kêu: “Cha, cha, cha, con không tin cha sẽ làm chuyện tổn thương đến người khác, con không tin. Đừng rời bỏ con, đừng đi mà.”

Tiếng khóc non nớt buồn bã kia, đã nhiều năm như vậy ông vẫn còn nhớ rõ, tiếng khóc đầy sự lo lắng cùng đau lòng.

Ông rơi lệ nhớ tới con gái đau khổ đứng đằng sau lúc mình tiến vào ngục giam, còn có thời gian ba năm má trái bị hủy, ông lặng lẽ suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc mới ra quyết định, giọng nói khàn khàn mang theo sự khẩn cầu mà đau đớn nói: “Hạo Nhiên... Con từ nhỏ lớn lên cùng chú, đối với con chú luôn có những kì vọng cao cho nên mỗi thời khắc đều dốc lòng dạy dỗ con, nếu như chú không gặp phải chuyện này sẽ giúp đỡ hỗ trợ con ngồi lên vị trí cao nhất của tập đoàn Hoàn Cầu, ngay cả những sóng gió trong tương lai, cũng sẽ an ủi cùng con vượt qua. Nhưng trong mắt chú, hạnh phúc của con mới chính là điều chú mong đợi nhất. Phải biết rằng, dạy dỗ một đứa nhỏ, là đặt nó vào lòng bàn tay để yêu thương, thật không dễ dàng .”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lập tức đỏ bừng, nước mắt chảy xuống.

Đường Chí Long cúi thấp khuôn mặt già nua, sau mấy lần do dự, tiếp tục yếu ớt nói: “Bây giờ chú thấy con như vậy, có địa vị cao, lại có khí chất phi phàm, chú không còn điều gì lo lắng, chỉ là chú đang ở trong tù, đã gần đất xa trời, trong lòng vẫn còn vướng mắc không bỏ xuống được, chính là Khả Hinh ...”

“... ...” Trang Hạo Nhiên nhất thời vội vã nhìn về phía Đường Chí Long.

Đường Chí Long nặng nề thở gấp, hơi thở đau đớn, buồn bã kiềm chế nói: “Phải biết rằng, người làm cha mẹ , luôn hi vọng con của mình có thể vui vẻ khỏe mạnh, hạnh phúc lớn lên... Chú đối với con như thế nào, đối Khả Hinh càng mong muốn hơn thế... Chỉ là gia đình con gia thế hiển hách, trong tương lai còn có nhiều người có thể mang lại hạnh phúc cho con, nhưng Khả Hinh vẫn luôn một thân một mình tự lo liệu, con đường này, không dễ dàng, cũng không dễ đi... Người làm cha như chú vì Hoàn Cầu đã không thể chăm sóc tốt cho con bé, càng không cần nói hiện tại còn đang trong tù, để con bé một mình cô đơn. Con bé là người vì lý tưởng, có thể chịu đựng mọi phong ba bão táp, những cái lạnh cắt da cắt thịt, mỗi khi chú nhớ tới đứa con gái vô cùng hiểu chuyện này, trái tim đều đau đớn không nói thành lời, con còn chưa làm cha, sẽ không thể hiểu hết sự lo lắng này của chú…Thật sự rất khổ sở.

Ông cúi đầu, khuôn mặt run rẩy, nước mắt trào ra.

“Chú... Chú yên tâm, con sẽ chăm sóc Khả Hinh thật tốt ...” Trang Hạo Nhiên lại một lần nữa hứa hẹn.

“Hạo Nhiên...” Đường Chí Long chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt buồn bã đầy nước mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nắm chặt tay anh, trái tim đau nhói, yếu ớt nói: “Con mới vừa nói, một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày đều gian nan vất vả, kỳ thật tất cả cũng không thể sánh bằng sự lo lắng này của chú. Hiện tại hạnh phúc của Khả Hinh, chính là điều mà chú quan tâm nhất. Con bé là đứa con gái duy nhất của chú, là đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện và hiếu thuận, con xem việc cha mình ở trong tù, con bé không chút oán hận nào, từ năm mười hai mười ba tuổi đến đây, đã hiểu chuyện chỉ toàn nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu . Càng không cần phải nói, khi bị mẹ bỏ rơi đều tự chăm sóc chính mình, có đôi khi qua năm mới, còn đến nhà hàng của anh trai rửa bát, rửa xong cũng không được chị dâu nói một lời cảm ơn. Có đôi khi, chú nhớ lại quá khứ, dạy dỗ con bé phải luôn làm việc phải có nguyên tắc, nhìn con bé cứ như vô tư cho đi như vậy, chú cũng không tránh khỏi buồn bã, có phải chú đã dạy dỗ con bé sai rồi hay không...”

Ông nhớ tới sự gian khổ mà con gái phải tự trải qua, không kìm được lòng cúi đầu xuống, cả người co lại rơi lệ.

Nước mắt Trang Hạo Nhiên lại chảy ra, kích động nhìn Đường Chí Long ngồi trước mặt.

“Hạo Nhiên...” Đường Chí Long nắm chặt tay Trang Hạo Nhiên, kích động run rẩy, áy náy nghẹn ngào nói: “Trong quá khứ chú không hối hận đã vì Hoàn Cầu mà trả giá, hôm nay chú ngồi đây cũng không hề oán trách, không hề hối hận, nhưng chỉ duy nhất một điều làm chú có lỗi nhất chính là Khả Hinh . Con bé có thể được như ngày hôm nay, đều là con đã giúp đỡ nó rất nhiều, chú rất cảm ơn con. Cám ơn con đã làm bạn cùng che chở, càng cám ơn con từng vì con bé không quan tâm đến tính mạng mình mà hết lòng quan tâm, thế nhưng hãy tha thứ cho chú ích kỷ... Tại đây, chú có chuyện muốn thỉnh cầu con ...”

Trang Hạo Nhiên lập tức kích động nói: “Chú, chú có việc gì dặn dò cứ nói với con ...”

Đường Chí Long rơi lệ ngẩng đầu, đau lòng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, trong lòng do dự vạn phần, nhưng vẫn nặng nề nói: “Chú hi vọng con….rời xa Khả Hinh!”

Trái tim Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt như bị đâm một nhát, trong đầu lập tức nhớ tới mấy lần Đường Khả Hinh đối với tình yêu của mình mà rụt rè, mà rơi lệ, một trận đau đớn xông lên, hít thở không thông nhìn về phía Đường Chí Long, không thể tưởng tượng ra hỏi: “Vì sao? Chú... Tại sao chú muốn phản đối tụi con? Con... Con... Con có chỗ nào không tốt sao?”

Đường Chí Long thống khổ lắc lắc đầu, rơi lệ nói: “Không có, con rất tốt...”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên ngấn lệ, nhìn về phía người mà cả đời anh tôn kính, lại nói với mình, không thể cùng Đường Khả Hinh cùng một chỗ, đầu óc anh mê muội, cả người vô lực không nói nên lời...

Đường Chí Long lại đau lòng ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói: “Hạo Nhiên... Xin con hãy tin tưởng chú, chú làm như vậy là có nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng... Con hãy tha lỗi cho chú, hãy để chú ích kỉ lần này….Hãy rời xa Khả Hinh đi .”

Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, Đôi mắt lóe ra sự lạc lõng cùng buồn bã, cúi đầu xuống, nuốt khan nơi cổ họng, mới lộ ra mấy phần run rẩy vô lực nói: “Chú... Có lẽ chú không biết, người Khả Hinh chọn ban đầu…không phải là con.”

Đường Chí Long ngẩng đầu, rơi lệ nhìn về phía đứa bé này.

Trang Hạo Nhiên đau lòng kiềm chế nước mắt, ngón tay bấu chặt lên mặt bàn, yếu ớt nói: “Thời gian đầu cô ấy vừa mới vào tập đoàn Hoàn Cầu, đã yêu một người khác... Thiếu chút nữa vì người kia mà mất đi tính mạng... Con luôn ở bên cạnh cô ấy, đã rất nỗ lực mới kéo được cô ấy trở về... Bởi vì cô ấy rất không ngoan, cũng không nghe ai nói, biết rất rõ đó là một ngõ cụt, vẫn rất quật cường bước đi, đến mức đầu rơi máu chảy vẫn không lùi bước. Con làm anh, luôn rất lo lắng nhưng đối với cô ấy lại không có biện pháp.Chú biết không, có một lần bởi vì tình cảm mất mác, buổi tối liền không trở về nhà, trời thì mưa, cô ấy đứng giữa phố xá sầm uất chơi trò kẹp gấu bông. Con nhìn bóng lưng cô đơn của cô ấy, trái tim của con rất đau.”

Trái tim Đường Chí Long cũng tê rần, im lặng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên cười khổ cúi đầu, khuôn mặt run rẩy, nước mắt lại rơi xuống nói: “Khi đó, con đứng phía sau cô ấy, để cho cô ấy gắp từng con gấu bông trong chiếc tủ thủy tinh lên. Thời điểm đó, con phát hiện cô ấy mềm mại đáng thương làm cho người đau lòng. Nhưng chính là bởi vì đau lòng, nên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép(*), con đường cô ấy đi trong quá khứ, má trái không trọn vẹn, đã làm cho cô ấy e dè cùng thống khổ, nếu như con không thể cho cô ấy sự nghiệp cùng lòng tin, cô ấy lấy cái gì để đi yêu người có thân phận hiển hách kia. Nhưng hôm sau chính là ngày lần đầu tiên trong đời con muốn bỏ rơi cô ấy.”

(*): Ví như việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

Đường Chí Long khẩn trương nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên áy náy ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Chí Long, xin lỗi nghẹn ngào nói; “Con rất xin lỗi, chú... Con không quan tâm, chăm sóc, yêu thương Khả Hinh ngay từ ban đầu, thậm chí về sau còn không muốn tìm cô ấy, muốn bỏ rơi cô ấy. Bởi vì những người mạnh mẽ kiên quyết như con, sẽ không chấp nhận một nhân viên như vậy.”

Đường Chí Long gật đầu hiểu ra.

Trang Hạo Nhiên lại nhớ tới những việc Đường Khả Hinh làm sau đó, anh chậm rãi cười, yếu ớt nói: “Nhưng con phát hiện, khi chứng kiến một người có phẩm chất tốt, thời gian cô bị toàn thế giới vứt bỏ, cô ấy có vứt bỏ chính mình hay không. Kết quả cô cũng không có, rất ngoan ngoãn và thành khẩn xin lỗi con, mỗi sáng sớm đều cùng con chạy bộ, một bên chạy một bên khóc, vừa cười vừa cầu xin tha thứ. Khi đó con đứng trên đỉnh núi, nghĩ đến chú đã từng nói, khi một người đứng ở đỉnh cao nhất của thế thới, con phải nhanh chóng xuống núi, thế nhưng một khắc kia, con vẫn đứng tại đấy, cũng không vội vã xuống núi, bởi vì có một cô gái tuy khó khăn nhưng rất nghiêm túc đang leo lên sau con...”

Hai mắt Đường Chí Long lại tràn đầy lệ.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Chí Long chậm rãi mỉm cười, nước mắt lại kích động chảy xuống, nói: “Chú, thân là tổng giám đốc của Hoàn Cầu, đối mặt với những nhân viên có hoàn cảnh khó khăn như vậy, như vậy khắc khổ công nhân, lẽ ra phải cho cô ấy một cơ hội, bởi vì lý tưởng đối với một số người, chính là có một cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc là có đủ cơm ăn áo mặc và xây dựng một mối quan hệ hạnh phúc. Thế nhưng khi đó, khi con nhìn thấy cô ấy tay chống gậy, cúi người thở dốc khi lên đến nơi, con đã hiểu rõ... Thời khắc đó, cô ấy muốn chinh phục thế giới. Là con.....”.

Đường Chí Long đau lòng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên đè nén tậm trạng, nặng nè thở hổn hển, mới nói tiếp: “Con mệt mỏi đứng ở đỉnh núi, nhìn cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía con, lộ ra nụ cười vui vẻ và cảm động, con đã hiểu... Cô bé này đã dùng sự chân thành, kiên kiết, dũng cảm, sự chăm chỉ của mình đã chinh phục được con. Từ khi đó, con bắt đầu hiểu ra, thân là một vị tổng giám đốc, lẽ ra phải vươn tay giúp đỡ cô gái trước mặt này... Đem tư tưởng cùng tinh thần chú dạy cho con, giúp đỡ cô ấy tiến xa hơn nữa. Thế nhưng ... con lại không làm gì cả”

Đường Chí Long ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên cúi đầu cười khổ, yếu ớt nói: “Con hi vọng...Cô ấy luôn ở phía trước con.”

“... ...” Đường Chí Long lặng lẽ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Chí Long, nặng nề nuốt khan nơi cổ họng, yếu ớt nói: “Con muốn giúp cô ấy đối mặt với ánh sáng mặt trời, con sẽ ở phía sau giúp cô ấy chắn mưa chắn gió, nếu như có một ngày, cô ấy đau khổ, quay người lại con vĩnh viễn đứng phía sau chờ…không bao giờ rời đi.”

Anh nói xong mà cả người run run, nước mắt rơi xuống.

Đường Chí Long chấn động ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên run rẩy vươn tay, nắm chặt hai tay Đường Chí Long, thống khổ đau lòng rơi lệ nói; “Chú... Khả Hinh từ khi vừa mới bắt đầu, cho đến hiện tại... Kỳ thực cũng không thật sự lựa chọn con... Cô ấy vẫn luôn một thân một mình, bất kể là ở Hoàn Cầu, hay là ở nước Anh, con đau khổ đuổi theo, còn cô ấy vẫn luôn một mình cô đơn kéo hành lý đi về phía trước, không hề cho con một nửa cơ hội, cũng không cho chính mình một cơ hội... Cô ấy đến Cambridge, biến một phòng ăn đầy bụi bặm không chịu nổi rực rỡ hẳn lên, nói đến phòng ăn bách hợp bây giờ đã trở thành một cảnh quan nổi tiếng, tất cả đều là sự nỗ lực cố gắng của Khả Hinh . Con không làm được chuyện gì...Chờ khi con tìm được cô ấy, cô ấy đã thành thục cùng xinh đẹp đứng trước cửa phòng ăn nhìn con. Thật ra rất nhiều người đều nói con vì cô ấy đã làm rất nhiều việc, thế nhưng có ai biết được, cô ấy đã dùng sự thông minh dũng cảm của mình, làm con cảm động…Chú... Chú phải tin tưởng Khả Hinh... Cô ấy là người có thể mang lại hạnh phúc cho chính mình và mọi người. ... Chú hãy tin Khả Hinh, cũng hãy tin con.”

Đường Chí Long một trận thống khổ nức nở khóc.

Trang Hạo Nhiên nói hết lời, lại cúi xuống, lặng lẽ run rẩy nắm chặt hai tay Đường Chí Long, thống khổ cầu xin: “Chú, con tuyệt đối kính trọng chú, chú giống như cha của con, cuộc đời con được chú dạy dỗ như vậy thật không dễ dàng, thế nhưng con đối với Khả Hinh...”

Anh cúi đầu chịu đựng, yên lặng rơi lệ, nức nở nói: “Con đối với Khả Hinh... Thật sự rất yêu cô ấy... Con vì theo đuổi cô ấy, đã đi qua vô số con đường, có lẽ trong tương lai, cũng không nhất định có được tình cảm của cô ấy. Thế nhưng con rất cảm ơn ông trời đã cho con một cơ hội, để con được dõi theo cô ấy. Có đôi khi đứng phía sau, dõi theo bóng lưng cô ấy, kiên định mà hạnh phúc, loại gần gũi này thật sự không hề dễ dàng. Hai chúng con đi được tới ngày hôm nay, cô ấy vẫn như cũ còn đang chọn, còn con thì vẫn đang nỗ lực. Mặc kệ tương lai thế nào, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, con có thể để cho cô ấy lựa chọn. Cũng xin chú cho con một cơ hội để theo đuổi..Cho chúng con một cơ hội.”

Đường Chí Long nghe lời này, lòng đau như dao cắt, nói không nên lời, chỉ có thống khổ rơi lệ.

Trang Hạo Nhiên xong, lại cầm lấy hai tay Đường Chí Long, đau khổ cầu xin: “Chú tin con, con nhất định chăm sóc Khả Hinh thật tốt, chúng con nhất định sẽ yêu thương nhau, cùng chung suy nghĩ và tâm hồn, nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời. Đừng vào lúc này, mà tàn nhẫn cắt đứt oaạn tình cảm mà con và Khả Hinh thật vất vả mới tạo dựng nên. Con và cô ấy cùng nhau đi qua đoạn đường này thật không dễ dàng. Chú không biết cảm giác khi con nắm tay cô ấy, nhìn sắc mặt cô ấy tái nhợt đi, tính mạng có thể biến mất trên thế giới này, lúc đó trái tim con đau như dao cắt, còn có cảm giác sợ hãi, hận không thể đem tính mạng cùng tất cả thâm tình của mình đổi cho cô ấy, chỉ cần cô ấy có thể sống tiếp dù chỉ một chút thôi, loại đau đớn này, thật sự rất khổ sở.”

“Hạo Nhiên! !” Đường Chí Long nghe lời này, xót xa rơi lệ gọi anh: “Con là người lãnh đạo của Hoàn Cầu, bản thân ngồi trên cương vị cao, không được vì tình cảm nam nữ mà nói ra những lời như vậy.! !”

“Chú” Trang Hạo Nhiên lại cắn chặt răng, hai mắt ngấn lệ, thống khổ nói: “Đối với con, Khả Hinh chính là người con yêu nhất, nếu như mất đi cô ấy, con sẽ không còn sức lực để làm gì cả. “

“Thật sự là đáng thương .” Đường Chí Long cắn răng đau khổ rơi lệ.

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên chậm rãi rời khỏi ghế dựa, nắm chặt nắm tay, quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy, kích động rơi lệ khẩn cầu nói: “Chú... Mong chú cho con và Khả Hinh một cơ hội... Chú cho chúng con một cơ hội đi... Cầu xin chú ...”