Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 886: Mời em ăn kẹo




Sân khấu lớn nhà hát, trong nháy mắt hạ xuống một đường ánh sáng màu hồng phấn, giữa sân khấu, chậm rãi xoay tròn xung quanh, người dẫn chương trình xúc động nói câu: Xin mời nhóm các cô gái được chào đón nhất của đất nước chúng ta, biểu diễn ca khúc “Rơi vào tình yêu” cho tất cả mọi người cùng thưởng thức, mở màn cho buổi tiệc từ thiện tối hôm nay, xin cho một tràng pháo tay thật lớn để chào đón họ!

Một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt, rộn rã vang lên! !

“Em muốn theo đuổi tình yêu của em! ! l' m-falling-in-love! Quyết không lùi bước! Nụ cười của anh nước mắt của anh, tỏa sáng thế giới, tình yêu rơi xuống bên cạnh! !” Một trận tiếng hát ngọt ngào thanh thúy của cô gái, mang theo tiết tấu nhẹ nhàng mà khoan thai vang lên! !

Vô số những cánh hoa hồng màu hồng phấn, từ trên không trung xoay tròn rơi xuống, ánh đèn màu hồng phấn, theo khúc nhạc êm đềm, chiếu sáng khắp nơi, không bao lâu sau, giữa vũ đài rốt cuộc từ từ hiện lên một vòng tròn trên sân khấu, sáu cô gái trẻ mặc váy ngắn màu trắng, mái tóc dài xinh đẹp gợi cảm, cùng theo vũ khúc vui vẻ, mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nhảy múa, tiếp tục hát: “Hoàn mỹ quá xa xôi, mộng tưởng không trọn vẹn, đều biến thành tâm nguyện, mỗi trái tim đều có dao động nguy hiểm, ngay trong một cái nháy mắt! Anh đập vào tầm mắt của em, trời đất như quay cuồng, để cho em một bước đi vào một vườn hoa bí mật, mỗi một bước đều đắm chìm! !”

Một trận tiếng vỗ tay, lại nhiệt liệt vang lên! !

Sáu cô gái trẻ, theo hình tròn sân khấu từ từ hạ xuống, chậm rãi phân đều trên sân khấu rộng lớn, các cô trong nháy mắt lại vui vẻ động lòng người tiếp tục vũ điệu của mình, mỉm cười xúc động hát : “Em vì anh mà rơi lệ, anh làm cho em tan nát cõi lòng, yêu lại chưa từng hối hận, mỗi trái tim đều phòng thủ như cũ, khiến cho đêm đen tối tăm, hướng lên sao băng trên bầu trời lặng yên mà ước nguyện, nghĩ tình yêu cũng như những viên kim cương chói mắt kia, càng khó khăn thì càng đặc biệt, số phận đang thử thách, tình yêu giữa chúng ta! Em muốn theo đuổi tình yêu của em! ! l' m-falling-in-love! Quyết sẽ không lùi bước! Nụ cười của anh nước mắt của anh, bừng sáng thế giới, tình yêu rơi xuống bên cạnh!”

Tiếng hát đầy vui vẻ và cảm động kia, giữa nhà hát không ngừng vang lên.

Thủ tướng ngồi ở ghế chủ tọa, thấy cháu gái rúc vào bên cạnh mình, nói đến nhóm cô gái trong nước này, hoạt động thế nào, ông cũng chỉ cười cười, nhưng vẫn cảm thấy tiếng hát này rất hay rất xúc động.

Tô Thụy Kỳ ngồi một bên, biết Đường Khả Hinh tối nay cùng với đám người Trang Tĩnh Vũ, ngồi hàng ghế phía bên phải, anh liền kìm lòng không được hơi nghiêng mặt nhìn lại phía bên kia, nhưng chỉ nhìn thấy Trang Tĩnh Vũ đang vui vẻ mỉm cười, còn có Trang Ngải Lâm, và một người đàn ông Anh đẹp trai phong độ, bên cạnh một chỗ sô pha ngồi màu đỏ hồng, trống rỗng, chỉ có Thiết quan âm mà nhân viên lễ tân đặt trước mặt, đây là ông nội mời cô ấy uống ...

“Cô ấy đâu rồi?” Tô Thụy Kỳ ngồi một bên, nghĩ thầm.

Mưa bên ngoài nhà hát, vẫn tí tách rơi, từng đoạn ánh sáng vàng trước cầu thang, phun ra vô số những hạt mưa phùn lâm râm, bên trong nhà hát, ca khúc “Rơi vào tình yêu”, vẫn êm ái dễ nghe truyền đến, cũng đã cảm giác được tiếng hát có chút xa xôi.

Một dáng người ôn nhu, dừng trước cầu thang nhà hát, mặc kệ mưa rơi, dính ướt phía dưới đuôi váy dài của cô, hiện ra dưới bóng đêm tối tăm.

Đường Khả Hinh tiếp tục giữ cây dù trong suốt, đứng tại chỗ, nhìn về hai gốc cây xanh trên con đường dài phía trước, nghĩ Trang Hạo Nhiên đi đâu rồi? Cô rõ ràng cảm giác được, lúc anh vừa cùng Thủ tướng nói chuyện, có chút nặng nề hiếm thấy, hai mắt lại tỏa ra ánh nhìn kỳ quái, trong lòng cô không hiểu sao bỗng luống cuống, liền có chút khẩn trương đi ra, muốn chờ anh trở về, tận mắt nhìn thấy anh, mới an tâm được...

Thế nhưng chờ một lúc , cũng không thấy đâu.

Lòng cô càng lúc càng sốt ruột, cuối cùng nghe bên trong nhà hát truyền đến bài hát đó: Em vì anh mà rơi lệ, anh làm cho em tan nát cõi lòng, yêu lại chưa từng hối hận, mỗi trái tim đều phòng thủ như cũ, khiến cho đêm đen tối tăm, hướng lên sao băng trên bầu trời lặng yên mà ước nguyện, nghĩ tình yêu cũng như những viên kim cương chói mắt kia, càng khó khăn thì càng đặc biệt, số phận đang thử thách, tình yêu giữa chúng ta! Lòng cô thắt lại, khẽ cắn môi dưới, hởi thở nặng nề dần, lại càng muốn nhìn về phía xa...

“Chờ ai vậy?” Một giọng nói nặng nề truyền đến! !

Đường Khả Hinh tức khắc bị dọa xoay người, giữ chặt cây dù trong suốt trong tay, mở to mắt nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đã đứng trước mặt mình, nhàn nhạt mỉm cười, hai tròng mắt lại thoáng qua vài tia nhìn đầy mị lực và nhanh nhẹn, toàn thân tỏa ra hơi thở khiến người ta say mê chết người, mặt cô trong nháy mắt đỏ bừng, che dù xấu hổ lẩm bẩm kêu to: “Anh quản được em đợi ai? Anh... Làm sao anh biết em đang đợi ai? Em... Em không có chừ ai cả! ! Em đứng ở chỗ này nghỉ ngơi không được sao?”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, nhịn không được cười rộ lên, nhìn cô nói: “Ở đây nghỉ ngơi? Giữa trời tối đen mưa lại lớn như thế này?”

“Em thích! !” Đường Khả Hinh thở dốc đáp lời, lồng ngực phập phồng tức giận! !

“... ...” Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng trầm mặc che dù, liếc mắt nhìn anh một cái, mặt có chút đỏ hồng, lại mang theo vài phần xấu hổ nói: “Em... Em... Em không có chờ anh! ! Một chút cũng không có đang chờ anh! ! Tuyệt đối tuyệt đối không có chờ anh đâu!”

Trang Hạo Nhiên nhịn không được cúi đầu cười.

Trong lòng Đường Khả Hinh dần bình tĩnh lại, chậm rãi ngẩng đầu, liếc về phía Trang Hạo Nhiên lại vẫn khôi phục dáng vẻ đẹp trai và thoải mái như vậy, cô có chút yên tâm, vừa mới thở gấp muốn nói...

“Tổng giám đốc Trang! !” Đông Anh lúc này, nhanh chóng đi đến!

“Ừ?” Trang Hạo Nhiên xoay người, mỉm cười nhìn về phía Đông Anh.

Đông Anh vừa mới muốn nói, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh che dù có chút xấu hổ đứng một bên, cô hiểu ra vài phần, nhưng vẫn có chút áy náy cười nói: “Không có ý quấy rầy. Tổng giám đốc Tưởng có việc gấp tìm ngài.”

“Được!” Trang Hạo Nhiên lên tiếng trả lời, rồi trầm mặc nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh vẫn mặt đỏ bừng lặng lẽ đứng một bên, che dù, hơi cúi đầu...

Trang Hạo Nhiên cười, sau đó đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, bày tỏ sự xin lỗi, liền tức khắc xoay người rời khỏi, đi vào bên trong nhà hát.

Đường Khả Hinh che dù đứng trong mưa, ôn nhu ngẩng đầu, nhìn về phía bóng dáng nghiêm nghị đẹp trai của Trang Hạo Nhiên đang dần khuất ở cầu thang phía trước, cô lại xúc động cười, che dù tiếp tục vén váy, không hiểu sao tâm tình có chút vui vẻ đi về phía bậc thang...

Nhà hát vẫn tiếp tục với những ca khúc vũ điệu náo nhiệt, các vị khách quý, nhao nhao vừa nói vừa cười, với lần biểu diễn này hết sức hài lòng gật đầu.

Đường Khả Hinh biết mấy người Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng ở sảnh VIP tầng hai, đây là Tưởng Thiên Lỗi vốn thấy các cô vất vả, sắp xếp riêng dãy ghế này, cho các cô cùng thưởng thức... Cô liền mỉm cười nhấc đuôi váy lên, hướng về phía hàng ghế lấu hai đi đến, lúc này Tiểu Vi cùng Tiểu Hà vì đoàn người đông đảo, rất sợ có nguy hiểm, liền theo sát phía sau, bên cạnh bảo vệ! !

“Tôi thích bái hát vừa rồi! !” Trần Mạn Hồng mỉm cười ngồi một bên, vừa xem vừa vui vẻ.

“Tôi cũng vậy!” Nhã Tuệ mỉm cười gật đầu.

“Đang nói chuyện gì?” Đường Khả Hinh lúc này, cũng chậm rãi đi vào sảnh VIP, mỉm cười bước tới.

“Hả? Cô sao lại chạy đến chỗ này? Nơi này của chúng tôi nhỏ bé không chứa nổi cô đâu!” Trần Mạn Hồng nhìn thấy cô, cố ý trêu chọc cô.

“Đừng đùa tôi nữa!” Đường Khả Hinh có chút xấu hổ cười ngồi bên cạnh Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ tức khắc đưa tay nhẹ đỡ Đường Khả Hinh, vươn ngón tay thon ngọc nhẹ vuốt sợi tóc mái ẩm ướt trên trán cô, có chút quan tâm nói: “Cô sao lại ra đây? Không nán lại trên lầu mà xem biểu diễn, nhìn cô kìa, cả người đều ướt!”

“Nhìn cô đi! !” Trần Mạn Hồng không khỏi nhìn về phía Nhã Tuệ, cười rộ lên nói: “Cô hệt như mẹ cô ấy vậy! Nếu như tương lai cô ấy không kết hôn sinh con, cô chắc cũng sẽ không an tâm!”

“Thôi!” Nhã Tuệ nhìn về phía cô, cười.

Đường Khả Hinh lập tức làm nũng dựa vào bên người Nhã Tuệ, vươn hai tay ôm lấy người cô, vô cùng thân thiết giống như em gái, lại nhìn thấy bên cạnh Trần Mạn Hồng còn trống một chỗ, liền kỳ quái hỏi: “Ủa? Tiểu Nhu đâu? Không phải cô ấy cùng các cô náo loạn cả một buổi tối, nói muốn đến xem diễn xuất sao?”

“Tôi làm sao mà biết cô ấy đi đâu?” Trần Mạn Hồng chậc một tiếng bật cười nói: “Cô ấy suốt ngày, giống y như củ khoai tây, lăn qua lăn lại !”

Đường Khả Hinh hơi có vài phần nghi hoặc, lại nhớ lời của Lãnh Mặc Hàn, liền có chút yên tâm, lúc đang định bụng muốn xem diễn xuất, nhìn thấy đối diện vòng tròn nhà hát, Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên, còn có cả hai vị chủ tịch, cùng nhau ngồi ở phòng VIP, nhiệt tình cười to, Trang Hạo Nhiên lại là đàn ông phương tây với cá tính không câu nệ, vừa cởi âu phục của mình, treo bên cạnh, xắn ống tay áo lên, khuôn mặt nghiêng nghiêng đầy hấp dẫn, nâng một tách trà hoa “Hoa sơn tuyết đỉnh”, cùng chủ tịch Lưu uống một hớp...

Cô cứ như vậy ngơ ngẩn ngôi tại chỗ, nhìn về phía người đàn ông đối diện lúc nào cũng tỏa sáng với ánh nhìn đầy mị lực, chỉ thấy anh bất cứ lúc nào, cũng như cakhusc kia, cũng giống như một viên kim cương chói mắt.

Trang Hạo Nhiên đang cùng Chủ tịch Lưu nói chuyện gì đó, lại cảm nhận được có một ánh mắt dịu dàng, đang nhìn về phía mình, anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía trước...

Đường Khả Hinh tức khắc xoay người, cùng Trần Mạn Hồng vừa nói vừa cười...

Hai mắt anh thoáng qua vài tia mãnh liệt, nhớ tới cô vừa rồi đứng trước nhà hát chờ mình, anh chậm rãi đặt tách trà xuống.

***

Bên trong nhà hát vẫn tiếp tục với những khúc nhạc nhẹ nhàng náo nhiệt, giữa sân khấu một cô gái, mặc chiếc váy dài trắng, theo bài hát xúc động kia, xoay tròn giữa rừng trúc, muốn tìm kiếm chú chim xanh trên những cành lá kia, ai ngờ những giọt mưa tí tách lại rơi xuống, cô lại theo tiếng mưa tí tách này, bắt đầu nhảy vũ điệu dậy sóng lãng mạn...

Từng con chim xanh trong màn hình tinh thể lỏng 3D giữa sân khấu, vốn muốn ẩn mình trong bụi rậm trú mưa, lại nhìn thấy cô gái kia giữa trời mưa rơi tí tách, lúc gia điệu xúc động nhất, trong nháy mắt vươn cánh ra, cư nhiên theo hình ảnh 3D giãy giụa tay ra! !

Toàn hội trường ồ lên, vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Đường Khả Hinh thấy vậy đôi mắt cũng lấp lánh có thần, giống như đứa bé, nhìn đầy vẻ hiếu kỳ và hấp dẫn, nhìn thấy phần biểu diễn đặc sắc này, tiếp tục cho một tràng pháo tay.

Trần Mạn Hồng cùng Nhã Tuệ cũng thật vui vẻ xem, lại cảm giác trên dãy ghế tiến tới một bóng đen, các cô kìm lòng không được xoay người, nhìn thấy người tới, nghiêm nghị đứng ở hàng ghế cạnh cửa, các cô đều ăn ý đứng lên, mỉm cười cùng muốn vào toilet.

Đường Khả Hinh không có phát hiện ra, vẫn nhiệt tình xem biểu diễn.

Trang Hạo Nhiên hai tay đút nhẹ túi quần, nới lỏng nút áo sơ mi trước ngực, dựa vào cạnh cửa sảnh VIP, nhìn về phía bóng lưng Đường Khả Hinh dịu dàng như vậy, còn có bờ vai tiêu hồn, thập phần gợi cảm mê người, hoa tai phượng hoàng to kia, ngẫu nhiên nhẹ dập dờn, giống như đóa hoa màu lam, tràn đầy mị hoặc, hai mắt anh thoáng qua vài tia nhìn hết sức ái muội, chậm rãi đi tới, nhẹ tay đóng cửa sảnh, lúc này mới cất bước đi qua...

Đường Khả Hinh vẫn còn đang chú tâm xem biểu diễn, nhưng trong nháy mắt cảm giác phía sau có gì đó không ổn, lúc quay đầu, Trang Hạo Nhiên đã đứng ngay phía sau cúi người xuống, hai tay chống hai bên tay vịn ghế sô pha của cô, cùng cô nhìn cô gái đang bay dưới sân khấu, trầm thấp hỏi: “Đẹp lắm sao?”

Tim Đường Khả Hinh bỗng đập loạn, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên cũng cúi đầu xuống, ái muội gợi cảm nhìn về phía Đường Khả Hinh...

Mặt Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng , tiếp tục ngẩng đầu, nhẹ chớp đôi mắt mơ màng dịu dàng nhìn anh, cảm nhận được lúc anh đứng sau mình, từng đợt hơi nóng làm cho người ta hít thở không thông, ập về phía mình...

Trang Hạo Nhiên cứ im lặng cúi nhìn Đường Khả Hinh một lúc, mới nhếch môi bộc lộ ý cười, hé mở cánh môi, mới yếu ớt lặng lẽ nói: “Chuyện sâm panh chưa quá nhiều đường lần này, thật sự đều là em phát hiện ra, anh cùng với Tổng giám đốc Tưởng đều vô cùng cảm tạ em, để tỏ lòng cảm ơn, anh mời em ăn kẹo?”

Đường Khả Hinh nhẹ lưu chuyển ánh mắt, vẫn ôn nhu nhìn anh, chậm rãi cười, mới muốn mở miệng nói chuyện...

Trang Hạo Nhiên đã cúi đầu xuống, nhẹ mút cánh môi trơn mềm của Đường Khả Hinh, nhẹ hoạt động đôi môi mỏng khêu gợi, lộ ra một chút ngọt ngào, truyền vào bên trong môi cô gái này.

“Ưm...” Đường Khả Hinh mắc cỡ mặt đỏ bừng, ngửa đầu đón nhận nụ hôn của anh, yên lặng mê người giống như đứng trước biển cả bao la, lúc cô nhẹ đưa ra đầu lưỡi, lại cảm giác có chút ngọt, hai mắt cô mở to, lông mi thật dài hơi vểnh lên, cảm giác được bên trong miệng mình có một viên kẹo nhỏ, rất ngọt mà lại mang theo một chút chua chua, đây là loại kẹo sâm panh mà cô thích ăn nhất...

Trang Hạo Nhiên không khỏi nở nụ cười, lại cúi mặt xuống, thoát ra đầu lưỡi nóng cháy cùng đầu lưỡi có chút ngượng ngùng của cô quấn quýt, cùng mút viên kẹo chua chua ngọt ngọt kia...

Bên này sảnh VIP, Tưởng Thiên Lỗi đang cùng mấy người Chủ tịch Lưu nói vài lời lời, lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đã lâu chưa quay lại, anh nhíu mày, vô thức nhìn về phía hàng ghế phía đối diện, cũng trống trơn ...

Không gian bí mật này, truyền đến từng đợt tiếng thở dốc đầy dụ hoặc, lại nồng nhiệt và ái muội đến vậy.

Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh trốn bên trong rèm cửa thật dày ở sảnh, ôm chặt cái eo mảnh khảnh của cô, vừa cuồng nhiệt mập mờ hôn môi cô, cùng đầu lưỡi cô triền miên dây dưa, hai tay không ngừng vuốt ve ấn vào bên hông cô, buộc bộ ngực khêu gợi của cô phải ép sát vào cơ thể mình, nghiêng mặt xoay tròn, lúc hôn cô, hai tay lại nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chạm vào khuyên tai của cô, hưởng thụ chút khoái cảm cứ nhộn nhạo truyền tới.

Đường Khả Hinh đỏ mặt, xúc động không khỏi vươn hai tay, vây quanh cổ anh, lúc đón nhận nụ hôn của anh, cảm nhận được từ lồng ngực nóng cháy của anh có tiếng tim đập thình thịch.

Nụ hôn ấy, dường như đời đời kiếp kiếp cũng không đủ.

Trang Hạo Nhiên vừa hôn đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của cô, vừa mút đầu lưới cô, tay không nhịn được nhẹ vuốt ve bộ ngực căng tròn đầy đặn của cô, xoa mạnh, hưởng thụ sự mềm mại của cơ thể cô, mặt lại cọ cọ vào bên má cô, mang đến cho cô tình yêu vô hạn , hôn nhẹ lên dái tai cô, rồi cả khuyên tai bằng kim loại kia, hai tay không ngừng ở giữa cổ cô, nhẹ di chuyển...

Đường Khả Hinh cũng duỗi tay, vây quanh cái hông kiên cố của anh, cảm nhận làn da nóng cháy, lòng bàn tay mình cũng nóng hổi theo, tim cô đập loạn, trong lòng nhảy dựng, không ngừng mút đầu lưỡi anh, phóng thích những mềm mại của mình...

Cửa bị đẩy ra.

Tô Thụy Kỳ có chút lo lắng đi tới, lúc vừa muốn nhìn cảnh vật xung quanh, lại thấy tình cảnh như vậy, đột nhiên ngẩn ra.

Trang Hạo Nhiên cảm thấy có người tiến vào, chậm rãi buông lỏng Đường Khả Hinh ra bên ngoài nhìn...

Đường Khả Hinh cũng mắc cỡ mặt đỏ bừng, hai tay nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn, bước nhanh ra ngoài...

“... ...” Trang Hạo Nhiên cùng Tô Thụy Kỳ hai người cùng xấu hổ đến mức trống ngực đánh liên hồi!

“Mắc cỡ chết được!” Đường Khả Hinh vừa bước qua hành lang, vừa nhớ lại lúc vừa rồi cùng Trang Hạo Nhiên hôn nồng nhiệt, không cẩn thận kéo xuống một nút áo trước ngực anh, không biết Tô Thụy Kỳ có thấy hay không, cô lại vỗ nhẹ mặt mình, bỗng nhiên đụng phải người kia, cô ngây ngốc ngẩng đầu...

“Tiểu Đường! Có nhìn thấy Tiểu Nhu đâu không?” Lãnh Mặc Hàn nhìn Đường Khả Hinh, kỳ quái hỏi.