Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 907: Chờ em trở về




“Phanh —————— “

“Phanh —————— “

Hai tiếng vang vọng từ mặt biển mênh mông! !

Nhanh chóng bơi đến chiếc xe con đang chìm xuống đáy biển, Trang Hạo Nhiên vượt qua nhiều rào cản, lập tức hòa vào biển cả, áp lực dưới nước tức khắc đập vào người anh làm cơ thể anh dường như bị nứt toác ra, anh kêu lên, tiếp tục bơi ra ngoài khơi, nước mắt của anh hòa chung với biển, không thể thở nổi nhưng anh vẫn cố bơi tới chỗ xe của Đường Khả Hinh...

Xe nổi bồng bềnh trên mặt nước một lúc rồi chậm rãi chìm xuống, nước nhanh chóng tràn vào đuôi xe, tài xế đã hôn mê, Đường Khả Hinh ôm chai rượu đỏ khóc nức nở, cô rướn người lên phía trước xe, không ngừng lay động người tài xế đã hôn mê kia, gọi lớn: “ Anh tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!!”

Nước nhanh chóng tràn vào ngập đến đùi rồi ngang hông Đường Khả Hinh...

Hai mắt của cô tràn đầy nước mắt, cô không quan tâm đến việc nước tràn vào ngập gần mặt cô khiến cô khó hít không khí, cô chỉ quan tâm đến sự an nguy của anh tài xế, cô để đầu anh ta tựa vào vai cô, không ngừng lay động, kêu to: “Anh mau tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại đi! Anh biết bơi, anh mau bơi khỏi đây đi! Tỉnh lại mau! ! !”

Cô kích động, nước mắt rơi không ngừng, kêu to! ! !

Nước biển bỗng nhiên tràn vào quá vai Đường Khả Hinh, lập tức cao đến cằm của cô, sắp ngập đến mặt của người tài xế, cô ngửa đầu lên cố gắng hít thở rùi lặn xuống kéo người tài xế ra, nhìn nước sắp tràn quá mặt tài xế, cô thoáng cái buông chai rượu đỏ ra, hai tay nắm chặt cổ áo của anh ta, kéo cằm anh ta cao lên————

Khả Hinh, em ở đâu?

Trang Hạo Nhiên ở trong biển không ngừng bơi lên phía trước, hai mắt mông lung nhìn khắp nơi ————

Trong xe con! !

Nước biển nhanh chóng tràn ngập vào cốp xe rồi bao phủ toàn bộ thùng xe! !

Đường Khả Hinh yếu ớt mở hai mắt ra, nhìn xung quang trong nước quơ quơ tay bỗng nhiên kéo được người tài xế đang hôn mê, không ngừng lay động anh ta, nội tâm cô áy náy xin lỗi, cô không muốn một sinh mệnh khác chôn cùng cô...

“Thùng thùng thùng thùng thùng!”

Đột nhiên có âm thanh thùng thùng thùng thùng ngoài biển phát ra.

Đường Khả Hinh tức khắc quay mặt sang, ở trong nước biển mông lung, thế mà cô lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên cả người nổi ở ngoài cửa xe, vẻ mặt thống khổ, thiên ngôn vạn ngữ nuốt ở trong cổ họng, thâm tình nhìn về phía cô, tay không ngừng kéo cửa xe, nhưng kéo thế nào cũng kéo không ra... Nước mắt của cô lập tức tràn ra, môi mím chặt, rướn cơ thể về phía cửa sổ xe, đau lòng nhìn Trang Hạo Nhiên ngoài cửa sổ, muốn đẩy cửa xe ra nhưng mà không may trượt tay ngụp đầu xuống...

Trang Hạo Nhiên tức khắc khẩn trương hai tay chống ngoài cửa xe, lo lắng nhìn Đường Khả Hinh hít thở không thông bên trong, anh cố kìm nến cơn đau từ cơ thể truyền ra, cố hết sức kéo cửa xe ra nhưng kéo thế nào cửa xe cũng không mở ra, anh lập tức biết cửa bị khóa bên trong, tài xế có thể muốn bảo vệ tính mạng cho Đường Khả Hinh, khóa lại cửa xe, anh tức khắc đập vào cửa xe, ra hiệu cho Đường Khả Hinh bảo cô cố gắng giữ hơi thở, rồi bảo cô nhanh chóng đến vị trí lái xe, nhấn vào nút mở khóa xe!

Đường Khả Hinh choáng váng nổi trong nước, không hiểu ý anh nói là gì...

Trang Hạo Nhiên tức khắc bơi tới vị trí tài xế, đập vào cửa xe, rồi lại chỉ vào đó ra hiệu cho Đường Khả Hinh————

Đường Khả Hinh lúc này mới hiểu, trong không gian nhỏ hẹp này cô rướn người đến vị trí lái xe, đầu tiên tìm điểm bám rồi ngón tay lần xuống nút cạnh cánh cửa, chỉ thấy trong nước vang lên một âm thanh! !

Trang Hạo Nhiên tức khắc kéo mạnh cửa xe ra, nhưng kéo thế nào cũng không kéo ra, anh lập tức bơi xuống phía sau, lại phẫn nộ kéo ra! ! !

Đường Khả Hinh cũng trườn xuống sau xe cạnh cửa, đau lòng, thâm tình nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, chợt cảm thấy khí lực trong cơ thể yếu dần, cơ thể căng ra, đại não thiếu dưỡng khí…

Khả Hinh! ! Em phải kiên trì lên! ! !

Trang Hạo Nhiên lại dồn sức kéo cửa xe nặng ra, có lẽ vì ở dưới nước lâu nên não thiếu dưỡng khí làm anh mông lung nhưng anh vẫn cố hết sức kéo cửa xe ra, hai mắt anh đẫm lệ, trong lòng nôn nóng muốn ôm cô gái này để thành toàn cho nguyện vọng cuối cùng cho sinh mệnh anh, nước mắt của anh nhanh chóng tràn ra...

Nội tâm Đường Khả Hinh đau đớn, khóc nức nở, hai tay nặng nề chống ở cửa xe, tuyệt vọng, thâm tình nhìn người đàn ông ngoài cửa xe đang giãy giụa kéo cửa xe, cô không có thời gian nói lời tạm biệt, chỉ là trong nước vung tay lên ý bảo anh hãy đi đi...

Trang Hạo Nhiên rơi lệ không chịu, chỉ là phát điên kéo cửa xe nặng nề kia, lại cảm giác hơi thở của mình đã dùng hết, não căng ra, hai mắt mơ hồ nhìn không rõ, nhưng vẫn đau khổ nhìn cô gái hít thở không thông bên trong xe, tim của anh giống như có người nắm chặt, đau lòng nói: Khả Hinh, cố lên, nhất định phải cắn răng kiên trì... Anh không muốn cùng em ở trên thiên đường, thời gian chúng ta yêu nhau ở trần gian quá ít...

Anh lại từng đợt kích động, lo lắng, tuyệt vọng kéo cửa xe! !

Đường Khả Hinh thân thể rốt cuộc co quắp lại khóc, nhìn người đàn ông ngoài cửa, không ngừng cố gắng, cắn răng kiên trì mở cửa xe, cô cuối cùng không nhịn được nữa mở miệng ra, mặc kệ sinh mệnh, khổ sở gọi; “Hạo Nhiên, đi đi a...”

Trang Hạo Nhiên tuyệt vọng ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh không ngừng khóc hai tay vỗ cửa sổ xe, há mồm ra khóc bảo mình rời đi, hai mắt của anh lại tràn đầy lệ, lắc đầu, tay chống ở cửa sổ xe, cắn răng muốn bảo cô cố kiên trì...

“Hạo Nhiên, đi a...” Đường Khả Hinh nói xong câu đó, lập tức nước biển chảy vào miệng, cả người hít thở không thông, trên mặt lộ vẻ đau khổ, khó chịu, cuối cùng nhắm mắt lại, trong miệng không ngừng thả ra bọt khí, thân thể nổi lên, hai tay chậm chạp buông xuống...

“Khả Hinh! ! !” Trang Hạo Nhiên mặt tràn đầy lệ gọi tên cô gái yêu thương kia, trống khổ quát lên, vung nắm đấm đập vào cửa xe! ! !

Phanh một tiếng vỡ vụn vang lên! !

Cửa xe cách một tiếng, khóa cửa xe lập tức được mở ra! !

Trang Hạo Nhiên không thể tin được cúi đầu, mở hai mắt mông lung ra, tuyệt nhiên nhìn thấy cửa xe mở ra một khe nhỏ, hai mắt anh lạp tức sáng lên, dường như nhìn thấy hi vọng, anh thử kéo ra, quả thật mở được cửa xe, anh tức khắc tiến vào trong xe, hai tay ôm chặt cơ thể cô, rơi lệ hôn cô, đẩy hơi thở vào cho cô, lại tính toán thời gian, một tay túm lấy người tài xế lên vai, rồi kéo hai người ra ngoài————

Lúc này sóng biển cuộn trào mãnh liệt, toàn bộ thế giới dường như đất rung núi chuyển, Trang Hạo Nhiên một tay ôm chặt Đường Khả Hinh, một tay túm chắc cổ tay tài xế, cố hết sức bơi lên, trong lòng khẩn thiết kêu to: “Hãy kiên trì! ! !”

Bang bang bang bang phanh! ! !

Vô số ánh đèn sáng lên, tức khắc vô số nhân viên mặc áo màu đen lặn xuống nước bao gồm cả chuyên gia lặn Thanh Bình, lại lần nữa đau khổ lặn xuống biển tìm người! !

Lãnh Mặc Hàn cùng Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai ở du thuyền chờ người, nhanh chóng nhìn xuống, mấy người đàn ông lúc này đã ứa nước mắt, hô hoán mọi người tìm kiếm, đột nhiên nhìn thấy ở xa có người nhấp nhô, không bao lâu Thanh Bình cùng mấy người khác người cùng nhau ôm lấy Trang Hạo Nhiên, Đường Khả Hinh cùng tài xế, ba người nổi lên mặt nước, bọn họ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm! !

“Mau! !” Thanh Bình vội vã đỡ Trang Hạo Nhiên còn tỉnh táo và Đường Khả Hinh đang hôn mê cùng tài xế đỡ lên thuyền, vài bác sĩ cấp cứu lúc này nhào tới muốn cấp cứu cho Đường Khả Hinh! !

“Bỏ ra! !” Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt đẩy bác sĩ ra, tự mình tiến lên, chỉ còn chút sức lực quỳ xuống trước mặt Đường Khả Hinh lúc này đã hôn mê khuôn mặt tái nhợt, ấn lên ngực cô, thở dốc, hai mắt đẫm lệ nói: “Khả Hinh! ! Em có nghe anh nói không? Anh chính là người ba năm trước đã đưa rượu đỏ cho em!! Chính là anh!! Anh chưa chết!! Em mau tỉnh dậy đi!! Một người ở trên thiên đường quá cô đơn, tương lai chúng ta sẽ ở bên nhau!! Mau tỉnh lại đi!! Tỉnh lại đi, mau! !”

Anh vừa nói chuyện vừa quỳ xuống hô hấp nhân tạo cho Khả Hinh, khi môi anh chạm vào môi lạnh giá của cô thì nước mắt của anh chảy xuống dọc theo cánh mũi, trái tim đau đớn kịch liệt...

Lãnh Mặc Hàn và mấy người đứng bên cạnh nhìn Trang Hạo Nhiên đau khổ như vậy cũng không kìm lòng được chảy nước mắt...

“Khả Hinh ———— mau tỉnh lại! ! Anh yêu em! Khả Hinh! ! Anh yêu em, Khả Hinh, đừng bỏ lại anh...” Trang Hạo Nhiên nhìn mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, dường như đã nhìn thấy linh hồn của cô phiêu du trên thiên đường, anh lại rơi lệ đau khổ, không ngừng cúi xuống làm hô hấp nhân tạo cho cô, nghẹn ngào, thống khổ gọi: “Khả Hinh! ! Anh yêu em! Anh yêu em! Kiếp sau không biết có thể gặp nhau hay không, anh chỉ muốn chúng ta sống thật tốt ở kiếp này... Cô nhóc... Cô nhóc của anh...”

Anh kích động cúi đầu ép ngực cô đột nhiên Đường Khả Hinh phun ra một ngụm nước biển, cả người co quắp lại lại tiếp tục phun nước ra..

“Cô ấy tỉnh rồi! !” Mọi người mừng rỡ kêu lên! !

Trang Hạo Nhiên cũng trong nháy mắt chống dậy từ mặt đất nhìn cô gái tiều tụy đang nằm trên mặt thuyền...

Đường Khả Hinh cuối cùng thở hổn hển, chậm chạp mở hai mắt ra nhìn thấy bóng mờ ảo trước mặt mình, lòng cô chua sót, hai mắt tràn đầy nước mắt, yếu ớt nói: “Anh... Anh... Anh vừa mới nói... Anh chính là người trong bóng đêm kia, người mà đưa rượu đỏ cho em?”

Nước mắt Trang Hạo Nhiên chảy ra, gật đầu.

Đường Khả Hinh kích động nhìn về phía anh, toàn bộ thế giới một trận cuộn trào mãnh liệt dâng trào, nước mắt thỏa sức chảy xuống, nức nở nghẹn ngào hỏi: “Thật là anh sao?”

Trang Hạo Nhiên lại hối hận gật đầu, lặp lại câu nói kia: “Tôi nếm quá máu của cô, mạng của cô sẽ là mạng của tôi...”

Đường Khả Hinh bừng tỉnh thất thần, nước mắt chảy xuống, chống tay đứng dậy, hai tay vòng qua cổ anh, khóc nói; “Anh vẫn chưa chết! ! Anh vẫn chưa chết! ! Trời ạ! Anh chưa chết! ! Em cứ tưởng anh đã chết ba năm trước rồi nhưng anh chưa chết! ! Cảm tạ thượng đế, em sống... Em sống chờ anh quay lại... Em sống chờ anh trở về...”

Trang Hạo Nhiên cũng kích động đau lòng ôm chặt cô trong lòng, ôm chặt lấy cô, vui mừng vì hai người lại một lần nữa tránh được đại nạn...