Người Tình Trí Mạng

Chương 84: Em gọi tôi là gì? [2159 chữ]




Tôi lại cảm thấy dùng chữ ‘ly’ trong ‘ly biệt’ càng thích hợp hơn. Em nghĩ sao?

Một biến cố bất ngờ khiến tất cả mọi người sững sờ.

Lần này Long Quỷ bị đá không hề nhẹ, cả người đập vào chiếc ghế sofa đơn, đau tới nỗi hắn ta nhe răng le lưỡi nhưng cũng không dám kêu lên tiếng nào, càng không dám đứng dậy. Hắn ta cứ thế cuộn người ngồi sụp dưới đất, trong lòng như có cả cơn sóng dữ tràn qua, không hiểu vì sao câu nói vừa rồi lại đắc tội tới cậu Tôn.

Nhìn thấy cảnh này, Thiên Dư cũng rất sửng sốt, nhưng không dám nhiều lời lên tiếng.

Người đàn ông ra hiệu cho hai tay vệ sỹ đang khống chế Tưởng Ly. Bọn họ buông tay, lùi sang bên cạnh, nhưng cũng đồng thời đoạt lấy con dao Phần Lan trong tay cô như dự liệu trước tương lai.

Tưởng Ly được anh ta kéo dậy. Bàn tay anh ta giữ chặt gáy cô, rồi anh ta sát lại gần, cúi mặt xuống. Hơi thở phả ra mát rượi, sạch sẽ, có mùi da thuộc và thuốc lá xen lẫn vào nhau, mang theo mùi tấn công nam tính vô cùng mạnh mẽ, cô không xa lạ gì thứ mùi này.

“Đã lâu không gặp.” Anh ta cất giọng trầm thấp, có nụ cười như tan vào ánh mắt, trông cực kỳ tà mị: “Tưởng… Chữ cuối cùng là gì vậy?”

Tưởng Ly không ngẩng lên nhìn anh ta: “Ly trong ‘Lưu ly’.”

“Thế à? Giống như đôi mắt em sao?” Ngón tay cái của anh ta cọ nhẹ qua gáy cô: “Tôi lại cảm thấy dùng chữ ‘ly’ trong ‘ly biệt’ càng thích hợp hơn. Em nghĩ sao?”

“Nhiêu Tôn.” Tưởng Ly đè nén sự bất an đang cuộn xoáy trong lòng xuống, cuộn chặt bàn tay bên người lại: “Hãy thả Tề Cương và mọi người ra.”

Nhiêu Tôn hơi cúi thấp xuống, một tay vẫn giữ gáy cô, mặt gần như để song song với cô, nhìn chằm chằm vào chân mày đuôi mắt, sống mũi bờ môi của cô: “Em gọi tôi là gì?”

Hơi thở của Tưởng Ly hơi dồn dập, cô mấp máy môi: “Nhiêu Tôn.”

Nhiêu Tôn cười khẽ: “Lâu lắm không được nghe em gọi tên của tôi rồi.” Dứt lời, anh ta định đặt môi xuống.

Tưởng Ly lập tức đẩy anh ta ra, đồng thời lùi ra sau vài bước. Hai tay vệ sỹ ban nãy khống chế cô lập tức tiến lên giữ chặt bả vai cô. Nhưng không ngờ Tưởng Ly quay phắt lại, một tay giữ chặt cổ tay của tay vệ sỹ, bấu một cái thật mạnh. Tay vệ sỹ chỉ kịp kêu lên đau đớn rồi buông ngón tay ra, con dao Phần Lan hắn đang cầm vững vàng rơi vào tay Tưởng Ly. Ngay sau đó Tưởng Ly giơ chân đá thẳng vào phần hiểm của tên vệ sỹ đó.

Tất cả chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi, nhanh tới mức khiến đối phương không kịp phòng bị. Tên vệ sỹ ôm lấy bộ phận quan trọng, đau đớn liên tục lùi về sau. Tên kia thấy vậy tiếp tục tiến tới. Tưởng Ly nghiêm mặt lại, con dao trong tay đã sẵn sàng nghênh chiến, bỗng Nhiêu Tôn quát lên một tiếng: “Lùi xuống!”

Không phải Nhiêu Tôn không nhìn thấy sát khí bừng bừng trong ánh mắt Tưởng Ly. Anh ta ngồi lại xuống sofa, chép miệng mấy tiếng: “Em tới đây đòi người của Đàm Diệu Minh chỉ bằng một con dao? Cho dù tôi cho em mượn một khẩu súng, em cũng chưa chắc diệt được tưng đây người.”

“Không cứu được người của Đàm gia ra khỏi đây, tôi cũng không có ý định sống sót trốn thoát.” Tưởng Ly một tay vẫn nắm chặt chuôi dao, lòng bàn tay thật ra đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nhiêu Tôn khẽ nheo mắt lại: “Em có biết những chuyện của Đàm Diệu Minh không? Bao năm nay dã tâm của hắn quá lớn, thế lực hắn nuốt cũng quá nhiều rồi. Chuyện của hắn, một cô gái có thể giải quyết ổn thỏa được sao?”

“Thế lực của Đàm gia có lớn thế nào cũng làm sao lớn bằng vị Thái tử gia của kinh thành đây.” Tưởng Ly nói: “Ở bên ngoài, anh ấy ra sao tôi không cần biết. Bây giờ anh ấy không có mặt ở đây, chuyện của các anh em chính là chuyện của tôi.”

Trước khi tới đây, cô đã suy nghĩ rất nhiều điều. Người có thể vượt mặt cấp tỉnh để hành động không phải dạng vừa. Thế nên khi nhìn thấy những chiếc xe biển số Bắc Kinh đỗ trong bãi của Hoàng Thiên, cô không quá kinh ngạc. Nhưng sự xuất hiện của Nhiêu Tôn quả thật khiến cô bất ngờ. Thậm chí nói là khiếp đảm. Thế nên mọi lời nói hoặc hành động sắc bén thường ngày của cô đều tan thành mây khói. Nhiêu Tôn không giống người khác, mọi sự sắc bén và khiếp sợ của cô đối với anh ta đều vô ích. Một khi đối đầu với anh ta, việc duy nhất cô có thể làm chính là cá chết lưới rách.

Nhiêu Tôn không phải người trong xã hội đen, anh ta cũng chưa bao giờ dính dáng vào xã hội đen. Trong sơ yếu lý lịch của anh ta, cái tên Nhiêu Tôn này chỉ gắn chặt với tập đoàn Hoa Lực. Hoa Lực là một công ty trong nước, kinh doanh chủ lực khoảng sáu lĩnh vực trụ cột, thế nên nói một cách dân dã thì Nhiêu Tôn chính là một cậu chủ con nhà giàu.

Thời buổi này mấy kẻ xưng danh cậu chủ đâu có thiếu. Nhưng duy có Nhiêu Tôn là không dễ đắc tội. Gia đình có hai đời làm cách mạng, hơn nữa còn là người có thành tích cao. Thế nên danh hiệu đội trên đầu Nhiêu Tôn đâu phải là cái danh mà những cậu chủ hay con nhà cách mạng bình thường có thể so sánh được?

Tưởng Ly không có bản lĩnh lớn đến thế để chọc vào Nhiêu Tôn. Nhưng cô cũng không thể hiểu nổi vì sao Đàm Diệu Minh lại đắc tội với thành phần thế lực này. Dù sao thì trời ở trên cao, hoàng đế ở xa, Đàm Diệu Minh xưa nay vẫn phân định rất rõ ràng với thế lực ở thủ đô. Tay của anh ấy cũng chưa từng vươn tới dải đất phía Bắc, sao có thể khiến Nhiêu Tôn xuất hiện ở đây chứ?

Nhiêu Tôn nghiêng người dựa vào sofa, giơ tay chống lên mặt, ngón tay cái cọ cọ vào cằm: “Cánh tay của Thiên Dư bị chính người tên Tề Cương đó chém phải không? Đàm Diệu Minh làm việc quá tàn nhẫn, quá tuyệt tình, cũng phải có người ra mặt dạy cho hắn một bài học mới được.”

Tưởng Ly đột ngột nhìn về phía Thiên Dư.

Thì ra Nhiêu Tôn cất công tới đây không phải vì Long Quỷ. Thiên Dư này có bối cảnh gì mà có thể kinh động tới Nhiêu Tôn?

“Tất cả các địa bàn của Đàm Diệu Minh đã bị phong tỏa hết rồi. Tề Cương vừa bị anh đánh. Các anh em lúc đó có mặt trong phòng kín cũng đều bị treo ngược ở đây cả.” Tưởng Ly đứng đờ người ra đó, nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trên sofa qua thứ nguồn sáng u tối: “Anh còn muốn thế nào nữa?”

Nhiêu Tôn bày ra vẻ thoải mái nhàn nhã, nhưng xung quanh lại rất uy nghiêm. “Bản thân Đàm Diệu Minh đang gặp nguy hiểm, chuyện các địa bàn bị niêm phong chỉ là sớm muộn. Còn về những kẻ ở trên sân khấu kia, chẳng qua chỉ là bị đánh, người ta mất cả cánh tay cơ mà.”

Tưởng Ly nhìn rất rõ, đúng là chỉ bị đánh, nhưng đánh không hề nhẹ. Nhưng người có thể khiến đám Tề Cương ngoi ngóp hơi tàn quả thực không nhiều.

“Nếu em đã muốn ra mặt thay cho Đàm Diệu Minh thì… được thôi.” Nhiêu Tôn ngồi thẳng dậy, nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa: “Lấy tay của họ đền cho Thiên Dư, thế nào?”

Trái tim Tưởng chợt chao đảo, cô buột miệng: “Không được!”

Nhiêu Tôn bật cười, dường như là phì cười vì dáng vẻ của cô, nhưng dường như cũng lại buồn cười vì câu trả lời của cô. Tóm lại anh ta đã cười. Nhưng Tưởng Ly quá hiểu con người ngày, anh ta cười, chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.

Quả nhiên, anh ta nhìn về phía Long Quỷ, chậm rãi từ tốn và cao quý: “Tưởng Ly không vui khi nhìn thấy cảnh chặt tay. Vậy chúng ta không chặt nữa. Phải làm sao đây? Tôi cũng cảm thấy làm thế máu me tanh tưởi quá, không hay.”

Long Quỷ không hiểu bụng dạ của Nhiêu Tôn suy nghĩ gì, vừa nghe anh ta nói vậy, tuy trong lòng không thoải mái nhưng hắn ta cũng không thể trái lệnh của vị thái tử gia này, bèn gật đầu lia lịa: “Tất cả làm theo lời căn dặn của cậu Tôn.”

“Nhưng tôi cũng không thể để các anh cảm thấy ấm ức trong lòng.” Điếu xì gà lúc trước Nhiêu Tôn bóp trong tay, giờ lại được châm lên. Khói trắng bay ngang qua mắt anh ta, đuôi mắt hẹp dài như thêm vài phần sắc lẹm: “Long Quỷ, anh thường xuyên ra vào mấy chốn ăn chơi. Ở trong xã hội đen, có cách nào có thể xả được nỗi bực tức trong lòng các anh không?”

Trái tim Tưởng Ly nổi cơn sóng gió.

Long Quỷ cảm thấy thoải mái hẳn. Hắn ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Thế lực của Đàm Diệu Minh bị hủy hoại không đáng sợ. Nhưng một khi danh dự và tiếng tăm của hắn bị hủy hoại thì hắn sẽ sống không bằng chết. Hủy hoại Hoàng Thiên chính là phá tan danh dự của hắn.”

“Ồ? Cách thức ra sao?” Nhiêu Tôn có vẻ rất hứng thú.

Long Quỷ quét mắt nhìn lên sân khấu rồi lại nhìn sang Phù Dung ở bên cạnh, nở nụ cười kỳ lạ và ghê tởm: “Năm xưa khi Hoàng Thiên thành lập, Đàm Diệu Minh đã đặt ra một quy tắc, phàm là đàn em của hắn thì tuyệt đối không được chạm vào các cô gái của Hoàng Thiên. Cho dù chỉ là khinh miệt họ về mặt ngôn từ cũng sẽ bị trừng phạt nặng nề. Bây giờ chi bằng…”

Sắc mặt Tưởng Ly lập tức tái nhợt đi.

Nhiêu Tôn phả một làn khói: “Long Quỷ, anh cũng không tự nhìn xem trên kia đang là tình trạng gì?”

“Cậu Tôn, tôi có một cách.” Long Quỷ bò xuống dưới chân Nhiêu Tôn: “Một kẻ chịu đánh, một người nhận đòn, như vậy mới thú vị chứ. Tới lúc đó đừng nói là thể diện của những đứa trên đó mất sạch mà ngay cả Đàm Diệu Minh cả đời này cũng đừng hòng ngóc đầu dậy.”

Nhiêu Tôn khẽ nhướng mày.

Long Quỷ nói rõ ràng mọi chuyện một chút: “Mấy cô gái ở tụ điểm của tôi trong tay đều có một thứ.”

Vừa nghe xong câu này là Tưởng Ly lập tức hiểu ngay. Cô vung con dao sáng quắc lên, nghiến răng nghiến lợi: “Long Quỷ, tao phải giết chết loại bỉ ổi vô liêm sỉ như mày!”