Người Tôi Yêu Tên Vương Tuấn Khải

Chương 19: Sinh nhật đầu tiên 2




Buổi chiềuTất cả đi thăm mộ mẹ của Tuyết Nhi, một nơi hoang vắng, cỏ xanh tận chân trời, bình yên và không lo nghĩ, tất cả tiến tới

Mẹ -- Nam và Nhi đồng thanh

Chào Bác -- Băng, hyun, Hoàng, và Khải đồng thanh

Mẹ vẫn khỏe chứ, con và Anh hai sống tốt lắm mẹ đừng lo nha - nó mỉm cười, cười vậy thôi chứ trong lòng thì buồn lắm

Tối

Thôi mà tụi bay đừng bắt tao mặc nữa tao không muốn mặc mà -- nó nhõng nhẽo chạy lung tung không khác gì đứa trẻ con

Lạy mày sinh nhạt mày mà mặc đi, mất cả tiếng đồng hồ của tao rồi con quỷ này mặc vào _ Băng hét

Mày không mặc tao méc Anh mày cả ba mày đấy -- Hyun nói

Có thay nhanh không thì bảo nên nhớ rằng tao biết điểm yếu của mày đấy nhé -- Hyun nhướn mày nói khiếm nó rùng người

Biến nhanh tao mặc trả lẽ bọn bay nhìn tao thay đồ hả -- Nó gắt ( đành nghe thôi sợ trả sợ gì đâu chỉ sợ bị người khác nhắm vào điểm yếu thôi)

Tao cho mày 5 phút không nhanh tao chói mày lại đấy -- Băng nói rồi kéo Hyun ra ngoài đóng cái Sầm như hạ cơn giận vào cánh cửa

5 phút sau

Nó xuống nhà với bộ váy màu trắng tóc được uốn xoăn nhẹ búi sang một bên

Trễ 20 giây--Hyun nhìn đồng hồ nói

sí kệ tao đá bay mày đi xuống Diêm Vương ngay bây giờ -- nó bĩu môi cãi lại

Em gái anh xinh ha, hết chuyện rồi di thôi -- Nam nói

miêu tả xíu

Băng mặc chiếc váy màu hồng ở eo có buộc một chiếc dây nơ tóc búi, đi đôi giày màu hồng

Hyun mặc chiếc váy màu xanh dương nhạt giống Băng nhưng khác màu

Hoàng mặc vest đen quần jean đôi giày đen

Khải chiếc áo sơ mi trắng quần đen, giày đen

Nam chiếc áo bò xước, quần bò xước

Tất cả đi đếm buổi tiệc

Bên chỗ Nguyên và Thiên ( đang ở Mĩ)

Ê Thiên mình trốn đi thế này có sao không vậy chị ấy mà biết được thì chết đấy - Nguyên mếu máo

Ui con lạy má đã quyết là bỏ trốn rồi giờ hối hận đó hả - Thiên nó

trả là thế này

vài ngày trước

Nguyên Thiên hai cậu có đến chúc mừng sinh nhật mình không đấy -- Nó nói, lừa thôi chứ nó trả tổ chức sinh nhật bao giờ chỉ có thể là trò nghịch của nó

Đến đến mà nhưng mình sợ - Nguyên nói

Sợ gì -- ngây thơ trả lời

Đại ca - Thiên và Nguyên đồng thanh

Cứ yên tâm không sao đâu

Hôm sau

Chú Bạng Hổ cho cháu đi đí mà vài ngày thôi -- Nguyên nói với ánh mắt cún con

Không được Khải mà biết được chắc nó giết chú mất -- Chú nói, nói xong bỏ đi luôn

Không cho đi thì trốn -- Thiên và Nguyêb đòng thanh

Trở lại

Tiếng chuông điện thoại reo là của Nguyên Ca

Chết cậu nghe máy đi là là chị Kim chết rồi -- Nguyên quấn quýt đưa cho Thiên Tỉ

No nghe đi điện thoại của cậu mà -- Thiên nó

Nghe đi.

Không mà cậu nghe đi

Không cậu nghe đi

cả hai cứ giằng co nhau cuối cùng mới chịu bắt máy

Alo chị Kim -- Nguyên nói giọng ấp úng

Hai em gan to phết nhờ, thích chị đá đi lên Tây Thiên không hả -- vừa bắt máy đã bị ăn chửi rồi

Chị hạ cái loa xuống thủng màng nhĩ em rồi -- Thiên nói

Đi sang Mĩ chúc sinh nhật Tuyết Nhi mà không bảo chị để chị đi chung với toàn đi mình thôi

Nguyên và Thiên nhìn nhau cười tủm ( cạn lời)

Hai em mà về đây chị bắt hai em khao chị ăn cơm một tháng còn nữa phạt luôn,

Á thôi em đi đây bye chị -- Nói xong Nguyên tắt máy luôn chứ nghe cải lương chán quad rồi

Chắc mấy đọc giả sẽ nói là chương này hơi nhàm chán đúng không tại #H phải học nhiều quá nên suy nghĩ ra ý tưởng không được hay cho lắm, mình cũng ít đăng chap mong mọi người sẽ luôn ủng hộ mình. xie xie