Người Tôi Yêu

Chương 20: Độ Hà (20)




Editor: Trà sữa trà xanh

Chu Hiểm nói xong, d[[dlqd dập tắt điếu thuốc trong tay, thấy Hứa Đường yên lặng, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô, "Đi, theo anh lên lầu nhìn xem."

Phía trên là một cái gác xếp, chân mới vừa giẫm lên liền có một đám bụi xông tới, Hứa Đường sặc sụa ho khan một tiếng, chợt cảm thấy có gì đó dính lên mặt, cô đưa tay lau một cái, quả thật là mạng nhện.

Gác xếp chỉ có một thông gió cực nhỏ, lại không mở được. Chu Hiểm dùng sức kéo ngăn kéo ra, tìm được hai cây nến ở bên trong. Anh phủi những mạng nhện trên đỉnh đầu, cởi áo khoác trên người xuống lót trên ván giường, "Ngồi đi."

Hứa Đường nghe lời ngồi xuống, quan sát bốn phía. Phía dưới cửa thông gió đặt một tủ sách, bên trái có một hộc tủ kề tường. Nói là hộc tủ, thật ra cũng chỉ là mấy miếng gỗ đóng lại.

Chu Hiểm lần lượt kéo từng hộc tủ ra, tìm được món đồ năm đó dọn đi không mang theo. Trên bàn ánh nến chập chờn, chiếu lên gò má của anh khiến anh trông nhu hòa hơn rất nhiều.

"Khi anh gặp rắc rối mẹ anh liền dẫn anh tới đây, bà ở phía dưới trông nom không cho anh ra ngoài." Trong ngăn kéo đều là mấy món đồ linh tinh, cái bật lửa bằng nhựa, dao nhỏ đã rỉ sắt, đồ mở nút chai...... Nhiều vô số nhưng không có cái nào đặc biệt, Chu Hiểm lấy ra hết, sau đó ném lên bàn.

Hứa Đường không lên tiếng, nghĩ thầm nếu là theo số lần Chu Hiểm gây họa, sợ là trong một năm hầu hết thời gian anh đều phải ở trên gác xép chật hẹp này. Cô nhìn đống vật cũ lộn xộn lung tung trên bàn, chợt chú ý tới một đồng hồ quả quýt, duỗi ngón tay ra bắt lấy, sau khi nhìn thấy vẻ ngoài cùng bên trong nó thì rất là sửng sốt. Bên trong là hình của mẹ Chu Hiểm lúc còn trẻ, bà mặc áo lông màu vàng nhạt, thả tóc, khẽ nghiêng đầu, nụ cười sáng rỡ rất dịu dàng. Hứa Đường yên lặng nhìn một hồi, đưa tay kéo cánh tay của Chu Hiểm.

Chu Hiểm nghiêng đầu nghi ngờ nhìn cô, Hứa Đường không nói lời nào, bỏ đồng hồ vào trong tay anh.

Chu Hiểm liếc mắt nhìn đồng hồ, sắc mặt lập tức trầm xuống. Sau một lúc lâu, anh mới thu mắt lại, cất đồng hồ vào trong túi quần.

Rất nhanh toàn bộ đồ trong ngăn kéo bị lấy ra, Chu Hiểm lại lục lọi lần nữa, thấy không có thứ gì quan trọng sót lại, mới cất mấy thứ đó về chỗ cũ.

Ánh nến khẽ đung đưa, Hứa Đường ngồi trên ván giường lẳng lặng nhìn Chu Hiểm, trong lòng bình yên chưa từng có, "Chu Hiểm, tại sao anh tên là Chu Hiểm?"

Chu Hiểm kéo cái ghế dưới bàn học ra sau đó phủi bụi trên mặt ghế, vắt chân ngồi xuống, "Khó sinh nên ra máu nhiều, suýt chút nữa không sinh ra được. Tại sao em tên là Hứa Đường?"

"...... Em không tên Hứa Đường."

Chu Hiểm cười một tiếng.

"Ông ngoại của em đặt tên này, khi còn trẻ ông đi học, thích thi từ của Tô Thức. Tô Thức có một bài thơ tên là 《 Hải Đường 》, ‘ chỉ sở đêm dài hoa ngủ, cố đốt nến chiếu sáng hồng trang ’. " Khi cô nói xong, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cây nến trên bàn, vừa nhìn về phía Chu Hiểm, chỗ tim đập giống như đột nhiên đập nhanh hơn. Cô không khỏi thở chậm lại.

Chu Hiểm cũng nhìn cô. Gương mặt nhỏ mộc mạc của cô bị ánh nến hơi yếu chiếu lên có hơi hồng, trong đôi mắt có ánh sáng lưu chuyển. Hơi thở của Chu Hiểm chậm lại, dò xét nâng cằm của cô, sau đó hôn lên.

Lúc đầu nụ hôn nhẹ vô cùng chậm rãi, hôn được chốc lát Chu Hiểm liền cạy răng cô ra lưỡi nhanh chóng chen vào, một tay đặt ở eo nhỏ của cô, kéo cô lại gần lồng ngực của mình, hô hấp của hai người lập tức rối loạn. Chu Hiểm càng hôn càng hung hăng, cuối cùng có vẻ muốn ăn sạch cô. Hai cánh tay của Hứa Đường vòng qua cổ anh, hai chân như nhũn ra, hô hấp đình trệ trong cổ, đầu lưỡi bị Chu Hiểm mút đến đau đớn tê dại.

Tay của Chu Hiểm dọc theo hông của Hứa Đường hướng lên, ở trước ngực cô hung hăng xoa nhẹ vài cái. Hơi thở nóng rực của anh tựa như đang phun trên cổ cô, vật cứng rắn giống như dao găm chống đỡ ở đùi cô, cô muốn dịch sang bên cạnh, lại khiến Chu Hiểm ôm cô càng chặt hơn.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa sổ chợt vang lên một tiếng sấm rền, Hứa Đường cả kinh, thân thể chấn động, hoàn hồn lại đưa tay đẩy lồng ngực Chu Hiểm. Chu Hiểm bóp chặt cánh tay của cô, ánh mắt như dòng sông không thấu nhìn chằm chằm cô, "Em còn phải làm một chuyện cho anh."

Giọng nói của Hứa Đường rất yếu ớt, muốn hỏi anh chuyện gì, lại gắt gao không phát ra được lời nào, chỉ cảm thấy tâm nổi trống, dường như muốn dập tắt những lời trong cổ họng.

Chu Hiểm khẽ cắn chặt môi của cô, bàn tay vén áo lên, "Hứa Đường, anh muốn em!"

Ngoài cửa sổ mưa rào phất phới, răng rắc đánh vào trên thủy tinh cửa thông gió, ánh nến lay động, tưởng tắt nhưng không tắt, Hứa Đường bị Chu Hiểm đặt dưới áo khoác, phía trên là thân thể to lớn tựa như núi cao của anh, hơi thở của anh quấn quanh cô không kẽ hở, giống như tấm lưới được đan bền chắc không gì phá được.

Hứa Đường hô hấp rối loạn mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn thâm thúy trước mặt. Mấy năm theo khuôn phép cũ, anh cố ý đè nén những kích động trong cuộc sống bình thản. Hôm nay sự đè nén này bị phá vỡ, cô nhìn thấy linh hồn chưa bao giờ dừng lại của mình, mặc dù ánh lửa kia là đường cùng nguy hiểm, cũng muốn liều mạng đón đầu tiến lên!

Chu Hiểm giữ chặt cô, sức lực đó như muốn bẻ gãy eo cô, nặng nề đi vào.

Hứa Đường thoáng chốc đau đớn khẽ gọi ra tiếng, ngón tay gắt gao giữ chặt bắp thịt trên lưng Chu Hiểm, trừng to mắt nhìn người ở phía trên. Mồ hôi trên mặt Chu Hiểm nhỏ xuống trán cô, anh cúi xuống. Thân mật hôn đôi môi trắng bệch của cô, bàn tay căng thẳng nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, ngay sau đó chậm rãi vận động, đem thiên quân lực đẩy vào chỗ sâu.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ầm ầm, hô hấp của hai người quấn quít không ngừng nghỉ.

Chu Hiểm lui ra ngoài, Hứa Đường chợt thấy bắp đùi nóng lên, ngay sau đó tất cả chậm rãi ngừng lại, hai cánh tay của Chu Hiểm chống xuống hai bên người cô, cúi đầu nhìn cô khẽ thở dốc. Nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Đường đã tỉnh phẩn nào, Chu Hiểm hôn ấn đường của cô, "Hứa Đường, chờ anh."

Hứa Đường không nói lời nào, đưa tay vòng chắc lưng thấm mồ hôi của anh.

"Anh muốn em làm người phụ nữ của anh." Chu Hiểm dừng lại một chút, "Cả đời làm phụ nữ của anh."

Tiếng mưa rơi dần dần ngưng lại, Chu Hiểm vẫn không buông cô ra, ôm cô vào lòng, bàn tay đặt trên tấm lưng bóng loáng của cô, vừa khẽ vuốt vừa nói chuyện với cô: "Từ khi nào em bắt đầu đi theo chú Trịnh hỏi thăm tin tức của anh?"

"Khi Phương Cử để cho em đi bồi chú ấy ăn đồ nướng."

Chu Hiểm cười nhẹ, "Em cất giấu dao gọt trái cây làm gì vậy?"

"Giữ lại tự vệ." Hứa Đường liếc anh một cái.

"Trên dao gọt trái cây có vân tay của chú ấy thì có ích gì? Trấn Độ Hà tồi tàn như vậy, người nào để cho em kiểm tra vân tay, em học thành con mọt sách rồi?"

Hứa Đường không phục, "Cùng lắm thì em đâm một đao vào mình."

Chu Hiểm vỗ đầu cô, "Ngu ngốc."

Hứa Đường không nói lời nào, trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn Chu Hiểm, "Chu Hiểm, anh có phải người tốt không?"

Chu Hiểm thấy cô cố chấp hỏi vấn đề này, không khỏi bật cười, "Em cảm thấy anh không phải là người tốt sao?"

"Em cảm thấy anh không phải là người xấu."

Chu Hiểm yên lặng mấy giây, vẻ mặt hơi thu lại, "Người mặc cảnh phục là anh của Phương Cử Phương Kình, hy sinh khi làm nhiệm vụ."

Đầu óc của Hứa Đường xoay chuyển thật nhanh, "Cho nên Phương Cử chính là nằm vùng?"

Lông mày của Chu Hiểm nhíu lại thành ngọn núi, không trực tiếp trả lời, "Thật vất vả lắm mới nắm được nhược điểm của chú Trịnh, nhưng xe lật, thất bại trong gang tấc."

Hứa Đường nheo mắt, "Rốt cuộc chú Trịnh đã vận chuyển cái gì?"

"Cái này em không cần phải biết." Chu Hiểm nhìn cô, giữa lông mày là vẻ hung dữ "Thiếu nợ anh, thiếu nợ người của anh, một ngày nào đó......"

Hứa Đường nhìn thấy anh như vậy sợ hết hồn hết vía, giương mắt lẳng lặng nhìn anh, rất lo lắng: "Chu Hiểm, em chờ anh, nhưng anh không thể để cho em chờ anh mãi."

——

Sáng sớm hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng Hứa Đường liền lên đường vào thành phố, bởi vì đi gấp, nên không trả lại vòng tay cùng quần áo cho Chu Hiểm được.

Pyrrha dọc theo quốc lộ Bàn Sơn chạy tới huyện, lái xe hơn mười phút, quẹo qua một cái cua quẹo, chợt đường nhỏ phía trước có hơn mười chiếc xe gắn máy lao ra, đèn xe hỗn loạn, dường như những đèn xe đó đều chiếu về chỗ cô.

Tài xế sợ hãi đạp mạnh thắng xe, lại thấy Motorcycle chỉnh tề xếp thành một hàng trên đường.

Hứa Đường ngồi ở vị trí kế bên tài xế cũng sợ hết hồn, vuốt ngực, giương mắt nhìn lên, liền thấy chính giữa đoàn xe là Chu Hiểm. Cô thở chậm lại, hốc mắt ấm áp, cách cửa kiếng xe, hai mắt nhìn Chu Hiểm.

Trời mới sáng, bầu trời xa xăm, dãy núi vắng vẻ.

Cứ như vậy kéo dài được ba phút, Phương Cử huýt sáo, đoàn xe ngắt chân ga, chợt di chuyển sang hai bên, mở ra một con đường ở chính giữa.

Tài xế thở phào nhẹ nhõm, cho xe tiếp tục lái về phía trước. Hứa Đường kéo kiếng xe xuống, chăm chú nhìn người nọ d[d[lqd ngoài cửa sổ, trong nháy mắt, hai người lướt qua nhau.

Hứa Đường nhìn về sau xe, đèn xe càng lúc càng xa, dần dần thành một điểm, biến mất ở trong tầm mắt.