Người Vợ Mua Vé Bổ Sung

Chương 7-1




Editor: Cẩm Tú

"Lúc đâm không nên đâm vào quá sâu, sau khi châm thì dùng 3cm băng dán  để cố định kim tiêm, giống như vậy." Vương Du Hàm tỉ mỉ giải thích, vừa tự mình làm mẫu kỹ năng châm cứu.

Y tá mới là ba nữ sinh, mỗi một người đều chuyên chú cẩn thận nhìn cô làm mẫu, cho đến một người khác mặc đồng phục y tá xông tới hô to, mới lấy được sự chú ý của bọn cô.

"Tiểu Hàm, tiểu Hàm!"

Là giọng nói của một y tá có gương mặt và vóc dáng tròn trịa, cô vội vã xông tới, một phát bắt được cánh tay đang còn cầm kim tiêm của Vương Du Hàm, Vương Du Hàm bị dọa sợ liền tranh thủ giơ cao kim tiêm trên tay lên để tránh đâm phải người khác.

"NiNi, cô làm gif thế, vội vàng hấp tấp làm cái gì?" Vương Du Hàm tức giận nhìn về phía cô y tá hấp tấp kia.

"Mới rồi có tin tức mới, cô đã thấy chưa?"

"Nơi này không có TV, làm sao có thể biết được tin gì." Cô buồn cười liếc cô nàng một cái.

"Tin tức nói ông chủ lớn kia lại vào bệnh viện đấy!" NiNi khẩn trương nói.

Ban đầu người người đàn ông kia vào ở bệnh viện thì một đống y tá muốn dành lấy việc phụ trách phòng bệnh VIP kia, bởi vì người đàn ông kia không chỉ có thân phận tôn quý, có tiền có thế, còn đẹp trai làm người điedankqqlqđ khác chảy nước miếng, nhưng sau này họ lại phát hiện tính khí của vị đại soái ca khiến phụ nữ thèm thuồng này rất đáng sợ, thật sự là rất khó phục vụ, gần như là y tá nào cũng bị anh ta trách cứ bắt bẻ.

"Ông chủ nào cơ?" Lúc đầu Vương Du Hàm không hiểu ngẩn ra, sau đó mới phản ứng kịp để biết người trong miệng NiNi là người nào.

"Xảy ra ra chuyện gì? Sao anh ấy lại nhập viện?" Cô gấp gáp hỏi.

"A, cô đi theo rôi." NiNi kéo tay của cô, trực tiếp chạy về phía TV được lắp ở sảnh.

Ở sảnh bệnh viện, màn hình TV đang phát tin tức ——

Ở khách sạn đang xây dựng của tập đoàn Việt, xế chiều hôm nay xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, có mấy người ở hiện trường vô ý bị vật liệu xây dựng rơi trúng người làm bị thương, theo nhân chứng chỉ ra, trong số người bị thương, có chủ tịch tập đoàn Việt vừa đúng hôm nay đến tuần tra công trường —— Tạ Phái Hiên.

Vương Du Hàm nhìn chằm chằm vào màn hình TV, người dẫn chương trình nói xong, liền chuyển tới cảnh phóng viên tại hiện trường——

Trước mắt người bị thương cũng đã nhanh chóng được đưa đến bệnh viện lân cận để chữa trị, tình trạng chi tiết tạm thời còn không rõ, phóng viên tại hiện trường vừa nói xong, chỉ thấy trên TV xuất hiện hình ảnh của Đới Vĩ đang muốn tiến vào phòng cứu cấp, lại bị truyền thông vây lấy.

Vương Du Hàm sững sờ nhìn, trong nháy mắt sự lo lắng mãnh liệt cùng nỗi sợ hãi hung hăng bao trọn trái tim cô, một cảm giác lạnh lẽo đến buồn nôn từ bàn chân xộc thẳng lên đầu.

Vật liệu xây dựng không phải cốt thép thì chính là xi măng, đều là vật nặng to lớn, bị loại vật này đập trúng...... Trời ạ, cô không dám tưởng tượng!

"Được đưa tới bệnh viện chúng ta, tiểu Hàm, cô......"

NiNi còn chưa nói xong, Vương Du Hàm không chút nghĩ ngợi, trực tiếp bỏ cô lại, chạy thẳng tới phòng cứu cấp.

Trong phòng cấp cứu rất hỗn loạn, Vương Du Hàm rất vất vả mới tóm được một cô y tá có thời gian để ý đến cô.

"Người bị thương của tập đoàn Việt mới được đưa đến vừa rồi? Tổng cộng có ba người, một người trong đó tương đối nghiêm trọng đã được đưa tới phòng phẫu thuật rồi." Y tá nói xong, liền bỏ lại Vương Du Hàm, tiếp tục đi xử lý vết thương cho những người bị thương khác.

Vương Du Hàm nhìn vòng quanh cả phòng phòng cứu cấp cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tạ Phái Hiên, vì vậy cô phán định người bị đưa tới phòng phẫu thuật chính là anh, cô chạy tới phòng phẫu thuật, đáy lòng nhói đau, khẩn trương đến gần như không thể thở nổi.

Cô chống tay vào cửa phòng phẫu thuật một chút, nhìn thấy đèn phẫu thuật trong phòng đã sáng lên, cùng với một bóng người quen thuộc.

"Đới Vĩ!" Cô gấp gáp hô to.

Đới Vĩ quay đầu lại, nhìn thấy bộ mặt lo âu của Vương Du Hàm, còn chưa kịp mở miệng chào hỏi với cô, cô đã xông tới túm chặt lấy anh.

"Tình trạng của anh ấy sao rồi?"

Đới Vĩ cảm thấy đôi tay đang túm lấy anh hình như đang run rẩy, anh  nghi ngờ, lông mày nhíu lại, có chút không hiểu.

"......Anh ấy?" Ai vậy?

"Anh mau nói đi!" Cô lo lắng hét to lên.

Đới Vĩ nhìn vẻ mặt lo lắng của Vương Du Hàm, lại nhìn cửa chính phòng phẫu thuật, suy đoán anh ấy trong miệng cô là ai, có lẽ là chỉ người trong phòng phẫu thuật, vì vậy nhíu mày, có chút trầm trọng trả lời: "Tình trạng rất tệ, xuất huyết bên trong, bác sĩ nói tính mạng của anh ta vô cùng yếu ớt, xương đùi phải hình như cũng đã nát bấy, coi như nếu thật sự có may mắn giữ lại được mạng, thì về sau cũng phải cắt bỏ, tóm lại vô cùng không lạc quan."

"Cái gì......" Nghe vậy, hô hấp của cô ngưng lại, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch, nước mắt từ trong hốc mắt liền rơi xuống.

Đỡi Vĩ có chút bối rối nhìn vẻ mặt như sắp té xỉu của Vương Du Hàm, âm thầm phỏng đoán người trong phòng phẫu thuật, không phải là người quen của cô y tá đấy chứ?

"Tại sao lại có thể như vậy......" Cô lẩm bẩm, không thể tin được.

Chuyện xảy ra đột ngột như vậy, muốn cô tiếp nhận thế nào?

Rõ ràng ngày hôm qua anh còn khỏe mạnh, còn có thể đưa cô về nhà, còn điedankqqlqđ có thể ép buộc hỏi cô có phải là An Á không, sao hôm nay liền...... Đột nhiên, trước mắt cô tối sầm lại, hai chân mềm nhũn, không thể nào tiếp nhận được sự thật này mà ngã khụy xuống mặt đất.

Đới Vĩ bị cô hù sợ, không kịp bắt lấy tay cô.

"Cô y tá, cô không sao chứ?" Đới Vĩ vội vàng ngồi chồm hổm xuống, hỏi thăm tình trạng của cô.

"Làm sao lại......" Cô hốt hoảng thì thầm, không cách nào kiềm chế được mà khóc lên, trước mắt là một mảnh mờ mịt, cô không nhìn thấy Đới Vĩ và cũng không nhìn thấy bất kỳ ai hết, nước mắt làm mờ đi tất cả, đầu của cô hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không có biện pháp phản ứng.

Đới Vĩ thấy cô khóc nên tay chân luống cuống, mặc dù không hiểu rõ tình trạng lắm, nhưng anh cảm giác mình nên vỗ vỗ điedankqqlqđ vào bả vai của cô, ít nhất cũng nên trấn an cảm xúc của cô một chút.

Nhưng, khi anh định thực hiện động tác, một bóng đen xuất hiện, anh ngước mắt lên, nhìn thấy một đôi mắt đen trầm ổn."Tổng......"

Đới Vĩ mới mở miệng, Tạ Phái Hiên đã ra hiệu bằng ánh mắt ý bảo  im lặng, vì vậy anh đứng dậy trước mặt Vương Du Hàm, lui ra một bước, để Tạ Phái Hiên đi tới vị trí kia, cũng thức thời nhường lại không gian cho hai người bọn họ.

Mặc dù anh không rõ chuyện gì đã xảy ra giữa ông chủ mình và cô y tá, nhưng anh có thể khẳng định, nguyên nhân bản mặt thối của ông chủ có liên quan tới cô, giữa hai người bọn họ, nhất định có chuyện gì đó mà anh không biết.

Mặc kệ như thế nào, dù sao cô y tá đột nhiên khóc đã giao cho ông chủ, anh cũng nên nhanh chóng xử lý những người bên ngoài thôi.

Đới Vĩ yên lặng rời đi, Tạ Phái Hiên đứng nhìn người phụ nữ với sắc mặt trắng nhợt ngồi trên đất, đang khóc không dứt, vậy mà, chấn động quá lớn lại làm cho cô không chú ý tới người trước mặt đã thay đổi, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào phía trước, lệ rơi không dứt.

Tạ Phái Hiên suy nghĩ sâu xa, ánh mắt liếc nhìn người phụ nữ đang khóc thầm.